Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

(Đang ra)

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

Katena

“Lưng của thế tử phản diện này… thật sự quá khổ mà! Hu hu hu…”

18 13

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

17 34

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

150 1184

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

27 213

Silent Hiill

(Hoàn thành)

Silent Hiill

山下 定

Tiểu thuyết chính thức của tựa game nổi tiếng SILENT HILL

4 10

Silent Hill 3

(Hoàn thành)

Case File No 1: MUD MOLAN - Chương 3: Giấc mơ lây nhiễm

Tối hôm đó, Akane nằm mơ.

Cô mơ thấy mình đang mỏi mòn chờ đợi Fuuka-chan ở cổng chính. Cô cần phải dẫn Fuuka-chan đến phòng thí nghiệm, thế nhưng chờ mãi mà Fuuka-chan chẳng thấy đâu. Định bụng liên lạc với Freud-sensei để báo rằng Fuuka-chan vẫn chưa đến, thì cô sực nhận ra mình không có điện thoại.

Chắc là đánh rơi ở đâu đó rồi. Vườn hồng chăng? Hay là hành lang nào đó? Ngoảnh đầu lại, cô thấy mình đang ở thư viện, những cuốn sách tham khảo chưa đọc xong chất chồng lên nhau. Rõ ràng là giáo sư chỉ giao năm cuốn thôi, vậy mà số sách này lại cao đến tận trần nhà. Thế rồi, không hiểu sao, cô cứ có cảm giác nếu không đọc hết tất cả sách tham khảo thì sẽ không gọi điện được cho Freud-sensei, khiến cô cuống quýt bồn chồn. Cô vội vớ lấy một cuốn gần nhất, lật ra, thì trang sách lại trắng tinh. Thế này thì làm sao mà đọc được chứ!

「Làm sao bây giờ!」

Tiếng hét khiến cô choàng tỉnh. Dù Mud Molan không xuất hiện, nhưng đó cũng là một giấc mơ khá đáng sợ.

Cô nhìn quanh phòng, ánh trăng le lói qua khe hở rèm cửa ký túc xá. Bước xuống khỏi chiếc giường đóng sẵn chật hẹp, kéo rèm ra, cô thấy vầng trăng đang chiếu rọi lên tòa ký túc xá đối diện. Ba giờ sáng. Vẫn còn vài căn phòng sáng đèn, Akane thầm nghĩ, họ vẫn còn miệt mài học hành.

Akane không thích học hành. Thế nhưng, cô lại rất muốn được trải nghiệm cuộc sống sinh viên. Liệu bốn năm đại học với suy nghĩ đó có phải là hoàn toàn vô ích không nhỉ? Rồi cô sẽ đi đâu về đâu? Sống hai mươi hai năm rồi mà đến cả một định hướng mơ hồ cũng không thấy đâu, đúng là đồ ngốc mà.

「Nghiên cứu giấc mơ gì chứ...」

Akane không thể nào hiểu nổi tại sao Freud-sensei và Otamori-san, những người đã có tuổi, lại có thể say mê đến thế với việc nghiên cứu những giấc mơ phù du. Giấc mơ thì chẳng phải chỉ là thứ mình thấy mỗi đêm thôi sao? Chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu. Thế nhưng, nghĩ đến tình trạng bất thường của Fuuka-chan, cô vẫn cảm thấy mình cần phải làm gì đó để giúp Fuuka-chan.

Đi vệ sinh xong, Akane trở lại giường, tiện tay kiểm tra trang web của Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ trên điện thoại. Otamori-san đã đăng video tái hiện giấc mơ của Fuuka-chan sau nửa đêm, và không ngờ lại đã có đến hai tin nhắn được gửi đến.

「Chào bạn.

Tôi đã xem đoạn video giấc mơ được đăng lên và quá đỗi kinh ngạc nên mới viết tin nhắn này. Tại sao ư? Vì tôi cũng mơ một giấc mơ gần như y hệt. Hơn nữa, tôi đã mơ đi mơ lại nhiều lần rồi.

Điểm giống nhau là khung cảnh khu nhà hoang, đặc biệt là hình ảnh chiếc khung tranh treo trên tường (cả hoa văn giấy dán tường nữa) giống nhau đến kinh ngạc. Chỉ có điều, trong giấc mơ của tôi, trong khung tranh có một bức tranh rõ ràng, và tôi đang ngước nhìn bức tranh đó. Đó là một bức tranh phong cảnh, rõ ràng đến mức tôi cứ ngỡ mình cũng có thể vẽ được, điều đó quá kỳ lạ nên tôi đang tìm xem liệu có thật sự tồn tại một bức tranh như vậy không, nhưng vẫn chưa tìm thấy.

Ước gì tôi có thể tự vẽ được, nhưng tôi không có năng khiếu hội họa nên không làm được. Vì quá kỳ lạ nên tôi đành phải viết ra đây.

: Họa sĩ không thể vẽ」

「Xin lỗi vì đột nhiên viết tin nhắn này.

Thật ra, tôi cũng vì lý do giống như bạn 『Họa sĩ không thể vẽ』 mà không thể không để lại tin nhắn. Tại sao ư? Vì đoạn video giấc mơ này quá giống với ác mộng mà một người bạn tôi đã kể. Trường hợp của bạn tôi không phải là nhà hoang mà là trường học, nhưng việc nó nằm trong rừng và bị thứ gì đó đuổi theo thì giống y hệt.

Thật ra còn một điều đáng sợ nữa, đó là người bạn của tôi đã mất vì bệnh vào năm lớp 11. Cô ấy đã kể về giấc mơ đó khi tôi đến thăm, và cô ấy nói rằng mình sẽ bị con quái vật trong mơ giết chết...

: Vớ màu xanh biển」

「Nói dối. Không thể. Cái gì thế này?」 Akane lẩm bẩm một mình. Trang web giấc mơ có rất nhiều thẻ tag liên quan đến giấc mơ, nhưng đây là lần đầu tiên có phản hồi nhanh đến vậy, và cũng là lần đầu tiên có người nói đã mơ cùng một giấc mơ.

Có phải đây là hiệu ứng 『This Man』 mà Freud-sensei đã nói không? Hay là thật sự có những người đang mơ cùng một ác mộng với Otowa Fuuka-chan?

Sáng hôm sau, chín giờ, Akane đã có mặt ở trường. Đó là vì lượt xem trên trang web giấc mơ đã tăng một cách bất thường. Trước khi lên xe buýt đến trường, Akane đã đổi một suất ăn ở ký túc xá để lấy một nắm cơm onigiri, một chiếc bánh anpan và một chai trà giảm giá tại cửa hàng tiện lợi, rồi cô thẳng tiến đến Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ. Đi ngang qua vườn hồng, cô thấy thầy hiệu trưởng đang phun thuốc khử trùng, bèn chào:

「Chào buổi sáng ạ.」

Thầy hiệu trưởng hôm nay vẫn quàng khăn lau mồ hôi quanh cổ, đội mũ rơm và mặc bộ đồ lao động màu xám. Chỉ có một điểm khác so với lần trước là thầy đi ủng.

「Ừm. Chào con.」

Thầy hiệu trưởng quay lại, khi nhận ra đó là Akane thì mỉm cười.

「Thế nào rồi con? Con có hay đến cái phòng thí nghiệm bí ẩn đó không?」

Akane một lần nữa cúi chào thật sâu và lịch sự.

「Dạ vâng. Con cảm ơn thầy ạ. Con vẫn chưa biết điểm số sẽ ra sao, nhưng ít nhất thì con đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với mấy nghiên cứu kỳ lạ đó rồi ạ.」

「Vậy à. Thế thì tốt quá rồi.」

Thầy hiệu trưởng nói vậy, rồi lại tiếp tục phun thuốc khử trùng cho hoa hồng. Những bông hồng phớt hồng nở rộ giờ đã không còn, chỉ còn lại những tán lá xanh mướt đang lấp lánh dưới ánh nắng gay gắt. Lúc đó, Akane lại nhớ đến ngày mình từng muốn thay đổi màu tóc, bèn ghé qua cửa hàng tạp hóa của trường.

Đây là lần đầu tiên cô giữ nguyên một màu tóc suốt hơn ba tuần.

「Mud Molan」

Ai đó thì thầm. Tưởng là nghe nhầm nên cô bỏ qua, thì lại có người khác nói 「Mud Molan」.

Akane đặt lọ thuốc nhuộm tóc màu hồng cánh sen lên quầy tính tiền, rồi nhìn quanh, thì nghe thấy hai nữ sinh đang cắn miếng bánh mì nướng kiểu Pháp và dán mắt vào điện thoại ở khu vực ăn uống nói chuyện:

「Ôi không, thật á? Thiệt hả?」

「Đó là trường mình mà. Có cái phòng thí nghiệm nào như vậy sao?」

Sau đó họ hạ giọng xuống nên Akane không nghe rõ được nội dung cuộc trò chuyện. Chỉ mới một lúc trước, Akane cũng từng vừa ăn mì Soba cà ri ở căng tin, vừa trò chuyện y hệt như vậy với bạn bè.

Phòng thí nghiệm đó nằm ngay đây. Trong khu rừng rậm rạp, tối tăm, một nơi bí ẩn của trường.

Akane vội vàng mua thêm một cốc cà phê, rồi cầm nó đến khu vực ăn uống. Hai nữ sinh đó có vẻ là sinh viên năm nhất, chiếc túi xách đặt trên bàn của họ vẫn còn rất mới. Hai người cùng nhìn vào điện thoại, rồi gật gù:

「Giống y như giấc mơ thật ấy. Làm tốt ghê ha.」

「Nói thật chứ, tớ cứ tưởng đó là địa điểm thật luôn đó. Giống đến mức đó lận.」

「Mấy khu nhà hoang thì chỗ nào cũng na ná nhau mà, đúng không?」

Akane vừa cho đường và sữa vào ly cà phê nóng, vừa chăm chú lắng nghe.

「Không phải đâu. Cái khung tranh bị nghiêng đó kìa, ghê rợn, giống đến phát sợ luôn.」

Nghe đến đó, Akane không thể chịu nổi nữa, bèn đứng bật dậy.

「À, xin lỗi ạ.」

Cô cất tiếng gọi, hai nữ sinh liền xích lại gần nhau, ngước nhìn Akane.

「Tôi có lỡ nghe lỏm được một chút. Mấy chuyện về khu nhà hoang, rồi Mud Molan... mấy cái đó có phải là chuyện trên trang web giấc mơ không? Của Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ của trường mình ấy.」

Hai người liếc nhìn nhau, rồi gật đầu với Akane.

「À... tôi là trợ lý ở đó ạ. Tôi có nghe thấy các bạn nói là cứ tưởng đó là địa điểm thật...」

Một người huých nhẹ khuỷu tay vào bạn mình đang cầm điện thoại, cô bé đó liền đặt miếng bánh mì nướng kiểu Pháp đang ăn dở trở lại đĩa giấy, rồi dùng đầu ngón tay lau đi những hạt đường dính trên môi.

「À thì... tôi có hứng thú với việc giải mã giấc mơ nên hay vào trang web giấc mơ lắm, có một video mới được đăng lên nên tôi với bạn đang xem cùng nhau ạ.」

「Video về Mud Molan phải không?」

Akane hỏi, hai người lại liếc nhìn nhau, rồi một người nói:

「Khi tôi cho cô ấy xem video, cô ấy nói là nó giống một địa điểm ma ám gần nhà cô ấy.」

Rồi cô bé đó đưa màn hình điện thoại về phía Akane. Đó là đoạn video về một khu nhà hoang trong rừng.

「Địa điểm ma ám gần nhà? Ở đâu vậy ạ?」

「Là Kiso ạ.」

「Kiso? Kiso thì... ừm... đó là...」

「Gần núi Ontake-san ạ.」

「Ở đó có khu nhà hoang nào giống vậy sao?」

Cô bé đó hơi bối rối nghiêng đầu.

「À thì... cũng giống ạ. Cái chỗ nó nằm trong rừng, rồi có bức tranh nữa. Nhưng mà, tôi đi từ nhiều năm trước rồi. Tôi có một người anh trai lớn hơn nhiều tuổi, hồi nghỉ hè cấp hai, anh ấy đã dắt tôi đi thử thách lòng dũng cảm. Tất nhiên là đi ban ngày vì sợ mà.」

「Cả cái khung tranh cũng giống y hệt sao ạ?」

「Giống y hệt ạ, và có vẽ một bức tranh phong cảnh. Chắc là bức tranh về tòa nhà khi nó còn mới ạ.」

「Bạn có thể cho tôi biết địa điểm đó ở đâu không?」

Cô bé đó "Ưm..." rồi nghiêng đầu.

「Địa điểm thì tôi hoàn toàn không biết ạ. Hồi đó anh trai tôi lái xe... Tôi nghĩ là gần núi Ontake-san, nhưng tôi nhớ là đường đi cũng không được tốt lắm...」

「Tìm trên mạng chắc ra đó? Nếu là địa điểm ma ám nổi tiếng.」

Người bạn kia bắt đầu tìm kiếm trên điện thoại của mình, nhưng rồi nhanh chóng nói:

「Không thấy kết quả nào tương tự với "Kiso - địa điểm ma ám" đâu.」

「Chắc là không nổi tiếng lắm đâu. Hồi đó cũng không thấy dấu hiệu bị phá phách gì cả.」

「Vậy ạ...」

Akane thất vọng cụp vai xuống, cô bé kia liền nói:

「Cái chỗ đó là ở đâu, để tôi hỏi thử anh trai tôi xem sao nhé?」

「Thật hả?」

「Tôi cũng hơi tò mò, nếu có gì tôi sẽ liên lạc lại nhé. À mà nhân tiện, Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ nằm ở tòa nhà nào vậy ạ? Tôi đã thử tìm trên bảng chỉ dẫn trong trường nhưng không thấy.」

「À thì, cái đó...」

Akane vô thức ấp úng, nói tránh đi. Khó mà nói là nó nằm trong Khu rừng Ma ám được, hơn nữa dưới tấm bạt xanh còn phơi cả quần lót sặc sỡ của Otamori-san. Cả đôi tất xanh lá và đỏ nữa.

「Thay vì đến trực tiếp phòng thí nghiệm, tôi nghĩ gửi email sẽ tiện hơn ạ. Nếu bạn có thể gửi email qua trang web.」

Cô bé đó nói 「Tôi hiểu rồi ạ」, Akane chớp lấy cơ hội, vội vàng đứng dậy.

Vì nếu bị hỏi thêm nữa, có quá nhiều điều cô không muốn trả lời.

Cầm ly cà phê mình không mấy thích thú đi đến Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ, hôm nay lại không thấy quần lót phơi ở đó, điều này cũng khiến cô bận tâm. Otamori-san giặt quần lót ở đâu (tất nhiên là ở bồn rửa rồi). Và liệu hôm qua anh ấy có thay quần lót không nữa.

「Chào buổi sáng ạ.」

Freud-sensei và Otamori-san đang dán mắt vào màn hình máy tính đặt ở bàn trung tâm, nghe tiếng cô gọi thì cả hai đồng loạt quay lại.

「Chào buổi sáng, Akane-kun. Hôm nay em đến sớm nhỉ.」

「Tối qua có tin nhắn trên trang web nên em hơi lo... Có người mơ thấy Mud Molan...」

「Tôi biết rồi.」 Otamori-san nói.

Tóc anh ấy hôm nay còn bù xù hơn, và bộ đồ anh đang mặc cũng y hệt hôm qua, màu bánh mochi phủ bột đậu nành. Quả nhiên là anh ấy không có thời gian giặt quần lót rồi.

「Otamori-san, anh thức trắng đêm à? Nếu anh chưa ăn sáng thì...」

Akane bới trong túi đồ tiện lợi, rồi đưa nắm cơm onigiri và trà ra, như thể đang ban ơn cho một võ sĩ.

「Uoa! Đồ ăn!」

「Tại vì thấy video Mud Molan được đăng lên lúc nửa đêm, nên tôi nghĩ chắc anh đã làm việc không ngủ.」

「Đúng là Peko có khác. Linh cảm tốt đấy.」

Dù chẳng có lý do gì để khen ngợi, thế mà Otamori-san lại hiếm hoi khen Akane, rồi vội vàng bóc vỏ gói cơm và nhét đầy miệng. Và rồi, anh ta nhăn mặt nói: 「Sao không phải là mơ muối chứ?」

「Nếu không thích tảo bẹ thì cứ trả lại đi. Đâu cần phải cố ăn làm gì!」

「Không. Tôi ăn mà. Cảm ơn cô đã cho.」

"Buriri" xé niêm phong chai nước, uống cạn một nửa, rồi ăn nốt miếng onigiri còn lại chỉ trong hai miếng, rồi vẫn nhìn Akane với vẻ thèm thuồng. Akane giấu chiếc anpan ra sau lưng.

「Cái này là đồ ăn vặt của tôi mà.」

「Ăn vặt nhiều dễ mập lắm đó.」

「Không cần anh phải bận tâm. Mà này, lượt xem trên trang web tăng chóng mặt luôn đó.」

Akane đẩy Otamori-san sang một bên và ngồi vào chỗ của mình. Cô đặt chiếc anpan lên đùi để không bị giật mất, còn ly cà phê đang uống dở thì đặt lên bàn phụ. Vì nếu là cà phê thì dù Otamori-san có lấy đi cũng không sốc lắm.

Freud-sensei đang kiểm tra phần bình luận, Akane nhìn vào thì kinh ngạc thấy số lượng bình luận liên quan đến Mud Molan đã tăng lên đến hơn chục cái.

「Uoa, bình luận còn tăng thêm nữa, lượt xem cũng tăng vọt. Tại sao vậy...?」

「Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện thế này, đúng là một hiện tượng khá thú vị.」

Otamori-san vừa tự nhiên uống ly cà phê Akane đang uống dở, vừa nói.

「Chắc là ngay khi đăng lên đã có bình luận đáng chú ý rồi ấy mà. Một nữ sinh trung học đã mơ giấc mơ tương tự, rồi tiên đoán mình sẽ bị Mud Molan giết chết và qua đời. Nội dung mang tính huyền bí và đoạn video ác mộng đã kích thích mấy tên khốn nạn đó, chúng nó lan truyền trên mạng xã hội và các diễn đàn tâm linh, kết quả là một lũ vừa tò mò vừa thích đùa cợt đã kéo đến... Mà sao ngọt vãi l*n vậy. Cô cho mấy muỗng đường thế hả?」

「Ba muỗng ạ.」

「Chắc cô cố tình quấy phá tôi chứ gì...」 Anh ta lẩm bẩm, nhưng vẫn uống cạn ly cà phê, rồi đi đến bồn rửa, súc miệng, rồi cẩn thận rửa sạch bồn trước khi quay lại. Chắc là vì anh ta dùng nó thay bồn tắm hay sao mà lúc nào cũng chùi rửa sạch bong sáng loáng.

「Bài đăng đó, tối qua tôi cũng đọc rồi. Có hai bài đăng, không phải một người khác cũng viết là đang tìm bức tranh treo tường sao?」

「Đúng vậy.」

Freud vừa nhấp chuột vào mục bình luận trên trang web, vừa nói.

「Thật đáng ngạc nhiên, cũng có bình luận nói rằng đã nhìn thấy Mud Molan đấy.」

「Hả?」

「Đó là từ một người dùng tên 『K Camper』-san, người này cũng kể là mơ đi mơ lại cùng một giấc mơ. Có điều, trong giấc mơ của anh ta thì không phải tự mình chạy trốn trong rừng, mà là nhìn thấy người khác chạy trốn trong rừng từ trên đỉnh núi.」

「Cảm giác như nhìn giấc mơ của Fuuka-san từ bên ngoài vậy ạ?」

「Đúng thế. Là kiểu nhìn bao quát từ trên cao xuống.」

「Gì cơ ạ? 'Fuukan' là gì thế?」

Freud cuối cùng cũng liếc nhìn Akane một cái.

「Là nhìn từ một nơi cao xuống. Anh ta ở một nơi xa, nên có thể nhìn thấy Mud Molan. Mud Molan gào thét lên...」

「Phùuuu, phùuuu, ha, ha, ha... không phải thế sao ạ?」

「Không phải. Đó là một con rắn khổng lồ màu nâu, và anh ta tỉnh dậy đúng lúc nó sắp tấn công một tòa nhà.」

「Rắn khổng lồ... Mud Molan là...」

Không hiểu sao, Akane rùng mình như bị dội nước lạnh. Vậy thì, Fuuka có lẽ không phải bị đè nặng, mà là bị con rắn khổng lồ nuốt chửng ư? Nếu hai giấc mơ là cùng một thứ.

「Thật sự là cùng một giấc mơ sao?」

「Không thể nói là cùng một giấc mơ, nhưng có thể nói là giấc mơ tương tự.」

「Nếu mơ thấy giấc mơ này thì sẽ chết ạ?」

「Nói cái quái gì vậy!」

Otamori gằn giọng nói.

「Hiện tại, chỉ có anh nhân viên văn phòng và cô nữ sinh trung học là chết, mà anh nhân viên thì bị cúm, còn cô nữ sinh thì vốn dĩ đã nhập viện vì bệnh rồi mà? Cả hai đều chết một cách ngẫu nhiên thôi, chứ không phải bị giấc mơ giết chết. Đừng có mà thêm thắt mấy chuyện thần bí vào đây thì hỏng bét đấy.」

「Đúng là vậy ạ. May quá.」

Akane thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào ghế. Ánh đèn từ màn hình phản chiếu lên cặp kính của Freud. Anh vén mái tóc dài lên, ngước nhìn trần nhà trống trải.

「Có những dân tộc tin rằng những giấc mơ giống nhau mà nhiều người cùng thấy thì cũng mang ý nghĩa giống nhau trong thế giới thực. Vì vậy, việc nhiều người cùng mơ thấy những giấc mơ tương tự không phải là điều gì quá kỳ lạ. Tất nhiên, ở Nhật Bản cũng có quan niệm như vậy.」

「Những giấc mơ mà nhiều người cùng thấy, trong thế giới thực... ơ, gì ạ? Hơi khó hiểu quá...」

「Nhất Phú Sĩ, nhì chim ưng, ba cà tím. Ý là vậy đúng không?」

Otamori chen ngang.

「Nhất Phú Sĩ nhì chim ưng ba cà tím... là gì ạ?」

「Mày ngu à?」

Otamori thở dài, còn Freud thì cười khổ.

「Nhất Phú Sĩ nhì chim ưng ba cà tím là giấc mơ đầu năm mới. Giấc mơ đầu năm mới thì Akane-kun cũng biết mà, đúng không?」

「Là giấc mơ thấy vào dịp Tết đúng không ạ?」

「Từ đêm Giao thừa cho đến mùng Ba, giấc mơ đầu tiên nhìn thấy trong năm được gọi là giấc mơ đầu năm mới, dùng để dự đoán điềm lành hay điềm gở cho cả năm. Theo thứ tự từ núi Phú Sĩ, chim ưng, cà tím, đều được cho là mang lại may mắn.」

「Cháu hiểu là núi Phú Sĩ mang lại đại cát, nhưng chim ưng và cà tím thì có gì may mắn ạ?」

「Nguồn gốc được cho là từ ảnh hưởng của hội Fujiko phổ biến vào thời Edo. Ở Komagome, quận Bunkyo, có một ngôi đền tên là Komagome Fuji Jinja, và có vẻ như điều này xuất phát từ việc có dinh thự của các nghệ nhân nuôi chim ưng (takajo) xung quanh đó, và cà tím là đặc sản. Núi Phú Sĩ tượng trưng cho sự bình yên, chim ưng bay cao tượng trưng cho công danh thăng tiến. Cà tím tượng trưng cho việc hoàn thành công việc, sinh con đẻ cái, v.v., là biểu tượng của sự thịnh vượng. May mắn đúng không?」

「Nghĩa là, chơi chữ và gán ghép ạ?」

Otamori 「Pư!」 một tiếng, bật cười.

「Nói nghe phũ phàng quá nhỉ. Tôi mong cô giải thích theo kiểu 『May mắn là cái duyên của Edo』. Hiệu ứng giả dược (placebo) và hiệu ứng ngược (nocebo), cùng với các hiệu ứng tâm lý của bói toán và tín ngưỡng, đều đã được khoa học chứng minh rồi đấy.」

「Peko cũng học ngành nhân văn mà? Đã học được cái gì vậy?」

Otamori cứ lằn nhằn mãi nên Akane định giật lấy ly trà của anh ta, nhưng chai nước đã cạn khô, và ly cà phê giấy cũng biến mất từ lúc nào.

「Người Nhật Bản vốn là một dân tộc có mối liên hệ mật thiết với giấc mơ. Chúng ta kéo giấc mơ đến, xua đuổi giấc mơ đi, mua bán giấc mơ, hay thậm chí là cướp đoạt giấc mơ.」

「Mua bán giấc mơ ạ?」

「Đúng vậy. Trong các tài liệu cổ của Nhật Bản, có khá nhiều câu chuyện về 『mua bán giấc mơ』. Hojo Masako, vợ của Minamoto no Yoritomo, một ngày nọ nghe em gái kể về một giấc mơ. Đó là một giấc mơ cực kỳ tốt lành, trong đó cô ấy đặt mặt trăng và mặt trời vào tay áo kimono trên đỉnh núi cao, và đặt một cành có ba quả quýt lên đầu. Thế là Masako bèn đoán rằng giấc mơ của em gái là điềm gở, và đề nghị mua lại giấc mơ đó để mình gánh chịu thay. Người em gái đã bán giấc mơ bằng một chiếc gương và một bộ kimono nhỏ, và Hojo Masako sau này đã trở thành Nữ Tướng quân.」

「Xảo quyệt quá! Mà nói vậy có ý nghĩa gì sao? Hay là, theo ý nghĩa tâm lý học, tóm lại là do cách nghĩ?」

Freud mỉm cười.

「Liệu nó có thực sự có ý nghĩa hay không. Chúng ta đang nghiên cứu điều đó ở đây. Nhân tiện, không chỉ người Nhật Bản mới cảm thấy ý nghĩa trong những giấc mơ khi ngủ. Ví dụ, người dân Bắc Âu coi giấc mơ thấy gấu trắng là điềm báo bão.」

「Đó là vì họ biết truyền thuyết nên mới mơ thấy cùng một giấc mơ đúng không? Chẳng hạn, khi thời tiết có vẻ sắp có bão, họ nghĩ là bão sắp đến nên mới mơ thấy gấu trắng.」

「Cũng có lý.」

「Có thể nói điều tương tự cũng đúng với Mud Molan không ạ?」

「Tôi cũng đang cân nhắc khả năng đó đây.」

Freud thẳng lưng, nhìn Akane từ trên cao xuống.

「Vì vậy, tôi định liên hệ với tất cả những người đã bình luận trên trang web để thu thập dữ liệu. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy điểm chung và khám phá ra nguyên nhân của ác mộng.」

「Vậy thì, tôi sẽ gửi email cho họa sĩ không thể vẽ để tái hiện lại bức tranh phong cảnh đó. Nếu cho Otowa Fuuka xem, không biết cô ấy sẽ nói gì nhỉ? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô ấy lại trả lời là cùng một bức tranh thì...」

Otamori ngừng lời ở đó, rồi thêm vào, 「Thật rùng rợn nhỉ.」

「Akane-kun hãy phân loại các bình luận như thường lệ. Tôi sẽ lập danh sách dữ liệu cần thu thập, sau đó hãy gửi email cho từng người để xác nhận xem họ có hợp tác điều tra không nhé. Tôi định làm một bản khảo sát đơn giản không động chạm gì, về quê quán, tuổi tác, giới tính, tiểu sử sơ lược và sở thích.」

「Vâng, tôi hiểu rồi.」

Akane ngay lập tức bắt tay vào công việc.

Khi ác mộng mà Otowa Fuuka đang phải chịu đựng được cụ thể hóa, những bình luận về việc mơ thấy giấc mơ tương tự đã được thu thập. Điều đó đã thu hút sự chú ý của Akane. Tất nhiên cô muốn giải thoát Fuuka khỏi ác mộng, nhưng việc nhiều người cùng mơ thấy một giấc mơ mà cô cứ nghĩ là không thể chia sẻ với ai khác, thì thật kỳ lạ.

『Tôi đã xem video lan truyền trên SNS. Tuy rất kỳ lạ, nhưng tôi cũng mơ thấy những giấc mơ tương tự nên đã bình luận.』

Những bình luận như vậy đã xuất hiện nhiều lần sau đó. Theo chỉ dẫn của Freud, Akane đã chọn lọc những bình luận có bốn điểm chung sau:

・Bối cảnh giấc mơ là trong rừng hoặc trên núi

・Có xuất hiện một tòa nhà (không nhất thiết phải là nhà hoang)

・Bị truy đuổi hoặc bị tấn công

・Cảm thấy sợ hãi

※Dù là ác mộng của chính người đó hay là câu chuyện nghe được từ người khác, đều được thu thập tương tự.

Kết quả là, số người được cho là biết về Mud Molan lên tới chín người (những bình luận chỉ là cảm nghĩ, trêu chọc, hoặc phá rối thì nhiều gấp mấy lần), và Freud đã gửi email yêu cầu hợp tác điều tra cho chín người này.

Vào buổi chiều, khi mọi thứ đã sẵn sàng.

「Lâu lâu chúng ta cùng đi ăn không?」

Freud đột nhiên nói với Akane. Cô mải mê làm việc nên không để ý. Nhìn màn hình, cô thấy đã hơn một giờ ba mươi phút chiều, vậy là đã đến lúc rồi sao.

「Ái chà! Bảo sao bụng tôi đói meo.」

Akane quay ra sau xem Otamori đang làm gì thì thấy chỗ đó trống không. Anh ta đang cuộn mình trong túi ngủ như một con sâu róm ở góc phòng, và ngáy khò khò.

「Tối qua anh ấy thức trắng nên vừa mới gục xuống một lúc thôi. Tôi sẽ mua cơm hộp cho Otamori. Đằng nào thì anh ấy cũng chưa tỉnh dậy ngay đâu.」

Vừa nói, Freud vừa cởi áo blouse trắng. Bên dưới áo blouse là áo sơ mi và quần jean, trông anh trẻ trung hơn hẳn khi mặc thường phục. Akane chưa bao giờ nghĩ đến tuổi của giáo sư, nhưng có lẽ anh chỉ mới ngoài ba mươi.

「Chuẩn bị những tài liệu đã tổng hợp được đi. Chúng ta sẽ vừa ăn trưa vừa bàn chiến lược.」

Akane vội vàng định ghi chép nội dung trang web, rồi chợt nhận ra rằng không cần phải làm vậy, chỉ cần kết nối điện thoại với trang web là được. Cô tự khen mình đã thông minh hơn chỉ trong chốc lát.

Nơi Freud đưa Akane đến không phải nhà hàng hay cửa hàng thức ăn nhanh, mà là căng tin của trường. Mặc dù trong khuôn viên trường cũng có các cửa hàng ăn uống sang trọng, nhưng Freud không chút do dự mà chọn 『Quán ăn của bà cô』 giản dị nhất. Đây là nơi các bà cô mặc tạp dề kappougi phục vụ các món ăn kèm giá rẻ và đầy ắp tình yêu thương, với súp miso từ ba mươi yên và cơm trắng từ năm mươi yên. Vì đã quá giờ ăn trưa nên hai người đã kiếm được một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

「Tôi rất thích cơm ở đây.」

Vì là tự phục vụ nên Freud cầm khay và đi đến quầy.

「Tôi cũng vậy. Tôi là cháu của bà ngoại nên rất thích cơm ở đây, nhưng vì chỗ làm thêm có suất ăn nên ít khi có dịp đến.」

Akane nghển cổ xem thực đơn hôm nay.

Trên quầy dài bày đầy các món ăn kèm vừa làm xong. Rau cải bó xôi luộc, củ cải khô và đậu phụ chiên hầm, đậu nấu ngọt, đậu phụ lạnh, trứng cuộn, v.v., đủ loại để chọn. Akane chọn món dưa muối từ món phụ, rồi tiếp tục đi tới, đặt cá nục chiên cuốn lá tía tô và mơ muối, xúc xích bạch tuộc và rau củ, thêm đậu otapuku lên khay, khiến Freud tròn mắt.

「Cô ăn nhiều thật đấy.」

「Tôi đang tuổi ăn tuổi lớn mà.」

Bà cô phục vụ vừa xới cơm vừa nói với Freud.

「Không phải đi một mình à. Hiếm thấy nhỉ, thầy.」

Thấy Freud chọn đậu phụ chiên rưới củ cải mài, thịt băm xào cà tím dài, và rau cải bó xôi luộc, bà cô im lặng thêm một bát nhỏ vào khay. Đó là món ngưu bàng xào cà rốt thái sợi.

「Đây là tôi tặng thêm đấy, đừng có bỏ cà rốt nhé.」

「Chịu thua cô thôi.」

Freud nói, ước lượng lượng cà rốt.

「Cháu gái mắt to kia ơi. Cháu hãy trông chừng thầy giáo đừng bỏ cà rốt nhé. Người lớn rồi mà mặt cứ xanh xao thế kia, kén ăn là không tốt đâu.」

Akane thấy Freud rụt cổ lại khi bị bà cô quở trách thì buồn cười không tả xiết. Thật thú vị khi biết rằng một giáo sư đại học hoàn hảo cũng có những thứ không thích. Sau khi nhờ bà cô gói giúp một nắm cơm mơ muối và một ít đồ ăn bổ dưỡng cho Otamori, Akane quay lại bàn, hai người ngồi đối diện nhau và bắt đầu dùng bữa.

「Giáo sư ghét cà rốt ạ?」

Freud dùng đầu đũa gắp riêng củ ngưu bàng ra.

「Thật ra tôi cũng không thích ớt chuông. Với lại, cần tây, gừng myoga, và cả cà tím ngâm chua nữa.」

「Nhưng giáo sư lại chọn món thịt băm xào cà tím dài mà.」

「Nếu được nêm nếm kỹ thì không sao. Cái tôi không thích là phần thịt của cà tím, chứ không phải vỏ. Tôi ghét cái vị mềm mềm, khó tả của nó.」

Akane nghĩ, vậy mà lại nghiên cứu về những giấc mơ mềm mềm, khó tả.

「Giáo sư cứ như trẻ con vậy.」

「Người ta hay nói thế.」

Akane không bỏ qua việc Freud vừa cười vừa gạt cà rốt sang một bên.

「Chúng ta hãy cố gắng ăn hết đi ạ. Đó là mệnh lệnh của bà cô mà.」

Vừa nói, Akane vừa nhìn sang quầy, thấy bà cô đang giơ ngón tay chữ V.

「Bà cô thú vị thật đấy.」

「Tae-chan tự xưng là linh vật của quán này, và là đàn chị của Hiệu trưởng Ijuin đấy.」

「Thật ạ?」

「Thật đấy.」

Freud nhóp nhép miệng như thể có viên thuốc đắng dính vào răng hàm. Anh trợn mắt, nuốt vội miếng cà rốt chưa nhai kỹ bằng một lượng lớn trà, rồi liên tục nhét cơm vào miệng, thậm chí cả rau cải bó xôi luộc cũng nhét vào.

「Giáo sư hãy nhai kỹ vào. Nếu không đồ ăn sẽ tội nghiệp lắm.」

「Vâng.」

Freud ngoan ngoãn nói, rồi tháo kính đặt lên bàn. Không đeo kính trông anh ấy đẹp trai hơn hẳn, không hiểu sao anh ấy lại đeo kính nhỉ. Mà, đeo kính thì cũng hợp.

「Từ trước đến giờ tôi vẫn thắc mắc, cặp kính đó là đồ cổ ạ? Không có độ đúng không?」

「Có một chút. Chỉ một chút thôi.」

「Chất liệu là nhựa ạ?」

「Là đồi mồi. Là vật kỷ niệm của ông nội tôi, một nhà tâm lý học.」

「Đúng là đồ cổ thật, giáo sư nhỉ.」

「Thiết kế tuy cũ kỹ, nhưng một vòng rồi lại thành ra mới mẻ, phải không?」

Đúng vậy ạ. Trông rất hợp với giáo sư. Akane chỉ dám nghĩ thầm trong bụng. Vì ngại ngùng không dám khen thẳng mặt, cô bèn thay vào đó, ăn một ít cà rốt mà Freud đang chật vật.

「Cảm ơn Akane-chan.」

Freud nói với nụ cười ngây thơ như trẻ nhỏ, khiến Akane thấy vị giáo sư đại học lớn tuổi này thật đáng yêu.

「Giáo sư này, sao giáo sư lại chọn nghiên cứu về giấc mơ vậy ạ?」

Akane hỏi điều mà cô tò mò bấy lâu, hệt như độ cận của cặp kính gọng tròn Lloyd mà Freud đang đeo. Freud khe khẽ mím môi 「キュッと」 một thoáng, rồi 「Uhm...」 một tiếng, mơ hồ nghiêng đầu.

「Lý do thì… có nhiều lắm…」

Ông dừng đũa đang cắt đậu phụ chiên.

「Chắc là do sự tò mò… và cả điều đó nữa. Nói thẳng ra là vậy.」

Freud nói lấp lửng. Không phải thế. Akane nhớ hình như trước đây cô từng nghe ông nói về một lý do cốt lõi hơn cho việc bắt đầu nghiên cứu này. Có phải là để mang lại hy vọng cho những người rơi vào tình huống bất trắc nhờ khám phá giấc mơ sáng suốt? Hay là… ừm…

「Có phải là vì giáo sư căm ghét những cơn ác mộng không ạ?」

Akane không biết câu hỏi đó từ đâu bật ra, nhưng khi nhận ra thì cô đã lỡ hỏi rồi. Đôi mắt to của Freud nhìn Akane như đóng băng.

「…Hả?」

「À, không. Em xin lỗi, em hỏi điều kỳ quặc quá.」

Akane bối rối trước ánh mắt đối diện trong khoảnh khắc, bèn cắt ngang cuộc trò chuyện. Cô rùng mình vì cảm thấy mình đã vô ý chạm vào sâu thẳm tâm lý của Freud. Mặc dù cô còn chẳng hiểu rõ tâm lý sâu thẳm là gì.

「Em đúng là một cô bé độc đáo.」

Freud chỉnh lại kính, và cũng như Akane, ông thay đổi chủ đề. Freud uống trà, rồi lấy ra một cuốn sổ tay.

「Nào. Sau khi tóm tắt các điểm chính, có khoảng bao nhiêu người đã đăng bài viết cho rằng họ nhìn thấy Mud Molan?」

Thế là Akane cũng lấy điện thoại ra, kết nối với trang web của Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ.

「Em nghĩ vẫn là chín người ạ. Vừa nãy giáo sư đã gửi yêu cầu hợp tác điều tra rồi, nên em sẽ gửi email khảo sát theo thứ tự nhận được thư trả lời nhé. À!」

「Có chuyện gì sao?」

Akane thao tác điện thoại, mở email chưa đọc gửi đến quản trị viên trang web.

「Đúng rồi! Em quên mất.」

Trong các thư chưa đọc có một email từ Edamame-san. Đó là một trong những nữ sinh mà cô gặp ở khu ăn uống sáng nay.

「Thật ra, sáng nay khi em đang mua sắm ở cửa hàng tiện lợi, có mấy người đang nói chuyện về trang web giấc mơ ạ.」

Akane mở email của Edamame-san.

「Họ nói có một địa điểm tâm linh giống như tàn tích của Mud Molan, nên em đã bắt chuyện và nhờ họ chỉ địa điểm đó cho. Thế là, đây này.」

Akane đưa cả điện thoại cho Freud.

「Em là Shimojo, người gặp giáo sư ở khu ăn uống sáng nay. Em đã liên lạc được với anh trai rồi. Nhưng kết quả là không tìm được địa điểm tâm linh đó.」

「Địa điểm tâm linh?」Freud hỏi.

「Đó là một địa điểm tâm linh mà anh trai của Edamame-san đã đến vào kỳ nghỉ hè cấp hai. Bên trong có một bức tranh phong cảnh, vẽ lại tòa nhà trước khi nó trở thành một tàn tích.」

「Ở đâu? Địa điểm đó ở đâu?」

「Hình như là gần núi Ontake ở Kiso ạ.」

Freud đọc tiếp email.

「Em đã gửi URL của trang web giấc mơ và cho anh trai xem giấc mơ đó, nhưng anh ấy nói chưa từng đến địa điểm tâm linh nào cả.

Em đã giải thích rất nhiều, nhưng anh ấy hoàn toàn không nhớ gì và không chịu lắng nghe, cuối cùng còn bực mình vì em cứ lải nhải.

Nhưng những gì em kể là thật. Bởi vì em nhớ rất rõ những gì mình đã thấy. Đó là một tòa nhà nằm trong rừng, nghiêng một góc, bên trong đầy bùn lầy, còn sót lại ghế và giường, rồi sách, bát đĩa, và cả thú nhồi bông nữa…」

「Thú nhồi bông…」Freud lẩm bẩm.

「Hơi rợn người giáo sư nhỉ,」Akane cũng nói.

「Không biết có phải là biệt thự của ai đó không nhỉ? Trước khi nó trở thành một tàn tích.」

Email tiếp tục.

「Dù sao thì, vì những lý do đó mà em không tìm được địa điểm. Nhưng em nhớ rõ ràng như vậy, mà anh trai lại nói không biết, nên em lo lắng hơn về điều đó. Em cũng sợ nếu mình cũng đang mơ. Nếu giáo sư biết được điều gì về Mud Molan, xin hãy nói cho em biết nhé.」

Edamame, Shimojo Mayumi, Sinh viên năm nhất Khoa Điều dưỡng.

「Chuyện này là sao vậy ạ?」

Akane đã ăn sạch phần ăn của mình, và thản nhiên nhấp trà. Đúng lúc đó, Tae-chan mang cơm hộp của Otamori đến.

「Đây, thầy ơi, phần của người gầy dài đây. Phần gà rán và trứng cuộn còn thừa, tôi khuyến mãi cho thầy rồi đấy.」

Đặt hộp cơm đựng trong túi nhựa trắng lên bàn, Tae-chan nhìn Akane đang ngồi đối diện Freud.

「Cô là trợ lý giải cứu lần này hả?」Tae-chan hỏi.

「Trợ lý giải cứu là gì ạ?」

「Là sinh viên thiếu tín chỉ, được thầy giúp đỡ đó. Đúng không?」

Trúng tim đen, Akane khẽ 「cô hụ hụ」 ho khan.

「Cố gắng lên nhé! Bây giờ vẫn còn kịp đó.」

Tae-chan thấp bé, đội khăn trùm đầu hình tam giác che kín tóc. Lông mày cong hình cánh cung, mắt dài. Da dẻ hồng hào nên trông còn trẻ, nhưng là tiền bối của hiệu trưởng, chắc cũng đã ngoài bảy mươi. Khuôn mặt tròn đầy vẻ dễ mến, tạo cảm giác thân thuộc như một bà thím hàng xóm quen biết từ lâu.

「Tae-chan này,」

Sau khi trả tiền cơm hộp, Freud nói.

「Cô có thể giúp tôi một chút được không?」

「Được thôi. Chuyện gì vậy?」

Freud đẩy kính lên bằng ngón giữa, rồi quay người về phía Tae-chan. Tae-chan thấp bé, chỉ cần hơi cúi người là có thể nghe rõ lời thì thầm của Freud.

「Tôi muốn biết liệu có phải giấc mơ bị thứ gì đó đáng sợ đuổi theo rồi chạy vào một tòa nhà đang thịnh hành không. Nếu cô để ý lắng nghe những cuộc trò chuyện của các sinh viên thì tốt quá.」

「Cái gì vậy? Nghe có vẻ là một giấc mơ đáng sợ nhỉ.」

「Ngay khi tôi đăng video lên trang web, nó đã nhận được phản hồi lớn đến mức tôi rất ngạc nhiên.」

「Là cái gọi là đô thị kinh dị phải không? Lại có những tin đồn kỳ lạ lan truyền à?」

Tae-chan cau mày, lau tay vào tạp dề.

「Lại có những tin đồn kỳ lạ lan truyền à? Cô có ý gì?」

Khi Freud hỏi, Tae-chan dùng đầu ngón út gãi dưới mắt, rồi khẽ nói.

「Sinh viên giỏi làm cho những tin đồn kỳ lạ lan truyền phải không?」

「Có lẽ vì còn trẻ, hay vì sống tập thể, hay vốn dĩ thế giới của họ quá nhỏ hẹp. Sinh viên thường bị thôi thúc làm cho tin đồn, tư tưởng và hành động lan truyền. Rồi lại tự làm tổn thương mình, cứ thế lặp đi lặp lại. Xưa lắm rồi cũng có chuyện đó mà. Chuyện tự tử lan tràn khiến hơn chín trăm thanh niên chết đó.」

「Tôi không biết. Chuyện đó xảy ra khi nào?」

Tae-chan ngồi xuống ghế trống.

「Không biết à? Ừm, không biết cũng phải thôi. Chuyện đó đã lâu lắm rồi mà.」

「Chín trăm người chết ư? Ơ, ơ? Rốt cuộc đó là chuyện gì vậy ạ?」

Khi Akane hỏi, Tae-chan cúi người xuống, hạ giọng.

「Chuyện xảy ra khi anh trai tôi, hơn tám mươi tuổi, còn là một đứa trẻ. Bắt đầu từ việc hai nữ sinh viên đi đến miệng núi lửa Mihara.」

「Núi Mihara?」

「Đúng vậy. Đó là một sự kiện rất kỳ lạ, miệng núi lửa Mihara đã trở thành một địa điểm tự sát. Một ngày nọ, hai nữ sinh viên leo núi, một người đã nhảy xuống tự tử, nhưng người kia thì được một người leo núi cứu khi đang khóc. Thế nhưng, một thời gian sau, người ta phát hiện ra rằng một người bạn của cô gái được cứu cũng đã nhảy xuống núi Mihara tự tử. Điều kỳ lạ là cô gái được cứu đó cũng đã đi cùng người bạn kia trong vụ tự sát đó.」

「Ơ, nghĩa là sao ạ?」

Trước sự kỳ lạ của sự việc, Akane bất giác xoa cánh tay.

「Nghĩa là sao thì cũng chỉ đến đó thôi, sự thật vẫn không được làm rõ.」

Tae-chan gật đầu.

「Nhưng mà, chuyện kỳ lạ đúng không? Cô gái đó đã đi cùng người bạn đầu tiên tự tử, chứng kiến cô ấy nhảy vào miệng núi lửa rồi về nhà, sau đó lại chứng kiến một người bạn khác cũng nhảy vào miệng núi lửa. Khi chuyện này được đưa tin, dường như bị kích động, nạn tự tử đã lan tràn và trở thành một vấn đề xã hội.」

「Tại sao lại thành ra như vậy ạ? Chín trăm người tự tử, đó là một tình huống bất thường mà.」

「Đương nhiên rồi. Vì quá nhiều người nhảy xuống, nên khi tìm kiếm ở miệng núi lửa, người ta đã thu hồi được rất nhiều thi thể. Nếu tính cả những người đã bị cháy rụi, thì thực tế còn nhiều hơn nữa đó.」

Tae-chan nhìn Freud.

Freud khoanh tay suy nghĩ điều gì đó, rồi cuối cùng khẽ nói.

「Thế giới huyền bí có sức hút… Có lẽ con người vì quá sợ cái chết, lại bị cái chết thu hút. Đặc biệt là trong trạng thái lo âu tuổi dậy thì, nỗi sợ hãi có thể bị vượt qua và thậm chí trở nên ngọt ngào… Mud Molan, có lẽ cũng…」

Rồi ông ngẩng mắt lên,

「Có lẽ nên liên lạc với Otowa Fuuka-san.」

Ông lẩm bẩm như nói một mình.

「Tae-chan. Dù sao đi nữa, cô hãy để ý đến tình hình của các sinh viên nhé. Nếu có bất cứ điều gì đáng lo ngại, hãy liên lạc cho tôi. Nhờ cô đó.」

「Rồi rồi. Cứ giao cho tôi. Tôi cũng sẽ xem qua cái gọi là trang chủ đó.」

Tae-chan đứng dậy, nhìn vào khay cơm của Freud.

「Ăn hết cà rốt rồi nhỉ. Ngoan lắm, ngoan lắm.」

Vừa cười tủm tỉm, cô lại quay về quầy.

Trên đường trở về Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ với hộp cơm Otamori treo lủng lẳng, Freud vừa đi vừa gọi điện cho Fuuka, nhưng có vẻ không liên lạc được.

「Không bắt máy.」

「Giáo sư có lo lắng cho Fuuka-san không ạ?」

Khi Akane hỏi, Freud cau mày và tắt điện thoại.

「Không chỉ là dáng vẻ bất thường của cô ấy ngày hôm qua, em không nghĩ cô ấy đã xem trang web rồi sao?」

「Em cũng nghĩ vậy ạ.」

「Đúng không. Vậy thì cô ấy hẳn phải biết rằng video của Mud Molan đã được tải lên, và bình luận đã tràn ngập. Thế nhưng, không có phản ứng gì đáng kể. Cô ấy có ổn không nhỉ?」

「Ổn là sao ạ?」

Có lẽ vì đã nghe những chuyện như vậy từ Tae-chan. Khi Freud nói vậy, Akane cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Cô thử nghĩ xem nếu Fuuka xem trang web và biết được sự tồn tại của những người cũng gặp ác mộng giống mình, cô ấy sẽ làm gì.

Trước tiên, cô ấy sẽ cảm thấy sợ hãi. Sau đó, cô ấy sẽ muốn gặp những người đó và hỏi chuyện. Và chắc chắn cô ấy sẽ muốn biết nguyên nhân của ác mộng.

「Có lẽ Fuuka-san đang bận làm việc gì đó nên không thể nghe điện thoại thôi ạ? Có thể lát nữa Fuuka-san sẽ gọi lại cho chúng ta.」

「Mong là vậy.」

「Chắc chắn là vậy mà. Nếu thế thì chúng ta phải thu thập tài liệu để có thể báo cáo rõ ràng cho Fuuka-san nhỉ.」

Freud nhìn xuống Akane với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, Akane cũng ngước nhìn ông một cách ngơ ngác.

「Đúng vậy. Akane-chan nói đúng. Dù sao thì, chúng ta cứ tiến hành điều tra trước đã.」

「Vâng ạ.」

Vừa trả lời, Akane vừa nghĩ mình cũng đã trở nên đáng tin cậy hơn rồi. Sau khi gửi yêu cầu điều tra, cô sẽ tìm ra xu hướng của những người nhìn thấy Mud Molan. Nghĩ đến việc có thể khám phá ra điều gì từ đó, Akane khẽ lẩm bẩm câu thoại của Otamori:

「Rợn người quá đi mất!」