Thế là Akane bắt đầu đến Viện nghiên cứu khoa học giấc mơ Yūrei Mori làm việc.
Khi bắt tay vào quản lý, cô mới biết trang web có nhiều khách quen thường xuyên gửi thông tin về giấc mơ, và cô bé mười tuổi tên Renge-chan cũng là một trong số đó.
Renge-chan gần như sáng nào cũng gửi chuyện giấc mơ thay cho nhật ký, nhưng hình như cũng có những ngày cô bé không mơ. Vào những ngày đó, cô bé sẽ gửi một email vỏn vẹn hai chữ: 「Thật tiếc, ngủ vùi!」. Việc viết email cảm ơn cho những thông tin này cũng là công việc của Akane. Cô nàng cứ thế mà viết thêm cả những chủ đề không liên quan, đến mức bị Freud-sensei phải nhắc nhở về việc giữ khoảng cách phù hợp với người dùng. Những giấc mơ của khách quen được phân loại vào các thư mục riêng, và chỉ cần xem nội dung là có thể nhận biết được tình trạng lo âu, căng thẳng về mặt tinh thần của họ.
Điều Akane thấy đồng cảm nhất là 『giấc mơ bay』 trong thư mục của Renge-chan. Trong giấc mơ đó, cô bé chỉ bay được đến độ cao tối đa là ngang mái hiên nhà. Hơn nữa, cô bé kể rằng phải quạt tay quạt chân như bơi ếch thì cơ thể mới có thể bay lên được. Vì động tác chậm chạp nên cảm giác bay lượn tự do còn xa vời lắm, dù có cố gắng đến mấy cũng chỉ bay là là trên không trung mà thôi.
「À, giấc mơ kiểu này, tôi cũng hay mơ lắm ạ!」
Akane vừa nhìn màn hình vừa nói.
「Trong trường hợp của tôi thì phải vỗ vỗ hai tay như chim nhỏ ấy. Nhưng mà, nếu ngừng lại là cứ thế mà Sū tto rơi xuống... Renge-chan cũng viết y chang vậy đó. Rằng nếu ngừng bơi ếch thì sẽ rơi xuống」
Freud-sensei, người đang vận hành một cỗ máy lớn, quay mặt về phía Akane.
Otamori-san thì hôm nay cũng dán mắt vào bàn làm việc, tay không ngừng di chuyển chuột.
「Đó là một trong những kiểu mơ bay phổ biến đó」
Freud-sensei nói.
「Điểm chung là sức lực bỏ ra tương xứng với tốc độ và độ cao bay được, và không thể bay cao hơn một độ cao nhất định. Hơn nữa, thường có tình huống nguy hiểm đang chờ đợi bên dưới nữa」
「À, đúng rồi! Đúng là như vậy đó ạ!」
Akane ngạc nhiên nói.
「Trong trường hợp của tôi thì bên dưới là một bầy cá sấu... À, Renge-chan thì là sư tử! Cô bé viết là có sư tử ở dưới」
「À tiện thể nói luôn, bạn tôi thì bay bằng niệm lực. Hay nói đúng hơn là lơ lửng. Ở tư thế ngồi thiền, chỉ cần xê dịch một chút là nghiêng ngả ngay. Nếu thả lỏng là rơi xuống, nên căng thẳng lắm đó. Độ cao bay được là dưới ba mét, và bên dưới là những thứ đáng sợ. Không rõ là cái gì」
Otamori-san nói mà không quay đầu lại.
「Nhìn chung, giấc mơ bay được cho là biểu hiện của trạng thái tinh thần mong muốn phá vỡ hiện trạng. Chẳng hạn như khi tiềm thức có khát vọng trưởng thành. Việc không thể bay cao hơn một độ cao nhất định là do định kiến cản trở. Điều thú vị là, giấc mơ bay cũng là loại giấc mơ phân chia rõ ràng người mơ và người không mơ, nhưng ngay cả người không mơ bay thì cũng mơ thấy mình rơi. Trong khi cảm giác rơi là cảm giác mà ai cũng có, con người biết rằng không thể bay trên trời mà không có công cụ, nên giấc mơ bay có lẽ bị ảnh hưởng bởi thiên kiến. Việc bay lúng túng cũng có thể là do điều này, nhưng nếu luyện tập giấc mơ sáng suốt, bạn có thể loại bỏ giới hạn của ý thức và bay cao tự do đó」
「Thật sự là như vậy sao ạ?」
Freud-sensei mỉm cười với Akane.
「Không dễ dàng đâu, nhưng tùy thuộc vào việc luyện tập」
「Có một điều tôi thắc mắc là, giấc mơ sáng suốt thì có ích gì không ạ?」
Otamori-san sau lưng "Pū" một tiếng bật cười. Anh ta lúc nào cũng mặc chiếc áo sơ mi cùng kiểu, đi dép lê không mang tất khi làm việc. Nếu màu áo không thay đổi, chắc người ta sẽ nghĩ anh ta mặc duy nhất một bộ đồ.
「Nếu có thể điều khiển giấc mơ sáng suốt, bạn có thể mơ những gì mình thích. Thế giới như thế nào, trở thành ai, làm gì cũng đều tự do cả」
「Nghĩa là biến ước mơ thành hiện thực trong giấc mơ sao ạ?」
Akane suy nghĩ một lát.
「...Một mặt nào đó thì cũng thật tuyệt vời. Nhưng mà, nó có ích gì nhỉ? Để tận hưởng cảm giác Moe Moe sao? Hay là yêu đương với người nổi tiếng?」
「Cũng có thể có cách nghĩ như vậy」
Freud-sensei cười khổ.
「Ví dụ, những người không có hy vọng hồi phục, không thể cử động cơ thể, thì chỉ trong giấc mơ họ mới có thể sống trong một thế giới tự do. Hoặc ví dụ, gặp lại người đã khuất trong mơ để bù đắp sự mất mát trong lòng. Khả năng của giấc mơ là vô hạn đó」
「Vì thế mà mọi người đang nghiên cứu sao ạ?」
「Vì mọi khả năng có thể xảy ra. Giấc mơ vẫn là một lĩnh vực còn nhiều điều bí ẩn mà」
「Freud-sensei, xin lỗi một chút. Quả nhiên là nó đã được đưa lên bảng tin huyền bí rồi」
Otamori-san đột nhiên nói. Một trong số những màn hình xếp cạnh nhau đang hiển thị một trang web đáng sợ với nền đen chữ đỏ.
「Thật sự có lẽ không chỉ là truyền thuyết đô thị bình thường nữa rồi... Dù chuyện một năm trước là do cúm đi chăng nữa, thì việc người nhân viên công ty đã chết kia bị những cơn ác mộng hành hạ là sự thật... Nếu có thể nghe được chi tiết thì có lẽ đã hình dung được rồi, thật đáng tiếc」
「Kết quả tìm kiếm thế nào?」
「Khoảng hai, ba người ạ」
「Đăng lên thử xem sao...」
「Rõ」
Akane lắng nghe cuộc trò chuyện diễn ra trên đầu mình một lúc, rồi mạnh dạn hỏi: 「Mọi người đang nói về chuyện gì vậy ạ?」
Freud-sensei với vẻ mặt khó khăn, nhấc chiếc kính gọng tròn lên.
「Là chuyện giấc mơ mà Akane-kun đã kể vào ngày cậu đến đây đó」
Rồi ông giải thích.
「Khoảng một năm trước, có một thanh niên 27 tuổi đã nhảy lầu tự tử từ căn hộ chung cư của mình. Anh ta là nhân viên công ty, và bị hành hạ bởi những cơn ác mộng lặp đi lặp lại. Dù có nói rằng anh ta nhảy lầu là do bệnh tật, nhưng ngay trước đó, mẹ anh ta tình cờ gửi email đến trang web này」
「Email tư vấn đó là cái đó sao ạ?」
Freud-sensei gật đầu.
「Trong email, nội dung ác mộng được viết rất đơn giản. Bị cái gì đó đuổi theo trong rừng, rồi trốn vào đâu đó thì bị tấn công. Anh ta cũng có khi giật mình tỉnh dậy trong cơn hoảng sợ. Đáng tiếc là, trước khi chúng tôi kịp gặp mặt anh ta, anh ta đã qua đời rồi」
Akane bất giác rụt cổ lại.
「Vì vậy mới có tin đồn là bị ác mộng giết chết sao ạ?」
「Ai đó đã đưa câu chuyện đó lên mạng, và chỉ có phần huyền bí được lan truyền. Sau đó, có vài bình luận nói rằng họ cũng mơ thấy giấc mơ tương tự」
「Vì không thể nghĩ đó là ăn theo hay đùa giỡn, nên chúng tôi đã âm thầm tiếp tục tìm kiếm đó」
Otamori-san nói thêm. Màn hình nền đen đã chuyển sang giao diện quản lý trang web giấc mơ.
「Chuyện tư vấn vẫn nằm im không được công khai, nhưng khoảng một tháng nay nó nổi lên như một truyền thuyết đô thị. Nguyên nhân là vì nó được đăng lên một trang web truyện ma công khai trên mạng. Có vẻ như những kẻ lầm tưởng rằng sau một năm mọi chuyện đã nguội lạnh mà đăng bài」
「Đây là toàn bộ câu chuyện huyền bí mà Akane-kun muốn biết. Và điều chúng tôi quan tâm là có những người đã mơ thấy cùng một giấc mơ」
「Nhưng mà... Việc nhiều người không liên quan lại mơ thấy cùng một giấc mơ, thật sự có thể xảy ra sao ạ?」
「Ừm」
Freud-sensei dùng ngón giữa nhấc chiếc kính gọng tròn lên, nhìn chằm chằm vào không trung.
「Dù vẫn chưa vượt ra khỏi phạm vi truyền thuyết đô thị, nhưng có một hiện tượng gọi là 『This Man』. Năm 2006, một phụ nữ đã đến bác sĩ tâm thần để hỏi về một người đàn ông đáng sợ thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô. Để điều trị, bác sĩ tâm thần đã tạo ra một bức ảnh phác họa khuôn mặt của người đàn ông đó」
「Nghĩa là hình ảnh hóa giấc mơ sao ạ?」
Khi đó, Otamori-san quay lại với vẻ mặt khó chịu.
「Đừng có đánh đồng CG của tôi với ảnh phác họa chứ. Cái của tôi là chuyển động và ba chiều đó? Ảnh phác họa cùng lắm là hai chiều. Hoàn toàn khác biệt」
Freud-sensei giơ một tay ra hiệu cho Otamori-san im lặng rồi tiếp tục.
「Sau đó, khi bác sĩ tâm thần công khai bức ảnh phác họa đó trên mạng, những lời nói như 『Tôi biết người đàn ông này. Anh ta cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi』 đã được gửi đến từ khắp nơi trên thế giới. Mỹ, Brazil, Anh, Tây Ban Nha, Trung Quốc, và tất nhiên là cả Nhật Bản nữa」
「Không thể nào...!」
Freud-sensei cười nhếch mép.
「Đúng vậy, là giả dối. Giả dối là cài đặt ban đầu. 『This Man』 là một thí nghiệm để tìm hiểu cách tin đồn và thông tin lan truyền trên mạng. Bác sĩ tâm thần và bệnh nhân nữ bị ác mộng cũng là bịa đặt, và khi thêm một chút yếu tố huyền bí vào rồi công bố, mọi người đã phản ứng rất nhạy cảm, và lan truyền thông tin rằng người đàn ông đó cũng xuất hiện trong giấc mơ của họ」
「Vậy những lời nói từ khắp nơi trên thế giới rằng họ đã mơ thấy cùng một người đàn ông cũng là giả dối sao ạ?」
「Tôi không có ý nói như vậy. Có thể nói rằng những người bị câu chuyện 『This Man』 kích thích đã cố tình tìm kiếm sự đồng cảm hoặc thông tin chung. Họ đã tập trung vào những phần tương tự từ thông tin có sẵn, và tìm kiếm 『This Man』 của riêng mình」
「Con người là loài sinh vật thích a dua đó, nhớ lấy」
Otamori-san lẩm bẩm.
「Ơ? Vậy, ác mộng của người đàn ông đã mất kia cũng vậy sao ạ?」
「Vì nó chứa đựng yếu tố huyền bí. Khả năng xảy ra cùng một hiện tượng là không thể phủ nhận」
「Cách tốt nhất là hình ảnh hóa một cách rõ ràng đó? Không phải kiểu phác họa, mà là ở dạng có thể nhận thức rõ ràng. Nhưng vì bản thân anh ta đã chết rồi nên không thể làm được. Dù sao thì vẫn đang tiếp tục điều tra đó, mà... tôi đã đăng lên rồi」
Otamori-san nhấn nút Enter một tiếng "Pochi tto" rồi giơ hai tay lên.
「Tuyển người thường xuyên mơ thấy ác mộng bị cái gì đó đuổi chạy trong rừng, rồi cuối cùng bị tấn công. Những người cung cấp thông tin sẽ được tặng ba lần giải mã giấc mơ cá nhân. Như vậy được không ạ?」
「Được đó. Nếu sau một tháng mà không có phản hồi, chúng ta sẽ kết thúc vụ này với tư cách là 『trường hợp This Man』」
Freud-sensei mỉm cười tuyên bố với Otamori-san, nhưng đáng tiếc là, mọi chuyện đã không diễn ra như vậy.
Đây là giấc mơ tôi thường xuyên thấy. Tôi viết lại y nguyên những gì đã thấy, một cách chân thật nhất có thể.
Màn đêm u tối đang bao trùm. Giấc mơ này lúc nào cũng bắt đầu như vậy.
Khắp nơi mờ mịt, tầm nhìn hẹp, chỉ thấy được dưới chân.
Hita hita hita... Hita hita hita... Tiếng đập vào tai chỉ có tiếng bước chân của chính mình, trên mũi giày sneaker trắng, tôi thấy đất màu nâu và những viên sỏi cùng màu đất. Những viên sỏi lớn nhỏ không đều, lăn xuống dốc thành vệt.
Cái đó đang đến.
Dù không biết cái đó là gì, nhưng nỗi sợ bị đuổi theo khiến tôi thở dốc. Tim đập thình thịch đau nhói, tôi cố gắng chạy nhanh hơn nữa. Khổ sở quá. Muốn hét lên mà không thành tiếng. Dù vậy tôi vẫn phải gọi. Phải báo cho họ biết. Phải báo cho họ chạy trốn nhanh lên. Mặt đất ướt át trơn trượt, sỏi đá ghim vào đế giày. Giày sneaker dính bùn quá nặng, tôi không thể chạy được. Nhưng tôi phải chạy, cái đó đang đến.
Ai đó. Ai đó, ai đó làm ơn nhận ra đi.
Hơi thở của cái đó áp sát sau lưng. Hơi thở của nó phả vào gáy, mang theo mùi đất mục.
Fūu, fūu, ha, ha, ha. Fūu, fūu, ha, ha, ha.
Giống mùi của loài bò sát. Tôi nghĩ nếu đào một ngôi mộ chôn cất, sẽ có mùi tương tự. Tôi cố gắng hết sức giãy giụa, giãy giụa, vươn hai tay vào màn đêm mờ ảo. Nếu chạm được vào cỏ hay cành cây, tôi sẽ nắm lấy nó để tiến lên. Vì bùn đất bám đầy người, đôi chân tôi quá nặng nề.
Phải chạy trốn, nhanh hơn nữa, xa hơn nữa.
Màn đêm mờ ảo giờ đã hóa thành bóng tối, và ở phía cuối bàn tay tôi đang vung vẩy, một tòa nhà trắng hiện ra.
Không, một phần nào đó trong lòng tôi hét lên. Tim đập mạnh đến nghẹt thở. Không. Tôi không muốn vào tòa nhà đó.
Nhưng tôi biết. Tôi sẽ lại vào đó thôi. Vào tòa nhà đó.
Vì đây là giấc mơ. Là cùng một giấc mơ tôi thấy đi thấy lại, không thể nào thoát khỏi được. Bàn tay tôi nổi bật trong bóng tối nhỏ bé, đầu ngón tay rướm máu. Bàn tay đó từ từ vươn ra, chạm vào cánh cửa. Cánh cửa bị lệch, có một khe hở. Tôi chui qua khe hở đó vào bên trong. Không muốn vào mà vẫn cứ vào. Ôi không. Tôi không muốn nhưng vẫn cứ vào.
Tòa nhà đã trở thành một phế tích. Tường trắng, hành lang dài hẹp. Cát phủ đầy sàn nhà, trần nhà loang lổ, có thứ gì đó bẩn thỉu đang treo lủng lẳng. Trên tường có một bức tranh nghiêng lệch trong khung. Hai bên hành lang là các căn phòng, căn đầu tiên trống rỗng. Một chiếc ghế bành nghiêng ngả nhô nửa thân lên khỏi lớp cát, có một cửa sổ. Kính vỡ vụn, dây leo bám chằng chịt.
Lúc nào cũng vậy, không có ai cả. Tôi sợ hãi đến mức muốn khóc.
Phía sau cửa sổ là rừng. Rừng đen kịt, nhưng lại sáng rực. Cái thứ đuổi theo tôi đã biến mất ở đâu đó.
Ai đó. Tôi mở to miệng, cố gắng hết sức gọi ai đó.
Nhưng thật kỳ lạ làm sao. Dù biết rõ điều cần nói, nhưng không một tiếng nào thoát ra được. Dù có mở miệng lớn đến đâu, cũng không một lời nào thốt ra. Miệng cứng đờ, phổi như bị nghiền nát, chỉ có thể nặn ra những âm thanh hỗn tạp từ sâu trong cổ họng.
Hieee~! Bieee~!
Dù hét bao nhiêu lần cũng không thành tiếng. Nếu không hét lên, nó sẽ không kết thúc.
Tôi nghĩ nếu không thể hét lên, tôi sẽ không thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
Fūu, fūu, ha, ha, ha.
Fūu, fūu, ha, ha, ha.
Ôi, lại nữa rồi. Mùi hôi càng lúc càng gần. Mùi cống rãnh, mùi bùn lầy, mùi cây mục nồng nặc. Dù chẳng thấy bóng dáng nó đâu, nhưng một luồng khí tức đáng sợ đang ập đến. Cứu với, ai đó ơi, nó đến rồi! Tôi giãy giụa, hét lên bằng tất cả sức lực. Không, không, không, đừng đến đây! Nhưng chẳng thể thốt nên lời.
Ngay khoảnh khắc ấy, một thứ gì đó đổ ập xuống, tôi như bị nuốt chửng vào sàn nhà.
Ngực nghẹn lại, không thở được, trong cơn đau đớn tột cùng, tôi choàng tỉnh. Dù là giữa mùa đông, tôi vẫn đầm đìa mồ hôi, tim đập *baku-baku* thình thịch. Dù biết mình đang nằm trên giường, nhưng tôi vẫn cảm thấy như có thứ đó đang đè nặng lên mình. Dạo gần đây, tôi cứ sợ mình lại mơ thấy giấc mơ đó lần nữa, thành ra chẳng thể nào ngủ được.
Kính gửi. Tôi mạn phép viết email này một cách đột ngột như vậy là vì muốn biết liệu giấc mơ mà quý vị đang tìm kiếm trên trang web có phải là giấc mơ mà tôi thường thấy hay không. Tôi đã phải chịu đựng cơn ác mộng này từ rất lâu rồi.
Tôi có đến khám khoa tâm thần và được kê thuốc ngủ, nhưng lại sợ không dám uống. Tôi sợ rằng nếu uống thuốc rồi ngủ thiếp đi, tôi sẽ không thể tỉnh dậy ở cảnh cuối cùng của giấc mơ. Vì không ngủ đủ giấc, tôi thường xuyên cảm thấy đầu óc quay cuồng ngay cả khi đang đi bộ trên đường.
Nếu có ai đó cũng mơ thấy giấc mơ tương tự, tôi rất mong được trò chuyện với họ.
Người đó đang sống ra sao? Liệu họ có thể đối phó được với giấc mơ này không?
Nếu không có ai như vậy, xin hãy giúp đỡ tôi.
Kính gửi: Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ, Đại học Tư thục Mirai Seiki.
Otobane Fuuka.
Email đó được gửi đến chỉ một ngày sau khi Wotamori đăng thông báo tuyển người lên trang web.
Akane, người đầu tiên đọc email tại Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ, đã la lớn:
「Thưa giáo sư, đến rồi, một trường hợp cực kỳ hay ho!」
Cô bé không ngờ rằng một email như vậy thực sự sẽ đến.
「Nó được viết rất cụ thể. Đọc mà thấy sợ ghê. Nếu cứ mơ thấy giấc mơ như vậy thường xuyên, chắc em bỏ ngủ luôn quá.」
Akane mong rằng Freud và Wotamori sẽ ngay lập tức bay đến hỏi "Cái gì thế, có chuyện gì à?", nhưng cả hai vẫn ngồi yên tại chỗ, kết nối màn hình của mình với trang web và bắt đầu kiểm tra. Bất đắc dĩ, Akane đành đứng dậy, ngó nghiêng giữa lưng của hai người đang ở cách xa nhau.
「Kiểu như... tiêu rồi, nó đến thật rồi nhỉ?」
Wotamori nói, Freud gật đầu 「Ừm.」
「Nội dung của ác mộng được viết khá chi tiết. Với từng ấy chi tiết, chúng ta có thể hình dung nó ra được không?」
「Có vẻ được ạ. Trước tiên là mô hình cơ bản của một khu phế tích. Sau đó chỉ cần thêm các chi tiết vào...」
「Mất bao lâu?」
「Mô hình cơ bản có thể chuẩn bị trong ba mươi phút. Vì nó chỉ là một cái hộp vuông thôi mà.」
「Vậy thì, tôi sẽ liên hệ với người gửi để xác nhận xem họ có muốn hợp tác cho việc hình dung giấc mơ không. Nếu chúng ta chuẩn bị trước một số thứ, thì sau đó có thể hoàn thiện các chi tiết ngay tại chỗ.」
Lần này, cuộc trò chuyện của hai người không còn diễn ra trên đầu Akane nữa mà ngay trước mặt cô bé. Akane phồng má.
「Không có lời khen nào dành cho em sao, như là 'em tìm hay lắm' hay 'giỏi quá' gì đó?」
「Em tìm hay lắm,」Freud quay lại cười.
「Giỏi quá,」Wotamori nói từ phía sau lưng.
「Mà nói thật, em chẳng hiểu gì về cuộc nói chuyện của hai người hết. Em là nhân viên ở đây mà phải không?」
「Vẫn chưa phải nhân viên mà? Chỉ là thực tập sinh, người giúp việc thôi.」
Akane nghĩ đến việc đạp thẳng vào lưng Wotamori, người đang thao tác bàn phím với tốc độ chóng mặt.
「À, xin lỗi. Tôi hơi phấn khích một chút.」
Vì Freud đã xin lỗi, Akane quyết định tha thứ cho Wotamori.
「Email này rất thú vị. Thực ra, qua khảo sát sơ bộ của Wotamori, chúng tôi biết có khoảng hai đến ba người gửi cũng đã chứng thực rằng họ thấy cùng một giấc mơ. Tất nhiên là chưa có liên hệ trực tiếp, nhưng những thông tin chỉ dừng lại ở mức tin đồn trên các diễn đàn tâm linh thì chúng tôi không thể truy cập được. Tuy nhiên, email của người gửi tên Otoba-san rất chi tiết, nên nếu chúng ta hình dung nó ra và đăng lên trang web, tôi nghĩ sẽ có phản hồi từ những người cũng đang mơ thấy giấc mơ đó.」
「Có nghĩa là sẽ quảng cáo trên diễn đàn tâm linh ạ?」
Freud khẽ cười.
「Chỉ cần viết rằng có một trang web nơi bạn có thể thấy giấc mơ được đồn đại, thế là ổn. Nếu thực sự có người đang phải chịu đựng cùng giấc mơ đó, họ sẽ liên hệ với trang web của chúng ta chứ không phải diễn đàn tâm linh nữa.」
Akane thầm nghĩ “À, ra là vậy”, nhưng trong lòng cô bé lại thấy khá phức tạp khi công việc đang được thực hiện trong phòng nghiên cứu của trường đại học lại gắn bó mật thiết với mạng internet đến thế.
Chỉ ba mươi phút sau đó. Với dữ liệu mà Wotamori đã tạo ra, cỗ máy lớn trong phòng nghiên cứu bắt đầu hoạt động. Có tiếng động bên trong vỏ máy, và một thứ gì đó liên tục chuyển động. Thêm vài chục phút nữa. Freud mở vỏ máy và lấy ra một vật giống như chiếc hộp màu trắng. Ông đặt nó lên bàn và gọi Wotamori.
「Xong rồi. Đây là mô hình ba chiều của khu phế tích.」
Wotamori tiến lại gần bàn.
「Cái gì vậy ạ?」
Akane hỏi. Freud tháo kính ra và lau bằng áo blouse trắng.
「Đây là mô hình cơ bản để hình dung giấc mơ mà người gửi đã thấy.」
Chiếc hộp trắng không có nắp, bên trong chia thành ba tầng. Phần trung tâm hẹp nhất, xuyên thẳng đến tận cùng, với các lỗ hình chữ nhật ở hai bên bức tường ngăn. Freud nói đây là mô hình của khu phế tích mà Otobane Fuuka đã chạy trốn vào trong giấc mơ.
「Để xem nào,」
Vừa nói, Wotamori vừa cắm một sợi dây dài có gắn đèn ở đầu vào chiếc hộp.
「Nhớ đấy. Cái này gọi là mô hình cơ bản.」
「Mô... cái gì cơ?」
「Cứ nhìn đi rồi sẽ biết.」
Freud hất cằm về phía màn hình của Wotamori, nơi đang hiển thị bên trong chiếc hộp trắng tinh. Hóa ra thứ Wotamori đang cầm trên tay là một chiếc camera nhỏ.
「A!」
Akane sáng mắt lên. Từ góc nhìn của camera, chiếc hộp trông như một tòa nhà. Tầng trung tâm là một hành lang dài và hẹp, hai bên có nhiều căn phòng. Camera của Wotamori tiến vào hành lang trắng xóa, rồi đột nhiên tắt đèn.
「Ổn rồi nhỉ. Còn lại là các chi tiết nhỏ... Người gửi sẽ đến đây lúc nào ạ?」
「Tùy thuộc vào Wotamori. Tôi gửi email rồi, cô ấy rất tích cực hợp tác.」
「Phía em sẽ chuẩn bị xong trong tối nay ạ.」
「Vậy à. Cảm ơn nhé.」
Freud nói rồi quay sang Akane.
「Trước tiên, chúng ta sẽ mời người gửi đến đây, hình dung giấc mơ của cô ấy để tìm ra nguyên nhân của ác mộng. Vì chỉ bản thân người mơ mới thấy được giấc mơ đó, nên nếu chúng ta không tự mình trải nghiệm giấc mơ tương tự, chúng ta sẽ không thể tư vấn được gì.」
「Chúng ta cũng sẽ thấy cùng giấc mơ sao? Cả giáo sư và em nữa?」
「Đúng vậy. Giống như khi chúng ta đã thấy giấc mơ của Renge-chan được chuyển hóa thành hình ảnh vậy. Wotamori sẽ dựng nó thành không gian ba chiều, nên hiện tại chúng ta chỉ cần chuẩn bị một bối cảnh chung chung, sau đó sẽ hoàn thiện các chi tiết và làm cho nó giống thật hơn khi nghe câu chuyện của người mơ. Em sẽ được chứng kiến quá trình đó.」
Akane nhìn Wotamori với ánh mắt có phần ngưỡng mộ. Wotamori tự mãn phồng mũi.
「Người gửi là một phụ nữ tên Otobane Fuuka, hai mươi bốn tuổi. Ác mộng của cô ấy luôn giống nhau, và các chi tiết cũng rất rõ ràng. Những giấc mơ như thế này đôi khi liên quan đến ký ức tiềm ẩn, và có thể cải thiện được nếu chúng ta tìm ra yếu tố tâm lý. Nói cách khác, chúng ta có thể làm cho những căng thẳng mà cô ấy đang phải chịu đựng được bộc lộ ra bên ngoài.」
「Tiềm... tâm...? Khó quá, em không hiểu rõ lắm. Mà nói thật, nếu mời cô ấy đến đây thì chuyện gì sẽ bắt đầu ạ?」
Đặt tay lên chiếc hộp trên bàn, Freud tiếp tục.
「Chiếc hộp này là mô hình đại khái của khu phế tích xuất hiện trong giấc mơ.」
Wotamori tiếp lời.
「Chúng ta sẽ sử dụng nó làm nền tảng để tổng hợp đồ họa máy tính (CG). Sau khi xử lý các bộ phận, chúng ta sẽ ánh xạ chúng lên tòa nhà để tạo ra một thực tế ảo, tức là VR. Chúng ta sẽ có thể bước vào giấc mơ của cô ấy.」
「Xử lý các bộ phận... ánh xạ? Chẳng hiểu gì sất.」
Khi Akane nghiêng đầu, Wotamori 「*Ttakkuu*...」khẽ rít lên rồi quay về phía máy tính.
「Anh sẽ giải thích đơn giản cho em dễ hiểu, nhìn kỹ đây. Các bộ phận là những chi tiết. Khu phế tích có tường bằng gạch, bằng ván, hay bằng gỗ... có đủ loại phải không? Nếu là gạch thì là gạch, nếu là ván thì là dữ liệu của ván, đó là các bộ phận, và chúng ta sẽ làm thế này...」
Khi Wotamori di chuyển chuột, sàn và tường được dán vào bên trong chiếc hộp trắng tinh. Khung cửa sổ xuất hiện ở các lỗ bên hông, và xuyên qua cửa sổ còn có thể thấy cả một khu rừng.
「Tuyệt vời!」
Akane thực sự thở dài một tiếng cảm thán, lúc đó Wotamori mới nhếch mép cười. Vẻ mặt đắc thắng của anh ta như muốn nói rằng “Chỉ thế này mà đã bảo tuyệt vời thì gay go rồi”. Anh ta đưa cho Akane một chiếc kính bảo hộ dày cộp.
「Đeo thử đi,」
Freud nói. Ngay khi đeo kính vào, Akane thấy mình đang ở trong khu phế tích. Cô bé đang đứng trong một hành lang của khu phế tích, một hành lang dài và hẹp trải dài vào sâu bên trong.
「*Hieeeeee*!」
Akane phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.
「Đi thử đi, đi được đấy.」
Nghe Wotamori nói, Akane bước đi và nhìn thấy bên trong các căn phòng ở hai bên. Trong không gian trống rỗng có những vật thể giống như cái hộp. Dù còn thô sơ, nhưng chúng trông giống bóng dáng của những chiếc ghế.
「Có mấy cái hộp.」
「Anh biết rồi. Đó là mô hình cơ bản của những chiếc ghế xuất hiện trong giấc mơ của cô ấy. Đáng lẽ không muốn cho thấy hậu trường tạo dữ liệu đâu, nhưng vì Shirosaki chẳng hiểu gì nên đặc cách đấy.」
Đúng như lời Wotamori nói, thế giới đó vẫn còn rất xa so với thực tế, nhưng cô bé vẫn có cảm giác mình đang bước vào đó. Khi quay người một vòng, bên trong khu phế tích mô phỏng cũng quay theo. Lúc Akane quay đầu lại phía sau, một thứ gì đó khổng lồ và đáng sợ, giống như một sinh vật amip đang uốn lượn, chắn ngang lối vào khu phế tích mô phỏng.
「*Gyaaa!*」
Akane vô thức nhảy dựng lên, và có ai đó đã đỡ lấy eo cô bé.
Khi chiếc kính bảo hộ nhanh chóng được tháo ra, Akane thấy mình đang ở trong phòng của Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ.
「Tạm thời thì, có vẻ thành công rồi.」
Freud cười nói,
「Đừng có đùa giỡn nữa. Cô có biết cái kính bảo hộ đó đáng giá bao nhiêu tiền không hả?」
Wotamori giận dữ nói. Anh ta ôm chặt chiếc kính bảo hộ mà Akane suýt làm rơi xuống ngực, rồi cẩn thận lau chùi bằng vạt áo sơ mi.
「Shirosaki quá đỗi ngạc nhiên. Anh đã nói đó là thực tế ảo rồi mà.」
Dù được nói vậy, Akane vẫn không đùa chút nào, tim cô bé đập *baku-baku* thình thịch. Mới vừa nãy cô bé còn ở trong thực tế ảo. Vậy mà lại có thể làm xuất hiện một bóng ma đen sì phía sau như thế.
「Có ai mà không ngạc nhiên khi thấy cái đó không ạ? Wotamori-san thật là xấu tính.」
「Anh đâu có xấu tính. Anh chỉ đang tái tạo lại giấc mơ mà người gửi đã thấy thôi mà.」
「Thì đúng là vậy thật...」
Akane lặng lẽ suy nghĩ.
「Người đó cứ lặp đi lặp lại giấc mơ như thế này sao? Chỉ một mình thôi ư?」
「Đương nhiên rồi. Vì đó là giấc mơ mà.」
「Tội nghiệp quá.」
Khi cô bé nói thật lòng, Wotamori ngạc nhiên rụt vai lại, rồi 「*Fufufu*」cười nhỏ.
「Anh cứ cảm thấy như đã gặp Shirosaki ở đâu đó rồi, và bây giờ thì anh đã biết lý do rồi.」
Vừa phồng mũi, anh ta vừa chỉ ngón trỏ vào Akane.
「Là Peko-chan! Đôi mắt to tròn và đôi má hồng hào của Shirosaki giống hệt Peko-chan của Fujiya.」
Freud 「*Pu*」bật cười.
「Vậy thì, từ hôm nay, Shirosaki sẽ được đặt tên là 『Peko』.」
「Ơ. Không được đâu ạ. Anh đang nói gì thế, cái biệt danh đó hơi bị ám ảnh đấy.」
「Tức là em đã từng bị gọi như vậy rồi à?」
Khi Freud hỏi, Akane gật đầu một cách oán trách.
「Quay lại làm việc đi, Peko.」
Akane lè lưỡi 「*Bê*」ra phía Wotamori, người đã quay lưng đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Otobane Fuuka đã đến.
Bị Wotamori ra lệnh, Akane được cử đến cổng chính của trường đại học để đón cô ấy. Ngay khi bắt đầu làm việc tại Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ, cô bé liên tục bị gọi đi và được giao vặt. Có lần, khi đang sắp xếp sách tham khảo ở thư viện, cô bé bị bắt đi mua mì gói, lúc đó Akane đã thực sự nổi điên, nhưng lần này vì đồng cảm với người thử nghiệm đang bị ác mộng hành hạ, cô bé đã vui vẻ nhận lời đi đón.
Trong phòng nghiên cứu thiếu thốn ngân sách, ngoài chiếc áo blouse trắng của Freud, chỉ có một chiếc áo blouse trắng duy nhất được dùng luân phiên. May mắn là Wotamori không mặc áo blouse trắng, nên hôm nay Akane mặc chiếc áo đó và đợi ở cổng chính. Một mỹ nhân với mái tóc đen dài gợn sóng nhẹ nhàng tiến đến và hỏi 「À... có phải là...」. Akane cúi đầu chào, và mỹ nhân hỏi 「Cô là người của Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ phải không?」
Cô ấy mảnh mai, mặc áo blouse đen, quần jean và đi giày thể thao trắng. Với đường nét khuôn mặt sắc sảo và khuôn mặt nhỏ nhắn, cô ấy là một phụ nữ trẻ tỏa ra khí chất rạng rỡ dù trang phục đơn giản.
Giống như diễn viên vậy. Akane nghĩ, và tự hỏi tại sao Chúa lại tạo ra những mỹ nhân như thế này và những cô gái bình thường không xinh đẹp như vậy. Nếu Chúa tạo ra tất cả đều là mỹ nhân, thì cô bé đã không phải thở dài trước gương mỗi sáng.
「Cô là Otobane Fuuka-san phải không? Tôi là Shirosaki của Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ.」
Khi cô bé cúi đầu, Fuuka chỉ gật đầu mà không cười.
「Tôi là Otobane, người đã gửi email. Hôm nay xin được nhờ vả.」
"Vậy, chúng ta đi thôi nhỉ," Akane vừa nói vừa bước đi, nhưng một nỗi bất an nho nhỏ chợt dâng lên.
Cổng chính Đại học Tương Lai Thế Kỷ cũng tráng lệ không kém gì khuôn viên trường. Hai bên là bức tường cao sừng sững, trên đó khắc tên trường bằng chữ vàng. Một con đường rộng thênh thang, đủ cho xe buýt qua lại thoải mái, dẫn vào sâu bên trong. Phía trong là một bùng binh, trên những thảm cây được chăm sóc tỉ mỉ, một tòa nhà nghiên cứu mười hai tầng sừng sững vươn cao, và phía sau nữa là một khu vườn rộng lớn, điểm xuyết những công trình kiến trúc độc đáo.
Thế nhưng, Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ mà Akane sẽ dẫn Fuuka đến lại là một căn nhà tiền chế nằm trong khu rừng rậm, tách biệt hẳn khỏi khu vườn, được phủ bạt xanh và hôm nay còn phơi cả quần lót lẫn tất của Otamori. Đôi tất màu xanh lá cây, còn quần lót thì màu vàng với họa tiết trái tim hồng chói mắt. Akane băn khoăn không biết liệu đứng bên phải Fuuka mà đi thì có thể che khuất chiếc quần lót đó khỏi tầm mắt của cô ấy không, nhưng rồi cô lại lo lắng hơn về việc Fuuka sẽ tụt hứng thế nào khi nhìn thấy khu rừng rậm này.
"À ừm..." Akane dè dặt nói với Fuuka.
"Về Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ ấy ạ... thì nó có vẻ ngoài khá là độc đáo, nên là... ừm... cô đừng ngạc nhiên nhé?"
Như thể không hiểu ý nghĩa của lời nói đó, Fuuka vừa đi vừa nghiêng đầu.
"À thì... ý tôi là... nó đúng là một cơ sở của trường đại học, nhưng mà nó lại nằm ở rìa khuôn viên... hay đúng hơn là trong bụi rậm... nói thẳng ra thì nó chỉ là một căn nhà tiền chế thôi..."
"À, là một cơ sở mới xây đúng không?"
"Đúng, đúng vậy. Thực ra là như vậy đó."
Akane cảm động khôn xiết khi Fuuka đón nhận mọi chuyện một cách dễ dàng như thế, cô gật đầu hai lần. "Mới xây xong, ngân sách cũng eo hẹp, nên là... ừm, trang thiết bị cũng chưa được đầy đủ cho lắm."
"Không sao cả. Tôi chỉ muốn nhờ mọi người giải mã những cơn ác mộng của tôi thôi."
Mái tóc đen rủ xuống khuôn mặt hơi cúi khiến Fuuka càng thêm bí ẩn. Akane nghĩ, quả nhiên người đẹp thì luôn có lợi. Vốn dĩ Akane là người rất hoạt ngôn, nhưng không hiểu sao khi nói chuyện với Fuuka, câu chuyện lại không được trôi chảy, tạo nên những khoảng lặng gượng gạo. Họ cũng đi ngang qua vườn hồng, nhưng đúng hôm nay lại không thấy hiệu trưởng đâu. Akane đã nghĩ đó sẽ là một đề tài hay để nói chuyện, rằng hiệu trưởng đại học lại làm vườn, nhưng thật đáng tiếc. Bất đắc dĩ, Akane cùng Fuuka đi qua hành lang, rồi dừng lại trước bụi cây rậm rạp.
"À... ừm..."
Trước tiên, cô hắng giọng một tiếng.
"Thực ra thì, phòng nghiên cứu Khoa học Giấc mơ nằm ở phía trong này. Otowa-san có ngại bụi rậm không ạ? Kiểu như... nhện hay sâu róm ấy."
Nghe đến côn trùng, Akane tưởng Fuuka sẽ lộ vẻ khó chịu, nhưng cô ấy vẫn giữ nguyên nét mặt.
"Tôi không sao. Thật ra, tôi thích núi hơn thành phố, cảm thấy thoải mái hơn."
"Ể, bất ngờ ghê!"
Akane lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Otowa-san xinh đẹp và mang phong cách thành thị nên tôi cứ nghĩ cô sẽ ngại rừng núi chứ."
Lúc này, Fuuka khẽ mỉm cười.
"Không hề đâu ạ. Hồi nhỏ, tôi có ký ức từng chơi đùa trong những khu rừng như thế này. Hái Akebia, hay rắc muối lên Umazuiko để ăn vặt."
"Umazuiko là gì vậy ạ?"
Lần này, Fuuka mỉm cười thật tươi rồi nói:
"Umazuiko là một loại cỏ dại. Chọn những thân cây to, bẻ ra, cắn thử sẽ thấy chua. Chắc Akane-san cũng từng thấy nó nhiều rồi, nhưng vì nó là loại cỏ thường bị bỏ qua nên ít ai để ý."
"Nó ngon sao ạ?"
"Không ngon lắm đâu, nhưng kiểu như là món ăn vặt tự cung tự cấp ấy. Được mấy anh chị lớn dạy cho, thấy hay hay nên ăn thôi."
"Vậy là cô có anh chị lớn à?"
"Không phải vậy ạ. Tôi là con một..."
Fuuka ngừng lời, rồi đột nhiên hỏi Akane:
"Kurosaki-san, ký ức tuổi thơ của cô có thể nhớ về lúc mấy tuổi ạ?"
"Hả? Ký ức khi còn là thai nhi, kiểu vậy hả?"
"Thỉnh thoảng có người nói thế đúng không? Kiểu như đăng lên SNS là có ký ức nhìn ra thế giới bên ngoài từ lỗ rốn của mẹ. Nhưng không phải như vậy đâu. Ký ức xa xưa nhất của tôi là tấm lưng của 'anh trai'. Tôi đang được cõng, rồi nghe thấy giọng của những người anh khác hỏi, 'Ổn không? Không chết đâu nhỉ?'"
Akane bị cuốn vào câu chuyện của Fuuka, bất giác dừng chân tại chỗ.
"Hình như tôi ngủ say quá nên họ lo lắng. Thế là, anh trai đưa tay ra, kiểu như, kiểm tra hơi thở của tôi. Còn tôi thì, thực ra đã tỉnh rồi, nhưng thấy được cõng thích quá, lại còn được lo lắng nữa nên vui, giả vờ ngủ. Đó là ký ức xa xưa nhất của tôi. Một ký ức quan trọng, rất quan trọng. Nhờ có ký ức đó..."
Thay vì nói tiếp, Fuuka lại mỉm cười, khiến Akane cũng cảm thấy vui lây.
"Hay ghê. Tôi là con một nên không có trải nghiệm như vậy."
"Tôi cũng là con một mà. Nên là, tôi luôn muốn biết những người anh trai đó là ai. Chắc là những đứa trẻ hàng xóm. Tôi nhớ là hồi nhỏ tôi hay chơi với rất nhiều người, nhưng lúc đó còn bé quá."
Thấy Fuuka không ngại bụi rậm, Akane dẫn cô ấy vào con đường mòn. Cô dùng thân mình che đi tấm biển rách nát dựng giữa đường, rồi để Fuuka đi trước. Akane bỗng cảm thấy thân thiết hơn với Fuuka, người mà cô từng nghĩ là một mỹ nhân kiêu kỳ.
"À... sao mà quen thuộc quá, cái cảm giác này." Fuuka nhìn quanh khu rừng tối tăm, nơi ánh sáng khó lọt qua vì những tán cây rậm rạp, rồi nói.
"Fuuka-san là người Tokyo à? Kiểu như Okutama?"
"Không ạ. Tôi sinh ra và lớn lên ở Saitama. Nhưng tôi thích Saitama hơn. Saitama là vùng quê hơn Tokyo đúng không? Thiên nhiên cũng nhiều nữa."
"Đúng thật."
Trong lúc nói chuyện, căn nhà tiền chế đã hiện ra trước mắt.
"Chính đó là phòng nghiên cứu đấy ạ."
Fuuka nhìn tấm bạt xanh một cách khó hiểu, nhưng may mắn là Otamori đã cất quần lót vào rồi, chiếc quần lót sặc sỡ đã biến mất. Thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, Akane gõ cửa.
"Kurosaki đây. Tôi đã đưa Otowa Fuuka-san đến rồi."
"Vào đi."
Người trả lời là Freud. Akane để Fuuka vào trước, rồi cô cũng bước vào và nhanh chóng đóng cửa lại.
"Đáng lẽ phải là 'đã đưa cô ấy đến' chứ không phải 'đã mang cô ấy đến' mới phải phép chứ."
Otamori nhíu mày, nhưng hôm nay họ đã vào phòng nhanh chóng nên chắc là không có muỗi rừng nào lọt vào.
Ngay cả khi nhìn vào căn phòng trống trải không có rèm cửa, Fuuka vẫn không thay đổi biểu cảm.
Freud tự giới thiệu trước, rồi mời cô ấy ngồi vào ghế. Otamori thì không tự giới thiệu, chỉ đứng dậy cúi đầu. Trong phòng có thiết bị pha nước nóng, nên nếu muốn thì có thể pha trà, nhưng vì bồn rửa cũng là nơi Otamori tắm rửa nên Akane không dám lại gần. Do đó, không có trà tiếp khách, Fuuka chỉ bình thản bắt đầu trả lời các câu hỏi của Freud. Otamori đang chuẩn bị hình ảnh tái hiện và VR, nên Akane đứng bên cạnh Fuuka, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Freud và Fuuka. Freud giải thích rằng vì Fuuka đã gửi email mô tả chi tiết cơn ác mộng nên họ đã có sự chuẩn bị tương ứng từ trước.
"Vậy, từ giờ xin hãy cho chúng tôi biết một số chi tiết cụ thể hơn."
Freud vừa thao tác máy tính vừa hỏi. Màn hình quay về phía anh ta nên Akane không thể nhìn thấy màn hình từ vị trí của mình. Ánh mắt của Freud thỉnh thoảng liếc nhìn Fuuka trong khi gõ phím, giống như một bác sĩ đang khám bệnh cho bệnh nhân. Akane gần đây cứ băn khoăn không biết cặp kính gọng đồi mồi dày cộp của anh ta có độ hay không.
"Cô có nhớ mình bắt đầu gặp ác mộng từ khi nào không?"
Fuuka nhìn lên trần nhà, từ từ nghiêng đầu.
"Tôi có cảm giác là mình đã thấy nó từ lâu rồi. Nhưng việc thấy nó liên tục thì mới chỉ khoảng một năm nay thôi."
"Lâu rồi là khoảng khi nào? Từ khi cô bắt đầu nhận thức được mọi thứ? Mẫu giáo? Hay tiểu học?"
"Có lẽ là tiểu học. Khoảng lớp sáu? Trước đó thì ký ức của tôi khá mơ hồ."
Freud gõ phím máy tính.
"Vậy, vài tháng trước, khi cô bắt đầu gặp ác mộng liên tục, môi trường sống của cô có thay đổi gì không?"
Fuuka lại nghiêng đầu.
"Không ạ. Không có gì đặc biệt."
"Vậy sao."
Sau đó, Freud hỏi về một nhân viên văn phòng đã chết một năm trước vì ác mộng.
"Nhân tiện, Otowa-san có biết một người đàn ông tên là Tamura Junichi không? Anh ta là một nhân viên văn phòng 28 tuổi, sống ở Tochigi."
Giấu đi việc người đó đã chết, Freud hỏi, Fuuka suy nghĩ một lát rồi dứt khoát trả lời:
"Tôi không biết. Tôi cũng chưa từng đến Tochigi."
Sau khi hỏi thêm về cuộc sống hàng ngày của Fuuka, Freud ngẩng mặt lên.
"Thực ra, chúng tôi có một thứ muốn Otowa-san xem."
Nghe lời đó, Otamori đứng dậy. Hôm nay anh ta mặc áo polo màu xanh matcha và quần tây màu be. Màu sắc giống như bánh wagashi, trông như bột kinako rắc trên bánh dango cỏ. Thế nhưng, chiếc quần lót của anh ta lại sặc sỡ đến khó hiểu, nào là màu vàng với họa tiết trái tim hồng, nào là màu xanh lá cây với hàng loạt đôi môi đỏ.
Không biết Akane đang nghĩ gì, Otamori vẫn bình thản tiếp tục chuẩn bị. Anh ta quay một màn hình về phía Fuuka, rồi đặt một chiếc kính VR bên cạnh.
Freud rời mắt khỏi máy tính của mình, nhìn thẳng vào Fuuka và nói. Từ phía sau cặp kính gọng đồi mồi, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào cô một cách chân thành. Akane cảm thấy mình bối rối hơn cả.
"Trước hết, tôi muốn cô biết rằng chúng tôi không hề có ý định dọa dẫm cô một cách vô cớ."
"Vâng."
Khi Fuuka gật đầu, Freud nở nụ cười để lộ hàm răng trắng.
"Dựa trên email mà Otowa-san đã gửi, chúng tôi đã tạo một đoạn video tái hiện cơn ác mộng. Bỏ qua cảnh bỏ chạy ở đầu, chủ yếu là phần về khu đổ nát."
Trước mặt Akane, người đang đứng nhìn xuống từ bên cạnh, vai của Fuuka căng thẳng. Fuuka đặt hai tay lên đầu gối, chồng lên nhau, và lại trả lời Freud: "Vâng."
"Hiện tại, chúng tôi chỉ mới phản ánh những thông tin rất đơn giản. Kiểu như hành lang dài, cát chất đống trên sàn, chiếc ghế bành nghiêng, và những thứ rủ xuống từ trần nhà... có lẽ là giấy dán tường hoặc sơn bị bong tróc. Ngoài ra còn có một bức tranh nghiêng và một cửa sổ vỡ kính, chỉ là một bản phác thảo sơ sài thôi."
"Vâng."
"Lý do chúng tôi dựng thành video là để chúng tôi cũng có thể nhìn thấy cơn ác mộng giống như Otowa-san vậy."
Fuuka ngẩng mặt lên đầy ngạc nhiên.
"Chúng tôi, Otowa-san và bốn người sẽ cùng nhau khám phá khu đổ nát xuất hiện trong ác mộng. Nếu cô thấy sợ và không muốn, chúng tôi sẽ không ép buộc. Chúng tôi sẽ tìm cách khác."
Ngực Fuuka phập phồng. Akane nghĩ cô ấy đang hít thở sâu vì căng thẳng.
"Không..." Cô nói một cách ngập ngừng, rồi dừng lại một chút, "Tôi sẽ xem ạ," Fuuka trả lời.
Freud ra hiệu cho Otamori.
"Vậy thì, để bổ sung chi tiết, cô có thể nhìn vào màn hình được không?"
Nói rồi, Otamori tắt chế độ ngủ của màn hình. Khi Fuuka quay lại, Otamori chứ không phải Freud tiếp tục. Akane xoay ghế của Fuuka về phía màn hình để cô ấy dễ nhìn hơn.
"Đây là giai đoạn thử nghiệm nên chưa có âm thanh. Chỉ là dựng sơ bộ hình ảnh trong phạm vi đã dự đoán từ email thôi. Đầu tiên tôi muốn xác nhận một chút."
Otamori cầm chuột và nhìn Fuuka.
"Về chiếc ghế và bức tranh xuất hiện trong giấc mơ. Tôi sẽ cho cô xem nhiều hình ảnh, nếu có chiếc ghế nào gần giống với chiếc ghế trong giấc mơ thì hãy cho tôi biết."
Otamori định làm gì, cả Fuuka lẫn Akane đều không hiểu rõ. Nhưng khi một vài loại ghế được hiển thị trên màn hình, Fuuka đã rướn người về phía trước.
"Trong số này, có chiếc ghế nào gần giống với chiếc ghế trong giấc mơ không? Không cần giống hệt cũng được, chỉ cần gần giống thôi."
"Không có. Chiếc ghế trong giấc mơ của tôi thì... vuông vắn hơn, đơn giản hơn."
"Nó có tay vịn đúng không?"
"Đúng vậy."
"Chất liệu là gỗ à?"
"Là gỗ. Gỗ thường thôi. Màu nâu. Lưng ghế là khung gỗ, tay vịn cũng bằng gỗ, còn mặt ghế thì..."
"Vậy, kiểu này thì sao?"
Màn hình chuyển cảnh, và Fuuka khẽ "Á!" một tiếng.
Cô đứng dậy đi đến trước màn hình, chỉ vào một trong các hình ảnh.
"Giống... Chi tiết thì chưa chắc, nhưng hình dáng rất giống."
"Thế là được rồi. Hiếm khi chi tiết được tái hiện trong giấc mơ lắm."
Otamori chọn chiếc ghế mà Fuuka đã chỉ, rồi gọi dữ liệu ba chiều của nó lên. Anh ta di chuyển chuột, chiếc ghế xoay 360 độ theo mọi hướng.
"Đây là sản phẩm được sản xuất hàng loạt ở Anh vào những năm 1920. Được nhập khẩu vào Nhật Bản vào thời Taisho, và những sản phẩm tương tự cũng được sản xuất trong nước. Thiết kế khá cổ điển, và mặt ghế có thể thay thế được nên còn khá nhiều chiếc tồn tại đến bây giờ. Chiếc ghế mà cô nhìn thấy trong giấc mơ có màu sắc không? Ngay cả khi phần thân là màu gỗ, thì mặt ghế thì sao?"
"Màu đỏ son."
「Vâng,」 Fuuka đáp rành rọt. Otamori, sau khi sơn mặt ghế thành màu đỏ son, nói:
「Vì là giấc mơ, có lẽ thế này là đủ,」 rồi giảm độ bão hòa màu. Chiếc ghế lập tức biến hóa, trông như thể đã trải qua trăm năm.
「Tiếp theo, tôi muốn hỏi về cái khung ảnh. Cái đang treo nghiêng trên tường ấy,」 Otamori gọi hình ảnh cái khung. Tuy là chiếc ghế và khung ảnh cô đã thấy trong mơ, nhưng chỉ một lát sau, Fuuka lại không chút do dự chọn ra một tấm từ nhiều hình ảnh khác.
「Hừm. Cái này cũng là loại thịnh hành từ thời Taisho đến đầu Showa nhỉ. Lộng lẫy một cách thừa thãi...」 Vừa lẩm bẩm, Otamori vừa gọi dữ liệu 3D của khung ảnh ra rồi sơn trắng.
「Tôi nghĩ trong khung có một bức tranh, cô có nhớ đó là tranh gì không?」 Lần này, Freud hỏi. Fuuka vừa nghiêng đầu vừa khẽ nói:
「Tôi không nhớ. Chắc chắn là có tranh, nhưng...」
「Trong khu nhà hoang chỉ có một cái khung nghiêng và chiếc ghế bành bị vùi nửa dưới vào cát. Đúng không?」 Otamori nhấn mạnh. Fuuka nhìn xa xăm như thể đang dõi theo một cảnh vật nào đó trong tâm trí rồi nói:
「Tôi chỉ nhớ có thế thôi. Ngoài ra thì cửa sổ bị vỡ và dây thường xuân quấn quanh... Trong mơ, tôi bị 『thứ đó』 truy đuổi, nên không kịp bình tĩnh nhìn xung quanh, chỉ có cảm giác tuyệt vọng, sợ hãi và lo lắng...」
「MUD MOLAN」 Freud nói.
「Giả sử, chúng ta sẽ đặt tên cho con quái vật trong giấc mơ của Otowa-san là như vậy nhé.」
「Moran điên? Nó là cái quái gì vậy?」 Akane hỏi, nhanh hơn cả Fuuka.
「Đồ ngu. MUD chứ không phải MAD. Nghĩa là 『bùn』 chứ không phải 『điên』, đồ ngốc!」 Otamori nói, như thể vừa lập được chiến công hiển hách, khiến Akane bĩu môi.
「Moran là tên một con quái vật trong 『Truyện cổ Moomin』 của Tove Jansson. Trong tiếng Anh gọi là Groke, tiếng Phần Lan là Mörkö, tiếng Thụy Điển là Morran, và ở Nhật Bản thì gọi là Moran. Nghe nói nó có nghĩa là u sầu đấy.」
「Là người tuyết ở núi Osabishiyama đúng không? Người mà làm đóng băng mọi thứ xung quanh bằng hơi thở dài ấy?」 Fuuka nói, Freud gật đầu.
「Quả thực không khí có vẻ giống. Trong mơ, tôi chưa từng nhìn thấy hình dáng của 『thứ đó』, nhưng khi bị đuổi theo, tôi cứ nghe thấy tiếng thở dài bên tai...」
「Nếu có thể tái tạo được hình dáng của Mud Molan, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra manh mối cho cơn ác mộng.」
「Đã sẵn sàng,」 Otamori quay lại nói, khiến Fuuka, Akane và Freud đứng thành hàng phía sau anh, nhìn anh thao tác máy tính.
「Video sẽ bắt đầu từ cảnh bước vào khu nhà hoang. Nếu phát hiện ra điểm nào khác với giấc mơ, hãy báo cho tôi biết. Tôi sẽ chỉnh sửa.」
「Vâng,」 Fuuka đáp, khuôn mặt căng thẳng. Akane không kìm được mà đến gần cô.
「Fuuka-san. Chị sợ xem video à? Nhưng không sao đâu. Đây không phải là ác mộng thật, và chúng em ở cạnh chị mà.」
「Cảm ơn em,」 Akane nhẹ nhàng nắm lấy tay Fuuka đang lo lắng.
「Otamori-san, anh bắt đầu đi.」
「Đồ Pekko mà cũng dám ra lệnh à!」 Vừa lẩm bẩm càu nhàu, Otamori vẫn ngoan ngoãn khởi động video.
Màn hình hiển thị khu nhà hoang trong rừng.
Cho đến hôm qua, đó chỉ là hình ảnh một cái hộp trắng được ghép thêm cửa sổ, nhưng hôm nay, nó đã hoàn toàn khác. Hiện ra là một lối vào không cửa, với những vết ố và nấm mốc nổi lên trên bức tường trắng, độ dày và chiều sâu của khung cửa đều chân thực đến mức ngỡ là thật. Màn hình hiển thị từ góc nhìn của một người đứng ở lối vào, khiến người xem có cảm giác như chính mình đang ở đó.
「Khoan đã,」 Fuuka đột nhiên lên tiếng, tay vẫn nắm chặt tay Akane.
「Lối vào khác. Cửa... Lối vào có một cánh cửa bị hỏng.」
「À đúng rồi. Cửa. Được rồi.」 Otamori gọi ra một cánh cửa cũ kỹ. Cửa làm bằng gỗ dày, có một ô cửa sổ nhỏ.
「Cánh cửa đó anh lấy ở đâu vậy?」 Akane hỏi. Otamori vừa đặt cánh cửa vào lối vào khu nhà hoang vừa nói:
「Tôi đã chọn. Chiếc ghế bành và khung ảnh đều mang phong cách từ thời Taisho đến đầu Showa, nên tôi đã chọn một cánh cửa ra vào biệt thự điển hình của thời đó.」
「Trông rất giống với hình ảnh trong tưởng tượng của tôi,」 khi cánh cửa được lắp vào lối vào vốn trống hoác và để lộ hành lang, Fuuka lại nói:
「Tôi có cảm giác cánh cửa bị bung ra và nằm trên mặt đất.」
「Khi kiểm tra bằng hình ảnh thế này, chúng ta có thể thấy rõ sự khác biệt về chi tiết. Trong mơ, tôi sẽ chui qua khe cửa để vào bên trong.」
Otamori đổ cánh cửa xuống, thậm chí làm nứt ô cửa sổ nhỏ. Khi anh hoàn thiện các chi tiết như làm cũ lớp sơn, Fuuka siết chặt tay Akane. Video đang ngày càng giống với cơn ác mộng.
「Thế này được chưa?」
「Vâng.」
Otamori cho video chạy. Chủ thể của góc nhìn chui qua khe cửa và tiến vào bên trong khu nhà hoang. Đó không còn là một cái hộp nữa, mà là một không gian với những lớp giấy dán tường bong tróc rủ xuống từ trần nhà, những vết ố trên tường và cát phủ đầy sàn.
「Không phải,」 Fuuka lại nói. Otamori dừng video.
「Chỗ nào?」
Tay Fuuka nắm chặt tay Akane. Akane nắm lại để động viên cô.
「Sàn nhà. Em... Em cứ nghĩ là cát, nhưng cảm giác sàn nhà hơi... có gì đó...」
「Otamori. Anh thử đổi cát thành đất xem sao.」 Freud nói. Otamori chỉnh sửa hình ảnh.
「Cát và đất vốn có cấu tạo khác nhau nên độ lồi lõm cũng sẽ khác nhau, ừm, thế này thì sao?」
Khi lớp cát trên sàn đang tạo thành những đường cong mềm mại biến thành đất lẫn đá dăm, Fuuka khẽ thì thầm:
「Hơn nữa... có cảm giác như bị ướt ấy.」
「Otamori. Là bùn.」
「Rồi rồi. Đúng là phiền phức thật.」 Vừa bĩu môi không hài lòng, mắt Otamori lại sáng rực. Anh vui vẻ thao tác máy tính, lập tức biến đất thành bùn. Fuuka khẽ nín thở.
「Có vẻ tốt đấy. Vậy thì, tiếp tục đi thôi.」
Chủ thể của góc nhìn tiến dọc hành lang đầy bùn. Khung ảnh nghiêng trên tường, hai bên là những căn phòng không cửa. Otamori đã thêm những cánh cửa hỏng vào mỗi căn phòng, khiến khu nhà hoang càng thêm chân thực. Cánh cửa một căn phòng mở vào bên trong, cánh cửa khác thì đổ nát nằm trong phòng. Chiếc ghế bành mà Fuuka đã chọn cũng bị vùi trong bùn. Phía sau căn phòng chỉ có ghế là một cửa sổ vỡ kính, xuyên qua đó là khu rừng xanh biếc, và những dây thường xuân quấn quanh khung cửa sổ như những xúc tu vươn ra từ khu rừng.
「Ôi... tuyệt quá...」 Fuuka toát mồ hôi tay.
「Tuyệt vời thật... Cứ như... em đang mơ lại giấc mơ đó vậy...」
「Có giống với giấc mơ của Otowa-san không?」 Freud hỏi. Fuuka vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, lại khẽ nghiêng đầu.
「Hình ảnh tổng thể thì rất giống, nhưng... dường như có một vài chi tiết vẫn khác.」
「Chỗ nào?」
「Em không biết.」
Otamori tặc lưỡi.
「Nếu thêm âm thanh vào thì sẽ chân thực hơn nữa đấy.」
Anh ta không thể kìm được việc khoe khoang khả năng tái tạo của mình.
「Chuyện đó hãy đợi thêm một chút, Otamori. Cần thận trọng.」 Freud kiềm chế Otamori, rồi lại mời Fuuka ngồi xuống ghế.
「Hơi thở của Mud Molan cũng đã được tạo thành âm thanh rồi. Tuy nhiên, nếu không hoàn thiện chi tiết trước khi hoàn tất tổng thể, thính giác có thể bị thị giác kéo theo, khiến việc tái tạo không chính xác. Có lẽ, Otowa-san đã nhìn thấy nhiều thứ đồng thời trong giấc mơ. Não có thể đã sắp xếp chúng và giấu trong tiềm thức.」
「Tiềm thức?」
「Đúng vậy,」 Freud gật đầu.
「Ví dụ như bức tranh trong khung ảnh nghiêng. Ví dụ như nhiều thứ khác ngoài chiếc ghế. Giống như việc cô đã nhớ lại hình dáng cánh cửa ở lối vào, có khả năng cô cũng ghi nhớ các chi tiết đã thấy trong khu nhà hoang.」
「Nhưng đây chỉ là giấc mơ thôi mà?」
「Đó là một giấc mơ, nhưng cũng không chỉ là giấc mơ. Khi nãy nói chuyện, tôi có một điều băn khoăn. Vào khoảng thời gian Otowa-san bắt đầu gặp ác mộng khi còn học tiểu học, trận động đất Chuetsu đã xảy ra ở Niigata. Cô có nhớ chuyện đó không?」
Fuuka cuối cùng cũng buông tay Akane.
「Em nhớ. Ở trường tiểu học, chúng em đã thu gom vỏ lon để gửi tiền quyên góp cho vùng bị ảnh hưởng.」
Freud gật đầu.
「Vào thời điểm đó, Otowa-san cũng đang trong giai đoạn chuyển đổi môi trường từ tiểu học lên trung học. Điều đó cũng có thể đã ảnh hưởng tinh vi đến cơn ác mộng. Việc cát trong ác mộng thực ra là bùn cũng rất thú vị đối với tôi. Bởi vì trong trận động đất Chuetsu, một hồ động đất đã hình thành ở làng Yamakoshi, và những hình ảnh bùn lầy cuốn trôi nhà cửa đã được phát sóng liên tục.」
「Ý anh là tin tức về thiên tai là nguồn gốc của ác mộng sao?」
「Tôi không nói vậy. Nhưng nó có thể là một yếu tố khởi đầu. Những năm gần đây, như trận động đất Kumamoto hay lũ lụt ở Kyushu, thiên tai xảy ra rất nhiều. Khoảng thời gian Otowa-san liên tục gặp ác mộng có khớp với khoảng thời gian đó không?」
「Vậy Mud Molan có phải là tin tức về thiên tai không?」
「Ngay cả khi cấu trúc không đơn giản như vậy, chúng vẫn có thể có mối liên hệ.」
Freud vươn tay, nhận chiếc kính VR từ Otamori. Không hiểu sao hôm nay lại có hai chiếc.
「Chúng ta cũng có thể đi vào trong hình ảnh, cô muốn không?」
Fuuka khẽ rụt rè, Akane cảm thấy thương cô. Ác mộng đã đủ đáng sợ rồi, nghe nói có thể thực sự đi vào đó mà vui vẻ đồng ý thì chắc không có ai. Trừ khi đó là một giấc mơ đẹp.
「Tất nhiên không phải một mình, mà sẽ có trợ lý đi cùng,」 Freud nói rồi nhìn Akane.
「Hả, em á?」 Akane chỉ vào mình. Freud mỉm cười.
「Sao lại là em chứ?」
「Tôi phải thao tác, còn Freud phải kiểm tra tình trạng, nên đương nhiên là cậu rồi.」
Otowa Fuuka, với mái tóc đen, áo blouse đen, khuôn mặt thon và vẻ bí ẩn, hướng ánh mắt bối rối về phía Akane. Vừa nhìn thấy ánh mắt bơ vơ đó, Akane liền nhớ đến chú mèo hoang kêu yếu ớt trong hộp giấy trên đường về nhà hồi tiểu học. Nhìn ánh mắt như vậy thì ai mà bỏ mặc cho đành. Hơn nữa, VR chỉ là thực tế ảo, đâu có ma thật.
「Được thôi. Tất nhiên em sẽ đi cùng.」
Akane vỗ ngực về phía Fuuka, và Otamori nói ngay lập tức:
「Được rồi, vậy thì đeo kính vào đi.」
Có lẽ từ điển của anh ta không có từ "tử tế" đâu nhỉ, Akane nghĩ thầm rồi lườm Otamori, nhưng anh ta đã cầm lấy chiếc kính từ Freud và ấn vào ngực Akane. Cô thở dài đeo vào, mọi thứ tối đen, không có nhà hoang, không có rừng, không có gì cả.
「Nếu đã sẵn sàng thì tôi sẽ bắt đầu.」
「Anh làm nhanh lên được không? Tối om chẳng nhìn thấy gì cả.」 Cô phàn nàn về phía có tiếng nói. Có lẽ Freud đã gật đầu ra hiệu bắt đầu, nhưng cô còn chẳng nhìn thấy điều đó. Cảm giác như có tiếng điện tử vang lên trong đầu, rồi tầm nhìn dần dần sáng bừng.
Chợt nhận ra mình đang ở trong rừng. Cây cối rậm rạp che khuất bầu trời, không biết là mấy giờ. Cây cối đen sẫm, sương mù giăng lối, trông như buổi chiều tà hay sáng sớm. Phía trong, nơi cỏ mọc đến đầu gối, là một khu rừng rậm, quay đầu lại, cô thấy Fuuka đang đeo kính bên cạnh. Đối phương cũng có vẻ nhận ra cô, và khi mắt (chính xác hơn là kính) chạm nhau, Fuuka khẽ mỉm cười. Akane lại nắm lấy tay Fuuka.
「Hello hello, hai người nhận ra nhau rồi chứ?」 Giọng Otamori vang lên. Chỉ có tiếng nói, ngoài Fuuka ra thì không thấy ai khác.
「Cái này là sao vậy ạ?」 Fuuka lo lắng hỏi. Giọng Freud đáp:
「Otowa-san và Akane-kun đang ở trong không gian ảo. Những gì hai người nhìn thấy là đồ họa máy tính, và khi di chuyển, tầm nhìn cũng sẽ thay đổi. Đây là cài đặt cho phép những người đeo kính nhận ra nhau. Hai người có thấy khu nhà hoang ở gần không?」
Vẫn nắm tay nhau, hai người cùng quay đầu nhìn. Phía xa bãi cỏ, một bức tường bẩn thỉu lờ mờ hiện ra, chỉ có lối vào với cánh cửa bị hỏng là rõ ràng đến lạ. Khác với cảnh vật nhìn bằng mắt thường, hình ảnh sắc nét chỉ ở những điểm nhấn, gợi nhớ đến giấc mơ.
「Em thấy khu nhà hoang. Rất... rất giống với những gì em thấy trong mơ.」 Fuuka nói.
「Vì tôi đã làm mờ các chi tiết. Những phần không rõ ràng được trí tưởng tượng bổ sung, khiến nó trông giống như trong giấc mơ. Vậy thì, giống như lúc nãy, nếu có gì phát hiện, hãy báo cho tôi biết. Tôi sẽ chỉnh sửa.」
「Chúng em phải làm gì ạ?」
「Hãy thử đi vào khu nhà hoang. Đầu tiên, hãy di chuyển theo đúng những gì hai người thấy trong mơ, sau đó hãy thử đến những nơi mà trong mơ hai người không đến. Tôi muốn đưa ra phán đoán dựa trên điều đó.」
Fuuka quay sang nhìn Akane. Nắm chặt tay nhau, như những đứa trẻ đi thử lòng dũng cảm, Akane và Fuuka bắt đầu bước đi. Dù dưới chân là sàn linoleum, nhưng chuyển động của cỏ khi giẫm lên quá chân thực, khiến họ có cảm giác như đang thực sự đi trong rừng. Dường như còn ngửi thấy cả mùi cây cối nữa.
Cửa vào phế tích cao hơn mặt đất một chút. Cánh cửa hỏng chắn ngang lối vào, nên Akane luồn qua khe hở trước, rồi kéo tay Fuuka đi theo sau. Bên trong là một hành lang dài hun hút. Akane nhớ hôm trước vào thì nơi này còn hoang tàn hơn, nhưng giờ đây, sàn nhà phủ đầy bùn, tường loang lổ vết bắn, trần nhà lộ cả lớp vữa trát, những mảng loang lổ ấy khiến cô cảm thấy ghê tởm, rợn người. Ánh sáng chiếu qua vô số cánh cửa xếp hàng dài, đổ bóng xuống hành lang. Dừng chân trước một khung tranh bị nghiêng, Fuuka nói:
「Chắc chắn là có một bức tranh. Dù em không biết là tranh gì...」
Vừa nói vừa nghiêng đầu, giọng WotaMori vang lên:
「Okay.」
Ngay lập tức, những mảng màu lờ mờ hiện lên trong khung tranh.
「Oa, tuyệt quá...」
Akane thành thật cảm thán. Dù không nhìn rõ hình khối cụ thể, nhưng cô có thể hình dung được đó là một bức tranh. Cách phối màu khiến cho mỗi người xem sẽ thấy một bức tranh khác nhau.
「Tranh tĩnh vật, tranh chân dung, tranh phong cảnh, tranh trừu tượng. Có vẻ như là nhiều bức tranh thông thường được chồng lên nhau và chỉ lấy phần màu sắc. Chỉ cần biết là có tranh là được rồi. Thế thì, đi tiếp một chút nữa nào.」
Không biết phải làm gì, Akane đợi Fuuka hành động.
Lần này Fuuka nắm lấy tay Akane, từng bước, từng bước tiến vào sâu trong hành lang. Những căn phòng hai bên dần hiện rõ, có thể nhìn thấy bên trong. Căn phòng bên phải trống rỗng. Trong giấc mơ, Fuuka nhìn thấy căn phòng bên trái, nơi mọi thứ đều phủ đầy bùn. Cửa sổ kiểu phương Tây đã vỡ kính, nhìn ra xa có thể thấy một khu rừng. Dây thường xuân leo bám vào khung cửa sổ, bò cả vào trong phòng. Phía dưới, một chiếc ghế bành nghiêng ngả, nửa chìm trong bùn.
「Căn phòng trống trải thật. Ngay cả rèm cửa cũng không có... chỉ có mỗi chiếc ghế.」
Vừa nói, Akane chợt nhận ra.
Bàn tay Fuuka đang nắm chặt tay cô lại bắt đầu hơi ướt mồ hôi. Dù không nhìn thấy biểu cảm qua tấm kính che mặt, nhưng đôi môi hé mở của cô ấy dường như khẽ mấp máy.
「Fuuka-san? Chị có sao không?」
Fuuka thì thầm với giọng nhỏ như sắp tan biến:
「...Tôi biết... nơi này...」
「Hả?」
Fuuka vươn tay không nắm, chỉ vào bức tường.
「Giấy dán tường... có một đường viền rộng khoảng hai mươi phân ngang thắt lưng. Giấy dán tường có thiết kế rườm rà, màu xanh lá nhạt, cũ kỹ, hình như là sọc dọc.」
Không nghe thấy tiếng WotaMori trả lời, nhưng chỉ lát sau, giấy dán tường đã được dán vào trong phòng. Dù vẫn không nhìn rõ hoàn toàn, nhưng có thể thấy rõ đó là hoa văn sọc dọc phức tạp và màu xanh lá nhạt. Căn phòng vốn hoang tàn bỗng trở nên chân thực đến lạ.
Ngay khoảnh khắc đó. Fuuka đột ngột quay phắt lại phía sau. Akane cũng giật mình nhìn theo. Dù trong phế tích chỉ có hai người, nhưng cô lại nghĩ không biết con Ameba Obake từng chắn ở lối vào hôm qua có xuất hiện nữa không.
「Mud Molan sẽ không xuất hiện đâu, cô cứ yên tâm.」
Freud nói với giọng điệu ôn hòa.
「Otowa-san chỉ di chuyển đến đó trong giấc mơ thôi sao?」
「Vâng. Đại khái là đến vị trí này, rồi khi quay đầu lại, thì cái đó...」
Akane tiến sát lại Fuuka, như muốn động viên.
「Vậy, chúng ta thử vào những căn phòng khác xem sao?」
Akane đợi Fuuka bước đi theo lời thúc giục của Freud, nhưng Fuuka hoàn toàn bất động. Đang lúc thắc mắc không hiểu có chuyện gì, Fuuka đột nhiên mở miệng:
「...Đúng rồi...」
Cô nói. Máu trong tay Akane đang nắm rút hết đi, nhiệt độ cơ thể Fuuka cũng giảm xuống nhanh chóng.
「Giáo sư, Fuuka-san có vẻ lạ lắm.」
Khi Akane kêu lên trong không gian trống rỗng, bức tường biến thành rừng, rừng cũng biến thành bùn, bùn cũng biến mất, sàn nhà hiện ra, cuối cùng chỉ còn lại ánh sáng trắng toát. Tấm kính che mặt của Fuuka lơ lửng giữa không trung, cô biến mất khỏi tầm mắt Akane. Ai đó cũng chạm vào tấm kính che mặt của Akane, và khi tỉnh lại, Akane thấy mình đang đứng cùng Fuuka trong phòng thí nghiệm.
Mặt Fuuka tái mét. Freud đặt tay lên vai cô, đỡ cô ngồi xuống ghế, rồi quỳ xuống bắt mạch và nhẹ nhàng nói:
「Chúng ta hít thở sâu một chút nhé.」
Fuuka hít một hơi thật sâu, nhưng không hiểu sao, ngay cả hơi thở của cô cũng run rẩy.
WotaMori rót một cốc nước mang đến. Khi anh đưa cho Fuuka, cô uống một ngụm.
「Otowa-san? Cô cảm thấy thế nào rồi?」
「Vâng. Tôi ổn rồi ạ.」
Giọng nói ấy hoàn toàn không cho thấy cô ổn chút nào. Cô cúi đầu, mái tóc đen dài che khuất cả khuôn mặt nên không nhìn rõ biểu cảm.
「Fuuka-san, chị sao thế? Chuyện gì đã xảy ra vậy?」
Akane ngồi xổm xuống nhìn lên, Fuuka nở một nụ cười gượng gạo.
「Không có gì đâu.」
Rồi cô như đang chọn lời, nói thêm:
「Kiểu như... bị say hình ảnh ấy mà...」
WotaMori hỏi:
「Thật à? Peko cũng bị say à?」
Akane không nói gì, chỉ lắc đầu.
「Thật sự xin lỗi. Tôi thiếu ngủ, nên sức khỏe không được tốt lắm.」
「Không sao đâu. Lẽ ra chúng tôi cũng không nên vội vàng đòi kết quả như vậy. Xin cô tha lỗi.」
Freud bỏ tay đang bắt mạch, đi đến trước máy tính, gõ vài phím rồi nói.
「Nhân tiện, những hình ảnh cô vừa xem, chúng tôi có thể đăng lên trang web này không?」
Fuuka im lặng gật đầu. Cô uống thêm ngụm nước, chớp mắt rồi đứng dậy.
「Otowa-san.」
Freud lại nói.
「Tôi vừa gửi email cho cô. Đó là trang web của một phòng khám sức khỏe tâm thần do bạn tôi điều hành. Nếu có thể, tôi nghĩ cô nên đi khám một lần.」
Akane lo lắng cho Fuuka nên hỏi:
「Fuuka-san có bệnh gì sao ạ?」
「Có những điểm không thể coi là ác mộng thông thường. Vì vậy, xin cô hãy đi khám một lần. Và càng sớm càng tốt.」
Freud tháo kính ra. Ông nhíu cặp lông mày sắc nét, đôi mắt to hơi xếch nhìn Fuuka đầy lo lắng. Khi tháo chiếc kính tròn, khuôn mặt ông toát lên vẻ thông minh thu hút.
「Tôi sẽ nhờ trợ lý đưa cô ra cổng chính. Cứ bình tĩnh rồi hãy đi. Nếu cô nhớ ra điều gì hoặc có bất kỳ điều gì bận tâm, xin hãy cho tôi biết. Qua email hay điện thoại đều được.」
Nói rồi Freud đưa danh thiếp cho Fuuka. Fuuka im lặng nhận lấy, thì thầm:
「Cảm ơn giáo sư.」
「Cô đi được không?」
「Vâng. Đương nhiên rồi ạ. Tôi ổn.」
Nói nhỏ rồi đứng dậy, Fuuka đặt cốc nước lên bàn, cúi đầu mà không nhìn ai. Akane lại đi cùng, rời khỏi phòng thí nghiệm với cô ấy. Khi đi trong rừng, hay đi trong khuôn viên trường, Fuuka càng ít nói hơn, rồi như muốn trốn chạy mà rời khỏi trường đại học.
Trở lại phòng thí nghiệm, Freud và WotaMori đang ghé sát đầu vào nhau, nhìn màn hình.
「Tôi đã đưa Fuuka-san về rồi ạ.」
Akane đứng phía sau Freud, người đang cúi lưng sau WotaMori, cất tiếng gọi, thì Freud không nhìn cô mà nói:
「Cô vất vả rồi.」
「Cô ấy nói ngày mai sẽ đi khám ở phòng khám. Mà giáo sư thấy Fuuka-san có vẻ lạ không ạ? Chẳng lẽ Mud Molan đã xâm nhập vào VR của riêng Fuuka-san hay sao, không phải vậy chứ?」
「Làm gì có chuyện đó chứ!」
WotaMori dứt khoát nói. Vậy thì cái biểu hiện của Fuuka là gì? Akane không thể nào hiểu nổi.
「Hai người đang lén lút làm gì thế?」
Khi Akane ghé người nhìn qua vai họ, cô thấy hình ảnh mặt đất màu nâu có những vệt như sỏi đá, và cỏ mọc lởm chởm từ hai bên. Có lẽ chủ thể đang chạy, nên hình ảnh bị nhiễu loạn một cách kỳ lạ, tạo cảm giác rất chân thực.
*Fuuuu-u, fuuu-u, ha, ha, ha. Fuuu-u, fuuu-u, ha, ha, ha.*
Một âm thanh rùng rợn còn được lồng ghép vào, hơn nữa, Akane cảm thấy như nó đang vang lên ngay bên tai.
「Cái gì thế này, ghê quá.」
Freud nói:
「Đây là phần đầu của cơn ác mộng của Otowa-san.」
「Chúng tôi quyết định hoàn thiện video và đăng lên trang web. Tình hình có vẻ khá nghiêm trọng đấy.」
「Là sao ạ?」
Freud cuối cùng cũng quay lại nhìn Akane. Đáng tiếc là ông đã đeo kính rồi.
「Nhịp tim của Otowa-san bất thường. Khi cô ấy chìm vào giấc mơ về phế tích.」
「Có nghĩa là cô ấy sợ quá nên tim đập nhanh sao ạ?」
「Một phần là vậy, nhưng nó giống với trạng thái mà động vật ở tư thế sẵn sàng chiến đấu. Khi sinh vật cảm thấy nguy hiểm, nhịp tim sẽ tăng lên để chuẩn bị bỏ chạy. Tim đập nhanh vì sợ hãi cũng là do điều đó.」
「Ơ... thế, nói cách khác, là sao ạ?」
「Otowa-san đã nhìn thấy điều gì đó. Tôi nghĩ vậy.」
「Điều gì đó ạ? Mud Molan sao?」
「Tôi đã nói là không phải mà, tôi không cài quái vật vào đâu. Lúc đó thì không.」
Thay vì WotaMori vẫn không rời mắt khỏi màn hình mà cằn nhằn, Freud đã giải thích:
「Không phải vậy. Tôi nghĩ đó là 『thứ gì đó mà ký ức tiềm ẩn đã xóa bỏ』.」
「Lại nói chuyện khó hiểu nữa rồi... Đó là cái gì ạ?」
「Không biết nên mới phải vội vàng chứ. Dù sao thì cũng phải hoàn thiện video và giải mã bí ẩn của cơn ác mộng.」
「Nếu không vội, thì sẽ thế nào ạ?」
「Người đàn ông nhân viên văn phòng đầu tiên ấy. Người đã nhảy lầu từ tầng mười một...」
Freud quay toàn thân về phía Akane. Đôi mắt ông ánh lên vẻ sốt ruột.
「Tôi đã nói đó là do ảo giác của bệnh cúm, nhưng có lẽ không phải vậy. Nếu tôi nói có một giấc mơ có thể giết người, Akane-kun có tin không?」
*Fuuu-u, fuuu-u, ha, ha, ha. Fuuu-u, fuuu-u, ha, ha, ha.*
Tiếng Mud Molan như thổi hơi vào tai cô.
Khi đã bước vào giấc mơ của Fuuka, Akane cũng sợ hãi không biết liệu mình có bắt đầu thấy cùng một cơn ác mộng từ đêm nay không. Nếu Mud Molan là một con quái vật có thể tự do đi lại giữa các giấc mơ thì sao? Nếu 『thứ đó』 cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô, và từ đêm nay cô sẽ phải chạy trốn trong phế tích thì sao...
Nhìn cái đầu tóc bù xù của WotaMori đang cặm cụi trước màn hình, Akane cảm thấy hơi lo lắng.