“Cậu gọi đó là ích kỷ sao? Tưởng lúc trước tôi đã nói rằng: ‘nó có vẻ thú vị rồi chứ’. ….”
Câu trả lời của Enami-san vẫn không hề thay đổi.
“Vậy tại sao cậu lại nghĩ nó thú vị? Tại sao cậu lại nghiêm túc đến trường ở những buổi học đầu?”
“….. Hôm nay cậu mè nheo thế nhỉ.”
“Nói cho tớ biết đi, Enami-san. Tớ thực sự không hiểu gì cả, cũng chẳng thể hiểu cậu đang nghĩ gì luôn.”
“Có nhất thiết phải hiểu không?”
Cô ấy không hề tức giận, và trả lời thản nhiên như không.
“Tớ biết. Nhưng mà….”
Hành động này không phải là để lo lắng cho Enami-san. Chỉ là tôi cảm thấy không thoải mái khi cứ bị lấn áp như thế này. Tôi có cảm giác như mình đang từng ngày hiểu cô ấy hơn. Có thể nói, Enami-san dễ nói chuyện hơn tôi nghĩ rất nhiều. Và nỗi ác cảm của bản thân hướng tới cô ấy cũng đang dần nguôi ngoai.
Nhưng tôi cũng đã tự hỏi rằng liệu làm điều đó có đúng đắn hay không.
“Xin lỗi cậu vì đã đòi hỏi một chuyện kỳ quặc.”
“……”
Tôi đã không hỏi thêm điều gì nữa và Enami-san vẫn cứ giữ im lặng. Nhưng có vẻ như lần này cô ấy đang ngẫm nghĩ về điều gì đó.
Sự im lặng còn tiếp tục thêm ít lâu nữa.
Và rồi, Enami-san nói.
“Một ai đó quan trọng.”
Đó là một lời thì thầm.
Vì tôi không hiểu cô ấy vừa nói gì nên đã hỏi ngược lại: “Sao cơ?”
“Chính cậu đã nói vậy rồi còn gì? Cậu đã nói với tôi rằng hãy đặt người quan trọng mà mình quan tâm nhất lên trên những nỗi thất vọng.”
“À, thì….”
Tôi bất ngờ vì không nghĩ cô ấy sẽ trả lời.
“Kể từ khi cậu nói với tôi điều đó, tôi đã cả dành cả ngày để suy nghĩ. Rồi tự hỏi điều quan trọng với mình là gì. Và đó chính là đáp án.”
Enami-san quay mặt đi vì xấu hổ. Nhờ vậy mà tôi biết đấy chính là suy nghĩ thực sự của cô ấy. Một suy nghĩ không hề giả trân.
“Những gì tớ đã nói ở quán ăn hôm đó sao ….”
“Ừ.”
Nishikawa cũng nói y hệt vậy. Kể từ cái ngày tôi tuôn trào cảm xúc trong mình, thì Enami-san dường như đã suy nghĩ rất lâu về điều đó. Tôi tự hỏi không biết đó có phải là về “người quan trọng” của cô ấy không.
“Tôi không biết “quan trọng” nghĩa là gì. Bởi chúng sẽ thay đổi theo thời gian. Những thứ đã từng là quan trọng đối với mình sẽ không còn được như vậy khi tình cảnh đổi thay nữa. Tôi không thích điều đó, nhưng đã tự hỏi rằng liệu có không, những điều quan trọng bất biến.”
“Tớ hiểu rồi.”
Dù đó là từ rất trừu tượng. Nhưng tôi đồng ý với suy nghĩ đó.
Có những thứ vẫn luôn quan trọng ngay cả khi ta đã đánh mất nó. Thế nên mới có nhiều lúc ta hối tiếc.
Và dường như Enami-san cũng có một thứ như vậy.
“Không chỉ thế. Tôi còn tự hỏi liệu tương lai của mình sẽ có thêm những điều quan trọng như vậy trong cuộc sống không. Vì thế, tôi nghĩ mình nên nhìn về phía trước một chút.”
Rồi sau đó, cô ấy quay mặt lại.
Enami-san đang nở một nụ cười phức tạp cùng với chút ngượng ngùng trên môi. Nó giống như thể cô ấy đang cố gắng mỉm cười để che giấu một thứ gì đó nặng nề bên trong vậy.
Từng đường nét trên gương mặt đó bỗng tỏa sáng dưới nền trời trong xanh. Và với chiếc cặp sách đang ôm ở sau lưng, cô ấy liền nhìn về một nơi nào đó xa xăm rồi nói.
“Nó có được coi là một câu trả lời không?”
Tôi nhanh chóng đáp lại.
“Ơ thế không phải à?”
“Gì thế này…”
Enami-san liền bật cười. Đó là một nụ cười thuần khiết không hề khoa trương, và nó cũng khác hẳn với những cảm xúc trước đó. Tôi tự hỏi không biết lúc này Enami-san đang cảm thấy thế nào.
“Vậy với cậu thì điều gì quan trọng?”
“Ah….”
“Là gì?”
“…… Tớ nghĩ là gia đình mình.”
Tôi trở lên xấu hổ ngay sau khi nhận ra điều mình vừa nói. Nhờ thế mà tôi đã hiểu lý do Enami-san vừa nãy lại không nói điều đó. Tại sao chúng tôi lại đi nói về những điều xấu hổ như vậy ở nơi công cộng cơ chứ?
“Tôi hiểu rồi.”
Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi có thể nói ra được điều đó.
“Mặt cậu đỏ ửng lên rồi đấy.”
Enami-san liền cười khúc khích. Mãi một lúc sau, vẻ mặt đó mới trở lại bình thường.
“Cậu phiền phức thật đấy.”
“Có sao đâu nhỉ? Tôi nghĩ cậu là người hài hước đấy chứ.”
“Ý cậu là khôi hài sao?”
"Fufu."
Chắc là do phản ứng của tôi gây buồn cười. Đối với một người như Enami-san, sẽ có cảm giác thích thú với gương mặt dễ đỏ ửng và tức giận vô cớ của tôi.
Bỏ qua chuyện đó, tôi nói.
“Enami-san, tớ sẽ hỏi cậu một điều nữa.”
“Sao tự nhiên lại nghiêm túc thế?”
Cô ấy nhìn tôi như thể đang thấy một thứ gì đó vui nhộn vậy.
“Cho tớ biết lý do tại sao cậu lại ích kỷ không giao tiếp đàng hoàng với bất kỳ ai khác ngoài Nishikawa đi.”
“Sao cơ?”
Tôi tiếp tục.
“Cậu đã thay đổi thái độ của mình rồi, thì sao ít nhất không thử học cách đối xử đúng mực với mọi người đi? Khi đó cậu vẫn sẽ có thể tiếp tục được cuộc trò chuyện với những người khác mà không phải là tớ hay Nishikawa.”
“Hả? Tôi không thích.”
Cô ấy liền nhếch mép lên và nói như vậy.
“Sao lại không? Tớ tưởng cậu đã thay đổi suy nghĩ rồi.”
“Chuyện đó có hơi….”
Vẻ mặt của Enami-san bỗng trở lên cay đắng. Lý do là đây nhỉ? Có lẽ cô ấy cũng không giỏi việc đó trước khi trở thành một người e ngại.
“….. Cậu đúng là một đứa trẻ con.”
“H~e~e có thế mà cũng bị gọi như vậy hử.”
“Chẳng phải là vậy à. Ở độ tuổi này mà chỉ có mỗi hai người bạn thì thật cô đơn. Nó khiến tớ còn phải thắc mắc rằng liệu cậu có đang có vấn đề gì về bản chất con người không đó.”
“Tôi chỉ đang chọn người mà mình muốn ở cùng thôi.”
“Cậu còn hờ hững với cả những người không có lỗi và chống đối vô lý với giáo viên của mình.”
“Hử. Nói lại thử xem.”
“Ờ, tớ cứ nhắc đi nhắc lại đấy.”
Và thế là, chúng tôi vừa đi vừa nói về những điều như vậy cho tới khi đến ngã ba.