Ngày hôm sau.
Khi tiết học cuối cùng đã kết thúc, tôi liền bước tới cổng trường và nhìn thấy Enami-san.
Cô ấy vẫn nổi bật như mọi khi. Dù có vẻ không hề để tâm đến chuyện đó, nhưng rõ ràng Enami-san đang thu hút mọi ánh mắt.
Tôi bước đến chỗ cô ấy và nói:
“…… Cậu ở đây đúng như tớ nghĩ.”
Và Enami-san đáp lại:
“Đúng rồi đấy.”
Sau đó, cô ấy bước đến bên cạnh tôi mà không chút ngượng ngùng. Bầu không khí lúc này đã không còn ồn ào như hôm qua nhưng phản ứng của những người xung quanh thì lại rõ như in. Tôi có thể nghe thấy những câu nói “không thể nào” và “đúng thật rồi” vang lên .
“Cùng về nào.”
Tôi tự hỏi không biết Enami-san có nghe thấy những giọng nói này không. Hay ít nhất là cô ấy đang cố gắng chọn điểm chờ là cổng trường thay vì lớp học để không bị phát hiện?
Rồi hai đứa cùng nhau đi bộ xuống đồi.
Không biết có tin đồn nào nói chúng tôi đang hẹn hò không. Bởi nếu tôi mà là họ thì chắc chắn sẽ hiểu lầm thành như vậy.
“Sao cậu cứ ngó nghiêng suốt thế?”
“Không, không có gì đâu …. Chỉ là bây giờ bọn mình đang bị bao cặp mắt săm soi.”
“Thật sao? Chẳng phải vẫn giống như mọi ngày à?”
“Tớ tự hỏi”
Nghe thấy cô ấy nói điều đó tôi mới nhận ra.
Vì Enami-san là một cô gái xinh đẹp và nổi tiếng ở trường nên luôn thu hút mọi sự chú ý. Do đó, tôi nghĩ cô ấy đã quen với điều đó và không nghĩ nó bất thường.
“Cậu vất vả quá nhỉ?”
“Sao cơ?”
“Không, không có gì đâu.”
Enami-san liền tiến lên trước tôi một chút rồi sau đó hỏi:
“Này, hôm qua cậu với Nishikawa đã nói chuyện gì vậy?”
“Eh?”
Chắc hẳn là giờ nghỉ trưa hôm qua, Enami-san đã nhìn thấy chúng tôi cùng đi ra khỏi lớp.
“Đâu còn chuyện gì ngoài cậu nữa.”
“Về tôi sao?”
“Bọn tớ nói về những chuyện đã và đang xảy ra với cậu gần đây.”
Tôi liền giải thích ngắn gọn. Từ việc hai đứa cùng thắc mắc tại sao Enami-san lại bắt chuyện với tôi. Đến việc, Nishikawa cũng lo lắng cho cô ấy. Nhưng khi nghe thấy điều này thì Enami-san đã nổi giận và nói thầm điều gì đó. Tôi nghĩ đây chính là lúc mà Nishikawa đã nhắc ‘khi cô ấy có một tâm trạng tồi tệ’. Thế nên tôi đã quyết định làm theo lời khuyên của Nishikawa là không nói đến chuyện này nữa.
“…… Có vẻ hai cậu đã nói nhiều chuyện thú vị nhỉ?”
Nói xong, Enami-san bỗng bước đi nhanh hơn. Cô ấy rõ ràng đang tức giận. Vì thế, tôi đã vội vã đuổi theo.
“….. Không phải đâu. Cho tớ xin lỗi vì đã làm một điều tệ hại.”
Ngay khi nghe thấy câu đó, Enami-san liền dừng bước, rồi quay sang nhìn tôi.
Gương mặt của cô ấy đang mang một biểu cảm lạnh lùng y chang tuần trước. Nó khiến cho tôi phải tự vấn không biết mình đã dẫm phải mìn ở đâu.
Hai đứa nhìn chằm chằm vào nhau được một lúc, rồi Enami-san đột nhiên hỏi.
“Cậu đang áy náy à?”
Vẫn không có một chút thay đổi gì ở nét mặt của Enami-san. Và khi tôi còn đang hoang mang không biết phải làm gì, thì hai má của cô ấy liền giãn ra.
“Đúng như tôi nghĩ, cậu đang áy náy.”
“…… À thì?”
“Tôi không giận đâu, chỉ đang trêu chọc cậu chút thôi.”
Gì vậy chứ? Tôi liền cúi đầu thở dài.
“…… Trông cậu buồn cười lắm.”
“Đừng trêu chọc tớ nữa. Nó có hại cho tim tớ lắm đấy.”
“Xin lỗi.”
Có vẻ như Enami-san rất thích thú với phản ứng của tôi.
“Nishikawa là một người bạn tốt, nhưng lại hơi quan tâm thái quá. Có thể cậu ta đã gây ra nhiều điều phiền toái rồi, nhưng đừng để bụng chuyện đó nhé.”
“Đâu có, ngay từ đầu tớ đã không để tâm đến chuyện đó rồi, cũng chẳng hề nghĩ cậu ấy phiền phức luôn.”
“Vậy thì được rồi.”
Nishikawa thực sự là một người bạn tốt. Bởi cô ấy đã có được một mối quan hệ tốt với Enami-san và chẳng những vậy còn vun đắp cho điều đó.
“Tớ chắc chắn Nishikawa lo lắng cho cậu lắm đó. Vì đã dành nhiều thời gian ở bên cậu, nên cô ấy có cơ sở để nghĩ như vậy. Ý tớ muốn nói là, Enami-san này, cậu biết đấy….”
Tôi quyết định nhân cơ hội này trả thù cô ấy nên đã nói….
“Về tính cách của cậu … cậu biết đấy, nó có một chút vấn đề. …… ”
Nhưng ngay sau đó tôi đã hối hận. Mình đang nói cái gì vậy? Nói thẳng vào mặt người ta là chuyện không hay chút nào.
Và đúng như những gì tôi sợ hãi, hai má của Enami-san đã co lại thành một nụ cười trên môi. Chưa kể nó còn đang giật giật. Không giống như lúc trước, lần này có vẻ cô ấy giận thật rồi.
“À không, bây giờ thì, nó đã, tốt …. khác rồi. Tớ đã hơi phóng đại nó quá …..”
Dù vậy, tôi biết mình không thể nào bào chữa được những câu chữ chắc như đinh đóng cột đó.
Và Enami-san nói:
“Tính cách của tôi có vấn đề hử ….. Hmm, ra vậy. Thế cậu có thể nói rõ điều đó cho tôi hơn được không?”
“Không.”
Dù đang bị rối loạn, nhưng tôi nghĩ nó vẫn có phần đúng. Bởi nếu không, cô ấy đã chẳng làm những điều như vậy trong lớp học. Và tất nhiên, tôi sẽ không nói ra suy nghĩ đó.
“Ê, Nishikawa không hề nói những điều tương tự như này về tôi phải không?”
“Ừ. Cái này chỉ là ý kiến riêng của tớ thôi.”
“Hmm. Tôi lại nghĩ ý kiến đó của cậu chẳng khắc gì những lời lấp liếm cả.”
Thôi xong, chẳng phải đây là bẫy sao? Mình chủ quan quá rồi.
“Ừ, cậu đúng rồi.”
Rốt cuộc thì, tôi đã quyết định từ bỏ. Bởi cũng đâu thể nói dối cô ấy được nữa. Vậy nên, tôi nghĩ mình tốt hơn hết là nên trung thực.
“Cậu khá ích kỷ.”
“Huh.”
“Như cái lần cậu chặn đầu tớ mà không nói ra lý do tại sao chẳng hạn.”
Có thể nói đây chính là cơ hội tốt cho tôi để giãi bày những suy nghĩ thực lòng mình, rồi từ đó khám phá ra những gì Enami-san đang nghĩ.