Enami-san không biết chút gì về nơi này. Thế nên, cô ấy đã không xác định được điểm đến khi dẫn đường. Từ nãy đến giờ, chúng tôi cứ đi loanh quanh, rẽ trái rồi lại rẽ phải. Dù vậy, cô ấy vẫn hướng đến nơi có nhiều người và sáng sủa.
“Này, cậu muốn làm gì vậy?”
Trong khoảng thời gian đó, tôi vẫn luôn dõi theo Enami-san dẫn đường từ phía sau. Chính vì thế, tôi nhận ra nhịp chân của cô ấy đang nhanh hơn bình thường. Chắc đang cáu rồi.
Dù đang bị phớt lờ, nhưng tôi vẫn cứ liên tục đặt câu hỏi.
“Việc cậu gọi người khác tới vào đêm muộn thế này là rất bất bình thường. Và cậu cũng không muốn phải về nhà bây giờ, phải không? Thế thì sẽ sớm bị bắt đấy.”
Nói cách khác, những nữ sinh đi lang thang vào thời điểm này sẽ rất nguy hiểm.
“Mà này…”
Tôi chợt nhớ lại cuộc trao đổi lúc trước.
“Trước đó cậu đã hỏi tớ có tiền không nhỉ?”
Enami-san liền quay lại nhìn tôi nhưng sau đó chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
“Và thế là tớ nghĩ cậu muốn tìm một nơi nào đó để giết thời gian.”
Cô ấy ngập ngừng đôi chút rồi sau đó mới khẽ gật đầu.
“Nếu vậy thì cậu nên sang phía đối diện với nhà ga. Bởi ở đó có nhiều hàng quán karaoke lẫn café manga lắm.”
“Vậy thì đến đó đi.”
Tôi liền thở dài. Sao cậu không nghĩ tới mấy nơi đó từ đầu đi?
Hai đứa liền băng qua một cây cầu sắt để tới lối ra phía bên kia, ánh sáng nhân tạo từ cột đèn cao áp chiếu sáng càng ngày càng mạnh hơn. Ngay khi sang được phía bên kia thì ở trước mặt chúng tôi là một quán karaoke và một quán cafe manga.
“Vậy, tớ về được rồi phải không?”
“Tất nhiên là không. Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“….. Chẳng phải cậu chỉ muốn tớ dẫn đến đâu đó thôi sao?”
“Thế thì sao lại phải mò tới tận đây chứ? Nói chung, cậu vẫn phải đi với tôi.”
Giọng điệu chẳng có chút hối lỗi gì cả. Nhưng tôi lại không thể phản kháng, có lẽ là do bị hút hồn bởi vẻ đẹp đó nên mới không thể từ chối được chăng?
“Cậu đã cãi nhau với bố mẹ mình à?”
Có thể thấy suy đoán của tôi gần như là chính xác. Bởi Enami-san vẫn im lặng bước tiếp mà không hề phản đối.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đến trước cửa quán café manga.
“Có thể tớ sai, nhưng Enami-san này, cậu định ở lại đây đêm nay đấy à?”
Ở cửa đang có một linh vật trông giống như con ếch nhìn chúng tôi. Ngay sau đó, tôi chợt nhận ra, nếu mình còn dính dáng sâu hơn nữa thì tí nữa sẽ phải qua đêm ở đây mất. Và vì thế, tôi vừa theo Enami-san bước vào trong vừa nghĩ cách từ chối.
Kế đó, một nhân viên trong quán đang mặc tạp dề lờ đờ bước tới chỗ chúng tôi và nói: “Xin chào quý khách” rồi chìa ra một tờ giấy ghi bảng giá theo giờ. Enami-san ngay lập tức chọn mục 8 giờ và nó đã chứng minh rằng điều tôi vừa nghĩ là hoàn toàn chính xác.
“Không, không được đâu, tớ không ở lại đâu.”
“Tôi đâu có bắt cậu phải vậy. Cậu đăng ký tầm 1, 2 giờ gì đó thôi.”
“Thật chứ?”
Tôi chọn giờ theo lời của Enami-san. Và được dẫn đến một căn phòng trống cho riêng mình. Mặt khác, vì tôi với Enami-san đặt phòng vào cùng một thời điểm nên mặc nhiên phòng riêng của hai đứa ở ngay cạnh nhau.
“Tôi sẽ về nhà đàng hoàng.” Enami-san nói vậy khi hai đứa tách ra.
Đứng trước cửa, tôi tự nhủ sẽ tận dụng thật triệt để sao cho không bị phí tiền phòng.
Qua khóe mắt cách đó không xa, Enami-san cũng đã bước vào của phòng mình.
Bên trong căn phòng, có bộ bàn ghế và đi kèm với nó là một cái máy tính để bàn. Tôi tiến tới chiếc ghế bọc da rồi sau đó ngồi xuống và nghển cổ nhìn lên trần nhà.
Lần cuối tôi tới quán café manga là khoảng một năm trước. Sau đó thì đã chuyển sang thư viện. Do ở đó có đủ mọi loại sách, có chỗ để học và mọi thứ đều hoàn toàn miễn phí.”
“…… Cậu muốn làm gì vậy?”
Enami-san thực sự là một người bí ẩn. Nếu cô ấy ở phòng riêng của mình như thế này thì sao lại cần tôi phải vào cùng. Nhìn đồng hồ trên tay đã điểm 10 giờ. Tôi nhận ra đáng lẽ lúc này mình đang ngồi học rồi. Tất nhiên là không học một hôm thì cũng chẳng chết được nhưng tôi lại cảm thấy bứt rứt không yên.
Thế nhưng, khoảng 10 phút sau, bỗng có ai đó gõ cửa phòng tôi. Tôi leo lên trên tường phòng để nhìn xuống xem đó là ai thì nhận ra Enami-san.
“Cho tôi vào đi.”
Tôi đành nhảy xuống rồi ra mở cửa.
Enami-san liền bước vào trong không chút do dự.
“Cậu chưa bật máy tính à. Đang làm gì đấy?”
Tôi rời mắt khỏi màn hình điện thoại và nhìn lên.
“Học.”
Enami-san liền nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tôi. Trên đó đang hiển thị một ứng dụng học đồ thị 0x. Còn lý do tại sao lại học thì là vì tôi chẳng muốn làm gì trên máy tính của mình cả.
“Hả? Tại sao?”
“Thì sắp thi giữa kỳ rồi còn gì. Tớ muốn đạt được hạng 1 của lớp.”
“Nghe khổ sở thật sự.”
Nếu đã biết vậy rồi, thì làm ơn đừng quấy rối. Nhưng dù cho Enami-san lúc này có hay không có biết cảm giác của tôi đi nữa, thì cô ấy vẫn tới ngồi thoải mái trên chiếc ghế da và bật máy tính lên.
“Vậy tớ sẽ đổi sang phòng cậu nhé, Enami-san.”
Không biết có phải không, nhưng có lẽ máy tính ở phòng của Enami-san đã gặp trục trặc gì đó. Vì không dùng đến máy tính nên tôi định sang đó, nhưng hai chân lại không thể di chuyển do vướng vào một cái gì đó. Thế nên, tôi đã quay đầu lại nhìn và thấy Enami-san đang nắm lấy gấu quần tôi.
“Ngồi đây đi.”
Enami-san liền vỗ tay vào chỗ trống bên cạnh. Thấy thế, tôi nghiêng đầu thắc mắc.
“Sao tớ phải làm thế?”
“Cứ làm đi.”
“Không hiểu sao tớ lại không thích.”
“Hể?”
Do tôi đã bị cô ấy ép buộc rất nhiều. Nên giờ đây, tôi không muốn nghe lời của Enami-san nữa.
“Cậu có thể sẽ thấy xấu hổ đấy?”
Enami-san liền hỏi vặn lại tôi.
“Vậy thì sao, trai tân?”
Rồi, lại nữa.
Tôi liền nhìn vào Enami-san.
Sẽ là nói dối nếu tôi bảo mình không hồi hộp. Bởi Enami-san khá gợi cảm, đến mức mà tôi còn không tin rằng cô ấy bằng tuổi mình. Chưa kể, bây giờ cô ấy còn đang không mặc đồng phục như thường ngày.
Kể cả khi chúng tôi có cùng đi về với nhau thi cũng không ở gần sát đến thế này. Tôi có thể nhìn rõ được ánh mắt hút hồn cùng đôi môi mềm mại của cô ấy. Thêm nữa, mái tóc màu nâu nhạt ấy sẽ khẽ lắc lư mỗi khi cô ấy cử động, trông rất kích thích.
“Kusu”
Và như mọi khi, một tiếng cười quen thuộc lại vang lên.
Dù khó chịu thật đấy nhưng lại rất dễ thương. Trái tim tôi bỗng chốc loạn nhịp, và để che giấu điều đó, tôi liền làm một bộ mặt cáu kỉnh. Đây có thể là một trong những lý do tại sao tôi lại không thể phản kháng dù đang bị ép buộc như thể này.
“Cậu có căng thẳng không?”
Nếu cứ bị chọc ghẹo như cơm bữa thế này, thì tôi sẽ sớm thành người cộc cằn mất.
“Không hề. Nhưng dừng lại đi.”
“Hmm.”
Tất nhiên, tôi biết rồi sẽ đâu lại vào đó thôi. Và đành ngồi xuống bên cạnh Enami-san.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Vậy là xong 3 ngày bom rồi, được nghỉ ngơi rồi. Hôm qua t vừa mới đi chích ngừa xong, mệt quá(>_<)