Sau đó Akane trở về ký túc xá bằng cách nào, cô hoàn toàn không nhớ. Cô sốt cao nằm liệt giường, nghỉ học các buổi giảng thứ Hai, nghỉ cả ca làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Cô cứ thế ngủ li bì, không nghe vài cuộc gọi đến, mãi đến quá trưa thứ Ba thì đầu óc mới dần tỉnh táo trở lại. Vì không ăn không uống gì nên khi ngồi dậy, cô thấy choáng váng, đầu óc vẫn còn mơ màng.
Đi vệ sinh xong, Akane nhìn vào gương trong phòng rửa mặt, thấy khuôn mặt trắng bệch cùng mái tóc hồng dựng ngược, trông cô như một cây nến. Thấy đầu tóc mình trông thảm hại quá, cô chợt bật khóc lần nữa.
「Thế này không được!」 Akane nghĩ, rồi đi tắm nước nóng, uống nước trực tiếp từ vòi hoa sen rồi lại khóc. Mí mắt cô sưng húp vì ngủ và khóc quá nhiều, đôi mắt to giờ chỉ còn hẹp bằng một nửa. Ra khỏi phòng tắm, cô uống nước trực tiếp từ vòi rửa mặt, cuối cùng mới kiểm tra điện thoại. Vài cuộc gọi nhỡ từ Otamori và Freud hiện lên. Có vẻ họ cũng đã liên lạc qua SNS, nói rằng cảnh sát muốn cô hợp tác để lấy lời khai.
Buổi chiều, Akane xuất hiện ở Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ với mái tóc nhuộm đen tuyền. Cô đeo khẩu trang to, kính cận và mặc bộ đồ thể thao. Dưới tấm bạt xanh, bộ đồ bó sát toàn thân dùng để quay chroma key đầy mạt bụi và chiếc quần rằn ri đang phơi, màu sắc chói chang đến mức khiến cô cảm thấy khó chịu.
「Oa~, cứ tưởng ai đến, hóa ra là Peko-san nhỉ?」
Akane gõ cửa rồi bước vào, Otamori đang nhổm nửa người khỏi bàn làm việc nói.
「Mà này, có chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ?」
「Hoàn toàn không ổn chút nào ạ.」
Akane khom lưng đi vào, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế của mình. Cô gục nửa thân trên xuống bàn, lấy chiếc laptop đang đóng làm gối. Đôi mắt vô hồn nhìn về phía Freud, thấy anh vẫn đứng đó, cười khổ với vẻ thương hại.
「Không liên lạc được nên bọn tớ lo lắm.」
「Chắc là... tôi bị sốt, rồi ngủ thiếp đi ạ.」
「Thức ăn thì sao? Trông cậu như gầy đi hai cân vậy.」
「Tôi hoàn toàn không thấy đói ạ.」
Akane khẽ khàng trả lời, Otamori tiến lại gần đặt tay lên trán cô.
「Có vẻ hết sốt rồi nhỉ. Nước uống thì sao?」
「Tôi uống nước lúc tắm rồi ạ.」
「A~」
Nghe giọng Otamori trên đầu, Akane nhìn Freud mặc áo blouse trắng, nước mắt lại trào ra. Cô hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại khóc nhiều đến vậy.
「A a~, thôi nào, thôi nào.」
Vài tờ khăn giấy rơi xuống cùng với tiếng nói. Akane vẫn cúi mặt, nhặt khăn giấy lên, nhét vào khe hở giữa khẩu trang và kính để lau nước mắt. Freud kéo ghế lại, ngồi đối diện Akane.
「Nước mắt giúp giải tỏa các chất gây căng thẳng, nên cứ khóc thỏa thích đi. Xin lỗi vì đã khiến cậu phải trải qua chuyện đó. Chắc là cậu đã rất sốc.」
Anh nói vậy, vậy là 『chuyện đó』 quả thực đã xảy ra. Akane mơ hồ nghĩ. Không biết có phải vì ngủ quá nhiều không, mọi thứ đều không có cảm giác chân thực, như thể cô vẫn đang mơ.
「Cảnh sát Kiso Chuo đã gọi vài lần, nhưng vì Akane-kun có vẻ không khỏe nên tớ đã nói sẽ liên lạc lại. Họ nói muốn nghe lời khai đơn giản, nhưng tớ đã trả lời gần hết rồi, nên chắc chỉ cần xác nhận lại thôi. Không cần phải vội đâu nhé.」
Tiếng cửa đóng sập lại vang lên, nhưng Akane không nhổm dậy. Cô đến đây dù không khỏe, có lẽ vì muốn nhìn thấy mặt Freud và Otamori. Muốn nhìn mặt, nghe giọng họ để cảm thấy an tâm. Chắc chắn là vậy. Có lẽ.
Vùi mặt vào những tờ khăn giấy trắng tinh, Akane nhẹ nhàng nhép mắt. Và cứ thế chìm vào giấc ngủ. Vài phút, vài chục phút, hay chỉ là một khoảnh khắc?
Khi mở mắt ra, Otamori đang nhìn chằm chằm vào cô.
「Ơ, cái gì vậy, làm tôi giật mình chứ!」
Lần này, cô bật dậy. Kính trượt nửa xuống, dây khẩu trang hằn vào má.
「Ối, tỉnh rồi à. Peko, ăn cơm không?」
「Cơm?」
Akane vứt khăn giấy đang nắm trong tay vào thùng rác rồi chỉnh lại kính. Trước mặt cô là một cốc cháo. Cháo bốc hơi nhẹ, có một chiếc thìa nhựa cắm vào và một vật thể hình hạt hạnh nhân dẹt màu hồng nhạt đặt trên bề mặt.
「Otamori đã mua đó. Hâm nóng rồi, ăn đi kẻo nguội.」
Mùi gạo ngọt dịu thoang thoảng hương mơ trộn lẫn, kích thích dạ dày đang đóng băng của cô. Akane tháo khẩu trang, xúc một thìa cháo ăn. Chất hồ gạo mịn màng bao phủ lấy lưỡi, khiến cô cảm thấy ấm áp từ sâu bên trong cơ thể. Cảm giác như được bà và mẹ ôm lấy từ hai phía. Sự dịu dàng và ấm áp chảy xuống thực quản, toàn thân cô như đang kêu lên rằng 『đã đói rồi』.
「Sao rồi?」 Otamori hỏi.
「Ngon lắm ạ.」
Akane tiếp tục xúc thìa. Đây chính là hương vị cơ thể cô đang khao khát. Cô không biết gạo đơn giản lại có thể ngon đến vậy. Mỗi miếng cháo như biến thành sức lực, cảm giác như nguồn năng lượng đang tràn đầy. Vật thể màu hồng nhạt vừa mặn vừa chua, thoang thoảng hương hoa mơ. Trong chớp mắt, cô đã ăn hết sạch cốc cháo.
「Cảm ơn vì bữa ăn ạ.」
Akane cúi đầu cảm ơn Otamori.
「Ngon kinh khủng luôn. Đặc biệt là cái miếng màu hồng nhạt ở giữa ấy. Cái gì vậy ạ?」
Otamori nhếch một bên khóe môi.
「Tenjin-san.」
「Ghê!」
Nhớ lại cảnh Otamori đã liếm hột, Akane lập tức bịt miệng lại.
「Yên tâm đi. Đó là tớ đã nhờ Tae-chan cho riêng hột thôi mà.」
「Có vẻ cậu ấy đã đi đến căng tin trường vì Akane-kun đấy? Dù là một người mắc chứng ngại giao tiếp.」
Freud bổ sung. Otamori cầm cốc rỗng rồi nhanh chóng đi rửa ở bồn rửa chén. Có vẻ cậu ấy còn mua cả dung dịch bù nước điện giải cùng với cháo, Freud bóc gói rồi đưa cho cô.
「Cảm ơn ạ.」
Tâm hồn Akane trở nên ấm áp, cuối cùng cô cũng có đủ dũng khí để chấp nhận sự thật kinh hoàng mình đã gặp phải vào Chủ nhật. Vừa uống từng ngụm dung dịch bù nước ấm vừa tự hỏi lòng mình.
『Ổn không?』
『Ổn.』
Sau đó, cô đeo lại khẩu trang, ngồi thẳng trên ghế.
「Fuuka-san đã thành ra thế nào ở nhà của Hikari vậy ạ?」
Ngay khi cô lấy hết can đảm hỏi, mùi rừng, những mùi khác và hình ảnh khu phế tích ùa về, nhưng cô đã cố gắng chống chọi bằng cách chớp mắt. Không được trốn tránh sự thật. Fuuka-san đã cầu cứu chúng tôi, cùng chúng tôi tìm kiếm nguyên nhân, và gửi ảnh khu phế tích cho chúng tôi. Fuuka-san là đồng đội của chúng tôi mà, cô tự nhủ trong lòng.
Freud tháo kính. Otamori đã rửa xong cốc và đang đứng phía sau anh. Sau khi nhìn chằm chằm Akane với đôi mắt hơi xếch lên một chút, Freud nói.
「Ngôi nhà của Hikari có lẽ có hình chữ T. Có một tháp nhô ra, chắc chắn được nối với thân nhà bằng một hành lang. Tháp đã bị tách rời khỏi thân nhà do trận lở đất, và nơi tớ đứng hôm đó, chắc là tầng một.」
Akane gật đầu.
「Phần đó... sàn nhà hoàn toàn bị vùi lấp, chỉ còn nhìn thấy một phần trần nhà một cách khó khăn. Chỉ còn một khe hở khoảng một mét rưỡi. Cầu thang lên tháp, phần lối vào cũng bị vùi lấp.」
Cô cố gắng tưởng tượng nhưng không thành công. Có lẽ vì nếu tưởng tượng rõ ràng, cô sẽ cảm thấy hình ảnh Fuuka nằm đó một cách sống động và không thể chịu đựng được.
「Otowa-san nằm sấp trong khe hở đó. Nằm sấp, ôm một con búp bê vải rách bươm. Con gấu bông đó bị mất một mắt hạt, chỉ còn một mắt. Chắc là cô ấy đã nhặt được ở đó. Edamame-san cũng nói có búp bê ở khu phế tích mà. Gần đó có túi xách của cô ấy, điện thoại di động cũng ở trong đó. Tớ nghĩ điện thoại ngừng đổ chuông là vì hết pin.」
「Thật sự...」
Akane hỏi, giọng khẽ khàng vì sợ hãi.
「...đã chết sao?」
Freud gật đầu với đôi mắt trần. Ánh mắt anh chân thật và đầy suy tư.
『Tại sao anh biết cô ấy đã chết? Không phải chỉ là ngất xỉu thôi sao?』
『Với khuôn mặt thế nào? Với dáng vẻ thế nào...?』
Không phải. Akane sắp xếp lại suy nghĩ, không phải cô muốn biết những sự thật tàn khốc đó. Điều cô muốn biết là tại sao Fuuka-san lại chết. Cô có hàng núi câu hỏi muốn hỏi nhưng cảm thấy không thể thốt nên lời. Akane chỉ nhìn lại đôi mắt của Freud đang nhìn mình.
「Và tớ đã gọi cảnh sát ngay lập tức. Cậu có nhớ không?」
Akane lắc đầu từ trái sang phải. Cô hoàn toàn không nhớ gì sau đó. Cô lại lắc đầu mạnh hơn một lần nữa, Freud nhẹ nhàng giữ lấy tay Akane.
「Không sao đâu. Không cần lo lắng gì cả. Không cần phải cố gắng nhớ lại làm gì. Não bộ chỉ đang cố gắng bảo vệ tâm trí và cơ thể cậu thôi. Chuyện đó rất bình thường, không có gì bất thường cả.」
Khi nghe nói thẳng như vậy, Akane lại lo lắng về một chuyện khác. Cô có bị mất trí nhớ không?
Quả thực, cô hầu như không có ký ức nào từ lúc biết Fuuka đã chết cho đến khi tỉnh dậy. Dù đã mất vài giờ để đến nơi đó, nhưng cô không nhớ gì về chuyến về, cũng không nhớ mình đã trở về ký túc xá.
Freud dịu dàng hỏi, 「Cậu ổn không?」
「Tôi ổn... tôi nghĩ vậy... nhưng... vì sốc...」
「Đúng vậy. Tớ cũng bị sốc. Tớ đã gọi điện, cảnh sát đến và hỏi cung ngay tại chỗ. Họ đã giữ lại bản sao giấy phép lái xe của tớ và thẻ sinh viên của Akane-kun, rồi nói muốn hỏi cung thêm sau, tớ đã đồng ý. Akane-kun đã trả lời rất kiên cường đấy.」
「Tôi á?」
「Đúng vậy.」
Freud mỉm cười.
「Trên đường về, cậu đã khóc suốt. Tại sao lại không thể tìm thấy Otowa-san sớm hơn. Tớ cũng nghĩ y như vậy. Có lẽ tớ đã lơ là, đáng lẽ có thể làm được gì đó nhưng lại bỏ qua, dẫn đến cái chết của cô ấy.」
Nước mắt lại trào ra trong mắt Akane. Nước mắt lã chã rơi xuống má, rồi từng giọt từng giọt thấm vào bộ đồ thể thao, tạo thành vết ố.
「Nhưng tớ nói rõ ràng cho cậu biết. Akane-kun đã làm hết sức mình rồi. Dĩ nhiên tớ và Otamori cũng vậy.」
Akane khụt khịt mũi, dùng hai tay thay phiên nhau lau nước mắt.
「Vâng.」
Cô gật đầu, Freud tiếp tục.
「Tớ đã đỗ xe ở trạm dừng chân, gọi điện cho Otamori, rồi liên lạc với một đối tượng thử nghiệm tên là Yukari đang nằm viện ở Bệnh viện Đa khoa Saku. Akane-kun ngồi ở ghế phụ, vừa khóc vừa ăn hamburger và American dog. Khi về đến ký túc xá thì cậu đã ngủ thiếp đi. Vì mặt cậu nóng bừng nên tớ đã dặn nếu thấy không khỏe thì liên lạc, nhưng sau đó thì bặt vô âm tín, bọn tớ lo lắng nên đã gọi điện đến ký túc xá, nhờ người đến xem xét tình hình.」
「Ai đó đã đến phòng tôi ạ?」
「Người quản lý đó. Cậu không để ý sao?」
「Không, hoàn toàn không ạ.」
「Đúng là một kẻ vô tư đến mức nào.」
Otamori rụt vai.
「Này, khi người ta hỏi có cần gọi điện cho gia đình không, cậu đã trả lời là không sao đâu đấy? Nếu hôm nay vẫn không liên lạc được với Peko, thì tớ và Freud đã định đến xem xét tình hình rồi.」
Akane hoàn toàn không biết có người quản lý đã đến phòng mình. Nhớ lại cảnh phòng bừa bộn quần áo và những thứ khác, Akane cảm thấy sợ hãi thực sự.
「Chết tiệt... May mà tôi đã cố gắng ra ngoài.」
Có lẽ vì sự nhẹ nhõm chân thành đó,
「Vậy, tại sao Fuuka-san lại qua đời ạ?」
Lần này, câu hỏi tuột ra khỏi miệng cô một cách trôi chảy. Akane nghĩ rằng con người quả thực trơ trẽn và kiên cường đến vậy. Thật may là hai người họ đã không đến căn phòng đó.
「Không biết. Cảnh sát đang điều tra. Nếu cậu hỏi theo nghĩa là tự sát, bị giết, hay tai nạn, thì không có vết thương rõ ràng nào cả, và câu trả lời của tớ là không biết.」
「Vẫn chưa có tin tức gì trên báo. Lần này tôi mới biết là không phải cái gì cũng được đưa tin.」
「Người nhìn thấy Mud Molan sẽ bị quái vật trong mơ giết... vậy nên... chẳng lẽ... bị Mud Molan...?」
Freud mím chặt môi. Chỉ làm vậy thôi, anh không phủ nhận câu hỏi của Akane rằng 『không phải bị Mud Molan giết』.
「Gần Otowa-san có một bó hoa khô.」
「Bó hoa là sao ạ?」
「Bó hoa đó là gì, và liệu cô ấy có mang nó theo hay không, hiện tại vẫn chưa biết. Cũng như lý do tại sao có nhang đang cháy.」
Akane hít một hơi thật sâu. Cô chỉ nhận ra một điều duy nhất là không có gì được sáng tỏ cả.
「Vì chỗ chúng tôi đậu xe ở bãi tránh không có chiếc nào khác, nên chắc chắn Otowa-san đã đến đó bằng xe buýt hoặc taxi. Cảnh sát chắc sẽ liên hệ với các hãng taxi, và cũng sẽ kiểm tra camera an ninh ở ga tàu."
"Dù hiện trường ở trong núi, nhưng đây là thời đại mà những điểm trọng yếu dẫn đến đó đều có camera giám sát, phải không? Với lại, khu nhà hoang vẫn có sóng điện thoại mà? Peko đã gọi được cho cô ấy mà."
"Có, có sóng."
"Vậy thì, ngay cả khi chúng ta gọi điện ngay sau khi nhận được ảnh, nếu muốn, cô ấy đã có thể bắt máy rồi chứ."
"Ể, vậy là, Fuuka-san không muốn nghe điện thoại... hay cô ấy đang ở cùng ai đó nên không thể bắt máy, và vì thế mới lén gửi mỗi bức ảnh đi thôi ạ?"
Để báo cho họ biết vị trí của mình.
Nếu đúng như vậy, Fuuka đã cầu cứu, và chúng tôi, rốt cuộc, đã không kịp sao? Nếu lúc đó chúng tôi gọi ngay cho Đồn cảnh sát Kiso Chuo và yêu cầu họ lập tức đến hiện trường, liệu có thể... Không, không thể được.
Akane cảm thấy đau buồn trước sự thật đó. Lúc đó, không ai trong chúng tôi biết chính xác vị trí của khu nhà hoang, nên không thể báo cho cảnh sát biết phải đến đâu. Ngay cả việc phải thông báo cho Đồn cảnh sát Kiso Chuo chúng tôi cũng không hề hay biết.
Mặt khác, nếu Fuuka-san ngay từ đầu đã không có ý định bắt máy, điều đó có ý nghĩa gì? Nguyên nhân cái chết là... chẳng lẽ. Khi Akane đang ngập ngừng không nói nên lời,
"Cảnh sát đang điều tra rồi."
Freud lại nói.
"Chúng ta cũng đã nộp mẫu đế giày cho cảnh sát rồi mà? Không nhớ sao?"
Chắc họ sẽ dùng mẫu đế giày của anh và Freud để so sánh với những dấu chân ở đó. Akane từng thấy trong phim truyền hình. Họ sẽ đổ thạch cao xuống đất để lấy mẫu dấu chân của họ, của Fuuka-san và những dấu chân khác.
Dấu chân của Mud Molan sẽ có hình dạng thế nào nhỉ? Trong số những người từng nhìn thấy Mud Molan, Fuyuko-san đã chết vì bệnh, Tamura Junichi-kun nhảy lầu tự tử, còn Yukari-san thì mắc bệnh tâm lý phải nhập viện. Nguyên nhân khiến họ gặp ác mộng vẫn hoàn toàn là một bí ẩn. Cả việc liệu những người đã khuất có thực sự bị Mud Molan giết chết hay không.
"Và đó là lý do, trong lúc Peko đang nằm bẹp dí, tôi và Freud đã đi đến Saku."
Otamori khoanh tay, nheo mắt vẻ tự mãn, phùng mũi lên và nở một nụ cười đắc thắng.
"Dù là otaku nhưng tôi cũng đã cố gắng nhiều rồi chứ?"
"Chỉ là lái xe thôi mà. Tôi là người đã nói chuyện với Sakurai Yukari-san."
"Anh đã gặp Yukari-san ạ?"
Otamori gật đầu trước cả Freud. Freud tiếp lời.
"Cô ấy nói muốn chúng ta giúp tư vấn cho mẹ cô ấy, phải không? Thế nên tôi đã liên hệ với Otamori và đến Bệnh viện Đa khoa Saku nơi cô ấy đang điều trị."
Rồi Freud đã nói chuyện với cô ấy. Có lẽ Otamori không xuống xe mà ở lại bãi đậu xe của bệnh viện. Dù sao đi nữa, Akane liếc nhìn Otamori và nghĩ, *anh ấy đã gọi điện thoại... Mặc dù trước đó anh ấy nói thà chết chứ không gọi cho người lạ.*
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tình huống khẩn cấp thì phải chịu thôi chứ?"
"Em có nói gì đâu."
Otamori đỏ bừng tai, rồi khụ một tiếng. Cử chỉ đó khiến Akane muốn khen *'Giỏi quá đi thôi'* vậy.
"Tôi đã cùng mẹ cô ấy đến thăm phòng bệnh và nói chuyện với cô ấy. Yukari-san hình như mắc chứng chán ăn tâm thần."
"Chán ăn tâm thần?"
"Đó là một trong những bệnh thần kinh. Không chỉ do ăn kiêng, mà còn do môi trường, di truyền, tính cách, căng thẳng. Có nhiều nguyên nhân và yếu tố khởi phát khác nhau, nhưng trường hợp của Yukari-san không phải do ăn kiêng, nỗi ám ảnh về việc giảm cân cũng không rõ rệt, nên nguyên nhân vẫn chưa được xác định. Tuy nhiên, về việc nhìn thấy Mud Molan, cô ấy rất sợ hãi. Đúng là tình trạng không ổn chút nào."
"Yukari-san vẫn nói rằng cô ấy sẽ bị Mud Molan giết chết sao?"
Freud nghiền ngẫm từng lời rồi chậm rãi trả lời.
"Không. Bây giờ cô ấy tương đối bình tĩnh rồi. Tôi nghĩ việc trực tiếp gặp mặt và nói chuyện được là rất tốt. Tôi cũng đã nghe được nhiều điều từ mẹ cô ấy. Mẹ của Yukari-san biết nhà của Hikari."
"Ể?"
"Cụ cố của Yukari-san, người vốn làm nghề rừng, đã quản lý tòa nhà sau khi viện điều dưỡng đóng cửa. Nơi đó ngoài phòng khám nhi còn có một nhà trẻ tạm thời, và hình như họ cũng nhận trông nom những đứa trẻ bị bệnh mà các nhà trẻ thông thường không thể nhận. Tôi cũng đã hỏi về vụ lở đất."
"Thế nào ạ?"
Khi Akane hỏi, Freud gật đầu.
"Mẹ của Yukari-san nói rằng không thể nào quên được. Khi nghe tin đầu tiên, rất nhiều người từ các thị trấn lân cận đã đổ về nhà Hikari. Dĩ nhiên, mẹ cô ấy và mọi người cũng đã nấu ăn hỗ trợ đội cứu hộ, nhưng khi nghe tin có trẻ em thiệt mạng, bà ấy đã tái mặt vì đau lòng.
Vào thời điểm xảy ra vụ lở đất, trường học đang trong kỳ nghỉ hè, nên anh trai của Yukari-san cùng các anh chị em họ đều về quê ở Kashinokizawa. Ngày hôm đó, người lớn vắng nhà vì có việc cúng giỗ, và các anh chị em họ, dẫn đầu là người anh học cấp hai, đã trông nom Yukari-san. Bà nội cũng ở nhà. Thảm họa xảy ra vào buổi tối, nhưng mưa lớn cuối cùng cũng tạnh, và những đứa trẻ đã bị nhốt trong nhà suốt thời gian qua liền ra ngoài chơi. Khi mẹ của Yukari-san về đến nhà, bà nội đang ở trong vườn và nói rằng lũ trẻ vẫn chưa về. Tuy nhiên, lúc đó họ vẫn chưa biết về vụ lở đất và không nghĩ quá nghiêm trọng. Mãi đến tối muộn lũ trẻ mới về, khi hỏi chúng đã ở đâu, chúng nói là chơi ở một khu cắm trại gần đó. Sáng hôm sau, mẹ của Yukari-san mới biết về vụ lở đất ở nhà Hikari, và bà ấy nói rằng bà vẫn còn rùng mình và tim đập mạnh mỗi khi nghĩ rằng nếu lúc đó lũ trẻ không chơi ở khu cắm trại mà chơi gần nhà Hikari thì sao.
Nhà Hikari, vốn là một viện điều dưỡng, được xây dựng ở một nơi xa khu dân cư vì sợ lây nhiễm, và điện thoại di động thời đó không dùng được trên núi, nên phải đến rạng sáng hôm sau, khi nhân viên của cơ sở xuống núi báo tin, người ta mới biết tòa nhà đã bị hư hại. Hình như có một ngôi đền gần cơ sở, nhưng rừng vào ban đêm tối đen như mực, di chuyển tùy tiện cũng nguy hiểm, nên những đứa trẻ được cứu đã trú ẩn ở đó."
Trong núi không có đèn đường. Trải qua một đêm ở đền thờ...
"Nghĩa là nỗi kinh hoàng lúc đó đã tạo ra Mud Molan sao?"
"Nếu những người nhìn thấy Mud Molan đều từng được gửi vào cơ sở đó và gặp phải thảm họa, thì có thể nghĩ như vậy. Ngoài ra, nếu Yukari-san nhìn thấy tòa nhà bị lở đất cuốn trôi khi đang trên đường trở về từ khu cắm trại cùng các anh chị em họ, dù lúc đó mới hai tuổi, đó vẫn có thể là một chấn thương tâm lý mạnh mẽ. Tôi đã nói chuyện với cô ấy về điều này, nhưng Yukari-san nói cô ấy không có ký ức về thời điểm đó."
Không có ký ức không có nghĩa là không phải sự thật. Bởi vì ngay cả một người trưởng thành như Akane cũng đã mất ký ức vì cú sốc cái chết của Fuuka-san. Akane lắng nghe báo cáo của Freud với một nỗi đau lòng.
"Khả năng ký ức bị phong ấn đã tạo ra ác mộng là hoàn toàn có thể, và nguyên nhân khiến Yukari-san bị Mud Molan ám ảnh cũng có thể là do cô ấy xem tin tức về vụ lở đất, giống như Otowa-san. Thực tế, vài năm trước cũng có một vụ lở đất ở thị trấn Nagi Kiso, và mẹ cô ấy tự kể rằng lúc đó chỉ cần xem tin tức thôi đã thấy máu đông lại rồi. Tuy nhiên, có hai điều kỳ lạ khiến chúng ta không thể khẳng định chắc chắn như vậy."
Nói rồi, Freud mở trang web giấc mơ trên máy tính.
"Thứ nhất. Nếu Mud Molan là hiện thân của vụ lở đất, tại sao nhiều người lại mơ cùng một tình huống: chạy trốn trong rừng, trốn vào đâu đó, bị tấn công, hoặc nhìn thấy kẻ tấn công? Theo lời kể của nhân viên thời đó, khi thảm họa xảy ra, họ thậm chí không kịp sơ tán. Thiết bị cảnh báo lở đất cũng không hoạt động, và khi nhận ra thì đã bị đất đá chôn vùi rồi. Không có chuyện họ chạy trốn trong rừng."
Akane nhớ lại tình trạng của khu nhà hoang.
Con đường dẫn đến nhà Hikari đã bị đứt đoạn giữa chừng. Sườn núi bị khoét sâu, đá lớn lăn lóc khắp nơi. Tòa nhà bị cuốn trôi cả nền móng, nhưng chính vì thế mà nó vẫn giữ được hình dạng ban đầu. Nếu nó không bị cuốn trôi mà bị đất đá tấn công trực diện, có lẽ tường, cột và mọi thứ đã vỡ tan tành, và số nạn nhân có thể còn nhiều hơn nữa.
"Thứ hai. Những người không liên quan đến cơ sở cũng mơ thấy Mud Molan. Ví dụ, K-camper-san, người nói Mud Molan là một con rắn lớn, không có liên hệ gì với nhà Hikari. Anh ấy chỉ chơi trò 'Henbisa' ở khu cắm trại thôi."
"Chúng ta cũng không biết tại sao Fuuka-san lại biết địa điểm đó."
"Chính là ở điểm đó," Otamori nói.
"Trước khi được gửi cho ông bà, cô ấy đã ở đâu và làm gì? Và như mẹ của Yukari-san nói, nếu nhà Hikari cũng từng nhận trông trẻ, thì chẳng lẽ Otowa Fuuka cũng từng được gửi ở đó một thời gian?"
"Vậy thì, nếu thế,"
Akane ngẩng mặt lên.
"Sao chúng ta không hỏi họa sĩ không thể vẽ được ấy nhỉ? Xem anh ấy có biết nhà Hikari không. Nói như vậy thì K-camper-san cũng có thể đã ở nhà Hikari trước khi ký ức của anh ấy hình thành."
"Tôi cũng nghĩ vậy nên đã gửi email cho họa sĩ không thể vẽ được ấy rồi."
Otamori nói với vẻ đắc ý.
Hả? Akane nghĩ thầm trong lòng. Nếu đã gửi email rồi thì chỉ cần nói kết quả thôi chứ.
"Câu trả lời gần như là 'có'."
"Cái sắc thái mơ hồ đó là sao ạ!"
"Họa sĩ không thể vẽ được, 26 tuổi, sống ở tỉnh Kanagawa, làm nghề tự do. Người từng nói anh ấy nhìn thấy những bức tranh được treo ở khu nhà hoang rõ ràng đến mức có thể tự vẽ lại được. Tôi đã gửi cho anh ấy bức ảnh phong cảnh mà Freud chụp để anh ấy xem."
"Vâng, vâng."
Dù hơi bực mình, Akane vẫn nghiêng người về phía trước.
"Cá nhân tôi rất vui khi nhận được câu trả lời rằng phiên bản tôi tái tạo gần với ký ức của anh ấy hơn. Tiện thể, anh ấy hoàn toàn không quan tâm đến bản thân bức ảnh khu nhà hoang."
"Chà..."
Akane buông thõng vai. Rốt cuộc người này chỉ muốn khoe khoang thôi sao.
"Peko bỏ cuộc quá sớm."
Otamori đưa ngón trỏ ra.
"Ể, nhưng mà..."
"Khi tìm hiểu sự việc, thay đổi góc nhìn cũng rất quan trọng đấy."
Otamori phùng mũi to hơn, nói với giọng dạy bảo rồi tiếp lời.
"Và đó là lý do. Tôi đã ghép bức ảnh tôi tạo ra vào khung ảnh thật mà Freud chụp, rồi cho anh ấy xem lại lần nữa."
"Đây là ảnh đã ghép."
Freud thao tác máy tính, mở mục tái hiện trên trang web giấc mơ. Đó là mục 『Ác mộng giống nhau nhiều người thấy - Mud Molan』. Khi nhấp vào, bức ảnh phong cảnh được treo ở sảnh vào nhà Hikari hiện ra. Bức tranh sơn dầu thực tế đã rơi xuống sàn và rách nát, giờ được thay thế bằng hình ảnh của Otamori. Có vẻ như đó là bức ảnh ghép bức tranh của Otamori vào một khung ảnh thật trên một bức tường có thật. Góc chụp không phải trực diện mà là nhìn từ dưới lên.
"Vì họa sĩ không thể vẽ được mơ thấy bức tranh phong cảnh hoàn chỉnh, nên ký ức gốc ít nhất phải là từ trước vụ sập đổ. Lúc đó bức tranh chưa bị hư hỏng, không có vết xước, màu sắc cũng rõ nét, nên có thể nghĩ rằng ấn tượng về bức tranh thực tế không gây phản ứng cho anh ấy, phải không?"
"Ể. Tức là, bức tranh anh ấy mơ thấy là bức tranh thật sự có ở đó ạ?"
"Đúng vậy, rất tinh ý."
Otamori đưa ngón trỏ chỉ vào Akane.
"Bằng chứng là lần này anh ấy trả lời rằng sởn gai ốc toàn thân. Giống hệt như những gì anh ấy đã mơ."
"Họa sĩ không thể vẽ được cũng biết nhà Hikari. Vì lúc đó còn nhỏ, nên anh ấy mơ thấy nó từ góc nhìn từ dưới lên. Nếu nghĩ như vậy, thì Mud Molan của anh ấy có thể được giải thích."
"Giải thích thế nào ạ?"
Freud đưa bức ảnh phong cảnh đã ghép cho Akane xem.
"Cảnh bị truy đuổi thiếu trong Mud Molan của anh ấy, phải không? Không có sàn nhà đầy bùn, cũng không có ma tấn công. Anh ấy xem đoạn phim Otamori làm và liên lạc nói rằng anh ấy biết bức tranh trong khung. Anh ấy đã luôn tìm kiếm câu trả lời về bức tranh phong cảnh lặp đi lặp lại trong giấc mơ của mình."
"Vì anh ấy nói không thể tự vẽ được, nên Otamori-san đã vẽ thay, và nhờ đó chúng ta biết được về cơ sở đó, đúng không ạ?"
"Vì cơ sở đã sập đổ cách đây 21 năm, nên anh ấy phải nhỏ hơn 5 tuổi. Bị đưa đến một nơi xa lạ, chắc anh ấy đã rất lo lắng."
"Giống như cảm giác lo lắng khi lần đầu tiên đến trường mẫu giáo vậy ạ."
「Hơn nữa, nơi đó lại ở trong núi. Xa phố thị, rừng sâu thăm thẳm. Bức tranh phong cảnh được treo ở sảnh chính, nên chắc hẳn trong lúc người lớn đưa cậu bé đến nói chuyện với nhân viên của cơ sở, cậu đã đứng ngước nhìn bức tranh đó không rời. Cảm giác bất an có lẽ đã khắc sâu vào tiềm thức cùng với ký ức về bức tranh phong cảnh, và mỗi khi cảm thấy bất an, nó lại hiện về trong giấc mơ chăng.」
「Tôi hiểu rồi.」Akane gật đầu.
「Vậy nên Mud Molan không xuất hiện trong giấc mơ của họa sĩ không thể vẽ tranh, vì anh ấy chưa từng gặp phải thảm họa sạt lở đất.」
「Theo lời kể của các cụ già, số trẻ em ở cơ sở vào thời điểm xảy ra thiên tai là mười người. Vậy thì Fuyuko-san, người đã mất khi còn là học sinh cấp ba, Tamura Junichi-kun, người đã khởi đầu cuộc điều tra, và hai đứa trẻ đã qua đời khác, có lẽ cũng ở Hikari no Ie vào cùng thời điểm đó.」
「Cơ sở có mười đứa trẻ, nếu Otowa Fuuka cũng là một trong số đó, vậy thì vẫn còn năm người khác đang bị Mud Molan ám ảnh sao...」
Otamori vừa gãi đầu sột soạt vừa nói.
「Nhưng điều đó chỉ đúng nếu Fuuka-san và những người khác thực sự ở Hikari no Ie, đúng không ạ? Làm sao để xác nhận điều đó?」
「Đó chính là vấn đề. Đáng tiếc là dù có tìm kiếm 『Hikari no Ie』 cũng chẳng có kết quả nào. Chỉ có tin tức thôi, không có trang web cũng chẳng có danh sách người dùng. Mà hơn hai mươi năm trước, mạng internet cũng chưa phát triển như bây giờ.」
「Vậy có ảnh cũ trong album không ạ?」
Akane vừa nói vừa nghiêng đầu.
「À, nhưng dù có thì cũng chìm trong bùn đất hết rồi, nhỉ.」
「Lúc đó chỉ tập trung cứu hộ thôi, còn lại thì bị bỏ mặc hết. Có thể có nhiều thứ khác vẫn còn bị chôn vùi ở đó, nhưng công sức đào bới thì tốn kém vô cùng.」
「Không biết có đồ quý giá nào không nhỉ. Chắc mấy thứ đó thì đã được đào lên rồi.」
Otamori mở to đôi mắt híp, trông như thể đang định đi tìm kho báu vậy.
「Chắc là một thời gian nữa vẫn chưa thể vào hiện trường được đâu. Cảnh sát hẳn đã giăng dây phong tỏa vì vụ của Otowa-san rồi.」
Freud nhắc nhở Otamori rồi nghiêm mặt nhìn Akane.
「Dù có album hay không, tôi tin chắc Otowa-san đã ở đó. Hơn nữa, là vào đúng ngày xảy ra thảm họa sạt lở đất.」
「Sao anh biết điều đó ạ? Vì cô ấy có thể tự mình đến được nơi đó sao?」
Freud lắc đầu lia lịa.
「Khu nhà hoang thực tế sau thảm họa đã được tiến hành cứu hộ và cánh cửa chính đã bị tháo bỏ, đúng không? Nhưng trong giấc mơ của Otowa-san, cánh cửa bị nghiêng và cô ấy chui qua khe hở để trốn vào bên trong, phải không?」
「Vâng.」
Akane vừa nhớ lại hình ảnh tòa nhà vừa trả lời.
「Vậy nên những gì Otowa-san mơ thấy chính là lối vào trước khi hoạt động cứu hộ diễn ra. Akane-kun đã tìm thấy tàn nhang ở đó, đúng không? Chúng ta đã cúi xuống kiểm tra.」
Freud lại thao tác máy tính, gọi ra đoạn video Mud Molan mà Otamori đã tạo. Đó là cảnh Fuuka chạy trốn trên đường núi, tìm thấy khu nhà hoang và tiến về phía lối vào.
「Đây.」
Freud dừng hình ảnh ở cảnh bậc thang ngập bùn, cánh cửa nghiêng và khe hở hình tam giác. Tiếp đó, anh gọi ra bức ảnh chụp lối vào khu nhà hoang từ vị trí cúi xuống để kiểm tra tàn nhang. So sánh hai bức ảnh, Akane nói:
「Sao vậy? Hầu như giống hệt nhau mà.」
「Đúng vậy. Khi nhìn lên từ vị trí tàn nhang, tôi đã nghĩ có lẽ Otowa-san đã nhìn thấy cảnh này nên đã chụp ảnh.」
Freud phóng to một phần bức ảnh để Akane dễ nhìn hơn.
「Đây là tầm nhìn của một đứa trẻ. Những gì Otowa-san mơ thấy là khung cảnh mà chỉ một đứa trẻ nhỏ mới có thể nhìn thấy.」
「À mà...」
Akane chợt nhớ ra và nói.
「Khi đưa Fuuka-san đến đây, tôi có kể chuyện về núi. Cô ấy kể rằng hồi nhỏ từng lấy muối chấm cỏ dại để ăn vặt, và vì có ký ức chơi đùa trên núi nên cô ấy thích núi hơn phố thị.」
「Có lẽ là chuyện ở Hikari no Ie đó.」
「Fuuka-san là con một, nhưng cô ấy nói được mấy đứa lớn hơn dạy cho cách ăn cỏ dại. Cô ấy còn nhớ đã được mấy anh cõng và luôn muốn biết đó là ai.」
「Thì ra là vậy.」Otamori nói.
「Nếu là trước khi được gửi cho ông bà thì suy đoán này không mâu thuẫn, tôi nghĩ vậy. Otowa Fuuka đã ở đó. Nghe nói khi được đưa về nhà ông bà, cô ấy bị chứng mất ngôn ngữ.」
Fuuka-san bị mất ngôn ngữ ư. Có chuyện đó sao?
「Vì không nói được sõi nên bà cô ấy đã nghi ngờ bị ngược đãi, giáo sư đã nói vậy mà, đúng không? Chứng mất ngôn ngữ là về chuyện đó sao?」
「Ôi dào, Peko cũng nhớ dai phết nhỉ. Ông bà có thể nghĩ vậy, nhưng cũng có khả năng cô ấy bị mất ngôn ngữ chứ? Kiểu như bị sốc vì sạt lở đất nên tạm thời mất tiếng nói. Nhân tiện, họa sĩ không thể vẽ tranh cũng nói là sau khi xem ảnh ghép thì nhớ ra 『nhà trẻ』 đấy.」
「Nhà trẻ?」
「Chắc là Hikari no Ie đó.」Freud nói.
「Thế nên tôi mới nói là 『gần như đúng』 mà. Có email đến rồi. Tự đọc đi.」
Otamori khởi động máy tính của Akane.
...Đêm qua, trong lúc ngủ, tôi chợt nhớ ra rằng tôi từng bị hen suyễn thời thơ ấu, và có đi học nhà trẻ trên núi vào khoảng thời gian từ mẫu giáo nhỡ đến mẫu giáo lớn. Sau khi hỏi lại bố mẹ, họ nói tôi được giới thiệu từ bệnh viện đang điều trị và đi học thử ở một nhà trẻ (ở Kiso?) vì bệnh. Hình như bây giờ nó đã biến mất do sạt lở đất.
Ngoài bức tranh phong cảnh có khung, Mud Molan không xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nhưng tôi viết ra đây vì nghĩ có thể hữu ích cho những người mơ thấy mình bị truy đuổi.
Thực tế tôi chỉ đi học ở đó khoảng mười ngày.
Tôi và mẹ ở trọ tại một nhà nghỉ và hàng ngày đến đó. Mục đích là để tận dụng hiệu quả của phytoncide giúp tăng cường miễn dịch hay cải thiện sức khỏe. Nghe nói đó là một nhà trẻ hiện đại, kiểu phương Tây, nên có lẽ bức tranh đó được treo ở lối vào. Thực tế nó không bị nghiêng, có lẽ tôi đã lầm tưởng nó bị nghiêng vì sau này nghe kể về vụ sạt lở.
Sau khi xem những bức ảnh bạn gửi, không hiểu sao tôi đột nhiên nhớ ra rất nhiều chuyện.
Ở nhà trẻ có những đứa trẻ không thể chơi, những đứa trẻ có thể chơi, và những đứa trẻ được nhận nuôi.
Vì còn nhỏ nên trí nhớ cũng mơ hồ, nhưng tôi nghĩ những đứa trẻ không thể chơi là những đứa nằm trên giường. Tôi là 『đứa trẻ có thể chơi』, nhưng ở trường có rất nhiều trẻ con, và mỗi buổi chiều, cô giáo lại đọc một câu chuyện kịch giấy (kamishibai) đáng sợ. Đó là câu chuyện về một con rắn sống trên núi lớn lên, muốn ra biển biến thành rồng, và trôi xuống sông vào một đêm mưa. Chuyện đó quá đáng sợ khiến tôi ghét cay ghét đắng cái nhà trẻ đó.
Hơn nữa, còn có cả trò chơi ma quỷ nữa.
Có một căn phòng giống như phòng sinh hoạt chung, nhìn ra rừng qua cửa sổ lớn, những đứa trẻ có thể chơi tụ tập lại và chơi trò như kagome kagome.
『Shiri, shiri, otomashiri』 phải không nhỉ? 『Younabiyaramai, yoppite shimai』
Tôi hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của nó. (cười)
Con quỷ ngồi xổm ở giữa vòng tròn, nhưng không chỉ ngồi yên mà còn uốn éo. Nó lắc đầu, uốn cong cơ thể một cách nhẹ nhàng. Cứ thế, sau vài lần hô hào, nó biến thành quỷ trông rất đáng sợ, khiến tôi hồi hộp, và tôi nhớ có những đứa trẻ nhỏ đã khóc. Cửa sổ lớn nhìn ra rừng càng làm cho nó đáng sợ hơn. (cười)
Cuối cùng, khi những đứa trẻ trong vòng tròn nói 『Hae hae ikan to, hitonan to, ka-anna!』, con quỷ sẽ hét lên 『Henbisai goku, hayo nigemai!』 và tấn công.
Nhưng mà lạ thật. Vừa nhìn thấy những bức ảnh bạn gửi, tôi đã nhớ ra nhiều chuyện đến vậy. Nhân tiện, tôi đã tìm kiếm trò chơi đó trên Google nhưng không thấy ở đâu cả. Nếu chuyện bức tranh được giải quyết, thì lần này tôi lại bận tâm về chuyện đó. lol
Ngoài ra, tôi ghét mưa, có lẽ cũng là do những câu chuyện đáng sợ tôi nghe ở nhà trẻ trên núi. Có thể không liên quan nhưng...
:Họa sĩ không thể vẽ tranh─
「Cái này chẳng phải là 『Henbisa』 sao?」
Đọc xong email, Akane nhìn Otamori và Freud luân phiên.
「Tôi cũng nghĩ vậy nên đã tìm hiểu về phương ngữ vùng Kiso.」Otamori nói.
「Tôi đã đến khoa đã cung cấp truyện dân gian và được giới thiệu một giáo sư ngôn ngữ học. Ông ấy nói rằng 『Henbisa』 có lẽ là sự kết hợp giữa 『Henbi』 và 『sa』. Phương ngữ vùng Kiso không có sự khác biệt giữa tiếng đàn ông và tiếng đàn bà, cả nam lẫn nữ đều tự xưng là 『ore』, gọi nhà mình là 『oraho』, gọi chúng tôi là 『orayata』.」
Thật vậy, tôi nhớ những người già ở văn phòng thị trấn đã nói 『orayata』.
「Mấy người ở đó, không giao thiệp gì với orayata cả.」
Câu đó có nghĩa là: 『Những người ở Hikari no Ie không giao thiệp nhiều với chúng tôi.』
「Hơn nữa, cách gọi cũng rất đặc biệt, anh trai thì gọi là 『aniima』, chị gái thì gọi là 『aneema』. Đối với người trên cấp cao nhất thì dùng 『sama』, nhưng cấp thấp hơn một bậc thì dùng 『sa』, đây là cách rút ngắn của 『sama』. Thứ tự là 『sama, sa, ma』 để chỉ mối quan hệ ngày càng thân thiết.」
「Vậy thì Henbisa là cách nói trại đi của Henbi-sama đúng không? Henbi là gì nhỉ? Chim diều hâu (tonbi)? Lửa trại (takibi)? Ma trơi (onibi)? Quả akebi?」
Otamori nhe răng cười.
「Henbi là rắn, hình như là chỉ con rắn đó.」
「Rắn-sama? Ra là vậy. Mà, làm sao mà biết được chứ.」
「Tóm tắt lời hát trong email thì đại khái là thế này.
『Shiri, shiri, otomashiri』 là 『Shiri, shiri, thật đáng thương』, 『shiri』 chắc là từ đệm. 『Younabiyaramai, yoppite shimai』 có nghĩa là 『Hãy làm việc đêm đi. Hãy làm suốt đêm đi』. Giáo sư ngôn ngữ học nói rằng phần này có cấu trúc trò chơi tương tự như 『Abukutatta』.
『Hae hae ikan to, hitonan to, ka-anna!』
Phần này là điều thú vị nhất đối với tôi và Freud. 『Hae』 là phương ngữ của vùng Ina có nghĩa là 『đã』. Còn 『hitonan to』 có lẽ là biến thể của 『hitoru』. 『Hitoru』 có nghĩa là 『lớn lên』, vậy thì câu này có nghĩa là 『Đã, đã, không đi thì sẽ lớn lên đó, xin lỗi nhé』. Cuối cùng là 『Henbisai goku, hayo nigemai!』, tức là 『Rắn-sama đang động đậy đó, mau chạy đi!』 Thế nào đây?」
Lần này Freud tiếp lời.
「Trong phương ngữ ở đó, 『nuke』 dùng để chỉ sạt lở đất hoặc lũ quét, và chữ 『ja』 trong 『januke』 mà những người già ở văn phòng thị trấn đã nói, hình như là chữ rắn đó.」
Akane rùng mình như bị dội nước lạnh. K-camper-san nói Mud Molan là con rắn màu nâu. Tức là… tức là…
「Mud Molan là sạt lở đất, vậy nên mới xuất hiện trong giấc mơ dưới hình dạng một con rắn khổng lồ đúng không ạ?」
「Có lẽ giả thuyết này đã có thêm độ tin cậy. Rằng đó là chấn thương tâm lý do thảm họa sạt lở đất thời thơ ấu đã biểu hiện dưới dạng ác mộng.」Freud trả lời dứt khoát.
「Nguyên nhân cái chết của Fuyuko-san, người đã mất năm lớp mười một, là hen suyễn. Đây là thông tin mà 『Kon'iro Socks』-san nghe lại, đã điều tra bằng cách hỏi bạn học cũ của Fuyuko-san. Dù không rõ Fuyuko-san có ở Hikari no Ie hay không, nhưng khả năng cô ấy ở đó để điều trị hen suyễn là không thể loại trừ.」
「Về phần tôi, tôi đã điều tra lại về Tamura Junichi. Bà nội trợ đã gọi điện cho Peko có vẻ rất quan tâm, sau đó thường xuyên truy cập vào trang web nên tôi đã gửi email cho bà ấy. Tôi thì không ngại gửi email. Kết quả là, Tamura Junichi không có tiền sử bệnh tật nhưng lại có một điểm chung bất ngờ với Otowa Fuuka.」
「Là gì ạ? Điểm chung đó là gì?」
「Cha mẹ ly hôn và chứng mất ngôn ngữ.」
Otamori lại trưng ra vẻ mặt đắc thắng.
「Theo lời kể của chính anh ta trong một buổi họp mặt thời đại học, anh ta từng ở lớp học đặc biệt nửa năm khi học lớp một, đó là vì cha mẹ anh ta ly hôn khi anh năm tuổi, và anh bị sốc nên tạm thời không nói được. Hơn nữa, những ký ức thời gian đó hoàn toàn biến mất. Bà nội trợ nói nguyên nhân chứng mất ngôn ngữ là do cha mẹ ly hôn, nhưng tôi và Freud lại nghi ngờ điều khác.」
「Điều khác là gì ạ?」
「Ít nhất là một điều gì đó đủ lớn khiến hai đứa trẻ bị mất ngôn ngữ. Một điều đáng sợ đã xảy ra ở đó vào đêm 『rắn sạt lở』. Điều mà Otowa Fuuka, Tamura Junichi, Takahashi Fuyuko đã nhìn thấy.」
「Mud Molan sao? Mà, Mud Molan chắc chắn là sạt lở đất rồi, đúng không?」
Phùuu, phùuu, ha, ha, ha. Phùuu, phùuu, ha, ha, ha.
Nhớ lại tiếng thở đáng sợ đó, Akane nổi da gà khắp cánh tay.
「Cách nhanh nhất là hỏi chủ cũ của nhà Hikari, nhưng nếu còn sống thì cũng đã ngoài chín mươi rồi, mà tên các nhân viên cũ làm việc ở đó cũng chẳng ai biết. Thế nên, hướng này đành bỏ qua. Nếu không phải là người rành về mạng thì khó mà tìm được thông tin cá nhân, chẳng phải cảnh sát thì không thể điều tra truy vết. Dù có thể ở ủy ban còn lưu danh sách, nhưng chúng ta là dân thường, có xin cũng khó mà được tiết lộ.」
「Vậy nên. Ngày mai, chúng tôi quyết định đến hiện trường một lần nữa. Lần này có cả Wotamori đi cùng.」
Freud hơi nhoài người về phía Akane.
「Anh định đi gặp anh trai của Edamame-san. Tiện thể cũng sẽ đến Sở Cảnh sát Kiso Chuo để lấy lời khai, Akane-kun thì sao, có muốn đi cùng không?」
「Tại sao lại là anh trai của Edamame-san ạ?」
Freud và Wotamori trao đổi ánh mắt, rồi Freud đại diện trả lời.
「Qua những gì đã điều tra cho đến nay, chúng tôi nhận thấy Mud Molan dường như có liên quan đến vụ lở đất xảy ra ở làng Ōtaki cách đây hai mươi mốt năm. Các đối tượng thử nghiệm đã chôn vùi ký ức thời đó dù vẫn mang trong lòng những tổn thương. Tuy nhiên, gần như chắc chắn rằng những ký ức bị phong bế đã bộc phát thành ác mộng khi họ bị kích thích bởi tin tức về các thảm họa liên tiếp. Nhưng mà này,」
Freud đứng dậy, đeo kính. Chiếc kính gọng tròn đồi mồi của anh, dù có thiết kế quá đỗi cổ điển, lại rất hợp với anh. Khi không đeo kính, anh mang hình ảnh của Fūro Ito, nhưng vừa đeo kính vào, anh liền biến thành Freud.
「Tôi vẫn nghi ngờ có điều gì đó ẩn giấu. Cơ sở của tôi là tất cả các đối tượng thử nghiệm bị suy sụp tinh thần vì Mud Molan đều có chung hành vi chạy trong rừng, cảm thấy bị truy đuổi, chạy trốn vào những tòa nhà bỏ hoang, và rồi tỉnh dậy khi bị tấn công. Tình trạng ác mộng nghiêm trọng đến mức họ cảm thấy nguy hiểm như thể sắp bị Mud Molan giết chết.」
Wotamori bổ sung:
「Ngay cả khi nguyên nhân sâu xa là PTSD từ vụ lở đất, việc mơ những giấc mơ tương tự đến vậy là điều hiếm thấy.」
「Các đối tượng nhìn thấy Mud Molan đều ở độ tuổi từ hai đến năm tuổi vào thời điểm xảy ra thảm họa, lớn nhất cũng chỉ bảy tuổi. Trẻ em có tâm trí chưa phát triển hoàn thiện nên dễ mắc PTSD hơn người lớn. Chúng không thể chấp nhận thực tế, dẫn đến nhiều vấn đề khác nhau. Nếu xử lý không đúng cách, có thể phát triển thành hành vi tự hủy hoại bản thân, và triệu chứng bệnh có khi phải nhiều năm sau mới xuất hiện. Tôi nghĩ rằng PTSD cũng có thể là nguyên nhân sâu xa của chứng biếng ăn ở Yukari-san. Chỉ là, vào thời điểm xảy ra vụ việc, họ còn quá nhỏ để có thể nhớ rõ ràng mọi chuyện. Thế nên, tôi mới nhớ đến anh trai của Edamame-san. Nếu không biết chút chuyện gì, anh ấy đã không gọi một cơ sở nằm khuất trong một nơi như vậy ở thị trấn lân cận là địa điểm ma ám. Nơi đó vốn không nổi tiếng là địa điểm ma ám, ngay cả người dân địa phương cũng ít ai biết đến, và họ cũng không có mối quan hệ thân thiết gì với cơ sở đó.」
Đúng là khi nhớ lại lúc cùng Freud đi quanh làng, Akane cũng không nghĩ nơi đó nổi tiếng. Ngay cả những người lớn tuổi ở ủy ban cũng chẳng hề nhớ đến nhà Hikari cho đến khi nhìn thấy bức ảnh.
Ngày mai, lại đến nơi đó một lần nữa ư? Phải làm sao đây.
Không thể đưa ra quyết định, Akane quay lại bàn, thao tác chuột, mở mục bình luận của trang web. Ngay cả những ngày cô sốt nằm liệt giường, Ren-chan, một thành viên thường xuyên của trang web, mười tuổi, vẫn gửi bài đăng về giấc mơ của mình.
Gửi chị gái của Viện Nghiên cứu Giấc mơ,
Em xem video Mud Molan xong thì sợ quá, mơ thấy ma. Nhưng trong mơ, Ren-chan trở thành một cô gái mạnh mẽ, dùng kiếm đánh bại con ma. Mà thật ra thì cái em cầm không phải kiếm, chỉ là một cây bút chì thôi (bí mật nha).
Chị gái cũng đừng thua con ma nhé, cố lên. Vậy nha.
: Ren-chan─
「Ren-chan...」
Akane mím chặt môi, rồi gõ tin nhắn:
Ren-chan. Cảm ơn em đã luôn gửi thư. Xin lỗi vì chị không trả lời em được một thời gian nhé. Giấc mơ của Ren-chan, chị đều ghi chép cẩn thận. Chị gái cũng sẽ cố gắng.
「Em cũng đi. Ngày mai, đến Kiso.」
Khi Akane trả lời, Wotamori cười nói:
「Vậy nhé, bốn giờ. Anh mượn xe của hiệu trưởng rồi. Tiền xăng thì tính vào nợ.」
「Nghe nhức cái lỗ tai quá.」
Freud làm vẻ mặt tội nghiệp, rồi đuổi Akane ra khỏi phòng nghiên cứu, dặn cô về nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, bốn giờ sáng. Akane đã chuẩn bị áo mưa chống ve, thuốc xịt côn trùng, ủng và khăn, găng tay vải, rồi chờ hai người ở dưới ký túc xá sinh viên. Tối qua cô đã làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, nên chỉ ngủ được khoảng ba tiếng. Sau khi chuông báo thức reo, cô ra khỏi phòng để tránh ngủ quên lần nữa, rồi ngồi trên lề đường.
Vừa ngáp vừa lướt qua trang web giấc mơ, Akane thấy có nhiều email gửi đến quản trị viên. Kể từ khi đăng video Mud Molan lên trang web, cô nhận được những email kỳ lạ từ những người dùng yêu thích các hiện tượng siêu nhiên, khiến công việc quản lý của Akane trở nên phức tạp. Ban đầu, cô thấy biết ơn vì có email, nhưng khi lượng thư quá nhiều, chỉ đọc thôi cũng mất khá nhiều thời gian. Khi đọc xong một lá thư dài ngoằng rồi phát hiện ra đó chỉ là trò đùa, cô chỉ muốn mắng chửi cái kẻ ẩn danh kia.
Truy cập vào trang quản lý, Akane thấy một email không dùng nickname.
「Sakurai Hiroko? Ai vậy nhỉ?」
Ít người dùng tên thật để gửi email. Akane mở email của Sakurai Hiroko.
Cảm ơn quý vị hôm trước. Tôi hoàn toàn không nghĩ rằng nguyên nhân chứng rối loạn ăn uống của Yukari lại liên quan đến thảm họa thời thơ ấu của con bé.
「Là mẹ của Yukari-san.」
Akane tiếp tục đọc.
Sau khi nghe thầy nói chuyện, tôi đã nói chuyện với con trai mình (con trai tôi là anh trai của Yukari. Vì hơn năm tuổi nên vào thời điểm xảy ra thảm họa, thằng bé bảy tuổi). Tôi phát hiện ra rằng con trai tôi cũng từng mơ những giấc mơ đáng sợ. Chỉ là, giấc mơ của thằng bé hơi khác so với của Yukari, đó là giấc mơ đang chơi thì mặt đất sụt xuống và bị kéo vào. Luôn có Yukari bên cạnh, và thằng bé nói rằng điều đáng sợ là sợ Yukari sẽ bị rơi xuống.
Và con trai tôi nói rằng nó hiểu nguyên nhân của giấc mơ đó.
Con trai tôi hiện đã hai mươi tám tuổi, đã lập gia đình và có con.
Vào cái ngày hai mươi mốt năm trước, con trai tôi đã đưa Yukari bé nhỏ đi chơi với các anh em họ đến khu cắm trại (chuyện này tôi đã kể trước đây). Người anh em họ lớn tuổi lúc đó rất thích chơi với bọn trẻ đến khu cắm trại, và vào ngày hôm đó, vì không có người lớn nên đã đưa cả những đứa nhỏ hơn mà nó đang trông coi đi cùng. Trong lúc bắt côn trùng và chơi trò 「Henbisa」, trời đã tối. Khi chuẩn bị về nhà, thằng bé nhận ra một mùi lạ đặc trưng.
Nhân tiện, 「Henbisa」 là một trò chơi mà ông cố của tôi, một người làm nghề rừng, đã nghĩ ra. Ở vùng đó, người ta gọi đó là "xà bạt" (蛇抜 - "rắn lở"), dùng để chỉ sạt lở đất hoặc lũ quét. Gọi như vậy vì khi đất lở, trông giống như một con rắn khổng lồ đang trườn xuống sông. Có những dấu hiệu báo trước xà bạt được truyền miệng trong dân địa phương, và ông cố tôi đã truyền lại cho bọn trẻ dưới dạng trò chơi để dễ hiểu hơn.
Những đứa trẻ, từ nhỏ đã được nghe kể về 「Henbisa」, tức xà bạt, qua các câu chuyện dân gian và trò chơi, đã nhanh chóng nhận ra mùi đó là dấu hiệu báo trước của xà bạt. Thế nhưng, vì cảm thấy áy náy khi đưa Yukari bé nhỏ đến khu cắm trại và vì mải chơi mà về muộn, chúng không dám báo cho người lớn. Chuyện sau đó thì như tôi đã kể hôm trước. Sáng hôm sau, khi biết rằng xà bạt thực sự đã xảy ra, và thậm chí có người thiệt mạng, bọn trẻ sợ hãi vì đã nhận ra mùi nhưng không nói ra, và đã thề sẽ giữ bí mật.
Tôi không nghĩ Yukari hai tuổi có thể hiểu rõ mọi chuyện, nhưng tôi nghĩ nỗi sợ hãi khi được anh họ cõng xuống núi, cùng với vẻ hoảng sợ của con trai tôi vì nỗi kinh hoàng của xà bạt thấm vào người, và việc ngôi làng yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào từ ngày hôm sau, tất cả đã đọng lại thành một nỗi kinh hoàng vô hình. Con trai tôi cũng nói rằng, giờ nghĩ lại, nó hiểu rằng dù biết trước dấu hiệu, nó cũng chỉ có thể tự mình chạy trốn, nhưng nó đã luôn cảm thấy tội lỗi. Đặc biệt là khi đã làm cha mẹ.
Hôm qua, tôi được biết thầy đã nói chuyện với bác sĩ điều trị. Tôi rất biết ơn.
Dù tôi không nghĩ đây là nguyên nhân duy nhất của chứng rối loạn ăn uống, nhưng dựa vào đó, thầy sẽ một lần nữa trò chuyện với Yukari về những cơn ác mộng.
Thực sự cảm ơn quý vị rất nhiều về chuyện lần này. Xin hãy gửi lời chào đến cô gái đã gọi điện cho tôi lần đầu tiên. Chúc quý vị nghiên cứu thành công.
: Sakurai Hiroko─
「Không thể nào... 『Henbisa』 là trò chơi do ông cố của Yukari-san nghĩ ra sao!」
Akane hưng phấn tột độ, nghĩ rằng mình đã có một phát hiện lớn.
Cô muốn báo cáo chuyện này càng sớm càng tốt, Akane đứng dậy khỏi lề đường, nhìn sang phải, sang trái, rồi lại sang phải, mong xe của Freud mau đến. Bỗng một chiếc xe van rẽ qua góc phố và dừng lại cách cô vài mét. Wotamori ngồi ở ghế lái, còn Freud ngồi ở ghế phụ.
「Gì vậy. Muốn băng qua đường à?」
Wotamori hạ cửa kính ghế lái, thò mặt ra.
「À, không, không phải vậy ạ. Sao anh lại dừng ở đó?」
「Chẳng phải mày nhìn sang phải, sang trái rồi lại sang phải, y như học sinh tiểu học chuẩn bị băng qua đường đó sao.」
Akane ôm đồ trong cả hai tay, vội vã chạy đến xe.
「Chào buổi sáng ạ!」
Vừa nói, cô vừa đặt đồ vào ghế sau.
「Chào em.」
Freud quay lại, mỉm cười.
「Sức khỏe em thế nào?」
「Dạ, em khỏe hẳn rồi ạ, bụng đói meo luôn.」
「Xuất phát thôi nào. Nhớ thắt dây an toàn nhé.」
Wotamori nói như dỗ dành học sinh tiểu học, và ngay khi xe khởi hành, Akane bắt đầu thao thao bất tuyệt về việc nhận được email từ Sakurai Hiroko và nội dung của nó.
「Vì là trò chơi do ông cố nghĩ ra nên em tìm trên mạng cũng không thấy. Chuyện này siêu ghê gớm đúng không ạ? Ban đầu là email tư vấn từ Fūka-san, sau đó Wotamori-san làm video, vừa đăng lên trang web thì có phản hồi, rồi biết được tòa nhà đó có thật, và giờ, giờ đây, bí ẩn của những cơn ác mộng sắp được hé lộ rồi. Trò chơi 『Henbisa』 là do ông cố của Yukari-san...」
「Rồi, rồi.」
Wotamori vừa lái xe vừa nói.
「Peko hơi bị kích động quá rồi đấy.」
「Nhưng mà...」
「Về cái email đó thì bọn anh đã xác nhận từ tối qua rồi. Nhận được email xong Freud đã gọi điện cho mẹ của em ấy, và cũng nhờ xác nhận xem có người anh em họ nào cũng đang gặp ác mộng không. Tình huống chạy xuống núi, nỗi sợ hãi rằng xà bạt có thể xảy ra, cảm giác tội lỗi khi giữ bí mật, những điều đó rất gần với nỗi sợ mà Otowa-san đã cảm thấy với Mud Molan.」
「À... anh đã đọc email rồi sao...」
「Em không nhìn giờ nhận email à? Email đó đến vào buổi tối mà. Tối qua, sau bảy giờ.」
Giờ đó cô đang làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, nên có trách cũng chẳng được. Về đến nhà là cô ngủ thiếp đi luôn.
Akane phồng má phụng phịu. Dù không khỏe vẫn đi làm thêm, dù thiếu ngủ vẫn dậy đúng giờ chờ đợi, đáng lẽ phải được khen một chút chứ.
「Anh có một vài điều đang nghĩ, muốn ghé qua Sở Cảnh sát Kiso Chuo trước, được không?」
Thấy mắt Freud nhìn mình qua gương chiếu hậu, Akane liền thu lại vẻ mặt khó chịu. Và cô cảm thấy căng thẳng khi nghe đến từ 『Sở Cảnh sát Kiso Chuo』. Tất nhiên cô vẫn nhớ. Chuyện Otowa Fūka, người khởi đầu Mud Molan, đã chết ở phế tích Mud Molan.
「Chúng ta sẽ phải lấy lời khai đúng không ạ?」
「Sẽ mất một chút thời gian, nhưng đó là việc phải hoàn thành ở đâu đó. Hôm nay có anh đi cùng, và anh cũng đã liên lạc trước với bên đó rồi.」
「Nhưng mà, em chẳng nhớ gì cả.」
「Anh nghĩ đó chỉ là thủ tục hành chính thôi. Hơn nữa, ngoài chuyện đó ra, bên này cũng có nhiều toan tính khác.」
Đang suy nghĩ xem ý đó là gì, Wotamori nghiêng đầu về phía ghế sau và nói:
「Hôm qua đã nói rõ rồi mà. Hiện tại thông tin cá nhân đang được bảo mật, nên chúng ta có giới hạn trong việc tìm hiểu qua mạng.」
Freud, người đang nhìn Akane qua gương chiếu hậu, cũng quay hẳn mặt về phía ghế sau.
「Chúng tôi định kể lại những gì đã điều tra được cho viên cảnh sát phụ trách. Chuyện tôi và Akane-kun đã đến tận nơi đó, đầu đuôi mọi việc, chúng tôi cũng đã trình bày rồi. Tất nhiên là vì nếu cảnh sát nghi ngờ về cái chết của Otowa-san, thì khách quan mà nói, người đầu tiên phát hiện ra sẽ khó tránh khỏi bị tình nghi."
「Ơ? Người đầu tiên phát hiện, là chúng tôi sao ạ?」
「Chính xác là vậy」
Otamori nhếch mép cười.
「Tức là chúng tôi bị nghi ngờ là thủ phạm sao ạ!」
「Nếu là án mạng, thì phải, nếu là án mạng.」
Akane lắc đầu lia lịa. Bản thân cái chết của Fuuka đã là một cú sốc lớn, cô không muốn nghe ai nói thẳng thừng là án mạng.
「Không cần phải lo lắng đâu. Khi chúng ta đến đó, Otowa-san đã qua đời rồi. Otamori, cậu đừng có mà trêu Akane-kun nữa.」
「Xin lỗi. Cứ nhìn mặt Peko là tôi lại không kiềm được. Cậu lúc nào trông cũng hạnh phúc quá nhỉ.」
「Tôi bị trêu chọc vì khuôn mặt mình sao? Tôi thấy như vậy thật quá đáng.」
Thôi nào, thôi nào, Freud nói, rồi tiếp tục với giọng nghiêm túc.
「Việc nghi ngờ người đầu tiên phát hiện chỉ là một nguyên tắc cơ bản thôi, bản chất của vấn đề không nằm ở đó. Tức là, chúng ta cũng có quyền được cung cấp những thông tin mà chúng ta muốn, phải không?」
「Thông tin ư? Chúng ta sẽ được cảnh sát cho biết sao?」
「Ừ. Ví dụ như về tình hình thực tế của Hikari no Ie, chúng ta chỉ biết được qua những bài báo Otamori đã tìm được, hay cái tên Ito Muneaki – người phụ trách, được moi ra từ danh bạ cũ trên mạng, và việc ông ta từng là bác sĩ, đúng không? Otowa-san có thực sự được gửi gắm ở Hikari no Ie không, hay chuyện gì đã xảy ra với Takahashi Fuyuko-san và Tamura Junichi-kun – những người đã chết vì bệnh tật. Chúng ta không có cách nào để điều tra những chuyện đó. Về nguyên nhân cái chết của Otowa-san, chúng ta cũng sẽ không biết được nếu không có tin tức báo chí.」
「Vâng.」
「Thế nên, khi hợp tác lấy lời khai, tôi mong có thể nhận được dù chỉ một chút thông tin. Ít nhất thì tôi cũng muốn biết nguyên nhân cái chết của cô ấy và liệu cô ấy có thực sự từng ở Hikari no Ie không.」
「Đúng vậy ạ.」
Freud quay người về phía trước.
「Tôi đã gặp bà của Otowa-san. Thật đáng tiếc, nhưng tôi không nghĩ bà ấy quá bận tâm đến sự thật về cái chết của Otowa-san. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta vẫn phải là người biết rõ sự thật. Dù cho việc cô ấy gửi email đến trang web Giấc Mơ chỉ là ngẫu nhiên, nhưng nghĩ đến việc cô ấy đã cất công đến tận trường đại học, hợp tác với dự án hiển thị giấc mơ, và địa chỉ email cuối cùng cô ấy gửi lại là của chúng ta…」
「Freud đang tự nhận trách nhiệm quá nhiều rồi đấy.」
Otamori nói.
「Dù cho có ghét ác mộng đến mấy đi chăng nữa.」
Nghe vậy, Freud bỗng nhiên im bặt.
Cảm thấy không khí căng thẳng giữa ghế lái và ghế phụ, Akane cũng mất đi cơ hội chen lời. Dù cho có ghét ác mộng đến mấy đi chăng nữa? Chuyện này là sao?
Không hiểu rõ lắm, nhưng Akane cảm nhận được Otamori và Freud đang chia sẻ một vùng bí mật nào đó mà một người mới như cô chưa thể chạm tới. Có lẽ vì vậy mà Otamori đã dốc hết tâm huyết vào dự án hiển thị giấc mơ, thậm chí còn ở lại qua đêm tại phòng thí nghiệm tiền chế.
Sau một lúc, cuộc trò chuyện giữa hai người cuối cùng cũng bắt đầu, nhưng giọng họ quá nhỏ nên Akane không nghe rõ. Chỉ là những chuyện như đi đường nào, ra đến đâu, mấy giờ đến sở cảnh sát, rồi từ đó đi đâu tiếp, hay chỗ nào có thể ăn uống… Akane không quen thuộc đường sá nên chẳng có cơ hội xen vào. Cứ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, Akane dần bị cơn buồn ngủ ập đến.
Cô mơ thấy Otowa Fuuka. Cô ấy đột nhiên hyokkori xuất hiện ở Viện Khoa học Giấc Mơ.
Akane mừng rỡ từ tận đáy lòng, nghĩ: "Thì ra chị ấy còn sống." Rồi tự hỏi: "Ơ, vậy có khi nào mình nhớ nhầm chuyện Fuuka-san đã qua đời không nhỉ?"
Nghĩ rằng báo tin cho người còn sống là mình đã tưởng họ chết thì thật thất lễ, Akane cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, rồi định kể lại những gì mình đã biết.
Khi cô bật máy tính để giải thích, bài báo về cái chết của Fuuka hiện ra. Cô lại nghĩ: "Không, đúng là Fuuka-san đã chết rồi." Vừa nghĩ vậy, cô vừa cố gắng hết sức giữ nụ cười trên môi để người kia không nhận ra. Nhưng thật khó khăn. Sự thật ấy khiến cô đau đớn khôn nguôi.
"Này..." Fuuka mỉm cười với Akane.
Dù không nói thành lời, nhưng Akane hiểu rằng cô ấy đang muốn nói điều gì đó.
Nụ cười ấy quá đỗi mong manh, đến mức nếu không được nói ra, cô cảm thấy mình sẽ không thể hiểu rõ được. "Này..."
「Gì cơ?」
Tiếng nói mớ của chính mình khiến Akane tỉnh giấc.
「Gì cơ là gì?」
Otamori hỏi từ ghế lái. Nhìn ra ngoài, xe đang rời khỏi lối ra Inana.
「Tỉnh rồi à? Ngủ ngon thật đấy.」
Freud mỉm cười từ ghế phụ.
「Cậu nói đói bụng đúng không? Ăn goheimochi ở đâu đó nhé?」
Akane đói thật, nhưng trong lòng lại cảm thấy phức tạp.
Lần trước đến đây, cô hoàn toàn trong tâm trạng du lịch mà không biết cái chết của Fuuka. Nhưng lần này, cô còn không biết phải chấp nhận hiện thực về cái chết của cô ấy ra sao, nên chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức goheimochi cả.
「Sao cũng được ạ.」
Chiếc xe xuống đường lớn, rồi chạy theo chỉ dẫn của hệ thống định vị.
「Chúng ta sẽ vượt qua đèo Gonbei, nên khi vào núi thì sẽ không có cửa hàng nào đâu.」
Otamori nói vậy, nên họ ghé vào một cửa hàng tiện lợi gần đó mua bữa sáng. Otamori vẫn là cơm nắm ume, uống sữa, còn Akane chọn sandwich thập cẩm, bánh chuối castella và trà đào. Vừa ăn sáng vừa lái xe vào đèo. Con đường rừng thẳng tắp leo dốc, hai bên là núi sừng sững. Mùi cây cối hòa quyện trong gió thổi, gợi nhớ đến khu rừng rậm bao quanh Hikari no Ie.
「Anh trai của Edamame-san, tức Shimojo Mayumi-san ấy.」
Freud vừa nói vừa ăn sandwich gà và uống cà phê sữa.
「Nghe Edamame-san kể thì hai người cách nhau gần hai mươi tuổi.」
「Nhiều vậy sao?」
「Mẹ cô ấy là kết hôn lần đầu, nhưng bố thì tái hôn. Vào thời điểm xảy ra thiên tai hai mươi mốt năm trước, anh trai cô ấy làm thêm công việc giao hàng ở một siêu thị tên là 『KIRIBAN-YA』.」
「KIRIBAN-YA, hình như tôi đã nghe tên này ở đâu đó rồi.」
「Là cửa hàng mà những người lớn tuổi ở làng Otaki đã nhắc đến đúng không. Hikari no Ie đã đặc biệt yêu cầu KIRIBAN-YA ở thị trấn bên cạnh giao thực phẩm và các thứ khác.」
「Đúng rồi ạ. Vậy nên anh trai của Edamame-san mới biết nơi đó.」
「Có vẻ là vậy.」
「Có phải vì biết có người chết trong vụ sạt lở đất mà anh ấy gọi Hikari no Ie là điểm tâm linh không?」
「Cũng có thể, hoặc không. Anh trai của Edamame-san hình như đang tiếp quản công việc của bố làm thợ sửa mái tôn, nên tôi định hỏi trực tiếp anh ấy về chuyện đó. May mắn là nhà anh ấy ở ngay gần sở cảnh sát.」
Vượt qua đèo là thị trấn Kiso, và đoàn người nhanh chóng đến Sở Cảnh sát Kiso Chuo. Tòa nhà ba tầng nép mình trong lòng núi mang một vẻ gì đó ung dung, thảnh thơi, trông giống một ủy ban thị trấn hơn là sở cảnh sát. Đỗ xe ở một góc bãi đỗ rộng, Otamori xuống ghế lái rồi chuyển ra hàng ghế sau.
「Thôi, tôi ngủ ở đây đây.」
Đuổi Akane ra khỏi xe, Otamori khéo léo gập đôi đôi chân dài của mình rồi nằm ngang trên ghế sau. Bất đắc dĩ, Akane đành theo Freud bước vào sở cảnh sát.
Khi họ đang ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang mà người ta dẫn vào và bảo "Xin mời đợi ở đây", một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi tới. Dáng người trung bình, mặc quần jean đen với áo phông kẻ sọc nhiều màu, tóc dài uốn xoăn và để râu quai nón, trông anh ta không giống cảnh sát mà như một anh thợ làm tóc vậy.
「Tôi là Takayama của Phòng Hỗ trợ Điều tra, Cục Cảnh sát Hình sự tỉnh Nagano.」
Anh ta rút danh thiếp từ túi ra, đưa cho cả Freud và Akane.
「Thám tử Takayama Keiji?」
Đọc tên xong, anh ta nói:
「À, cái tên đó hơi bị ám ảnh với tôi đấy. Bị gọi là Takayama Keiji (thám tử) ấy.」
Anh ta cười thân thiện, gãi đầu.
「Vì hôm đó tôi cũng đã hỏi chuyện rồi, nên sẽ không làm mất nhiều thời gian của hai vị đâu. Mời, theo lối này.」
Được mời vào một căn phòng giống phòng họp, họ thấy một xấp tài liệu đặt ở góc bàn xếp hình chữ U, và một nữ cảnh sát trẻ đang ngồi đó. Khi Freud và Akane bước vào, cô ấy nhanh nhẹn đứng dậy.
「Đây là cảnh sát tuần tra Kitamura của Sở Cảnh sát Kiso Chuo. Cô ấy sẽ giúp hai vị điền thông tin.」
「Tôi là Kitamura.」
Sau một cái cúi đầu nhanh gọn, cảnh sát Kitamura ngồi xuống.
Takayama đứng cạnh cô ấy, rồi mời hai người ngồi vào ghế đối diện.
「Trước hết, xin cảm ơn hai vị đã hợp tác trong việc lấy dấu giày.」
Ngồi xuống cạnh nữ cảnh sát, Takayama một lần nữa cúi đầu.
「Vậy thì… tôi muốn hỏi một chút là. Hai vị có biết lý do Otowa Fuuka-san một mình đến nơi đó không? À, tôi nghĩ tôi cũng đã hỏi rồi…」
Vừa nói, Takayama vừa kéo xấp tài liệu lại gần. Vì trang phục và kiểu tóc của anh ta khá thoải mái, nên hoàn toàn không có cảm giác đang nói chuyện với một thám tử.
「À, hai vị là người của Viện Khoa học Giấc Mơ, Đại học Mirai Seiki, đúng không ạ?」
「Đúng vậy.」
Freud trả lời. Takayama gãi lông mày.
「Vậy thì… Viện Khoa học Giấc Mơ đó, rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì vậy?」
「Đúng như tên gọi, chúng tôi nghiên cứu về những giấc mơ mà con người nhìn thấy khi ngủ. Chúng tôi nghiên cứu tổng thể, nhưng Otowa-san đã hợp tác để giúp chúng tôi hiển thị giấc mơ của cô ấy.」
「Tôi đã xem trang web của các vị rồi. Cái đó thật tuyệt vời nhỉ. Cứ như giấc mơ thật vậy.」
「Thật ngại quá.」
「Nhân tiện, Otowa-san hình như có đi khám khoa tâm thần, hai vị có biết không?」
「Cơ duyên chúng tôi quen biết cô ấy là do cô ấy gửi email tư vấn đến trang web của viện. Trong đó có viết về việc cô ấy liên tục gặp cùng một ác mộng, và vì quá sợ hãi ác mộng nên không thể ngủ được, mong được giúp đỡ. Tôi cũng đã nói chuyện này với viên cảnh sát trước đây rồi.」
「Đúng vậy.」
Takayama vừa nhìn bản điều tra vừa nói.
Akane nghĩ, nếu đã ghi trong bản điều tra rồi thì tại sao lại hỏi cùng một câu hỏi. Ghế là ghế ống nên ngồi không thoải mái, bàn là loại bàn gập dài quen thuộc. Căn phòng trống trải và buồn tẻ, ngoài cửa sổ là núi nối tiếp núi.
「Tôi có thể xem email đó không?」
Khi Takayama hỏi, Freud quay sang Akane.
「Akane-kun, cậu có thể mở email đó không?」
「Vâng. Được ạ.」
Akane truy cập vào trang quản lý bằng điện thoại thông minh, rồi mở email mà Fuuka đã gửi đến trang web.
「Đây ạ.」
Khi cô đưa cho Takayama xem, anh ta nói:
「Tôi có thể nhờ hai vị chuyển tiếp cho tôi được không?」
Được Freud cho phép, cô đã chuyển tiếp.
「Haa… Quả là một email đầy sự tuyệt vọng nhỉ. Sau khi xem đoạn video tái hiện kinh hoàng đó, tôi càng cảm thấy rõ hơn. Đoạn video đúng là như vậy. Đúng như nội dung email.」
Takayama thở dài đầy thán phục. Nếu Otamori ở đây, cậu ta chắc sẽ rất vui.
Có lẽ nghĩ đây là cơ hội, Freud hơi nghiêng người về phía trước một chút.
「Thưa thám tử. Otowa Fuuka-san có phải đã bị ai đó sát hại không?」
Anh hỏi thẳng thừng.
「À…」 Takayama chớp mắt, rồi nói dứt khoát:
「Chúng tôi không tìm thấy dấu vết giết người nào. Otowa-san đã tự sát.」
Fuuka không trả lời điện thoại, nên Akane cũng đã nghi ngờ là tự sát. Thế nhưng khi được thám tử nói thẳng ra như vậy, cô cảm thấy tâm trí mình rối bời. Cảm giác quen biết cô ấy, và cảm giác không hề biết gì về con người thật của cô ấy, cứ giằng xé lẫn nhau. Dù vậy, cô vẫn muốn hét toáng lên rằng Fuuka-san không phải là người sẽ tự sát. Nói tóm lại, cô chỉ không muốn tin vào sự thật rằng mình đã không thể ngăn cản cái chết của cô ấy.
「Chúng tôi cho rằng đó là một vụ tự sát do dùng thuốc ngủ quá liều. Cô ấy đã được kê thuốc ngủ từ khoa tâm thần mà cô ấy đến khám, và đã uống một lượng lớn cùng lúc. Chúng tôi tìm thấy rất nhiều vỉ thuốc trong túi xách của cô ấy, và chỉ có dấu vân tay của Otowa-san trên đó. Dấu chân cũng vậy, không tìm thấy dấu vết của bất kỳ bên thứ ba nào. Thuốc ngủ hiện nay không chứa thành phần nào có thể làm bỏng nội tạng khi hòa tan trong dạ dày, nhưng kết quả khám nghiệm cho thấy cô ấy đã uống quá liều, mất ý thức, rồi qua đời do suy tim vì hạ thân nhiệt và mất nước. Về thời điểm cô ấy đến đó, chúng tôi đã xác nhận với tài xế taxi, nhưng tim cô ấy ngừng đập hai ngày sau đó, nên thi thể mới tương đối mới.」
「Tại sao? Fuuka-san, tại sao chị ấy lại tự sát chứ?」
Cô vẫn không thể không hỏi. Fuuka có phải đã mang những nỗi lo khác ngoài Mud Molan không? Cô vẫn chưa phải là bạn của Fuuka, nhưng cô có thể đã trở thành bạn của cô ấy mà.
"Thế nên tôi mới lắng nghe câu chuyện của mọi người thế này đây, nhưng rốt cuộc thì cũng có nhiều trường hợp chẳng thể nào hiểu nổi."
"Vậy còn về xuất thân của cô ấy thì sao? Bọn tôi muốn biết tại sao cô ấy lại đến nơi đó, và phải chết ở đó. Thưa cảnh sát, ông có biết gì về nơi ấy không?"
Takayama lại kéo tập hồ sơ về phía mình.
"Nghe nói ngày xưa đó là một bệnh xá điều dưỡng. Giờ thì bị bỏ hoang vì sạt lở đất rồi."
"Tôi nhớ là khoảng mười năm sau đó, nơi đó là một bệnh viện tư, hay đúng hơn là một cơ sở dành cho trẻ em. Tên là Hikari no Ie."
Ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, cảnh sát Kitamura khẽ nói.
"Tôi nghe bà nội tôi kể. Ngày xưa bà làm ở bưu điện Kiso, hồi đó quần áo trẻ con với đồ chơi cứ liên tục được gửi đến bưu điện. Toàn là gửi cho Hikari no Ie."
Takayama quay sang nhìn cảnh sát Kitamura.
"Làng Ohtaki cũng có bưu điện mà, sao lại gửi đến bưu điện thị trấn Kiso vậy?"
"Có vẻ là thế ạ. Nghe nói có một nhà cung cấp chuyên đi giao hàng từ hòm thư bưu điện."
"Sao lại phải làm cái chuyện rắc rối như vậy nhỉ?"
Takayama nghiêng đầu. Freud cũng thêm vào, như thể muốn thúc giục.
"Tôi có tìm hiểu một chút, nghe nói Hikari no Ie nhận chăm sóc những đứa trẻ bị bệnh mà các nhà trẻ thông thường không nhận. Thực ra, tôi nghĩ là Otowa-san cũng từng được gửi vào đó, nhưng không tìm thấy danh sách người sử dụng dịch vụ. Bọn tôi nghi ngờ nguyên nhân những cơn ác mộng của cô ấy là do vụ sạt lở đất xảy ra hai mươi mốt năm trước."
"À ra thế. Vì đó là nơi cô ấy sống hồi nhỏ nên mới đến đó tự sát sao?"
Takayama quay sang cảnh sát Kitamura.
"Cô có biết gì về việc đó không?"
"Để tôi thử liên hệ với ủy ban thị trấn xem còn lưu lại danh sách người sử dụng dịch vụ không ạ."
Nữ cảnh sát trẻ nói rồi đứng dậy đi ra.
"À. Với lại, cô làm ơn điều tra giúp tôi về người quản lý nữa nhé. Tôi muốn hỏi chuyện họ."
"Vâng, tôi rõ rồi."
Khi cảnh sát Kitamura đi ra, Takayama xoay cổ như để giãn gân cốt.
"Ông mệt mỏi quá rồi."
Akane cũng không kìm được mà lên tiếng.
"À, không, lại đến mùa chuyển công tác nên nhiều việc quá. Cá nhân tôi thì thích ở đây lắm, mọi thứ cứ thong thả. Mọi người tốt bụng, không khí cũng trong lành nữa."
Takayama lại gãi lông mày rồi nói: "Xin lỗi vì không mời trà."
"Những điều tôi muốn hỏi chỉ có vậy thôi, à, với lại tôi muốn nhờ ông ký vào bản tường trình."
Anh đứng dậy lấy tài liệu, chia làm hai tập rồi đưa cho Freud và Akane.
"Đây là những gì tôi đã tổng hợp từ những điều nghe được ở hiện trường hôm trước. Xin mọi người đọc qua, nếu có chỗ nào sai sót thì báo cho tôi biết. Nếu không có gì thì làm ơn ký tên. Mà, cũng chẳng có gì to tát đâu."
Trong tài liệu có ghi rõ người đầu tiên báo tin là ai, và vì lý do gì mà có mặt ở hiện trường. Nội dung không có gì sai lệch, Akane cùng Freud ký tên.
"Vâng. Xin chân thành cảm ơn."
Takayama đứng dậy cúi đầu chào, Freud cầm tấm danh thiếp vừa nhận được lên và nói một cách thăm dò:
"Chúng tôi có thể biết Otowa-san có từng ở Hikari no Ie hay không không?"
"Hay đó là thông tin cá nhân nên không được phép?"
"Không. Chẳng sao đâu. Đó là thông tin bình thường có thể biết được nếu hỏi cơ sở mà."
Takayama nói một cách dứt khoát.
"Chỉ là, có lẽ sẽ mất một chút thời gian, nên tôi sẽ gọi điện cho mọi người nhé. Tôi nên gọi vào số nào đây?"
Vừa nói, Takayama vừa đưa giấy nhớ và bút ra, Freud liền viết số điện thoại di động của mình vào đó.
"Hôm nay mọi người có kế hoạch gì không? Đã mất công đến đây rồi, sao không nhân tiện đi tham quan rồi về?"
"Không. Bọn tôi đến đây để thực hiện khảo sát thực địa, bao gồm cả việc đến thăm ông, nên sau đó chúng tôi dự định sẽ đi hỏi chuyện người từng giao thực phẩm cho Hikari no Ie."
"Ồ!"
Takayama kêu lên một tiếng đầy thán phục.
"Làm giáo sư đại học cũng vất vả ghê nhỉ. Khả năng thu thập thông tin không thua gì cảnh sát điều tra. Vậy, người đó ở đâu ạ?"
Freud nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Là một nơi tên là Shimojo Bankin. Có vẻ là ở gần đây."
"Vậy thì đó là xưởng làm tôn nằm ngay cạnh đường, đi thẳng ra khỏi cổng chính của chúng tôi, rẽ phải theo con đường đó là tới. Có biển hiệu nên dễ nhận ra thôi."
Cảm ơn cảnh sát Takayama, Freud và Akane bước ra ngoài. Otamori có vẻ đã di chuyển chiếc xe van đến một góc bãi đậu xe có bóng râm, và đang ngủ say sưa ở ghế sau, lấy chiếc áo mưa của Akane làm gối.
"Cậu ấy ngủ ngon thế này, cứ thế mà đi thôi nhỉ?"
Thấy Otamori ngủ há hốc mồm, Freud nói, Akane liền leo lên ghế phụ. Cứ tưởng tiếng đóng mở cửa sẽ làm cậu ấy tỉnh giấc, nhưng ngay cả khi Freud khởi động xe và cho xe chạy, Otamori vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
"Ngủ như chết vậy. Có khi nào chết thật không?"
Akane nói, Freud bật cười.
"Lúc nào cũng thế. Otamori tự nhận mình là người không bao giờ mơ."
"Có người không mơ thật sao?"
"Có vẻ là có một số người như vậy. Tuy nhiên, có lẽ không phải là không mơ thật, mà là không nhớ những giấc mơ mình đã thấy."
"Chưa từng mơ mà lại có thể hiển thị giấc mơ được sao?"
"Đó chính là điều kỳ lạ. Theo một nghĩa nào đó, cậu ấy là thiên tài. Có lẽ là một thiên tài cực kỳ dai dẳng và không chấp nhận thỏa hiệp trong kỹ năng tái tạo CG."
"Tôi nghĩ đó chính là kiểu người mà người ta gọi là Otaku."
Trong khi nhìn khuôn mặt đang ngủ của Otamori trên gương chiếu hậu – lông mày ngắn, mắt híp, tóc tai bù xù, người thì gầy gò cao lêu nghêu – và tự hỏi sự khác biệt giữa thiên tài và Otaku là gì, thì họ đã đến Shimojo Bankin. Thực sự là một quãng đường rất gần.
Shimojo Bankin là một tòa nhà hình vuông quay mặt bên ra đường, tầng hai là văn phòng kiêm nhà ở, tầng một là xưởng sửa chữa. Khi họ đỗ xe vào bãi, một người thợ đang làm việc trong xưởng ngẩng đầu nhìn họ. Có lẽ chiếc xe van có logo trường đại học là một thứ hiếm thấy ở khu vực này. Otamori không có dấu hiệu tỉnh dậy, nên Akane cùng Freud xuống xe.
"Xin phép hỏi một chút."
Freud cúi người một cách cung kính rồi đi về phía xưởng, người thợ ngừng tay đang đánh bóng thân xe.
"Tôi là Kazeji của Đại học Tương Lai Thế Kỷ, tôi nghe nói anh trai của Shimojo Mayumi-san ở đây nên đã đến. Người tên là Shimojo Hirokazu-san ạ."
Người thợ "À" một tiếng, rồi quay về phía mấy chiếc xe đang xếp trong xưởng và hét lớn:
"Ông chủ ơi, có thầy giáo của đại học Mayumi-chan đến này!"
"Hả?"
Cùng với tiếng nói, một người đàn ông đang nằm ngửa, không một tiếng động, trượt ra từ gầm xe. Nhìn kỹ thì thấy lưng ông ta đang nằm trên một chiếc xe đẩy.
"Mayumi, có chuyện gì à?"
Người đàn ông mặc bộ đồ lao động ngồi bật dậy, lau vết dầu trên trán. Vết lau tạo thành một vệt đen trên trán ông. Vì ông vẫn ngồi trên xe đẩy, Akane và Freud bước đến gần Shimojo Hirokazu.
Đứng thẳng, Freud tự giới thiệu lại một lần nữa.
"Thầy giáo đại học có việc gì thế? Mayumi có chuyện gì à?"
Shimojo đứng dậy với vẻ nghi ngờ, nhưng khi thấy Akane, người cùng tuổi với em gái mình, đi cùng, ông ta ngạc nhiên cúi đầu chào.
"Tôi là Kinosaki Akane. Là trợ lý của giáo sư, và đang học khoa Nhân văn cùng trường với Mayumi-san."
"Ồ, ra vậy, ra vậy."
Tháo đôi găng tay dính dầu máy ra, Shimojo đứng vào một góc xưởng. Vừa lau tay bẩn bằng giẻ, ông ta vừa hỏi Freud:
"Vậy có việc gì cần tôi giúp không?"
"Khoảng hai mươi năm trước, nghe nói Shimojo-san từng làm thêm công việc giao hàng ở siêu thị tên là Kiriban-ya phải không?"
"À à. Đúng là có làm."
"Chúng tôi muốn hỏi về khoảng thời gian đó."
"Hả?"
Shimojo nhíu mày, tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
"Không phải chuyện của Mayumi à?"
"Không phải. Chỉ là chúng tôi đã nghe chuyện từ Mayumi-san nên mới đến đây thôi. Vậy thì, hồi đó ở làng Ohtaki có một cơ sở y tế dành cho trẻ em tên là Công ty Cổ phần Hikari no Ie, Shimojo-san có giao thực phẩm và các nhu yếu phẩm khác đến đó không?"
Shimojo thoáng nhìn đi chỗ khác, rồi gật đầu trong khi vẫn quay mặt sang một bên, như thể muốn nói "Thì sao?". Thái độ của ông ta như muốn nói rằng "Tôi đang bận lắm đây."
"Có chứ. Một tuần một lần. Hàng hóa thiết yếu, thực phẩm..."
Freud và Akane nhìn nhau.
"Chúng tôi muốn biết tình hình của cơ sở đó lúc bấy giờ. Bất cứ điều gì cũng được."
"Bất cứ điều gì á, cô ơi. À, thầy ơi. Sao mọi người lại muốn biết những chuyện đó vậy? Chỗ đó bị phá sản lâu lắm rồi, chẳng còn ai ở đó nữa đâu."
"Nhưng Mayumi-san từng được anh dẫn đến đó vào kỳ nghỉ hè khi còn học cấp hai phải không? Nói đó là một địa điểm ma ám."
Akane nói, Shimojo há hốc mồm ra,
"Gì chứ. Lại chuyện đó nữa à? Thật là, con bé Mayumi ngốc nghếch đó."
Ông ta hừ một tiếng.
"Tôi chỉ dẫn nó đi cho vui thôi mà. Chỉ có thế thôi."
Shimojo đang cố gắng kết thúc cuộc nói chuyện.
Akane hiểu điều đó và cảm thấy sốt ruột. Thế nhưng, Freud lại tháo kính ra, cẩn thận lau bằng một miếng vải. Đó vốn dĩ đã là một chiếc kính Lloyd thiết kế nổi bật. Shimojo ngắt lời một lúc, chăm chú nhìn chiếc kính của Freud.
"Đó là nhựa à?"
"Không, là đồi mồi. Là vật kỷ niệm của ông nội đã mất."
Freud đưa chiếc kính quý giá cho Shimojo.
"À, đồi mồi. Đúng là nặng thật nhỉ."
Shimojo nói khi soi kính ra ánh sáng.
"Kiểu kính dành cho học giả làm việc bàn giấy, có lẽ không phù hợp để đeo ra ngoài. Khi đeo đi khảo sát thực địa, tôi cứ nơm nớp lo làm rơi."
"Đúng là như vậy."
Vừa nói, Shimojo vừa trả kính lại cho Freud. Biểu cảm của ông ta có vẻ đã dịu đi một chút.
"Chắc hẳn việc giao hàng đến một nơi như vậy rất vất vả. Tuần trước tôi có đến hiện trường, tòa nhà đã bị cuốn trôi rất nhiều so với vị trí ban đầu."
"Thì cũng đúng. Nhưng thù lao làm thêm khá tốt. Hồi đó tôi cũng còn trẻ, không có xe riêng, nên cũng vui vì được lái xe tải hay bất cứ loại xe nào khác."
"Tôi nghe nói có hai y tá và nhân viên đã thiệt mạng, ông có quen biết họ không?"
Nghe hỏi, Shimojo lắc đầu.
"Tôi chỉ vận chuyển hàng hóa qua cửa sau, và chỉ gặp mỗi bà đầu bếp thôi. Hình như tên là Kiyoe-san thì phải? Bà ấy là người đi theo viện trưởng từ Tokyo đến, là một bà cô hiền lành và xinh đẹp. Thế nên tôi chưa bao giờ nói chuyện với thầy giáo hay y tá cả."
"Vậy còn tình hình bên trong tòa nhà thì sao?"
"Tôi không biết. Trẻ con hay chơi trong rừng, mấy đứa bé đó khỏe mạnh lắm, có lẽ vì ở trong núi nên thèm hơi người, chúng còn giúp tôi vận chuyển hàng hóa... cứ níu lấy tôi mà gọi 'Niima, Niima'."
Akane bỗng ngẩng mặt lên.
"Có khi nào anh từng cõng một bé gái khoảng ba tuổi không? Tên là Fuuka-san ấy ạ."
"Không đâu."
Shimojo nghiêng đầu.
"Dù sao đi nữa, tôi cũng không nán lại lâu đến thế đâu."
Sau đó ông ta suy nghĩ một lúc, rồi nói:
"À mà, đúng là cũng có một bé gái tầm tuổi đó. Khoảng hai đứa? À, có lẽ nhiều hơn."
"Nghe nói cơ sở có khoảng mười đứa trẻ."
Freud nói, Shimojo Kyorokyoro nhìn xung quanh. Ông ta khụ một tiếng, rồi im lặng vẫy tay ra hiệu, dẫn hai người vào sâu hơn trong xưởng. Ông ta nép mình vào khe hở giữa các kệ dụng cụ bị che khuất bởi xe sửa chữa, rồi hạ giọng như đang nói chuyện bí mật.
"Chính là chỗ đó đấy," ông ta nói.
"Tôi dẫn Mayumi đến đó mấy năm trước, nhưng đột nhiên, tôi lại nghĩ ra một chuyện... à, nói trắng ra là tôi lợi dụng con bé để đi xác nhận."
Shimojo vẫn còn do dự không biết có nên kể ra hay không.
"Có chuyện gì khiến ông bận lòng sao? Chuyện về lũ trẻ à?"
Freud thúc giục. Anh ta đeo lại chiếc kính Lloyd, đôi mắt không thể nhìn thấy qua tròng kính dày, khiến gương mặt không còn là Kazeji Ito mà là Freud. Với vẻ mặt không biểu cảm, anh ta nhấn mạnh trong giọng điệu rằng mình đã hiểu rõ mọi chuyện.
"À... ừm... cái này thì..."
Shimojo đưa tay vò đầu.
"Không biết mọi người còn nhớ không, nhưng vào tháng Bảy năm đó, có một vụ sạt lở đất ở Aso, Kyushu. Tình cờ xem tin tức đó, tôi bỗng nhiên nhớ ra."
"Ông nhớ ra chuyện gì?"
"Chuyện lũ quét ở Kashinokizawa. Hikari no Ie đã bị cuốn trôi."
Shimojo lau trán.
「Hồi đó tôi cũng còn trẻ, nghe tin thì biết là có chuyện lớn xảy ra, nhưng vì tên các nạn nhân đều là người lạ, nên dần dà tôi cũng quên mất. Thế rồi, khi xem tin tức về Aso, tự nhiên tôi chợt nghĩ, 「Ơ, mà khoan đã?」. Chuyện đã hơn mười năm rồi, giờ nhắc lại thì cũng hơi muộn.」
「Anh bận tâm điều gì thế?」
「Là số lượng.」
「Số lượng ư?」
「Là số trẻ con.」
Akane cảm thấy như có một luồng run rẩy chạy dọc xương sống. Shimojo khẽ cắn môi, nghiêng đầu gãi gãi lông mày. Vừa gãi, anh ta vừa nói.
「Vì bận tâm nên tôi đã thử tìm kiếm các bài báo cũ trên mạng. Thế rồi tôi biết, khi ấy cơ sở đó được cho là đang chăm sóc tổng cộng mười đứa trẻ. Ba đứa đã chết, còn lại thì an toàn. Nhưng những gì tôi giao hàng, không chỉ có vậy đâu.」
「Không chỉ có vậy là sao?」
「Là thực phẩm mà. Tôi giao thực phẩm cho cả các nhà trọ nữa, nên nhìn số lượng đóng gói là biết được khoảng bao nhiêu người. Mà số lượng tôi giao cho nhà Hikari no Ie còn nhiều hơn thế rất nhiều, mười người thì không khớp với số lượng đó, tôi nhận ra ngay. Giờ nghĩ lại thì tôi còn vận chuyển cả sữa bột với tã lót nữa cơ. Vậy mà đáng lẽ chỉ toàn trẻ con thôi chứ.
Hôm đó trời vừa tạnh mưa, khi tôi đến giao hàng thì thấy lũ trẻ đang xếp hàng đi bộ trong rừng. Tôi đã dặn chúng là đừng xuống suối kẻo rắn rết đáng sợ, nên không thể nhầm được. Chắc phải có năm, sáu đứa, kể cả những đứa bé tí. Lại còn có những đứa không thể rời khỏi giường, hay những đứa chỉ đến vào ban ngày nữa, nên mười đứa thì, kiểu gì cũng không khớp được.」
「Vậy là anh đã đến để xác nhận tình trạng của tòa nhà?」
Shimojo gật đầu `うんうん` hai lần.
「Giờ nghĩ lại thì có rất nhiều điều kỳ lạ. Làng Ootaki-mura cũng có cửa hàng mà lại bắt tôi phải vận chuyển hàng từ đây. Người ra vào cũng tấp nập, tôi hay thấy những chiếc xe biển số tỉnh khác, có lần còn thấy người bế trẻ sơ sinh nữa. Có lần tôi vào giao hàng qua cửa chính mà bị mắng té tát, nghĩ lại cũng thấy đáng ngờ. Việc không có ai ngoài Kiyoe-san ra tiếp đãi cũng khiến tôi thấy lạ lùng. Cứ thế mà suy nghĩ lung tung, trí tưởng tượng cứ bay xa hơn, nhưng rồi tôi dẫn Mayumi đến hiện trường, nhìn thấy tình trạng của tòa nhà thì sợ quá, thế là quay về ngay. Tôi đi một vòng xung quanh, thì thấy phần dưới tháp bị vùi lấp hoàn toàn, tôi nghĩ thế là hỏng bét rồi. Thế là tôi chỉ nhìn qua lối vào rồi về. Tôi đến đó để xác nhận điều gì chứ, nghĩ lại thấy sợ quá. Nên khi Mayumi gọi điện báo là chuyện đó được đăng trên mạng, tôi rợn cả người. Chẳng lẽ, những gì tôi đã nghĩ là sự thật?」
「Vậy là anh đã nói với Mayumi-san là không biết nơi đó?」
Anh ta lại gật đầu một lần nữa. Lần này nhìn thẳng vào mắt Freud.
Nhìn thấy thái độ của hai người, Akane không biết từ lúc nào đã siết chặt hai tay.
「...Vậy nghĩa là...」
Định hỏi thì Freud chen vào giữa Shimojo và Akane. Vẫn quay lưng về phía Akane, anh ta cúi đầu về phía Shimojo.
「Không. Cảm ơn anh rất nhiều. Thông tin này rất hữu ích.」
「Akane-kun. Đi thôi.」
Đi đâu chứ? Trước khi Akane kịp hỏi, anh ta đã giục.
「Chúng ta xin phép. Em cũng nói lời cảm ơn đi.」
Thế là Akane khẽ cúi đầu.
Freud quay gót, lách qua những chiếc xe đang đỗ và đi về phía chiếc xe van của Ota Mori.
「À, mà khoan đã, sensei, chờ chút, chờ chút.」
Shimojo cất tiếng gọi từ phía sau.
「Vừa rồi là tôi tưởng tượng thôi đấy nhé? Có lẽ báo chí mới đúng.」
「Đương nhiên rồi.」
Freud nói.
「Tôi rất cảm ơn Shimojo-san. Phần còn lại chúng tôi sẽ tự điều tra, nên từ đêm nay anh cứ ngủ thật ngon nhé. Hãy quên đi những tưởng tượng tồi tệ đó.」
「Đi thôi.」 Với giọng trầm thấp, Freud kéo tay Akane quay lại xe.
Chở Ota Mori đang ngủ say, chiếc xe lại một lần nữa hướng về đồn cảnh sát Kiso Chuo. Freud tắt máy xe, đỗ ở nơi có bóng râm cho Ota Mori.
「Tôi sẽ đi gặp Takayama Keiji thêm lần nữa.」
「Tôi cũng đi.」
Akane không thể không nói vậy. Dù có ngốc đến mấy, cô cũng hiểu Shimojo Hirokazu đã nghi ngờ điều gì.
Trong tâm trí cô lại hiện lên khuôn mặt của Fuuka. Khuôn mặt đã nói rằng ký ức đầu tiên trong đời là được anh trai cõng. Khuôn mặt đã kể rằng vì được lo lắng mà cảm thấy vui, nên đã giả vờ ngủ. Cả những tàn hương cháy dở ở lối vào nhà Hikari no Ie, và bó hoa khô héo gần thi thể Fuuka.
Tim, đập `thình thịch', Akane nghiến răng, hít thật sâu qua mũi, rồi chạy theo Freud vào sảnh đồn cảnh sát.
「À, Freud-sensei, vừa hay quá.」
Ở một trong những chiếc bàn nối dài phía sau quầy, Takayama đang đứng cầm ống nghe điện thoại.
「Tôi đang định gọi điện cho sensei đây...」
Anh ta đặt ống nghe xuống và tiến lại gần.
「Có chuyện gì thế? Quên đồ à?」 「Danh sách của cơ sở đâu? Đã tìm ra chưa?」
Vì cả hai hỏi cùng lúc, Takayama bật cười.
「Thôi, chúng ta ngồi xuống một chút đi.」
Nói rồi anh ta đi ra sảnh. Có một khu vực máy bán hàng tự động dưới chân cầu thang ở cuối hành lang, và Takayama mời Freud cùng Akane ngồi xuống chiếc ghế dài đặt trước đó. Anh ta lấy tiền lẻ từ túi ra.
「Hai người muốn uống gì?」
Anh ta hỏi. Vì đây không phải lúc để trả lời, nên Akane im lặng, Takayama tự mua ba chai trà đóng chai và đưa cho mỗi người một chai.
「Vừa nãy không kịp mời trà. Mời hai người.」
Được Freud ra hiệu bằng mắt, Akane nhận trà từ Takayama.
「Về danh sách, chúng tôi đã tìm thấy bản mà cơ sở đã nộp cho chính quyền địa phương. Và, không có tên Otowa Fuuka-san trong đó. Cô bé không được gửi vào cơ sở.」
Freud im lặng mở nắp chai. Uống ực một ngụm trà rồi lại cẩn thận đậy nắp. Ánh mắt nheo lại hiện lên vẻ nghiêm trọng, miệng anh ta mím chặt.
「Nhân tiện, bác sĩ Itou Muneaki, người điều hành cơ sở vào thời điểm đó, hiện đang ở một viện dưỡng lão có dịch vụ chăm sóc y tế ở Kanagawa.」
「Ơ.」
Freud ngẩng đầu lên.
「Ông ấy còn sống ư?」
「Ông ấy đã chín mươi tư tuổi rồi, nhưng nghe nói vẫn còn khỏe mạnh. Tôi đã nhờ cảnh sát Kitamura điều tra và nói chuyện điện thoại với người phụ trách viện dưỡng lão, thì họ nói rằng việc xác nhận những chuyện xảy ra vào thời điểm đó e rằng đã quá khó rồi. Ông ấy thậm chí còn quên tên vợ mình, vợ ông ấy tên là Ayako-san, nhưng ông ấy lại gọi là Kiyoe. Có lẽ vì sợ vợ mà ông ấy cứ luôn miệng khóc lóc 「Kiyoe, anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh」, à mà thôi, chuyện này không quan trọng. Nhân tiện, Ayako-san đã qua đời rồi.」
「Kiyoe...」
Akane siết chặt chai nước.
「Đó là người phụ nữ làm bếp ở nhà Hikari no Ie thì phải. Không phải tên vợ ông ấy đâu, mà là bà cô làm bếp đã đi theo viện trưởng từ Tokyo đến đó.」
Takayama nghiêng đầu.
「Cô đang nói chuyện gì vậy?」
Freud đứng dậy. Akane cũng nhận ra anh ta đã hít một hơi thật sâu.
「Thực ra, tôi vừa đến Shimojo Bankin. Như tôi đã nói lúc nãy, tôi đã nói chuyện với người chuyên giao nhu yếu phẩm và thực phẩm cho nhà Hikari no Ie.」
「À. Anh tìm thấy ngay đúng không? Vì nó ở dọc đường mà.」
「Vâng. Và tôi đã nghe được chuyện này. Vào thời điểm xảy ra tai nạn, số trẻ em ở cơ sở không phải là mười mà là nhiều hơn thế rất nhiều. Và người phụ trách việc bếp núc cho những đứa trẻ đó là một người tên Kiyoe-san.」
Takayama nhíu mày.
「Khoan, chờ một chút đã?」
Nói rồi anh ta quay lại sảnh, lấy một tờ giấy fax từ bàn phía trong rồi quay lại. Có vẻ đó là danh sách do chính quyền gửi đến. Anh ta dùng đầu ngón tay dò từng dòng, xác nhận từng thông tin.
「Không có tên Kiyoe-san trong danh sách nhân viên. Bác sĩ, y tá, nhân viên đã mất, viện trưởng, và, giáo viên mầm non... nhưng không có tên Kiyoe.」
「Vậy còn Tamura Junichi thì sao? Takahashi Fuyuko thì sao?」
Takayama tiếp tục dò bằng đầu ngón tay ở một chỗ khác.
「Tamura Junichi thì có. Takahashi Fuyuko cũng được ghi là đang nhập viện.」
Freud đứng đó nhìn Akane. Ánh mắt trong veo của anh ta khiến Akane sợ hãi, cô bám chặt vào chai nước.
Cơ sở đó có những đứa trẻ không thể chơi đùa, những đứa trẻ có thể chơi đùa, và những đứa trẻ được nhận nuôi. Những đứa trẻ có thể chơi đùa là những đứa khỏe mạnh. Chúng chơi `henbisa`. Những đứa trẻ không thể chơi đùa là những đứa bị bệnh. Chúng nằm trên giường ở cơ sở. Vậy còn những đứa trẻ được nhận nuôi thì sao? Điều đó có nghĩa là gì?
Những người anh em họ của Yukari-san đã chơi `henbisa` ở khu cắm trại. K Camper-san, người đã biết trò chơi đó ở khu cắm trại, đã mơ thấy Mud Molan là một con rắn lớn màu nâu. Anh ta đã chơi với những người anh em họ của Yukari-san sao? Hay là những đứa trẻ được nhận nuôi ở nhà Hikari no Ie?
「Chắc chắn có những đứa trẻ không có tên trong danh sách đã sống ở nhà Hikari no Ie.」
Vừa nói với Takayama, Akane cảm thấy nước mắt sắp trào ra.
「Có lẽ là rất nhiều đứa. Có thể còn có cả trẻ sơ sinh nữa.」
「Điều đó có nghĩa là gì?」
「Theo lời kể của Shimojo Hirokazu-san, số lượng thực phẩm được giao đến nhà Hikari no Ie vào thời điểm đó nhiều hơn rất nhiều so với phần ăn của mười người. Trong đó còn có lẫn cả tã lót và sữa bột. Người tiếp đãi khi giao hàng là một người tên Kiyoe-san, và bà ấy có vẻ là người làm bếp. Vào ngày xảy ra thảm họa sạt lở đất, anh ấy đã thấy những đứa trẻ xếp hàng đi vào rừng. Kể cả những đứa bé tí, cũng phải có năm, sáu đứa.」
Takayama làm khuôn mặt thân thiện của mình trở nên u ám, chăm chú nhìn vào danh sách.
「Chúng tôi cũng đã điều tra ở đây, vào thời điểm đó, một em bé một tuổi ba tháng cũng đã thiệt mạng phải không? Tên là Oosugi Shione-chan.」
Nói vậy như thể không phải nói với ai cả, Takayama lại dò trên danh sách.
「Oosugi Shione-chan được cho là đã đến thăm và gặp nạn phải không?」
「Nhưng mà, trong danh sách những người nhập cư, không có họ Oosugi nào cả.」
Nói xong như thể tự nói một mình, Takayama đi gọi cảnh sát Kitamura. Anh ta cúi người qua quầy lễ tân và chỉ thị gì đó. Một lúc sau quay lại, trên mặt đã hiện rõ vẻ của một thám tử. Không thể ngồi yên, Akane cũng đứng dậy bên cạnh Freud.
「Fuuka-san là đứa trẻ được bố mẹ sinh ra khi còn ở tuổi thiếu niên, và trước ba tuổi, khi được bà ngoại gửi nuôi, không ai biết cô bé đã ở đâu và làm gì. Nhưng cô bé đã từng kể với tôi rằng, dù là con một, cô bé lại có ký ức được người anh lớn cõng. À, còn nữa, cô bé đã ăn cỏ dại với muối trên núi như một món ăn vặt. Loại cỏ dại có vị chua khi nhai.」
「À. Đó là Umazuiko phải không.」
Takayama nói một cách nhẹ nhàng.
「Tôi cũng mới biết từ khi đến đây, nhưng mà, nó chua lè luôn đấy.」
Anh ta nở một nụ cười nhẹ rồi nói.
「Tức là, cô đang nói rằng lý do Otowa Fuuka-san tự sát ở nơi đó là vì cơ sở có một bí mật nào đó phải không? Bản thân cô bé đã từng được gửi ở đó, và có những đứa trẻ bị bỏ lại khi xảy ra thảm họa sạt lở đất...」
「Đúng vậy. Tôi nghĩ rằng cơ sở đó là nơi bỏ rơi trẻ em, viện trưởng đã nhận tiền để nuôi dưỡng trẻ em, và bán chúng một cách bí mật cho những người bảo hộ khác.」
Freud cuối cùng cũng nói ra. Takayama Keiji tiếp lời.
「Vậy thì... là sao chứ. Những đứa trẻ đó vẫn còn ở đó ư?」
Khi nghe nói rõ ràng như vậy, trong Akane, nhiều sự thật khác nhau đã được nối lại thành một sợi dây. Những nén hương được thắp ở vài chỗ. Lý do Fuuka không nghe điện thoại. Cả việc bó hoa bị rơi nữa.
Khuôn mặt của Takayama hơi biến sắc, trở nên xanh xao.
「Vì vậy có bó hoa và họ đã thắp hương phải không? Việc thi thể ôm búp bê cũng có lý do phải không. À, chờ một chút đã.」
Được vẫy tay gọi ở quầy, Takayama chạy đến chỗ cảnh sát Kitamura. Anh ta nói chuyện gì đó rồi quay lại.
「Chúng tôi đã kiểm tra đơn trình báo mất tích thì có vẻ như có một người tên Kuroda Kiyoe-san ở Itabashi-ku. Tuổi khi mất tích là năm mươi bảy. Người trình báo là chồng, và trước khi mất tích, Kiyoe-san làm việc cho một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống cho các cơ sở y tế và phúc lợi. Bà ấy mất tích hai mươi ba năm trước. Hiện tại vẫn bặt vô âm tín, nhưng đơn trình báo mất tích đã được nộp và ly hôn đã được hoàn tất.」
「Người đó cũng vẫn còn ở nơi đó sao?」
Freud hỏi thay cho Akane.
「Những gì xảy ra vào thời điểm sạt lở đất thì phải điều tra mới biết được, nhưng nghe nói đã có một số lượng người đáng kể đến cứu hộ. Tuy nhiên, vì chỉ có nhà Hikari no Ie bị ảnh hưởng, nên họ đã xác nhận số người bị nạn tại chỗ, và nếu khớp với số nạn nhân thì việc tìm kiếm đã bị dừng lại rồi.」
「Viện trưởng đã báo cáo số lượng ư?」
「Vậy là mọi chuyện là như vậy ư?」
Nhà của Hikari nằm tách biệt khỏi khu dân cư, nên trong làng chẳng ai biết rõ nội tình của cơ sở ấy.
「Thưa cảnh sát. Dù tất cả chỉ là suy đoán của tôi, nhưng nếu cơ sở đó tiếp nhận những đứa trẻ không có giấy tờ, thì có lẽ đôi khi họ cần phải che giấu lũ trẻ đi」
Rồi Freud quay sang Akane, nói:
「Otowa-san chắc hẳn vẫn ở đó, và có thể khi thảm họa xảy ra, em ấy đã được đưa ra ngoài cùng những đứa trẻ khác」
「Trong khoảng thời gian từ khi nhà điều dưỡng bị đóng cửa cho đến lúc nhà của Hikari mua lại, tòa nhà đó do một người đàn ông làm nghề rừng ở Kashinokizawa quản lý. Nếu hỏi ông ấy, có lẽ chúng ta sẽ biết được cấu trúc của tòa nhà, ví dụ như liệu có tầng hầm hay không」
「À… tầng hầm…」
Takayama chau mày, gãi đầu sột soạt.
「Anh có biết tên của người quản lý đó không?」
「Hỏi mẹ của Yukari-san là biết thôi mà?」
Akane nói, và Freud gật đầu.
「Đánh thức Otamori dậy, bảo cậu ta điều tra đi」
Nghe vậy, Akane vội vàng chạy ra khỏi sở cảnh sát.
Khi cô chạy đến bãi đậu xe, Otamori vừa vặn tỉnh dậy ở ghế sau. Cậu ta vừa gãi đầu, gãi lưng, vừa ngáp dài một cách lề mề. Akane mở cửa ghế sau ra thì cậu ta cằn nhằn:
「Ơ kìa? Vẫn chưa xong à? Mấy cái bản tường trình của cảnh sát đúng là lằng nhằng kinh khủng」
「Không phải lúc than vãn đâu. Có khi có chuyện lớn rồi đấy. Chúng ta phải tìm ngay nhà của mẹ Yukari-san」
Akane giục Otamori đang ngái ngủ, rồi khởi động chiếc máy tính xách tay. Điện thoại của Otamori là loại điện thoại nắp gập, nhưng cậu ta luôn mang theo một chiếc Mac nhỏ. Akane gọi điện cho Sakurai Hiroko, kể lại sự tình, xin số điện thoại nhà riêng của mẹ Yukari-san, rồi định xuống xe để báo lại cho Takayama thì Otamori giữ cô lại:
「Khoan đã」
「Gọi điện đến cái nhà riêng đó để xác nhận trước cũng chưa muộn mà. Cảnh sát đâu có nhất thiết phải nói hết tất cả những gì họ điều tra được đâu」
Vừa nói, cậu ta đã mở phần mềm 3D lên.
「Tao đã phỏng đoán ngoại hình nhà của Hikari từ những bức ảnh hiện trường mà Freud chụp, rồi dựng thành hình ảnh 3D rồi đấy」
「Ơ, sao anh lại làm cái việc phiền phức vậy chứ?」
「Chuyện đương nhiên rồi còn gì. Tao phải đối chiếu cái Mud Molan của tao với tòa nhà thực tế để kiểm tra sai số chứ. Mà, cấu trúc cũng không phức tạp lắm nên phần nhà chính thì xong rồi, nhưng cái tháp quan trọng thì bị phá hủy rồi lại gần như bị vùi lấp trong đất nên khó mà hình dung được. Chỉ nhìn thấy mỗi phần đỉnh thôi mà. Vì không biết chiều cao cũng như tình trạng dưới đất nên hiện giờ tao cứ đặt đại một chiều cao được suy ra từ cái bức tranh sơn dầu bẩn thỉu đó, nếu ít nhất cửa sổ được vẽ đến tận dưới thì tao còn tính toán được, nhưng nửa dưới của bức tranh đó lại là rừng cơ」
「Ơ, vậy thì, anh định làm gì ạ?」
「Tao sẽ gọi điện. Cho ông của Yukari-san」
「Nhưng mà, Otamori-san bị chứng 'komyusho' mà?」
「Ừ, bị 'komyusho' đấy?」
Otamori phồng mũi lên, như thể chẳng có gì sai trái.
「Bị 'komyusho' nhưng tao là otaku đấy. Đâu phải cứ hỏi là Pecko sẽ nghe được những thứ tao muốn biết đâu? Như là bề ngang, chiều cao, chiều rộng cầu thang, màu tường chẳng hạn. Nếu không biết mấy cái đó thì tao không thể hoàn thành CG được, đó là một vấn đề lớn đối với tao đấy」
Với cái khí thế như thể đang tự hào về việc mắc chứng 'komyusho', Otamori liên hệ với Sakurai Hiroko, tiện thể nhờ cô nói trước với bên kia để cậu ta gọi điện tới.
Chờ một lát, Otamori gọi điện đến Kashinokizawa, có vẻ như ông của Yukari đã chờ cuộc gọi.
「Xin lỗi ạ. Vâng… vâng… à, vậy là, có tầng hầm đúng không ạ? Bề ngang ba thước? Dùng làm kho thuốc hả? Có cả nhà kho nữa? À, vâng vâng」
Otamori kẹp chiếc điện thoại nắp gập vào cổ một cách khéo léo, vừa nói chuyện vừa thao tác trên máy tính. Rồi như có phép màu, những đường nét của tường, cầu thang và vách ngăn hiện ra trên phần mềm 3D. Hỏi han xong xuôi, Otamori:
「Cảm ơn rất nhiều ạ」
Và cúi gập người thật sâu rồi cúp máy.
「Đi thôi, Pecko」
Kẹp chiếc máy tính xách tay đã đóng vào nách, Otamori lao ra khỏi xe. Bị giật mất thế thượng phong, Akane cũng theo sau. Trong sảnh, Freud và Takayama đang chờ.
「Chúng tôi đến muộn ạ」
Akane nói, rồi đưa cho Takayama một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của ông nội Yukari-san. Người cụ tổ đã tạo ra 『Henbisa』 được cho là đã qua đời mười năm trước.
「Cảm ơn」
Otamori cúi cái đầu bù xù về phía Takayama, thì Freud giới thiệu:
「Đây là Morioka-kun, trợ lý còn lại của tôi. Cậu ấy là người đã tạo ra những hình ảnh tái hiện giấc mơ trên trang web」
「Đây là cảnh sát. Hiện tại, về cấu trúc nhà của Hikari…」
「Tôi đã nghe Pecko kể rồi. Xin mời xem cái này」
Chưa để Freud nói hết, Otamori đã quỳ xuống, mở máy tính xách tay trên ghế dài. Dữ liệu 3D của nhà Hikari hiện ra. Akane vội vàng bổ sung lý do chậm trễ:
「Sau khi xin được thông tin liên hệ từ Sakurai Hiroko-san, thì Otamori-san đã gọi điện」
「Tôi đã nghe ngóng về sơ đồ mặt bằng rồi dựng thành dữ liệu 3D tạm thời đây」
Otamori tiếp lời Akane. Takayama ngồi xổm bên cạnh Otamori, nhìn chăm chú vào màn hình.
Trên đó hiện lên ngôi nhà của Hikari được vẽ bằng những đường nét. Tòa nhà thực tế đã bị nghiêng, nhưng trong hình ảnh của Otamori, nó vẫn đứng thẳng vuông góc với mặt đất. Các công trình kiến trúc thường có kích thước cơ bản cố định để có thể tái sử dụng vật liệu, nên chỉ cần vài bức ảnh có thể tính toán kích thước là có thể tạo ra một tỷ lệ tổng thể.
「Tuyệt vời thật」
Takayama nói, không phải lời xã giao. Otamori không đáp lại, như thể hiểu rõ điều đó. Cậu ta xoay hình ảnh, chôn nửa dưới của tòa nhà xuống đất.
「Phần tháp bị phá hủy đây, xin mời nhìn vào chỗ này」
Tim Akane chợt nhói lên, vì có một dấu X trên nền đất. Không cần giải thích, Akane cũng hiểu đó là nơi Fuuka đã chết.
「Phần từ đây trở lên là phần hiện đang nhìn thấy. Tức là nó bị vùi lấp gần đến trần tầng một. Và, theo lời kể của ông quản lý tòa nhà, phần nhô ra từ nhà chính, bao gồm cả tháp, có vẻ rộng bằng một nhà nguyện nhỏ của nhà thờ. Có lẽ đây là nơi những đứa trẻ trong cơ sở dùng làm phòng chơi. Vì có thể nhìn thấy rừng cây bên ngoài cửa sổ lớn. Cái tháp có vẻ là đài quan sát, chỉ rộng khoảng hai chiếu tatami, nhưng những tòa nhà có tháp là mốt thời bấy giờ. Ngoài ra, đúng như tôi nghĩ, khi còn là nhà điều dưỡng, dưới tầng hầm có kho thuốc và nhà kho. Mỗi phòng rộng khoảng sáu chiếu tatami. Khi ông nội quản lý thì tầng hầm cũng có thể sử dụng được, nên có thể nói là nó vẫn hoạt động vào thời điểm xảy ra thảm họa」
Otamori ngắt lời, phóng to hai căn hầm liền kề và nói thêm, quay mặt về phía Takayama:
「Tôi nghĩ nó rất tiện lợi để che giấu những đứa trẻ được nhận vào trái phép trong thời gian ngắn」
Takayama「Ưm…」rên lên rồi khoanh tay lại.
Một khoảng im lặng khó xử bao trùm bốn người trong chốc lát. Otamori và Takayama quỳ trên sàn. Freud và Akane đứng phía sau. Ánh nắng đầu hè chiếu qua ô cửa sổ cầu thang. Một nhân viên đi xuống cầu thang, dừng lại khi thấy viên cảnh sát và những người dân thường đứng trước máy bán hàng tự động, rồi bỏ đi mà không mua nước.
Một lúc sau, cảnh sát Kitamura từ phía sảnh đi tới, nhìn hai người đàn ông ngồi trên sàn và chiếc máy tính xách tay đặt trên ghế dài, rồi nhìn Akane như muốn hỏi han. Cảnh sát Kitamura khoảng ngoài hai mươi. Có lẽ cô cảm thấy Akane, người cùng tuổi, dễ nói chuyện hơn. Khi Akane không thể nói được gì, cô ấy gọi:
「À… cảnh sát Takayama」
Từ phía sau Takayama. Takayama cuối cùng cũng buông tay và đứng dậy. Sau khi đi vài bước, họ chụm đầu lại và nói nhỏ, rồi cảnh sát Kitamura rời đi, Takayama quay lại. Anh ta gãi gãi đỉnh đầu bằng đầu ngón tay, thở dài đủ nghe thấy.
「Họ đã liên lạc được với người đã tham gia cứu hộ nạn nhân vào thời điểm xảy ra thảm họa」
Takayama nói, đại diện cho Freud.
「Đúng như tôi nghĩ. Vì đó là một cơ sở có người phụ trách thường trực mà. Sau khi xác nhận tình hình thiệt hại với viện trưởng, họ đã tìm thấy thi thể của hai đứa trẻ, một em bé, một y tá và hai nhân viên, rồi công việc tìm kiếm kết thúc. Về số lượng trẻ em được nhận vào, họ cũng đã hỏi nhân viên nghỉ việc ngày hôm đó, và không có sự sai lệch nào so với lời của viện trưởng. Chỉ là…」
Takayama quay lại, nhìn vào máy tính của Otamori.
「Cái dữ liệu hình ảnh mà cậu vừa cho xem, chúng tôi có thể giữ lại được không?」
「Không」
Otamori dứt khoát trả lời.
「Ông nghĩ tôi mất bao nhiêu tiếng để làm ra cái này chứ. Hơn nữa, không có phần mềm thì nó đâu có chạy được. Cảnh sát đâu có phần mềm để thao tác cái này đâu, đúng không?」
「À, cái đó thì…」
Khi Takayama ấp úng, Freud bước lên một bước.
「Anh định làm gì với dữ liệu đó?」
「Tôi định cho cấp trên xem. Đương nhiên tôi cũng sẽ kiểm tra lại, nhưng để thuyết phục cấp trên, tôi nghĩ cần phải giải thích về việc có tầng hầm」
「Vậy thì, họ sẽ đào bới tòa nhà lên sao ạ?!」
Akane bất giác hỏi lớn. Cô cảm thấy không phải mình, mà là Fuuka trong cô đã nói.
「Tôi không thể hứa chắc chắn được」
Takayama nói với vẻ mặt xin lỗi,
「Nhưng sau khi nghe câu chuyện, bản thân tôi cảm thấy cần phải điều tra」
Anh ta nói với Akane.
「Otamori. Cậu chuyển hình ảnh sang file PDF rồi gửi cho cảnh sát được không? Dù không thể thao tác 3D, nhưng nếu hiểu cấu trúc thì cũng được mà. Đúng không, cảnh sát?」
「Rất cảm ơn. Nếu được như vậy thì tốt quá」
Otamori rụt cổ lại, nói「Rồi rồi」.
Trong khi cậu ta đang xử lý dữ liệu, Takayama xin danh thiếp của Freud.
「Dù sao thì, thay vì ghi chú, tôi có thể xin danh thiếp được không? Có thể sau này còn có những điều khác cần hỏi nữa」
「Có thì cũng đừng gọi tôi ra nữa. Anh nghĩ từ Tokorozawa đến đây tốn bao nhiêu tiền chứ. Phòng nghiên cứu của chúng tôi khác với trường đại học chính, là một phòng nghiên cứu nghèo nàn yếu kém mà. Tiền phí đường cao tốc, tiền xăng dầu, tất cả đều là vay tiền của hiệu trưởng mà đến đây đấy」
Otamori bĩu môi. Akane nghĩ mình đã thấy được bản chất của một kẻ 'komyusho' dạng thượng đẳng từ Otamori như vậy.
「Thật đáng xấu hổ, nhưng tình hình nội bộ phòng nghiên cứu của chúng tôi đúng như cậu ấy nói. À, và đây. Xin lỗi vì đã không giới thiệu sớm hơn, tôi là Kazero Ito」
Freud vừa cười khổ vừa đưa danh thiếp hiếm khi dùng cho Takayama.
「Hôm nay tôi cũng mượn xe của trường đến đây. Thật sự mà nói, nghiên cứu về giấc mơ rất khó tìm nhà tài trợ, nên tôi luôn nơm nớp lo sợ không biết phòng nghiên cứu có thể tồn tại được bao lâu nữa」
「Đúng là ai cũng có những nỗi khổ không ai thấy được. Nhưng nếu đã vậy, thì chi phí xử lý hình ảnh mà cậu gửi đến, chúng tôi có thể thanh toán như chi phí điều tra được không?」
「Ối」
Otamori lại mở chiếc máy tính xách tay đã đóng. Cậu ta đứng dậy, nói với Takayama:
「Cảnh sát. Ông đúng là người tốt」
「Có xuất hóa đơn không?」
「Đương nhiên rồi. Hóa đơn sẽ được đính kèm vào dữ liệu hình ảnh rồi gửi đi, ông tự in ra nhé. Vậy thì, tôi xin nhận ba vạn năm nghìn yên cho chi phí hợp tác điều tra. Dữ liệu đơn giản nên giá rẻ thôi」
Trên chiếc máy tính xách tay hướng về phía Takayama, phần mềm kế toán đã được mở sẵn.
「Ba vạn… năm nghìn… yên… sao?」
Takayama không hiểu sao lại rút ví của mình ra, kiểm tra số tiền bên trong, rồi trả tiền cho Otamori bằng hai vạn yên và một mớ tiền lẻ gom góp. Vừa cất ví, anh ta vừa lẩm bẩm「Cái này chắc được tính vào chi phí nhỉ?」.
Một lát sau, Takayama tiễn họ ra bãi đậu xe, rồi cúi người nhìn vào ghế phụ lái và nói với Freud:
「Tôi nghĩ sẽ không thể thực hiện ngay được đâu. Ngoài thủ tục ra, chúng tôi cần có đủ bằng chứng để thuyết phục cấp trên. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng. Cũng là vì Otowa Fuuka đã khuất」
「Xin nhờ anh」
Từ ghế sau của Freud, Akane cũng cúi đầu chào Takayama.
Otamori, sau khi ngủ một giấc no say, đã xung phong lái xe về.
Khi rời khỏi đồn, trời đã quá trưa. Akane cảm thấy kiệt sức vì sức nặng của những sự thật vừa biết và những dự đoán suy ra từ đó. Cô tự hỏi liệu có ai đó vẫn đang yên nghỉ trong căn nhà hoang nằm sâu trong rừng, bị cây cối và dây leo che phủ, trông như thể đã hòa vào núi một nửa. Liệu Fūka có biết điều đó không? Hay là cô ấy vừa nhớ ra? Chắc hẳn, khởi nguồn là việc tái tạo Mud Molan. Akane nghĩ, nếu như… nếu Fūka chưa từng gặp Viện Khoa học Giấc mơ, liệu cô ấy có thoát khỏi cái chết không?
「Chúng ta có phải đã làm điều gì thừa thãi không ạ?」
Akane hỏi Freud.
Chiếc xe lại một lần nữa hướng về đèo Gonbei. Giờ mà quay về Tokorozawa thì cũng phải đến tối mới về đến trường.
「Khi trải nghiệm VR ở Viện Nghiên cứu, em cứ có cảm giác Fūka-san đã nói rằng,『Tôi biết… nơi này…』. Có khi nào chính lúc đó, cô ấy đã nhớ ra căn nhà của Hikari không ạ?」
「Có thể lắm,」Otamori nói.
「Có lẽ ký ức tiềm ẩn đã được khơi gợi, khiến cô ấy không thể không đi xác minh.」
「Vậy thì, chẳng phải chúng ta là những người đã khiến Fūka-san phải chết sao?」
「Sao lại thế?」
Otamori lại hỏi. Freud im lặng.
Chiếc xe lướ qua những cửa hàng tiện lợi và cột mốc dặm, tiến về làng Kiso trên con đường Nakasendō cũ.
「Bởi vì, nếu ký ức không trở lại, Fūka-san đã đâu có tự sát.」
Đột nhiên, Otamori hạ hết cửa sổ xuống, rồi「*putto*」nhổ cái gì đó ra ngoài.
Một luồng gió mạnh lùa vào ghế sau, làm tóc Akane rối tung. Khi Otamori đóng cửa sổ lại, Akane nghĩ anh ta đã nhổ hạt mơ muối. Cô ngạc nhiên vì anh ta vẫn còn giữ hạt trong miệng dù nãy giờ ngủ há hốc, nhưng khi thấy Otamori nhổ đi cái hạt quan trọng đó, Akane thấy như mình vừa bị đá vào ống chân vậy. Otamori cũng đang có cùng cảm xúc với cô. Cô đã nói ra điều tệ hại gì thế này, khi cho rằng chính VR mà họ đã thức trắng đêm hoàn thành để cứu Fūka khỏi Mud Molan lại đã giết chết cô ấy.
「Chắc là cô ấy đang tìm kiếm nơi thuộc về mình.」
Freud ngồi ghế phụ, nhìn thẳng về phía trước và nói.
「Otowa-san đã luôn tìm kiếm nơi chốn của mình phải không? Akane-kun, em đã nói rồi mà? Ký ức xa xưa nhất của cô ấy là được anh trai cõng, được những người anh khác lo lắng, và cô ấy vui đến mức giả vờ ngủ say như chồn.」
Akane tìm kiếm khuôn mặt Freud trong gương chiếu hậu, nhưng từ vị trí ngồi của cô chỉ thấy được Otamori với vẻ mặt khó ở.
「Anh vẫn luôn tự hỏi, nếu là mình thì mình sẽ làm gì. Nếu có một thành viên quan trọng trong gia đình mình đang yên nghỉ ở đó, mà không ai biết, và đã bị giam giữ trong căn hầm tối tăm hơn hai mươi năm, thì mình sẽ làm gì? Nếu không có cách nào chứng minh điều đó, không thể cầu cứu, không thể cúng tế, thậm chí sự tồn tại còn bị che giấu…」
Sẽ làm gì đây? Ví dụ, nếu tôi là Fūka-san.
Tâm trí Akane chấn động mạnh, nhưng cô không thể đưa ra câu trả lời. Thế nhưng, cô vẫn thấy hối tiếc vì Fūka đã không kể cho họ.
Đáng lẽ cô ấy nên tin tưởng. Đáng lẽ cô ấy nên tâm sự. Nếu vậy, họ đã có thể làm gì đó cùng nhau. Nếu vậy…
Ngắm nhìn con đường đèo bị kẹp giữa hai dãy núi, Akane vẫn mãi trầm tư.
Mẹ của Fūka-san, tại sao bà lại có thể đưa cô bé đến tận nơi rừng núi thế này? Tại sao bà lại có thể bỏ lại Fūka bé nhỏ ở viện dưỡng lão? Dù nghĩ thế nào đi nữa, cô cũng chỉ có thể cho rằng đó là hành động ruồng bỏ.
Vẫn còn nhiều điều chưa rõ. Tuy nhiên, Akane tin chắc rằng việc Otowa Fūka đã ra đi mãi mãi và điều đó có liên quan đến căn nhà của Hikari là không thể nghi ngờ.
Giấc mơ bé nhỏ, nhưng lại là giấc mơ. Có lẽ Mud Molan đã xuất hiện trong giấc mơ của những người có liên quan, vì muốn được giải thoát khỏi nơi đó chăng?