“X-xin phép được vào ạ…”
Đúng là một diễn biến bất ngờ, tôi chưa kịp định thần thì đã bị chị gái mới gặp—Miku-san—kéo (gần như lôi) đến nhà chị ấy.
“Vào đi, vào đi nào!”
Vượt qua hai lớp bảo vệ gồm cổng chính và khóa tự động trước cửa phòng, tôi bước vào nhà Miku-san. Giày dép ở lối vào được xếp gọn gàng, hành lang sạch không một hạt bụi. Khi bước vào phòng khách, tôi thấy không gian được trang trí bằng những món đồ và nội thất dễ thương, đậm chất nữ tính. Ngoài cảm giác hơi ngượng ngùng khi lần đầu đến nhà một người phụ nữ, tôi phải công nhận căn phòng này toát lên cá tính của chủ nhân, thật sự rất ấm áp.
“Ngồi tạm lên ghế sofa kia đi! Ghế đó có thể ngả lưng thành giường, nếu muốn nghỉ ngơi thì cứ ngả ra thoải mái nhé~♪”
“Vâng, cảm ơn chị ạ.”
“Để xem nào, miếng dán hạ sốt và…”
Miku-san nói xong, bắt đầu lục lọi tủ lạnh và khu vực bếp.
Tôi nhìn chị ấy, rồi nghe lời, ngả lưng ghế sofa ra.
“Ư…”
Khi nằm xuống, cơ thể tôi như trút hết sức lực.
“ Sao lại…... buồn ngủ quá…”
So với lúc ở băng ghế công viên, cơn buồn ngủ lần này mạnh mẽ hơn gấp bội. Mí mắt tôi trĩu xuống, ý thức dần mơ hồ.
Thả lỏng như vậy trước một người lạ, lại là phụ nữ—người mà tôi đáng lẽ phải cảnh giác—thật không giống tôi chút nào.
(Nhưng nói chuyện với Miku-san, tôi lại thấy bình yên lạ lùng… như thể có cảm giác thân thuộc.)
Có lẽ, đây là cảm giác “tình mẹ” mà người ta hay nói khi ở bên một người phụ nữ.
(…Và…)
Trong khoảnh khắc ý thức mờ dần, tôi nghĩ—
—Đã lâu lắm rồi, tôi mới được ai đó đối xử dịu dàng như vậy.
Không chống lại được cơn buồn ngủ, tôi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
◇◇◇
“…-kun…”
Từ xa, tôi nghe thấy tiếng gọi, cơ thể bị lay nhẹ.
“…-kun…”
“Ư…”
“…-kun, …dậy đi…”
Ý thức dần tỉnh lại. Cảm giác bị lay và giọng nói thì thầm trở nên rõ ràng hơn.
“Haruto-kun, dậy đi.”
“—!”
Nghe rõ giọng Miku-san, tôi bật dậy, cảm giác ấm áp dễ chịu ban nãy biến mất.
“Ối, xin lỗi nhé, thấy cậu ngủ ngon nên chị không nỡ đánh thức.”
“K-không, không sao đâu ạ.”
Ngược lại, tôi mới là người có lỗi khi ngủ quên trong nhà chủ mà không thèm để ý đến Miku-san. Dù đang mệt, làm vậy đúng là thất lễ.
“Xin lỗi chị… Sofa này ngủ thoải mái quá, tôi không ngờ…”
“Không sao, không sao! Chị định để cậu ngủ tiếp, nhưng cậu cần uống thuốc và thay đồ, đúng không?”
“À, đúng rồi.”
Tôi vẫn đang mặc đồng phục học sinh.
“Mặt cậu trông khá hơn lúc nãy rồi, nhưng để chắc chắn, đo nhiệt độ nhé?”
Miku-san đưa nhiệt kế cho tôi.
“Nếu khó chịu, chị có thể giúp.”
“Không, tôi tự làm được.”
Tôi cẩn thận để không lộ da thịt, kẹp nhiệt kế dưới nách.
…
……
………
“Ừm, không sốt. Mạch cũng ổn định hơn lúc nãy.”
Nhiệt kế hiện nhiệt độ bình thường. Nhờ ngủ ở chỗ thoải mái, cơn đau đầu và buồn nôn đã giảm đi đáng kể.
“Vậy thì tắm được rồi đấy.”
“…Thật sự được sao?”
Không phải vấn đề sức khỏe. Một thằng con trai tắm ở nhà một chị gái xinh đẹp, lại lớn hơn mình, chẳng phải có gì đó… không ổn sao?
“Nếu là Haruto-kun thì chị không ngại đâu… À, hay cậu đang nghĩ chuyện gì hư hỏng? Chị cũng khá xinh mà, đúng không?~”
Đúng là Miku-san đẹp đến mức ai cũng phải ngoái nhìn, dáng người chuẩn, dễ thu hút đàn ông, nhưng…
“K-không, không phải đâu!”
Miku-san nhìn chằm chằm.
“T-thật mà, tôi không nghĩ gì đâu… Chỉ thấy áy náy thôi.”
Nghe tôi nói, Miku-san khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng buồn.
“…Vậy à. Cậu là kiểu người như thế, đúng không? Nhưng chị đề nghị mà, đừng lo! Nào, đi tắm nhanh đi, rửa sạch mồ hôi và bụi bẩn!”
“R-rõ rồi! Chị đừng đẩy mà!”
Tôi bị Miku-san lôi vào phòng tắm.
“À, cậu đói chưa?”
“K-không, tôi ổn—ơ.”
Đúng lúc đó, bụng tôi réo lên guuu. (trans: nhục )
“Hể?”
“…”
“Cậu bảo không đói?”
“…Tôi đói.”
Xấu hổ quá, tôi cúi mặt, đành thừa nhận. Bụng réo thì réo, nhưng chọn đúng lúc thế này thì…
“Hì hì, rõ rồi! Trong lúc cậu tắm, chị sẽ làm món gì đó dễ tiêu nhé♪”
“Cảm ơn chị.”
Haa… Tôi toàn để Miku-san thấy những khoảnh khắc mất mặt.
“À, cứ tự nhiên dùng dầu gội và sữa tắm nhé!”
“Vâng, rõ rồi.”
“Đồ thay chị để trên máy giặt, tắm thong thả nha!”
Miku-san rời khỏi phòng tắm. Khi cửa đóng lại, tôi chậm rãi cởi đồ, ngoan ngoãn làm theo lời chị, bắt đầu tắm.
—Phải thú nhận, khi rửa đầu và cơ thể bằng dầu gội, sữa tắm có mùi giống Miku-san, tôi hơi hồi hộp. Coi như là tâm lý tuổi dậy thì, tha thứ cho tôi nhé.
◇◇◇
Tắm xong, tôi cầm bộ pajamas được để sẵn.
“…Hử?”
Khi mặc vào, tôi ngạc nhiên vì kích cỡ vừa khít. Tôi thường cố ý gù lưng để tránh nổi bật, một phần vì không muốn bị chú ý, một phần vì tôi cao hơn mức trung bình. Nếu đứng thẳng, tôi dễ bị để ý (trước đây từng bị trêu chọc vì thế). Miku-san tuy cao so với phụ nữ, nhưng vẫn thấp hơn tôi. Vậy sao bộ pajamas này lại vừa vặn thế? Hơn nữa, nó còn mới tinh, không chút dấu vết sử dụng. (trans: thóc rồi:>)
“…Nhưng mà…”
Tôi thoáng nghi ngờ, nhưng nghĩ lại, ngoài mẹ nuôi Sakura-san, chưa ai chăm sóc tôi tận tình như Miku-san kể từ khi mẹ mất. Nghi ngờ một ân nhân như chị ấy mà không có bằng chứng thì đúng là bất nghĩa.
“Có khi chị ấy mua ở cửa hàng tiện lợi lúc tôi ngủ…”
Tôi đang quá đa nghi với một người mới gặp. Dù quá khứ đầy rắc rối, gần đây tôi đúng là hơi nhạy cảm quá mức.
“…Được rồi!”
Tôi tát mạnh vào má, xua đi nghi ngờ, rồi mặc nốt đồ.
◇◇◇
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Sau khi thay pajamas và ra khỏi phòng tắm, tôi ăn cháo trứng Miku-san chuẩn bị. Ngồi trong phòng khách, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tắm rửa khiến cơ thể sảng khoái, bữa ăn lấp đầy cái bụng đói. Nhờ thế, tôi thấy khá hơn nhiều, dù đầu vẫn hơi đau và cơ thể còn yếu. Chắc chưa hồi phục hoàn toàn.
“À, Haruto-kun.”
“Gì thế, Miku-san?”
“Cái này, nãy giờ cứ kêu suốt.”
Miku-san đưa điện thoại của tôi ra. Màn hình đầy tin nhắn từ Rei.
“Á!”
Tệ rồi, tôi quên báo với Rei!
Tôi vội kiểm tra tin nhắn từ Rei. Toàn mấy câu như: “Về ngay đi, đồ lề mề!” hay “Việc của anh vẫn còn đó!” Chẳng có lấy một lời lo lắng, chỉ toàn giọng điệu ích kỷ, khiến tôi chán ngán.
“…Cái gì thế này, tệ quá.”
“Ơ.”
Miku-san, đang nhìn màn hình từ sau lưng, nhăn mày, rõ ràng khó chịu với tin nhắn của Rei.
“Xin lỗi, chị không cố ý nhìn. Nhưng thấy cậu buồn, chị lo thôi… Cậu định trả lời thế nào?”
“Chuyện đó…”
Thật tình, trong trạng thái này, tôi lười trả lời. Nghĩ đến việc tiếp tục nhắn tin qua lại càng làm tôi nản.
“Còn kia, không phải của người khác sao?”
“Hả?”
Tôi nhìn lại, hóa ra có tin nhắn từ Sakura-san: “Rei nói con chưa về. Mẹ không biết Haruto có chuyện gì. Nếu có chuyện, liên lạc với mẹ ngay nhé.” Rõ ràng cô ấy rất lo lắng.
Cũng phải. Sakura-san là người mẹ nuôi tuyệt vời, một mình nuôi tôi và Rei. Cô ấy làm việc đến khuya vì chúng tôi, luôn trăn trở vì không có nhiều thời gian cho gia đình. Làm cô ấy lo thêm, tôi thật sự không đành lòng.
“Xin lỗi vì khiến mẹ lo. Hôm nay con gặp lại bạn cũ, nói chuyện hăng say nên mới muộn thế này. Lâu lắm mới gặp, nên con định ngủ lại nhà cậu ấy… Như vậy có được không ạ?”
Tôi gửi tin nhắn, và ngay lập tức nhận được trả lời: “May quá, Haruto không sao. Mẹ sẽ nói với Rei. Hôm nay cứ thư giãn với bạn nhé.”
“Woa, mẹ nuôi cậu hiểu chuyện thật.”
“Vâng, đúng thế.”
Vì vậy, tôi không muốn cô ấy lo, cũng không muốn kể về thái độ của Rei để tránh làm cô ấy thêm phiền lòng.
“Nhưng, hmmm…”
“Sao thế, Miku-san?”
“Haruto-kun, cậu có đang ép bản thân quá không?”
“Ép bản thân?”
Sao tự nhiên lại nói chuyện này?
“Hmm, ý là… Cậu cố tỏ ra ngoan ngoãn, luôn đặt người khác lên trước, ép mình phải thế, đúng không?”
“—”
“Này, Haruto-kun.”
Miku-san nhìn thẳng vào mắt tôi.
“—Sao cậu lại hy sinh bản thân vì người khác như vậy?”
Câu hỏi của Miku-san đâm thẳng vào cốt lõi của tôi, chạm đến phần xấu xí sâu thẳm trong tâm hồn mà tôi luôn che giấu—