Lần nhắn tin tiếp theo với Enami-san diễn ra vào ngay buổi tối hôm đó.
[Cậu bớt chút thời gian cho tôi được không?]
Tin nhắn đó được gửi đến máy điện thoại của tôi trong lúc đang ngồi học. Vì thế tôi không còn cách nào khác đành phải rời khỏi phòng. Sau đó, vừa soạn tin nhắn trả lời vừa đi bộ xuống phòng khách.
[Sao thế?]
Lúc này đã là 9 giờ tối. Nên việc lau chùi lẫn dọn dẹp, và cả tắm rửa đã xong xuôi. Giờ thì chỉ còn mỗi việc kết thúc học bài là sau đó có thể đi ngủ.
[Nơi nào gần nhà cậu nhất?]
[Hả?]
Tôi không hiểu cô ấy đang định nói gì cho lắm. Thực tình, Enami-san vẫn luôn đột ngột như vậy.
[Tôi đang tới chỗ cậu đây. Ra ngoài với tôi chút đi.]
[Tại sao chứ?]
Enami-san muốn biết địa chỉ nhà tôi để sau đó đặt vào hộp thư một cây gậy bóng chày hay thư đe dọa giết người à? Không lẽ sự ác cảm của cô ấy đối với tôi đã mạnh tới vậy rồi sao?
[Cứ tới đi. Đằng nào thì cậu cũng chỉ đang học thôi mà.]
[Tớ không thích!]
[Mà tiện đây nói luôn, tôi đang ở trên tàu rồi.]
[….. Ý cậu là sao?]
Từ nãy đến giờ tôi chỉ có thể nhắn cho cô ấy những câu hỏi. Bởi trong đầu tôi chỉ toàn là chúng.
[Tôi còn không chắc liệu mình có đang đi đúng hướng hay không nữa.]
[Cậu sẽ bị bắt nếu như ra ngoài đường quá muộn đó. Về nhà ngay đi.]
[Tôi không thể!]
[Vậy sao còn kéo tôi vào làm gì?]
[…..Tiện nói luôn, chuyến tàu này là chiều đi.]
[Thì?]
[Tôi sắp đến ga thứ hai rồi]
Chẳng phải đó là nơi gần nhà mình nhất sao.
[Này, bố mẹ cậu không lo lắng cho cậu sao? Tớ nói lại lần nữa, về nhà đi.]
[Tôi đã nói rồi mà. Tôi không thể.]
Tôi đoán Enami-san đang cố tình không muốn trả lời. Bởi mọi câu hỏi của tôi đều bị lơ đi.
Cô ấy có thể kể cho Nishikawa cơ mà. Nếu là Nishikawa thì sẽ có thể nhận được câu trả lời tốt hơn tôi. Bởi Nishikawa là người thực sự lo lắng cho Enami-san.
Ngay trước khi tôi định gõ nó, thì điện thoại một lần nữa lại rung lên. Và tin nhắn sắp được gửi đến như thể đang thử tôi.
[Này, là một người tốt bụng và đứng đắn thì cậu đâu thể bỏ mặc người bạn của mình như vậy được phải không?]
Tôi đã không trả lời câu hỏi đó. Bởi vì từ nãy đến giờ cô ấy cũng đâu có trả lời câu hỏi của tôi.
[À mà tôi đến nơi rồi.]
Đọc thấy tin nhắn đó, não tôi đã phải chạy hết công suất dù chỉ mới vài giây trôi qua, và sau khi trải qua nhiều suy nghĩ, kết luận cuối cùng của tôi lại là điều mà Enami-san muốn.
[…. Xuống đó đi. Tớ tới ngay đây.]
Tôi nhanh chóng mặc áo khoác rồi đi bộ tới nhà ga, và ở ngay lối ra vào có thể nhìn thấy một cô gái đang đứng lẻ loi.
Enami-san đang khoác trên mình một bộ thường phục kết hợp giữa áo sweater màu xanh lá và váy đen dài tới cổ chân.
Dù cho nơi đây có nườm nượp người qua lại, thì tôi tin chắc mình vẫn sẽ nhận ra được bóng dáng của cô ấy mà thôi. Bởi kể cả khi có mặc giản dị đi nữa thì Enami-san vẫn rất nổi bật.
Sự nổi bật đó đến từ phong cách ăn mặc lẫn khí chất áp đảo đang toát ra ở diện mạo. Tôi chắc chắn sẽ không một ai có thể bỏ qua được sự hiện diện đó.
“Cậu đến thật nhỉ.”
Câu đó thực sự khiến tôi rất khó chịu. Chẳng phải chính cô ấy là người đã gọi tôi đến sao. Lại còn tự ý đi tàu đến mà không báo trước.
Dù đang có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng:
"Đừng có làm mấy chuyện thừa thãi nữa."
Dù đã nghe thấy một câu nói chất chứa bao hàm ý nhưng gương mặt của Enami-san vẫn vô cảm.
“……”
Không gian nơi đây khá yên ắng. Đôi lúc cũng có vài người qua đường liếc nhìn hai đứa. Sau đó còn có tiếng tàu về ga vọng đến. Và chỉ một lúc sau, dòng người xuống tàu đã hoàn toàn khuất dạng sâu trong màn đêm.
“Tớ đã phải đi bộ tới tận đây đó. Cậu muốn làm cái quái gì vậy? Nói đi.”
Câu hỏi của tôi một lần nữa lại vang lên trong khung cảnh tĩnh lặng của nhà ga. Tôi biết mình là một thằng hay chiều theo ý người khác. Nhưng tôi với Enami-san trước đây còn chẳng nói chuyện với nhau. Thế mà giờ cô ấy lại còn đến gần nhà tôi mà không màng tới sự cho phép. Tôi đâu có nghĩa vụ phải gặp cô ấy chứ.
Biểu cảm trên gương mặt của Enami-san vẫn không hề thay đổi.
“Cậu có tiền không?”
Đó đâu phải câu trả lời chứ, nhưng tôi vẫn lắc đầu.
“Mà sao ở đây vắng người thế? Mới có 9 rưỡi mà nhỉ.”
“Thì đây là khu dân cư mà, nên đâu có nhiều dịch vụ giải trí. Đến đây chẳng có gì hay ho đâu.”
Thế nên, chỉ có những người đang trở về nhà mới sử dụng nhà ga vào thời điểm này.
“Tôi nghĩ nơi đây đâu có tệ, nó được đấy chứ.”
“Cậu đến đây để nói mấy chuyện đó sao?”
“Không.”
Lần đầu tiên cô ấy trả lời câu hỏi của tôi. Vì thế tôi liền hỏi lại lần nữa.
“Vậy thì là gì?”
“…….”
Nhưng cô ấy vẫn không chịu trả lời và còn đang nhìn tôi với hàng mi dài cong vút.
“Nếu cậu mà không nói lý do ra thì tớ sẽ bỏ về đấy.”
Để chứng minh nó không phải là lời nói suông, tôi dứt khoát quay gót và cứ thế bước đi.
Hai bước, sau đó là ba bước, vẫn không có phản hồi gì từ Enami-san và rồi đến bước thứ 10, tôi chẳng còn cách nào khác đành quay lại nhìn.
Enami-san vẫn đứng nguyên ở đó.
“Chết tiệt …..”
Nếu mà rời đi bây giờ, thì chắc chắn tôi sẽ đạt được những gì mình muốn. Nhưng chân tôi lại không thể di chuyển. Và không hiểu sao, tôi có một cảm giác rằng mình không nên làm chuyện đó.
Vì thế, tôi lại quay trở về chỗ của Enami-san.
“Cậu đang bị làm sao vậy! Đủ rồi đó!”
Tôi liền nổi đóa lên, nhưng Enami-san lại không hề hoảng sợ. Thay vào đó, không hiểu sao mà hai má cô ấy liền giãn ra và:
“Cậu tốt bụng thật đấy.”
Chết tiệt! Có lẽ mình nên về thôi.
Nhưng rốt cuộc thì tôi lại không thể làm được điều đó. Và Enami-san liền nhẹ nhàng nói với tôi.
“Đi thôi nào.”
Còn đi đâu thì cô ấy không nói.