Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

(Đang ra)

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

Katena

“Lưng của thế tử phản diện này… thật sự quá khổ mà! Hu hu hu…”

18 13

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

17 34

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

150 1184

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

27 213

Silent Hiill

(Hoàn thành)

Silent Hiill

山下 定

Tiểu thuyết chính thức của tựa game nổi tiếng SILENT HILL

4 10

Silent Hill 3

(Hoàn thành)

Case File No 1: MUD MOLAN - Chương 1: Phòng thí nghiệm trong Rừng Ma

「À này, cái lúc mẹ tớ gửi email ấy, cái nơi gọi là 『Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ』 đó, hình như là ở trong trường đại học này, và họ chuyên nghiên cứu những giấc mơ ác mộng bí ẩn kiểu đó.」

Vừa húp mì Soba cà ri – món đặc biệt hôm nay, cô bạn nói.

「Ừm...」

Akane đáp lại một cách hờ hững.

「Cậu nghĩ có cái phòng nghiên cứu nào như thế không? Tớ tìm thử rồi nhưng mà chả thấy đâu cả. Mà thôi, có thể là do trường mình rộng quá. À mà, chuyện này xảy ra cách đây khoảng một năm rồi... Mà này, cái kiểu bị ác mộng giết chết ấy? Thật ra trên mấy diễn đàn tâm linh trên mạng cũng có tin đồn là có người cứ mơ đi mơ lại cùng một giấc mơ... Này, Akane, có nghe tớ nói không đấy?」

「Không.」

Akane vừa dùng đũa khuấy loạn tô mì, vừa cắn sợi mì quấn quanh đũa mà trả lời.

「Bỏ ngay cái kiểu ăn mì đấy đi. Nhìn mất cả ngon.」

「Tại nó có ngon đâu.」

「Không ngon là do cậu chứ do mì đâu. Suốt ngày đi làm thêm, rồi cứ nghịch tóc mãi, không chịu đi học đầy đủ thì bảo sao.」

Cô bạn nhìn mái tóc highlight của Akane. Phần giữa tóc, chuyển từ nâu sang vàng, có màu y chang món mì Soba cà ri.

「Aish... Không biết phải làm sao bây giờ...」

Akane ăn xong mì, rồi đặt mạnh tô đã uống cạn nước xuống. Nước bắn tung tóe làm bẩn khay. Vừa dùng khăn giấy lau cho Akane, cô bạn vừa lườm nguýt.

「Còn cách nào khác ngoài việc cầu xin giáo sư đâu. Bảo thầy sắp xếp học bù để lấy tín chỉ thôi.」

「Nhưng mà... tớ sợ giáo sư đó lắm.」

「Đừng có cái gì cũng “không được cái này, không được cái kia” nữa. Nếu chỉ có mỗi cách đó thì phải làm thôi chứ? Thôi nào, cố lên, đứng dậy, đi đi, đi ngay đi.」

Bị xua đuổi bằng một tay, Akane miễn cưỡng đứng dậy. Những sinh viên đến căng tin muộn đang im lặng ăn uống, vừa mở sách tham khảo. Cô bạn cũng như đã nói xong chuyện, liền mở điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm. Akane gục cổ xuống, cầm lấy khay đựng bát đĩa đã ăn xong.

「...Vậy... tớ đi đây...」

「Cố lên nha~」

Không ngẩng mặt lên, cô bạn vừa nói vừa nhìn điện thoại và bắt đầu húp mì Soba cà ri của mình.

Ánh sáng xuyên qua rèm cửa tạo thành những vệt sọc trên bàn làm việc của giáo sư. Những vệt sáng đó cũng chiếu lên đầu giáo sư, để lộ hình dáng đỉnh đầu. Dù đến đây để xin tư vấn một vấn đề nghiêm trọng, Akane lại chỉ để ý đến điều đó, chăm chú nhìn đỉnh đầu của vị giáo sư đang cúi gằm.

Shirosaki Akane hai mươi hai tuổi. Cô là sinh viên năm tư khoa Nhân văn của Đại học Thế kỷ Tương lai, nhưng đến cuối học kỳ xuân, cô mới nhận ra mình có vẻ thiếu tín chỉ tốt nghiệp. Vội vàng khóc lóc cầu cứu bạn bè, rồi vừa ăn mì Soba cà ri vừa hạ quyết tâm, cô chạy đến gặp giáo sư môn Tư tưởng Triết học.

「Shirosaki-kun. Em đấy à.」

Giáo sư uy nghiêm hắng giọng.

「Em có định tốt nghiệp không đấy? Cứ thế này thì dù có thi lại cũng không đủ tín chỉ đâu.」

Giật mình, Akane cúi gập người.

「Xin thầy cố gắng giúp đỡ ạ. Em sẽ nộp đơn điều chỉnh môn học và học thật nghiêm túc. Em sẽ viết báo cáo. Em cũng sẽ đi học đầy đủ. Em cũng sẽ chỉ đổi màu tóc khoảng một tháng một lần thôi ạ.」

Đây hoàn toàn không phải lúc để ngưỡng mộ cái đầu của giáo sư. Cô đang đứng trên bờ vực nguy hiểm, có thể không tốt nghiệp được.

「Con xin thầy, xin thầy giúp đỡ ạ.」

Cúi đầu như con châu chấu, giáo sư thở dài nói: 「Được rồi, vậy thì...」, rồi đặt năm cuốn sách tham khảo lên bàn: 「Vậy nhé. Trong thời gian tới, hãy tóm tắt những cuốn này thành một báo cáo. Chuyện thi lại tính sau.」

『Triết học Ngôn ngữ và Tâm trí』 『Phật học Ấn Độ』 『Đạo đức học và Triết học Phương Tây』 『Triết học Vũ trụ』 『Tư tưởng Thiền Trung Quốc』

「Ư... tất cả những cuốn này ạ?」

Akane thốt lên một tiếng thảm hại. Đây đều là những cuốn sách tham khảo mà mỗi lần cố gắng đọc, cô lại phải vật lộn với cơn buồn ngủ. Chỉ đọc tên sách thôi đã thấy đầu óc rối bời, không tài nào tự tin đọc hết được. Giáo sư mỉm cười, xếp chồng sách lại, quay gáy sách về phía Akane.

「Nếu em hối lỗi vì sự non nớt và thiếu sót của mình, thì trước tiên, hãy cho thầy thấy sự nhiệt huyết của em cái đã.」

「Phi-thục-bất-hiếu là gì vậy ạ?」

Giáo sư lắc đầu 「Chậc chậc」.

「Em có muốn ghi chép lại không? Hay là chụp ảnh bằng điện thoại?」

「...Em... xin phép được chụp ảnh ạ.」

Akane đáp bằng giọng lí nhí như muỗi kêu, chụp ảnh các tiêu đề sách tham khảo rồi rời khỏi phòng giáo sư.

Đại học Tư thục Thế kỷ Tương lai tọa lạc tại Mitsugashima, thành phố Tokorozawa, tỉnh Saitama. Nằm trên một cao nguyên quanh hồ Sayama, khuôn viên trường rộng bằng tám sân vận động Tokyo Dome, được bao quanh bởi rừng cây, là một trong những điểm nổi bật với khung cảnh tựa khu nghỉ dưỡng. Akane, một người không giỏi học hành cho lắm, đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của khuôn viên khi xem tài liệu giới thiệu trường, và không ngần ngại thử sức với kỳ thi tuyển sinh AO. Cô quyết định vay học bổng và quyết tâm vừa học vừa làm thêm để giảm gánh nặng cho bố mẹ. Khi được thông báo trúng tuyển, cô đã lập kế hoạch học tập với số tín chỉ tối thiểu để tốt nghiệp mà không hề cân nhắc khả năng của bản thân. Và rồi, trong khi các giáo sư và sinh viên tranh luận sôi nổi trong các buổi hội thảo, cô lại bận rộn tổ chức các buổi gặp mặt và tiệc tùng.

Mặc dù việc bỏ bê việc học là lỗi của mình, nhưng việc bắt cô tóm tắt những cuốn sách tham khảo khó nhằn như vậy trong thời gian ngắn thì quả là quá đáng. Cô nghĩ một cách tuyệt vọng rằng nếu có cái đầu thông minh như vậy, thì ngay từ đầu đã chăm chỉ học hành rồi. Lững thững bước trở lại hành lang dài, Akane thấy lá cây Platanaos lấp lánh ngoài cửa sổ sảnh thang máy. Dưới ánh nắng chiều, những chiếc lá trong suốt, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ và yên bình.

Các giáo sư đại học thật khó tính. Ai cũng thông minh quá, nên không hiểu được cảm giác của những sinh viên kém cỏi như cô. Nếu phải đọc những cuốn sách khó như vậy trong thời gian ngắn, thì thà đi học đầy đủ còn hơn. Giờ thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

「Fuwahhh...」

Trong sảnh thang máy vắng người, Akane gục đầu xuống. Nhưng khi tiếng 「Chin」 vang lên và cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng bước vào và nhấn nút tầng một.

「Chán quá, chán quá, ôi, chán thật sự.」

Vừa dậm chân lẩm bẩm một mình, cô vừa nhìn thấy mình phản chiếu trong gương trên bảng điều khiển, liền véo nhẹ lọn tóc vàng óng, rồi nghĩ sang chuyện khác để đổi tâm trạng: Hay là đổi màu tóc nhỉ? Lần tới nhuộm hồng tro thì sao. Tẩy tóc, rồi nhuộm xám, rồi nhuộm hồng. Ừm. Cũng được đấy.

Khi cửa thang máy mở ra ở tầng một, Akane đã hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Trước tòa nhà hành chính là một khu vườn tuyệt đẹp. Với bãi cỏ xanh mướt, quảng trường đài phun nước, vườn hồng và nhà kính hình vòm, xen kẽ là các tòa nhà nhà hàng, hội trường sự kiện và khu nghiên cứu. Vườn thực vật của trường đại học này khá nổi tiếng, thỉnh thoảng có cả các đoàn khảo sát từ nước ngoài đến. Akane hoàn toàn không biết lý do vì sao nó lại nổi tiếng.

Tóm lại, khuôn viên trường rất tuyệt vời, đến nỗi các đoàn làm phim thường xuyên đến mượn địa điểm để quay phim.

Thế nhưng, trong ngôi trường tuyệt vời như vậy, vẫn có một nơi mà sinh viên tuyệt đối không bao giờ bén mảng đến.

Đó là một khu đất bỏ hoang chưa được khai phá, được gọi là 『Khu rừng ma』, và đúng như tên gọi, có tin đồn là có ma. Có người nói thấy đàn ông mặc áo blouse trắng trong rừng, hoặc khi đi ngang qua sau khi trời tối thì thấy hồ ly tinh lửa cháy trong bụi tre rậm rạp. Có người bảo đó là linh hồn của một giáo sư tự tử, lại có người thêu dệt những tin đồn đáng sợ hơn, rằng thực ra đó không phải là tự tử mà là bị giết, và nhà trường đã che giấu sự thật. Dù trong khuôn viên được chăm sóc kỹ lưỡng không hề có chút dấu hiệu bất thường nào, nhưng có vẻ như trường học và những câu chuyện ma quỷ luôn gắn liền với nhau.

Akane cũng không bén mảng đến khu rừng ma, nên cô tự nhiên rẽ về phía vườn hồng. Vườn hồng đang nở rộ, nhìn những bông hồng có màu sắc mà cô muốn nhuộm tóc, cô chợt nghĩ đến việc cửa hàng của hội sinh viên sắp có màu thuốc nhuộm mới, nên muốn đi tìm màu hồng đó.

Đội nghiên cứu Da liễu của trường đại học đang hợp tác với các doanh nghiệp để phát triển các sản phẩm chăm sóc tóc, và những màu hiếm chưa được lưu hành đang được bán tại cửa hàng của hội sinh viên. Akane đột nhiên thay đổi ý định, chuyển hướng đến cửa hàng.

Để di chuyển hiệu quả trong khuôn viên rộng lớn, nên tận dụng các lối tắt. Khuôn viên trường như một mê cung, hồi mới vào trường cô đã tốn rất nhiều sức lực vô ích, nhưng đến năm tư thì cô đã gần như nắm rõ toàn bộ khuôn viên và có thể di chuyển nhanh nhất. Để đi từ tòa nhà giáo sư đến cửa hàng, đi xuyên qua vườn hồng là nhanh nhất, rồi đi ngang qua đài phun nước để đến tòa nhà nhà hàng. Vì cửa hàng do hội sinh viên điều hành nằm dưới tầng hầm của tòa nhà nhà hàng.

Điều cần lưu ý là nếu đi nhầm lối trên đường từ đài phun nước đến tòa nhà nhà hàng, bạn sẽ phải đi đường vòng qua một hành lang mùa đông dài vô tận. Hành lang dài này là lối thoát hiểm khi thời tiết xấu, trần và tường được phủ bằng polycarbonate trong suốt, nên một khi đã vào thì rất khó thoát ra giữa chừng. Mặc dù tiện lợi để tránh gió lạnh giữa mùa đông, nhưng bên cạnh hành lang này chính là khu rừng được đồn đại là có ma. Cây cối rậm rạp, tre trúc um tùm, một khu rừng rậm đến nỗi không chỉ có ma mà còn có thể có cả gấu.

Tháng Sáu, trong vườn hồng thoang thoảng hương thơm cao quý. Akane, người có tính cách dễ quên đi muộn phiền chỉ sau vài bước chân, dừng lại trước một bụi hồng lớn leo trên giàn. Bông hoa to bằng nắm tay, những cánh hoa xếp chồng lên nhau phức tạp tạo nên những mảng màu hồng nhạt tương phản.

「Màu hồng này cũng được đấy chứ.」

Tất nhiên, cô đang nghĩ về màu tóc. Lúc đó,

「Đó là Olivia Rose Austin. Một giống hồng được David Austin, người tiên phong về hồng Anh, đặt theo tên con gái ông. Đẹp lắm phải không?」

Phía sau bụi cây, một bao phân bón đứng dậy. Nhìn kỹ, đó là một ông lão mặc bộ đồ lao động màu xám và đội mũ rơm.

「Hết hồn! Cứ tưởng bao phân bón tự động chứ.」

Akane giật mình, buột miệng nói ra suy nghĩ của mình.

「Ông làm gì ở đây vậy, ông ơi?」

Dùng bàn tay đeo găng da nhấc nhẹ mũ rơm lên, ông lão cho Akane xem chiếc kéo tỉa cành và dây buộc vườn. Khuôn mặt rám nắng và bộ đồ lao động màu xám khiến ông trông như một bao phân bón bị bỏ lại, sự hiện diện của ông rất mờ nhạt. Đôi mắt phía sau chiếc kính không gọng có kích thước rất khác nhau, mắt trái hẹp và mắt phải to. Khi ông nheo mắt phải lại,

「Hồng khi nở đẹp thì cũng có rất nhiều việc phải làm. Cắt tỉa, bón phân, rồi khéo léo uốn cành nữa.」

Ông nói với Akane.

「Cháu thích Olivia Austin à? Năm nay nó mới nở hoa lần đầu đấy. Những cánh hoa xếp chồng lên nhau đẹp tuyệt vời phải không?」

「Dạ vâng. Nhưng cháu thích màu của nó chứ không phải bông hoa. Cháu đang nghĩ lần tới nhuộm màu hồng như thế này thì đẹp.」

Vừa nói, Akane vừa véo một lọn tóc ngắn của mình, ông lão liền mở to mắt, di chuyển chiếc kính không gọng.

「Cháu định nhuộm tóc màu hồng à? Thật là...」

「Kỳ cục ạ? Cháu thấy dễ thương mà.」

Vừa kéo tóc vừa nghiêng đầu, ông nheo cả hai mắt lại bằng nhau, rồi dùng chiếc khăn rằn trên cổ lau mồ hôi.

「Nếu nhuộm màu đó, khi đi phỏng vấn xin việc có gặp khó khăn không?」

「Không sao đâu ạ. Lúc đó cháu sẽ nhuộm đen tạm thời.」

「Mỗi lần như vậy lại nhuộm tóc à?」

「Có loại xịt nhuộm đen tạm thời chỉ dùng được một ngày, gội đầu là trôi ạ.」

Ông lão chớp mắt lia lịa.

「Ôi chao, ngạc nhiên thật. Người già chúng tôi cứ hay bị định kiến lấn át không được. Giờ là thời đại như vậy rồi, người trẻ thật tự do, thật tuyệt vời khi còn trẻ.」

「Không phải lúc nào cũng tuyệt vời đâu ạ, thật sự là vậy.」

Đột nhiên nhớ ra tình cảnh của mình, Akane gục vai xuống.

Việc bón phân, cắt cành, rồi sống những ngày an nhàn giữa vườn hồng, thật sự thảnh thơi và đáng ghen tị hơn nhiều.

「Ôi, cháu sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng à?」

Akane bĩu môi.

「Cũng không có gì đáng để ông phải lo lắng đâu ạ.」

「Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Ta cũng từng có tuổi trẻ, cũng từng yêu đương, cũng kha khá đấy chứ. Hồi đại học, ta từng mê mẩn một nữ sinh lớn tuổi hơn rất ngầu đấy.」

「Không phải chuyện yêu đương đâu ạ. Tình hình nghiêm trọng hơn nhiều, gấp gáp lắm rồi...」

Nhớ ra mình nên đến phòng Học vụ, cô thở dài 「Haizzz」 một tiếng thật lớn. Làm sao cô có thể vượt qua được nguy cơ lưu ban này đây.

「Mỗi lần cháu thở dài, một hạnh phúc lại trốn đi đấy.」

Vội vàng bịt miệng, Akane phồng má lên.

「Xạo quá. Cháu không phải trẻ con đến mức tin vào mấy chuyện mê tín đó đâu. Trong khi việc tốt nghiệp đang nguy hiểm thế này.」

「Ồ.」

Quỳ gối xuống đó, ông lão bắt đầu chăm sóc luống hồng Olivia Austin. Ông cẩn thận ngắt bỏ những chiếc lá úa vàng, cắt tỉa những bông hoa đã nở rộ.

Sao chẳng ai chịu lắng nghe nỗi lòng mình một cách nghiêm túc vậy chứ? Akane thấy tay chân thừa thãi, bèn ngồi xổm xuống cạnh ông lão. Vừa thu gom những cánh hoa tàn bị cắt bỏ, cô vừa than thở:

「Cháu thiếu tín chỉ, ông ơi.」

「Cháu là sinh viên năm tư khoa Nhân văn ạ. Giờ mới ngớ người ra là mình sắp không đủ tín chỉ để tốt nghiệp.」

「Thiếu mấy tín chỉ?」

「Hai tín chỉ thôi ạ, nhưng môn Triết học Tư tưởng thì chắc không học kịp nữa rồi… Tự cháu cũng thấy mình học hành chẳng giỏi giang gì… mà cũng chẳng có tiền để mà học lại năm nữa. Mà nói thật, nếu có tiền thì cháu đã chẳng phải đi làm thêm quần quật như thế này ngay từ đầu rồi.」

「Vì học phí ở đây đắt lắm sao?」

「Dạ vâng, trường mình là tư thục mà, khuôn viên cũng rộng lớn, trang thiết bị thì hoành tráng… Cháu cũng biết vậy khi nộp đơn vào rồi, nên không sao ạ…」

「Cháu có hài lòng với cuộc sống đại học của mình không?」

「Ôi, hài lòng lắm chứ ạ!」

Akane nhấn mạnh, giọng đầy cảm xúc.

「Bốn năm qua là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời cháu, chắc chắn cả đời này sẽ chẳng còn lúc nào vui đến thế nữa đâu. Nếu cháu có thể tốt nghiệp, thì mới nói được câu đó ạ.」

Không biết từ lúc nào, Akane đã giúp ông lão làm vườn, cô lơ đãng nhìn lên bầu trời.

「Vừa nãy cháu đã đến khóc lóc van xin giáo sư môn Triết học Tư tưởng. Thầy ấy nói là nếu cháu tóm tắt được năm cuốn sách tham khảo thành một bài tiểu luận, thì thầy sẽ xem xét cho cháu thi lại.」

Cô lại thở dài một tiếng, ông lão bật cười, 「Ối chà chà.」

「Cháu không tự tin làm tiểu luận à?」

「Dạ không ạ.」

「Cháu nói thẳng thừng ghê nhỉ.」

Ông lão lại cười.

「Cháu đến trường để học mà, đúng không?」

Akane thành thật nghiêng đầu.

「Không phải thế ạ… Cháu chỉ khao khát cuộc sống đại học thôi ạ? Cháu chắc là mình quá ngây thơ trong mọi chuyện… Sống hai mươi hai năm rồi, cháu cũng nhận ra năng lực của mình đến đâu rồi ạ. Và cả việc mình không phù hợp với việc học hành nữa.」

Ông lão dừng tay cắt hoa hồng, nhìn chằm chằm vào mặt Akane. Ông như muốn nhìn xuyên vào đôi mắt to tròn của cô bé, rồi hỏi:

「Vậy thì ta hỏi cháu nhé, cháu là người như thế nào?」

「Cháu là người như thế nào ạ… ừm… là thế này ạ.」

Akane cũng quay người đối mặt với ông lão.

「Cháu, Shirasaki Akane, không bao giờ lo lắng về những chuyện nhỏ nhặt. Cháu luôn lạc quan trong mọi việc, không bao giờ suy nghĩ sâu xa. Cháu rất tò mò, ăn uống không kén chọn, luôn khỏe mạnh và vui vẻ… Chắc là vậy ạ…」

「À, ra vậy.」

Ông lão gật đầu, vẻ mặt vừa như tán thưởng vừa như bất lực.

「Thế này thì làm sao mà lấy việc học làm trọng được, đúng không ạ?」

Akane lại rũ vai xuống, ông lão khẽ lẩm bẩm:

「Trời không tuyệt đường người bao giờ.」

「Dạ?」

「Ta sẽ mách cháu một điều hay ho. Trường ta có một phòng thí nghiệm tâm thần học tên là 『Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ』. Đó là một phòng thí nghiệm thiếu kinh phí, nên ít người biết đến lắm.」

「Cháu hoàn toàn không biết ạ. Khoan đã, ừm? Gần đây hình như cháu có nghe ai đó nhắc đến thì phải…」

「Nghe nói ở đó có thể lấy được tín chỉ môn Tâm lý học Xã hội hoặc Khoa học Thông tin Văn hóa đó.」

Akane dừng tay đang nhổ cỏ lia lịa.

「Thật ạ?」

「Đó là một mẹo nhỏ để lấy tín chỉ bằng cách giúp đỡ phòng thí nghiệm. Trước đây cũng có một sinh viên đã dùng cách này để lấy tín chỉ và còn học lên cao học nữa đấy.」

「Ông ơi!」

Akane quỳ gối xuống đất. Những hạt cát bám vào đầu gối trần cũng chẳng còn đáng bận tâm.

「Nó ở đâu ạ? Tên giáo sư là gì ạ? Xin ông hãy chỉ cho cháu!」

Khi Akane cúi đầu, ông lão tháo mũ rơm ra và chỉ về phía khu Khoa học.

「Khu Khoa học ạ!」

「Không, không, hơi khác một chút.」

Nói rồi, ông lão tháo mũ ra, để lộ mái tóc muối tiêu được chải gọn gàng theo kiểu bảy ba. Ông nheo mắt lại một cách thân thiện, rồi tiếp lời:

「Phía sau khu Khoa học có một đài phun nước, bên cạnh đó có một hành lang thoát hiểm, đúng không?」

「Ý ông là cái hành lang ma quái mà đã vào là không thể ra được, ngay cạnh 『Rừng Ma』 ạ?」

「Đúng vậy. Cháu có biết là trên hành lang đó có một lối rẽ không?」

「À, ý ông là cái lối vào để cắt cỏ ấy ạ? Chỉ mở về phía rừng thôi phải không?」

「Lối vào để cắt cỏ à.」

Ông lão gật đầu đầy thích thú, rồi nói thêm: 「Phòng thí nghiệm nằm sâu bên trong đó đấy.」

「Xạo ạ!」

Không thể nào. Akane bất giác đưa tay che miệng.

「Sâu bên trong đó là Rừng Ma mà? Đó là một khu vực hoang dã, đầy bụi rậm, nơi mà người ta đồn rằng có ma của giáo sư đã chết, có quỷ lửa bốc cháy, và cả gấu hoang nữa.」

「Chỉ là không được chăm sóc tốt thôi, còn ma thì không biết, nhưng gấu thì không có đâu. Cứ đi vào sẽ thấy một tấm biển đề 『Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ』, cháu cứ đến đó mà hỏi. Tên giáo sư là Kazemichi Kaito. Ông ấy là một học giả về thần kinh học, tâm lý học xã hội, và lý thuyết thông tin văn hóa. Đó là một bí mật của trường ta, nơi mà những sinh viên thiếu tín chỉ thỉnh thoảng sẽ tìm đến.」

「Ông ơi, ông là thần!」 Akane bất giác chắp tay, nhưng rồi lại rầu rĩ nói: 「Nhưng mà… Rừng Ma…」

Ông lão trừng mắt nhìn Akane bằng đôi mắt to. Đôi mắt tròn xoe như muốn xuyên thấu cô.

「Cháu sợ cái nào hơn? Ma hay là lưu ban?」

Sau một hồi suy nghĩ, Akane 「Ấy!」 một tiếng rồi đứng dậy, một lần nữa cúi đầu thật sâu với ông lão.

「Kẻ hèn mọn Shirasaki Akane xin đi vào Rừng Ma đây ạ!」

Và trước khi ý chí lung lay, cô phóng đi như thỏ chạy. Phía trước là khu vườn đài phun nước, nơi những tia nước bắn lên cao lấp lánh ánh sáng, nhưng Akane quay lưng lại với cảnh đó, thẳng tiến vào khu rừng tối tăm rậm rạp.

Hành lang đồn đại quả thật âm u ngay cả vào ban ngày, không một bóng người. Sàn bê tông loang lổ lá khô và bụi bặm, trần nhà giăng đầy mạng nhện trông thật khó chịu. Giữa hành lang dài có một lối rẽ, một khe hở vừa đủ cho một chiếc xe đẩy đi qua. Có vẻ như có kế hoạch mở rộng hành lang hoặc khu vườn vào sâu bên trong, nhưng hiện tại, đó chỉ là một khu rừng rậm rạp đầy tre trúc mọc um tùm. Akane dừng chân, nhưng chưa từng nghe nói có một khu nghiên cứu ở sâu bên trong này, và dù có kiễng chân nhìn qua bụi rậm, cô cũng không thấy bóng dáng tòa nhà nào, hay tấm biển nào như lời ông lão làm vườn nói.

「Chẳng lẽ, mình bị trêu chọc sao?」

Akane khoanh tay nghiêng đầu, tự hỏi một mình. Nhưng đứng yên một chỗ, cô sợ ma sẽ trả lời nên liền buông tay ra. Sâu bên trong bụi tre là một khu rừng tạp, cành lá che khuất ánh mặt trời, tạo ra một cảm giác u ám, ảm đạm. Đây đúng là một khung cảnh hoàn hảo cho một bóng ma mặc áo choàng trắng đứng lơ lửng.

「Uwaaa… Làm sao bây giờ…」

Khi cô vừa gãi đầu lia lịa vừa ngồi xổm xuống, Akane phát hiện ra cỏ dại đã bị giẫm nát. Đó là dấu vết của người hoặc thú vật đã đi qua. Rụt rè bước vào, cô thấy một tấm biển chỉ dẫn, chỉ là một tấm ván cỡ bằng tấm bảng quảng cáo gắn vào một cái cây, trên đó có chữ 『Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ』 viết nguệch ngoạc và một mũi tên chỉ vào sâu trong bụi tre. Cố gắng nghiêng người nhìn kỹ, Akane thấy có thứ màu xanh, màu trắng và màu đen ở sâu trong khu rừng tạp.

「Êeeee…」

Đến nước này thì không còn cách nào khác. Akane tự cổ vũ mình rồi tiếp tục đi.

Mỗi bước đi, tre trúc không thương tiếc quẹt vào chân trần của cô, những con côn trùng nhỏ bay lên như bụi. Bên phải, bên trái, phía trước đều là rừng, mùi đất ẩm và cỏ cây khiến lòng cô càng thêm bất an.

「Hai tín chỉ… hai tín chỉ…」

Cô lẩm bẩm câu thần chú rồi vội vã đi tiếp. Cô thật sự không hề biết có một khu nghiên cứu ở nơi thế này. Khoan đã. Nếu nhớ lại, hình như ông lão không nói là khu nghiên cứu 『đơn』. Ông ấy nói là 『phòng』 nghiên cứu thì phải. Mà nói đến đây, có bao nhiêu sinh viên trong trường này biết rằng có một Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ ở một nơi như thế này chứ?

Nghĩ đến đó, Akane cuối cùng cũng nhớ ra câu chuyện mà bạn cô đã kể trong bữa trưa. Bạn cô đã kể một câu chuyện huyền bí mà Akane không thích. Rằng có ai đó đã chết cách đây một năm, và nguyên nhân cái chết là do một giấc mơ đáng sợ. Gia đình của người đã chết đã tìm đến phòng nghiên cứu giấc mơ để xin tư vấn, và phòng nghiên cứu đó có thể ở trong trường này hoặc không.

「Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ… Êêêê?」

Dừng lại, Akane phát ra một tiếng kêu kỳ lạ. Cô muốn có tín chỉ nhưng lại sợ những chuyện huyền bí. Hơn nữa, đây là Rừng Ma… Nghĩ đến đó, cô lại cảm thấy ông lão mà cô gặp ở vườn hoa ban nãy cũng có khi không phải là người của thế gian này. Da mặt ông ta trông như đất, quần áo màu xám và gầy gò, lại chẳng có chút tồn tại nào như một bao phân bón…

Thỉnh thoảng chim chóc lại làm rung chuyển ngọn cây, mỗi lần như vậy Akane lại rụt cổ lại. Sâu bướm treo lủng lẳng từ ngọn cây, mạng nhện vướng vào mặt, và cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh một bóng ma đứng lơ lửng trong bóng tối.

「Hai tín chỉ—!」

Akane hét lên rồi chạy thục mạng.

Ngay lập tức, cô thấy một căn nhà tiền chế màu trắng được phủ bạt xanh. Bên cạnh căn nhà tiền chế là một hộp phân phối điện màu đen lớn bằng tấm chiếu, đó chính là thứ màu xanh, màu trắng và màu đen mà cô đã thấy. Tấm bạt xanh được căng ra như một mái che bên cạnh căn nhà, bên dưới có một thùng dầu và một cái nồi, cùng với những chiếc quần lót màu sắc sặc sỡ đang phơi. Đây chẳng lẽ không phải là khu nghiên cứu mà là nhà của một người vô gia cư sao? Liệu người đó có chết trong căn nhà tiền chế này và trở thành ma không? Cô quay đầu lại cầu cứu, nhưng chẳng có ai ở đó, ngay cả một tiếng động nhỏ của con người cũng không có.

「Thôi… ghét quá!」

Vừa dừng lại, Akane cảm thấy nhện đang bò lên chân trần của mình, cô giậm chân bành bạch trong sự ghê tởm. Ngay lúc đó, cửa sổ của căn nhà tiền chế *garari* mở ra.

「Gyaaa!」

「Gì vậy? Có chuyện gì thế?」

Khi Akane hét lên, một người đàn ông cao gầy bên trong nhìn cô đầy nghi hoặc, và nhíu mày nói:

「Sinh viên ở đây à? Ồn ào quá.」

Akane chớp chớp đôi mắt, hai tay vẫn ôm chặt lấy mình.

「Ưm… Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ…」

「Ở đây. Cô là ai?」

「Ông là giáo sư Kazemichi ạ?」

Ngay khi cô hỏi, người đàn ông cao gầy *pishari* đóng sập cửa sổ lại.

「Hả?」

Akane lắc đầu *burun*.

Đó chính là nguyên nhân của lời đồn ma quỷ. Chắc chắn có một người đàn ông cao gầy như thế ở đây, và những người nhìn thấy anh ta đã nhầm tưởng là ma. Hơn nữa, ông lão làm vườn chắc chắn biết điều đó, nhưng lại không phủ nhận lời đồn ma quỷ. Ông ấy nói không có gấu, nhưng lại không nói không có ma. Lại còn bảo cô đi hỏi xin tín chỉ từ một người đàn ông thô lỗ như thế, bảo có mẹo nhỏ để giúp đỡ nghiên cứu và lấy tín chỉ nữa chứ. Akane tức giận đến mức không thể nhúc nhích, thì lúc này, cửa căn nhà tiền chế mở ra, và một người đàn ông khác mặc áo choàng trắng thò nửa thân trên ra.

「Cô là người đến giúp đỡ để lấy tín chỉ à? Mời vào.」

Nói xong, anh ta đóng cửa lại.

Người đàn ông thứ hai này có vẻ lớn tuổi hơn người đàn ông cao gầy một chút, với mái tóc cắt kiểu nấm mát mẻ và đeo cặp kính gọng tròn kiểu cổ điển. Khi đôi mắt đen láy to lớn của anh ta chạm vào mắt Akane, cô nghĩ: (Hơi hợp gu mình đấy).

Nhưng mà, liệu căn nhà tiền chế này có phải là phòng thí nghiệm thật không? Ngay từ đầu, việc có một cơ sở nghiên cứu tồi tàn như thế này trong trường đại học là điều không thể, cô chưa từng biết đến, và không thể tin được. Rụt rè di chuyển đến trước cửa, cô thấy một tờ giấy photocopy được dán lên, viết bằng chữ nguệch ngoạc giống như chữ trên tấm biển chỉ dẫn, đề: 『Đại học Thế kỷ Tương lai・Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ – Mời gõ cửa』.

Akane gõ cửa.

「Giờ này mà còn gõ cửa cái nỗi gì. Mau vào đi, thật là.」

Người đàn ông cao gầy lại mở cửa, kéo Akane vào phòng, rồi *denkousekka* đóng cửa lại.

「Vào ra ở đây phải nhanh gọn. Muỗi rừng bay vào đấy.」

Vừa nói, anh ta vừa thọc tay vào chiếc áo polo sờn cũ, gãi *boribori* ở vùng eo. Người đàn ông cao gầy có dáng người cao, khuôn mặt hốc hác với mái tóc bù xù, đôi mắt hình quả hạnh và cặp lông mày ngắn ngủn, lại còn để râu lởm chởm. Bên dưới áo polo là chiếc quần rộng thùng thình, đi dép lê không tất.

Bên trong phòng là một không gian mở rộng khoảng bảy mét, sâu sáu mét, có cửa sổ ở hai bên lối vào, hai bên tường và phía trước. Cửa sổ không có rèm hay mành, để lộ màu xanh của khu rừng.

Ở giữa có ba máy tính đang hoạt động trên một chiếc bàn lớn, ngoài ra, dọc theo bức tường bên phải có bảy màn hình, máy tính và máy in, vài thiết bị không rõ tên, còn lại là kệ sách. Mặc dù là nhà tiền chế, nhưng trang thiết bị văn phòng lại rất ấn tượng.

Bức tường bên trái có một chiếc bàn và hai chiếc ghế. Những sợi dây màu sắc sặc sỡ treo từ trần nhà xuống, cùng với một vài thiết bị không rõ là gì, và lạ thay, có một túi ngủ trên sàn. Phía sau căn phòng có một căn bếp nhỏ được trang bị bình đun nước nóng, bếp ga, và bên cạnh nước rửa chén là một chai dầu gội xả lớn.

Người đàn ông đeo kính gọng tròn, mặc áo choàng trắng đứng cạnh chiếc bàn lớn ở trung tâm, mỉm cười *nikkori*.

「Chào mừng đến với Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ. Tôi là Fūro Kaito, người phụ trách ở đây.」

「À, em là Shirosaki Akane, sinh viên năm tư khoa Văn học ạ.」

Akane khẽ cúi đầu.

「Còn cậu kia là Morimoto Futoshi-kun. Cậu ấy đang học cao học, chuyên ngành Công nghệ thông tin và là người tạo ra các hình ảnh đặc biệt. Biệt danh là 『Otamori』.」

「À...」

Akane chỉ tay vào khu bếp dã chiến rồi hỏi.

「Tại sao trong bếp lại có dầu gội xả 2 trong 1 vậy ạ?」

「Vì lý do cá nhân.」

Otamori bực bội đáp.

「Thế còn cái túi ngủ trải dưới sàn thì sao ạ?」

「Cái đó cũng vì lý do cá nhân. Mới đến đã lắm chuyện rồi.」

Thấy Otamori cau có, Fūro Kaito đành cười khổ.

「Otamori đang bị đuổi khỏi ký túc xá sinh viên vì nợ tiền thuê nhà ấy mà. Cậu ta dồn hết tiền kiếm được vào thiết bị và phần mềm nghiên cứu.」

「Là tiền nghiên cứu ạ?」

「Đáng tiếc là phòng thí nghiệm của chúng tôi thuộc top những phòng ban nghèo nhất trường này. Bọn tôi đang nghiên cứu về việc hiển thị giấc mơ, nhưng chẳng tìm được nhà tài trợ nào, ngân sách thì không được cấp, nghiên cứu gần như sắp bị cắt rồi. Hiện tại thì đang phải dựa vào lòng từ bi của ngài hiệu trưởng thôi. Thế nên, nếu Akane-chan muốn thuần hóa Otamori thì cứ tiếp tế đồ ăn cho cậu ta là được.」

「Tôi có xu hướng thích mì gói và đồ hộp, nếu là vị muối thì càng tốt, nhưng tôi không đòi hỏi xa xỉ. Tuy nhiên, để tránh ảnh hưởng xấu đến thiết bị, cấm nấu nướng trong phòng thí nghiệm. Nếu muốn nấu thì dùng bếp lò tên lửa bên ngoài. Củi thì tự túc, kiếm trong rừng bao nhiêu cũng có.」

「Em không có ý định sống ở đây đâu ạ.」

Akane nhíu mày, trả lời.

Tấm bạt xanh đó không phải của người vô gia cư mà là do Otamori giăng ra. Cậu ta gầy nhom, tóc tai bù xù, cứ lảng vảng trong lùm cây nên mới bị nhầm là ma.

「Shirosaki...」

Otamori đột ngột gọi thẳng tên Akane.

「...sẽ giúp đỡ Freud. Công việc là thống kê và sắp xếp các thông tin được gửi đến.」

「Freud?」

Thấy Akane ngơ ngác, Otamori nói tiếp.

「Trong phòng thí nghiệm chỉ có ba người thôi, nếu không phải tôi và Shirosaki thì đương nhiên là giáo sư rồi. Fūro Kaito viết là Freud. Một cái tên nghe như sinh ra để nghiên cứu giấc mơ vậy.」

「Ơ, ơ, nói tóm lại là... Otamori-san đang ngủ lại ở đây ạ?」

「Cô bỏ qua giáo sư mà chỉ tóm tắt về tôi thôi à? Ừ thì, hiểu như vậy không sai. Tuy nhiên, đó là bí mật hàng đầu của Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ đấy. Vì cứ mỗi tuần một lần tôi phải về ký túc xá để tắm rửa.」

「Ơ. Tắm chỉ có một lần một tuần thôi ạ?」

Trong khi Akane đang kinh hãi, Freud hất hàm về phía khu bếp dã chiến. Nhìn kỹ thì bên cạnh dầu gội xả 2 trong 1 còn có cả sữa tắm. Bồn rửa chén tuy hẹp, nhưng với thân hình gầy gò của Otamori thì chắc cũng có thể gập gối để chui vào được.

「Này, ối giời ơi!」

「Ồn ào quá, sinh viên.」

Nói rồi Otamori ngừng hẳn việc nói chuyện, quay lại bàn làm việc và bắt đầu điều khiển mấy chiếc máy tính. Trên màn hình hiện lên đủ loại hình ảnh, có cảnh vật, có cả hình người. Nghiên cứu về việc hiển thị giấc mơ, Akane hoàn toàn không tài nào hiểu nổi.

「Mà, nói thật thì, ở đây đang nghiên cứu những giấc mơ kỳ lạ đúng không? Nghiên cứu về giấc mơ giết người ấy ạ?」

「Ai nói với cô chuyện đó?」

Freud nhấc gọng kính tròn lên và quay lại. Đôi mắt đen láy, to tròn có màu sắc như muốn hút người khác vào.

「Ai nói thì... bạn của em nói ạ. Có một người đã chết vì ác mộng khoảng một năm trước, và gia đình người đó đã tìm đến một phòng thí nghiệm trong trường đại học để hỏi. Ơ, không phải sao ạ?」

Akane nhìn Otamori và Freud luân phiên, nhưng Otamori vẫn chăm chú vào máy tính, còn Freud chỉ gãi đầu vẻ bối rối.

Vậy ra đó chỉ là tin đồn, hay là cô đã nghe nhầm? Việc nghiên cứu giấc mơ thì vô cùng đáng ngờ, và cô không thể tưởng tượng nổi nó có ích gì.

Freud cẩn thận dọn dẹp tài liệu và linh kiện trên chiếc bàn lớn, rồi đặt một chiếc ghế từ sát tường vào trước một chiếc máy tính.

「Akane-chan, cô làm việc ở đây nhé.」

Dù chưa nói gì đến chuyện tín chỉ, Akane vẫn bị bắt ngồi vào ghế.

「Em phải làm gì ạ? À, mà hơn nữa, lý do em đến đây còn chưa...」

Và Akane lần đầu tiên nhận ra.

「Tại sao giáo sư Freud lại biết em sẽ đến đây ạ?」

「Cứ gọi là Freud thôi. Hoặc là giáo sư, tùy theo cách nào dễ gọi hơn.」

Anh ta mỉm cười bẽn lẽn, rồi thao tác chuột.

「Tại sao ư, vì có một email từ ngài hiệu trưởng. Nói rằng có một nữ sinh viên thiếu hai tín chỉ sắp bị lưu ban sẽ đến giúp đỡ phòng thí nghiệm.」

「Hiệu trưởng ạ? Ơ, tại sao ngài hiệu trưởng lại biết cả chuyện đó ạ?」

Nếu hiệu trưởng của một trường đại học lớn lại biết cả nguy cơ lưu ban của một sinh viên, thì đó còn là một bí ẩn lớn hơn cả khu rừng ma. Akane nghĩ vậy, nhưng Otamori vẫn quay lưng lại và giải thích.

「Hiệu trưởng Ijūin Shūgorō. Chắc Shirosaki nghĩ ông ta là lão già làm vườn đúng không? Với sự hiện diện mờ nhạt như một bao phân bón ấy, đúng là một lão già độc đáo.」

「Ơ, đó là ông lão ở vườn hồng ạ?」

Dù Akane quay lại hỏi, Otamori vẫn không nhúc nhích. Thay vào đó, Freud trả lời.

「Hiệu trưởng là một chuyên gia về thực vật học đấy. Ông ấy là một người đáng kính. Giờ thì...」

Khởi động máy tính và kết nối mạng, Freud mở một trang web.

「Hiện tại, khi tìm kiếm 『giấc mơ』, trang web của chúng tôi sẽ hiện lên đầu tiên. Đây là trang chủ của Viện Nghiên cứu Khoa học Giấc mơ của chúng tôi.」

Trang web hiện ra với nền đen như mực và những dòng chữ trắng tinh nổi bật.

Bạn có mơ không? Bạn có nhớ giấc mơ đó không? Có giấc mơ nào bạn mơ đi mơ lại không? Giấc mơ nào bạn không thể quên? ...

「...Đang tiến hành nghiên cứu hiển thị giấc mơ?」

「Đúng vậy. Đó chính là nơi này.」

Anh ta dang rộng hai tay, nói với vẻ tự mãn, nhưng vì 「nơi này」 chẳng có vẻ gì là một phòng thí nghiệm đáng nể, Akane chỉ đáp 「Vâng」 một cách hờ hững.

「Chúng tôi đang thu thập thông tin về giấc mơ bằng cách sử dụng trang web. Chuyện Akane-chan vừa nói chỉ là một trong những mẫu mà chúng tôi thu thập được thôi. Không phải giấc mơ giết người mà chỉ là một ác mộng đơn thuần. Nhân tiện, về nguyên nhân cái chết của cậu ta, cũng không thể phủ nhận khả năng là do cúm. Đó là một tai nạn đáng tiếc do việc nhầm lẫn giữa ảo giác hay giấc mơ với thực tế, chứ không phải bị giấc mơ giết chết.」

「Không phải sao ạ?」

Freud gật đầu.

「Tuy nhiên, về giấc mơ mà cậu ta thấy lúc đó, chúng tôi vẫn đang tiếp tục điều tra. Lát nữa tôi sẽ giải thích.」

Freud di chuyển con trỏ.

「Giờ thì, bao gồm cả điều đó, người gửi sẽ gửi đủ loại thông tin giấc mơ qua email, và công việc của Akane-chan là phân loại và thống kê chúng.」

Trên trang chủ, các mục giấc mơ được chia một cách sơ sài: Giấc mơ đáng sợ, Giấc mơ bay, Giấc mơ kho báu, Giấc mơ giận dữ, Giấc mơ chết chóc, Giấc mơ rơi... Đại khái là như vậy. Cũng có một thẻ 『Phòng tư vấn giấc mơ』, nơi các thông tin về giấc mơ được đăng tải gần như nguyên văn.

「Tất cả các trang đều có thể xem được, vì vậy nếu muốn đăng thông tin lên 『Phòng tư vấn giấc mơ』, cần có sự cho phép của người đăng. Có những trường hợp liên quan đến vấn đề nhạy cảm, nên nhất định phải xin phép người đó. Nếu không thể xác nhận, không được phép đăng.」

「Tức là em sẽ quản lý ạ?」

「Đương nhiên rồi.」

Nghe giọng nói từ phía sau, Akane quay lại thì thấy Otamori vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Akane được Freud giao chuột và được yêu cầu kiểm tra nội dung trang web. Trang chủ có các ví dụ về giấc mơ đã được phân loại, các số liệu thống kê về khả năng xuất hiện các loại giấc mơ đó, và lời khuyên giải mộng dựa trên quan điểm thần kinh tâm lý.

Đợi Akane kiểm tra xong, Freud quay lại bên cạnh cô.

「Đây là trang mà chúng tôi dồn nhiều công sức nhất, và cũng là nơi Otamori độc diễn.」

Rồi anh ta chỉ vào một phần màn hình. Tiêu đề là 『Hãy cùng nhìn trộm giấc mơ của ai đó・Màn hình giấc mơ』. Khi Akane nhấp vào đó, ba biểu ngữ hiện ra.

『Viên ngọc mọc trên vách đá・Giấc mơ của cô bé mười tuổi』

『Thị trấn quá khứ hiện ra từ ký ức・Giấc mơ của Thần』

『Tác phẩm nghệ thuật mà giấc mơ đã chỉ lối』

「Mở một cái ra xem đi.」

Akane nhấp vào biểu ngữ đầu tiên.

Một đoạn phim về bãi biển màu nâu đỏ bắt đầu. Sự mong manh của những con sóng vỗ bờ thật ấn tượng, và càng đi sâu vào trong càng mờ ảo. Bọt biển trắng xóa phủ kín mặt nước, những hạt cát trong suốt nhỏ li ti như những viên ngọc trai. Đường chân trời không có ranh giới, trong không gian mờ sương, những con sóng cứ vỗ mãi vào bờ xa tít tắp.

「Đây là gì vậy ạ?」

「Đây là hình ảnh hóa giấc mơ của một cô bé tên là Renge-chan. Cảnh này gần như không có màu sắc. Nhưng mà, cứ xem tiếp đi.」

Đột nhiên, cát được phóng to, và những ngón chân đang bước đi hiện lên. Trông như thể đang nhìn qua mắt của ai đó. Một bước, hai bước... Khi ngắm nhìn đôi chân trần của cô bé, Akane dần đồng hóa với cô bé. Vài bước sau là một bãi đá, những tảng đá nhọn hoắt như được chắp vá từ các mảnh vỡ, sừng sững thành một vách đá cao ngút trời.

「A!」

Akane thốt lên. Bởi vì đột nhiên, những màu sắc rực rỡ ập vào mắt cô.

Đỏ, xanh lá, tím. Xanh dương, vàng, và trắng. Những viên đá nhỏ đủ màu sắc mọc ra từ khắp nơi trên vách đá. Kích thước và độ dày chỉ bằng ngón tay, chúng nhẵn bóng, lấp lánh và tỏa sáng lấp lánh.

「Tuyệt quá... Đá quý đang mọc lên. Nhiều thế này cơ chứ.」

Akane khẽ lẩm bẩm.

Có lẽ muốn có những thạch nhũ đẹp đẽ, cô bé vươn tay ra, nhưng chỉ còn một chút nữa là không chạm tới được.

「Cố lên, một chút nữa thôi.」

Dù vô thức cất tiếng cổ vũ, tầm nhìn thay đổi, và cô bé dường như lại bắt đầu bước đi. Lần này cô bé dường như đang tìm kiếm những mảnh vỡ rơi trên bãi cát. Đi tiếp thì có một vũng nước, những con cá nhỏ bơi thành đàn. Dưới đáy nước cũng có đá quý chìm, đương nhiên cô bé vươn tay ra, nhưng dừng lại ngay trước khi chạm tới. Bởi vì có một con sao biển đen kịt ở bên cạnh viên đá quý.

Khéo léo tránh sao biển, cô bé cuối cùng cũng nhặt được viên đá quý. Đặt viên đá đỏ nhỏ bằng đầu ngón tay út vào lòng bàn tay, cô bé dùng tay kia che lại, rồi nắm chặt.

Đoạn phim dừng lại ở đó.

「Ơ? Hết rồi ạ?」

Akane nói với vẻ tiếc nuối từ tận đáy lòng. Lúc nào không hay, Otamori đã nhìn chằm chằm vào cô, và nói:

「Là giấc mơ thì chịu thôi.」

「Giấc mơ này được phân loại là giấc mơ sáng suốt. Cô bé biết đó là mơ, và cũng biết mình sắp tỉnh giấc. Vì vậy, trước khi tỉnh, cô bé đã nghĩ cách mang viên đá quý về. Nếu là viên nhỏ nhất thì có lẽ được. Nghĩ vậy, cô bé nhặt viên đá đỏ, rồi nắm chặt bằng cả hai tay để không làm rơi trong lúc tỉnh giấc, và tỉnh dậy.」

「Giấc mơ sáng suốt là gì ạ?」

「Là giấc mơ mà người ta ý thức được mình đang mơ. Người ta nói rằng nếu trở thành chuyên gia về giấc mơ sáng suốt, có thể tự thay đổi kết quả giấc mơ, hoặc đối phó với ác mộng.」

「Ơ, vậy thì, cô bé đó có mang được viên đá về không ạ?」

「Đồ ngốc à?」

Otamori lẩm bẩm từ phía sau. Vừa vò mái tóc bù xù, cậu ta vừa nói:

「Làm gì có chuyện mang được thứ gì từ giấc mơ về chứ.」

Và nhíu mày. Không phải giọng điệu chế nhạo mà là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, khiến Akane càng thêm tổn thương. Freud tiếp lời.

「Khi tỉnh dậy, cô bé nắm chặt hai tay. Đương nhiên, cô bé lập tức nhìn vào lòng bàn tay, nhưng đáng tiếc là không có viên đá quý nào cả.」

「Đúng vậy. À, em cũng nghĩ vậy mà.」

Akane hơi lớn tiếng nói với Otamori.

「Giấc mơ này bao hàm nhiều yếu tố thú vị. Một là, cô bé đã nắm chặt hai tay khi tỉnh dậy, đúng như hành động cô bé thấy trong mơ. Điều này có nghĩa là giấc mơ đã liên thông với cảm giác vận động.」

「À...」

「Khác với những phản xạ như nói mê, cô bé đã điều khiển rõ ràng chức năng vận động.」

「Chuyện đó có gì ghê gớm lắm không ạ?」

「Đó là một điều thú vị thì đúng rồi.」

「Hơn nữa, Shirosaki.」

Otamori đứng dậy, dùng chuột của Akane qua vai cô để phát lại hình ảnh vừa rồi.

「Cảm nhận của cô về việc xem giấc mơ của cô bé qua hình ảnh là gì, 『Ơ? Hết rồi ạ?』, chỉ có thế thôi à?」

「Em thấy đẹp ạ.」

「Đ, ứ, c, là chỉ có thế thôi à?」

「Em cũng muốn có một viên ạ. Nếu được thì viên màu xanh ở gần con sao biển ấy.」

「À, hóa ra là chỗ đó à... Khốn kiếp thật.」

Otamori cụt hứng. Freud cười tủm tỉm.

「Cái video vừa rồi là do Otamori-san làm ra đấy. Nếu cứ xác nhận đi xác nhận lại quá nhiều lần, ký ức sẽ bị thay đổi mất, nên dù có được một giấc mơ có vẻ có thể dựng thành video, việc thực sự biến nó thành hình ảnh là rất khó. Nhưng mà, trông được lắm chứ?」

「Ơ? Cái này là video được dựng nên sao ạ?」

Akane ngạc nhiên ra mặt, nhưng Otamori-san nghe vậy còn kinh ngạc hơn nữa.

「Nếu không tự tạo ra, thì làm sao mà có video được chứ?」

「Cháu cứ tưởng là gắn thiết bị gì đó lên đầu rồi chiếu thẳng ra thành hình ảnh luôn chứ ạ...」

Otamori-san và Freud-sensei nhìn nhau, rồi Freud-sensei bật cười thành tiếng.

「Cậu có những ý tưởng thật thú vị. Mà, biết đâu một ngày nào đó sẽ có thời đại như vậy, nhưng nếu làm được thế thì viện nghiên cứu này đâu còn việc gì nữa.」

「Thế nhưng, vậy thì làm cách nào mà mình có thể biến những giấc mơ trong đầu người khác thành video được ạ?」

「Thì phải tự tạo ra từng chút một chứ còn gì nữa. Vừa làm vừa xác nhận với chính người đã mơ.」

Otamori-san nhíu chặt cặp lông mày ngắn ngủn, nói với Akane.

「Phải tận dụng mọi phần mềm, vừa phát triển công nghệ mới, vừa làm thật tỉ mỉ, thật cẩn thận. Làm gì có chuyện một cái video như thế này mà chỉ cần bấm một nút là xong chứ.」

「Đúng là như vậy đấy. Cậu đã hiểu được một phần nào công việc của chúng tôi rồi chứ?」

Lần này, Freud-sensei di chuyển chuột. Trên màn hình hiện lên một thư mục email.

「Trước mắt, Akane-kun hãy giúp tôi phân loại email nhé. Tuy hiếm khi xảy ra, nhưng cũng có người gửi những giấc mơ không phải thật mà là do họ tự bịa ra, thì đừng xóa mà hãy chuyển vào thư mục thùng rác. Tôi sẽ kiểm tra lại rồi mới xóa hẳn. Những email như vậy tuy không có ích cho việc nghiên cứu giấc mơ, nhưng lại có thể trở thành mẫu vật cho ngành tâm lý học tinh thần đấy.」

「Làm thế nào để phân biệt được đâu là giấc mơ thật, đâu là do bịa ra ạ?」

「Những cái nào có cốt truyện quá rõ ràng, hay quá mạch lạc thì cứ nghi ngờ. Kiểu như mọi chi tiết đều quá hoàn hảo chẳng hạn. Hầu hết các giấc mơ thường bắt đầu đột ngột ở giữa một cảnh nào đó. Cứ thử làm trước đi đã. Có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi nhé.」

Freud-sensei nhấc cặp kính gọng tròn của mình lên.

「Chỉ là giấc mơ, mà cũng không chỉ là giấc mơ. Có những giấc mơ còn khiến nhịp tim tăng bất thường đến mức giết chết người đấy.」

「Ơ?」

Akane ngẩng đầu lên, nhưng Freud-sensei đã đi đến một cỗ máy khác, còn Otamori-san thì đã quay lại với công việc của mình. Akane lại một lần nữa nhìn quanh phòng, qua ô cửa sổ nhỏ phía sau khu vực pha trà, màu xanh của khu rừng đang lay động theo gió hiện ra mờ ảo.