Sau khi đặt trứng cùng với mayonnaise vào giỏ hàng thì tôi gần như đã có hết mọi thứ mình cần mua. Việc còn lại phải làm bây giờ là mang chúng ra quầy thu ngân để thanh toán, cơ mà vì lời hứa trước đó, tôi cũng đã tạt qua khu đồ ngọt.
“Vì mày đã giúp đỡ anh, nên giờ cứ chọn mua bất kỳ thứ gì mình muốn đi.”
“Anh chắc chứ?”
Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Sayaka, tôi không khỏi lo lắng cho tâm trí của con bé. Thế nhưng, sau khi chứng kiến dáng vẻ mừng rỡ chọn đồ ngọt của nó thì tôi lại chẳng buồn nói mấy lời đó nữa. Ở đây đang bày bán cơ man nào là kẹo, bim bim khoai tây và chocolates. Sau một hồi đắn đo thì con bé đã mang về một hộp chocolate Tara-Tara hai mươi tư cái dạng que.
“Nó đây.” Sayaka thả vào trong giỏ hàng.
Tôi liền hỏi con bé lý do tại sao lại mua nó.
“Chocolate thì cũng được thôi, nhưng tại sao lại là dạng que?”
“Bố từng nói nó phù hợp cho việc ăn kèm với uống rượu.”
“Ồ, mua cho bố à?”
“Huh?”
Sao nó lại hỏi ngược lại nhỉ?
“Nó ăn kèm với uống rượu phải không? Vậy thì đâu phải cho mày chứ?”
“Em vốn mua nó cho mình mà. Nhưng tất nhiên là sẽ không dùng với rượu. Em không biết mùi vị khi dùng với rượu sẽ ra sao, nhưng em tin chắc có thể ăn cùng nước trái cây.”
“Ah, ra vậy. ….”
Tôi tự hỏi suốt bấy nhiêu lâu nay con bé này có ổn không nữa.
Sayaka nhanh nhảu đi tiếp kể cả khi biết hay không biết sự lo lắng của tôi. Tôi đành thở dài và cầm giỏ hàng đi theo.
Sau khi thanh toán hóa đơn xong xuôi, chúng tôi về tầng trệt.
Nhận thấy ở gần thang cuốn có một chiếc ghế dài đang trống, tôi liền gọi Sayaka.
“Ngồi xuống đây nghỉ một lát đã nhé.”
“Eh?”
Tôi ngồi xuống ghế cùng với túi đồ mà không cần đợi câu trả lời. Hai đứa đã đi mua sắm được gần một tiếng nên tôi đoán con bé hẳn là phải tới giới hạn rồi.
“Em đói lắm nên muốn về nhà.”
“Được rồi. Nhưng giờ chân mày đang đau phải không?”
Tôi đã nghĩ về chân con bé trong suốt thời gian mua sắm. Bởi cứ mỗi khi di chuyển là nó lại thoáng cau mày, rồi bước đi những bước chân lạ lùng.
“Thì, cũng có hơi đau một chút. Nhưng em vẫn ổn. Về nhà thôi.”
“Thôi nào, đừng có cố nữa. Ngồi xuống đi.”
Khi nghe thấy tôi nói thế, Sayaka đành miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh. Tiếp đó, tôi đặt cuốn sách tham khảo vừa mua ra bên cạnh con bé rồi chỉ vào chân nó.
“Cởi giày ra đi, anh sẽ kiểm tra nó.”
“Em không muốn. Tại sao em phải làm thế ở đây chứ?”
“Cứ cởi ra đi. Không có ai xem đâu.”
“Thôi được rồi.”
Sau khi kéo khóa đôi ủng ngắn và cởi ra cùng với tất, thì bàn chân trần ửng đỏ của con bé lộ ra, và ở phần gót chân còn bị chai sần rớm máu.
“Nếu nó không vừa chân thì trả lại đi. Đằng nào thì mày cũng có muốn đi loại này đâu.”
“Em cứ tưởng nó sẽ vừa chân sau vài lần đi, nhưng ai ngờ. Xét cho cùng thì đúng là không thể đặt mua giày online được.”
“Mày có thể ăn mặc tùy ý, nhưng nếu lần tới còn để bị thương ở chân, anh sẽ không quan tâm nữa đâu.”
“Em biết rồi. Đừng cằn nhằn nữa.”
Tôi liền mở túi đồ để lấy gạc và băng ra.
“Ơ? Anh mua chúng lúc nào thế?”
“Lúc mày đi vệ sinh đấy. Chờ anh chút.”
Đầu tiên, tôi áp miếng gạc vào vết thương đã được lau qua bằng khăn tay ở gót chân. Kế đó, tôi cố định miếng gạc bằng băng dính y tế, và sau cùng thì quấn băng quanh nó lại.
“Anh cẩn thận quá rồi đấy.”
“Không hề nhé. Đau chân là một chuyện rắc rồi đấy. Vì nó sẽ ngứa ran lên khi mày đi tắm, và máu còn thấm cả vào tất nữa.”
“Vâng vâng.”
Tuy vậy, nếu cứ để con bé tiếp tục đi như thế này, thì chúng có lẽ sẽ sớm bị bong ra thôi. Nên sau khi trả lại tất cho con bé, tôi đã đưa thêm một chiếc khăn tay khác.
“Đặt cái này vào trong giày đi. Có còn hơn không.”
“Gì chứ? Anh có bao nhiêu chiếc khăn tay thế hả, ông trai chết tiệt này?”
”Anh đoán là mày sẽ không mang theo bất kỳ chiếc khăn tay nào cả, nên đã tự chuẩn bị cho một chiếc.”
“Ừ nhỉ, nhìn kĩ thì là của em.”
Mà đó mới chỉ là một chân. Thế nên tôi đã ngay lập tức yêu cầu con bé đưa cho tôi xem bên còn lại.
“Hả? Cả hai bên luôn á?”
“Tất nhiên. Làm gì có chuyện nhói đau mỗi một bên được.”
“Thì đúng, cơ mà….”
Dù than phiền, nhưng con bé vẫn cởi chiếc giày còn lại. Bên đó cũng là một vết sần ở gót chân. Tuy nhiên, nhìn chung thì có vẻ nhẹ hơn bên kia. Nên tôi chỉ áp gạc rồi quấn băng cố định.
“Giờ thì chúng ổn rồi.”
Vừa nói tôi vừa bỏ rác vào trong túi. Thế nhưng, Sayaka lại tỏ vẻ không vui.
“Ý anh là sao cơ, cái gì ổn? Mình đang bị rất nhiều người nhìn vào kia kìa.”
Tôi liền nhìn xung quanh, và đúng như con bé nói, có một vài người đang mỉm cười nhìn chúng tôi. Điển hình như một cặp vợ chồng già vừa nhìn ra đây vừa thủ thỉ. Có lẽ họ đang nói về điều gì đó kiểu như “Hồi xưa bọn ta cũng làm thế.”
Sayaka dậm chân tại chỗ để kiểm tra cảm giác của đôi giày. Sau đó, con bé đứng dậy và gõ nhẹ vào giày mình.
“Mà, em nghĩ giờ đã đỡ đau hơn rồi.”
“Anh đoán vậy. Nhưng chẳng phải mày còn có một điều gì đó cần nói với anh sao?”
“Sao cơ?”
Con bé nhìn chằm chằm vào tôi, rồi sau đó thở dài.
“Em không biết liệu anh có hiểu điều này không, nhưng ông anh trai chết tiệt à, làm việc này không phải là để kể công nhé. Bất kể có làm gì đi nữa, nếu anh cứ hành động với cái thái độ ấy thì sẽ chẳng bao giờ đào hoa nổi đâu.”
“Vậy thì nhớ biết ơn đi nhé.”
“Không phải chuyện đó.”
“…”
Sayaka bỗng thất thần bỏ đi ngay sau đó. Tôi nghĩ chắc con bé đang xấu hổ vì nhận ra mình vẫn còn bị chú ý.
“Thiệt tình, mày chẳng thật lòng chút nào cả.”
Vừa đuổi theo con bé tôi vừa nghĩ nó thật hết thuốc chữa.