Tanin wo Yosetsukenai Buaisouna Joshi ni Sekkyou shitara, Mechakucha Natsukareta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 177

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7504

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 33

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 264

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 191

Tập 01 - Chương 42: Chuẩn bị

“….. Lời khuyên gì cơ?”

Tôi không hiểu cậu ta nói thế là có ý gì.

“Mày đã từng một lần đi quá giới hạn phải không?”

Lúc đó tôi đã hiểu.

Là vụ việc đó. Tuần trước, tôi đã gặp chút rắc rối với mấy bọn du côn sau khi ghé vào trung tâm game. Rồi đánh gục bọn chúng.

“……”

Thấy tôi im lặng, Yamazaki đã coi nó là lời xác nhận.

“Vậy thì đúng rồi nhỉ. Nếu thế thì mày gặp rắc rối rồi.”

“Hở?”

Tôi tự hỏi có khi nào đã có chuyện gì xảy ra với bọn du côn đó hay không. Bởi ban nãy Yamazaki đã nhắc đến chuyện cho tôi lời khuyên.

Đồng thời, trong tâm trí tôi cũng xuất hiện một thắc mắc.

“Sao mày lại biết được chuyện đó?”

Tôi tưởng sẽ không có ai biết được chứ. Đến chính thằng bị tôi đánh cũng đã khai rằng mình đột nhiên bị đau bụng cơ mà. Và còn nghe nói vụ đó đã coi như là một điều gì đó khác với ẩu đả.

“Việc đó đâu có gì to tát. Bởi tao và thằng đó học cùng trường.”

Như thói quen, tôi đã nghĩ cậu ta tới một nơi không tốt đẹp.

“Ở trường tao, bọn nó có tai tiếng thích bắt nạt những người yếu thế. Mặt khác thì vì hèn nhát nên không dám gây hấn với những người như tao. Tao cũng không có quen biết gì hết nên chỉ tình cờ nghe thấy bọn nó nói về mày.”

“….. Sao mày biết đó là tao?”

“Vì có nét tương đồng. Không những vậy. Bọn nó còn đi dò hỏi tên của mày và đã biết được. Nên sau đó tao cũng đã nghe thấy cái tên Naoya Ookusu phát ra từ miệng của bọn nó.”

“Khoan đã, làm thế nào mà bọn nó biết được tên tao ….?”

Tất nhiên tôi chẳng dại gì mà nói tên của mình ra. Dù bọn chúng có thể nhận ra được trường tôi đang học qua bộ đồng phục, nhưng chỉ có vậy mà thôi.

“Chuyện đó tao cũng không biết gì nhiều đâu, nhưng qua cách nói chuyện của bọn nó thì có vẻ là muốn trả thù mày.”

“….. Mày chắc chứ?”

Lúc này, tôi đang nôn nóng vì câu nói “Mày gặp rắc rối rồi” của Yamazaki khi nãy.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng có lẽ tên đó cay việc bị tôi đánh nên mới đi tìm kiếm thông tin về tôi để trả thù.

Và tệ hơn là ……

“Mày vừa nãy có nói là bọn nó thích bắt nạt kẻ yếu và không dám gây hấn với những người mạnh như mày phải không?”

“Ừ.”

“Nếu là vậy thì … không lẽ, mục tiêu trả thù của bọn nó là …”

“Ừ, đúng rồi đấy. Là em gái của mày đấy.”

Rốt cuộc thì giờ tôi cũng đã hiểu tại sao ban nãy Yamazaki lại luôn hỏi về Sayaka như vậy.

“Tao không biết chính xác bọn nó đang lên kế hoạch gì. Nhưng đó hẳn phải là một chuyện kinh khủng. Vậy nên tao mới đến đây hôm nay.”

“……”

Tôi chết lặng.

Và không khỏi nguyền rủa chính mình.

Tại sao lúc đó tôi lại hành độnng hấp tấp thiếu suy nghĩ như vậy chứ? Là vì làm chuyện đó để ngăn chúng không chèn ép Saito và Shindo sao? Không. Không chỉ có vậy. Lúc đó, cơ thể tôi còn thích ứng với một cảm giác quen thuộc khi xưa nữa. Đó là một sự thôi thúc muốn đập tên đó ra bã, và tôi đã thuận theo.

Dù có biện minh gì đi chăng nữa cũng đều vô nghĩa. Tôi đã làm một việc sai lầm rồi.

 “Tao chỉ có thể nói với mày có vậy thôi. Cẩn thận đi nhé.”

Yamazaki liền đứng dậy.

Sự tuyệt vọng đang bủa vây lấy tôi. Và tầm nhìn thì dần thu hẹp lại. Tôi cứ nghĩ việc mình làm là đúng. Bởi kể từ khi không còn làm đầu gấu, tôi chưa từng dính vào một rắc rối nào.

Vậy mà giờ đây tôi lại bị rơi vào một tình huống như vậy.

Cho đến khi được Yamazaki, người mà tôi không muốn gặp đến cảnh báo, tôi hoàn toàn không nhận ra rằng Sayaka sắp gặp nguy hiểm. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi không hề hay biết? Tôi sẽ làm gì nếu như con bé đã phải trải qua một chuyện kinh khủng mà không biết chân tướng vụ việc?

Tôi đúng là một thằng ngốc. Luôn luôn là thế.

Tôi cũng đã nghi ngờ Yamazaki, dù đang được cậu ta giúp đỡ.

(Chỉ vì lý do cậu ta đã tìm kiếm nhà tôi bằng cách theo dõi em gái tôi.)

Và tôi đã nghĩ, có lẽ Yamazaki đang bảo vệ Sayaka chăng?

Để có thể cứu giúp con bé kịp thời khi ngộ nhỡ chuyện đó xảy ra. Chứ không đơn thuần chỉ là đến để gặp tôi.

Trong khi tôi đang ôm đầu, thì Yamazaki nhanh chóng rời đi.

Tôi tự nhủ: Không, không thể để cậu ta rời đi như thế này được.

Giờ không phải là lúc dằn vặt. Vì tôi có nhiều việc cần phải làm. Tôi cần phải đứng dậy và tiến về phía trước.

Tôi liền đuổi theo và túm lấy cánh tay của Yamazaki. Cậu ta quay đầu nhìn tôi theo phản xạ.

Tôi nói:

“Kể cho tao nghe về bọn nó đi. Bọn nó thường ở đâu?”

Yamazaki nhìn chằm chằm vào tôi. Và tôi đã không hề né tránh ánh mắt đó.

Tôi đã hạ quyết tâm rồi. Đó chính là lý do tại sao mà tôi đã sống đến giờ.

“Tao vẫn chưa quên những gì mày nói ở ngày hôm đó đâu. Thật đấy, tao chưa quên đâu.”

Tôi nhớ lại.

–Sau cái ngày mọi thứ sụp đổ, tôi đã gọi điện cho Yamazaki để hẹn gặp cậu ta.

Khi đó, những giọt lệ vẫn còn đọng lại sâu trong đôi mắt trũng của tôi. Yamazaki dường như cũng đoán được điều gì đó khi nhìn thấy bộ dạng ấy.

Tôi đã nói.

(Tao sẽ không bao giờ—)

Tôi gắng sức nói ra trong đau khổ.

Từ đó, nó luôn hằn sâu vào trong tiềm thức. Nhắc nhở tôi không bao giờ được quên nó. Một lời thề mà tôi buộc phải giữ trọn bằng bất cứ giá nào, dù cho nó đau đớn hay là khó nhọc đến mấy.

Lúc này, Yamazaki đang nhìn tôi với ánh mắt y chang ngày hôm đó.

“….. mày và tao khác nhau.”

Yamazaki mở miệng.

“Tao nghĩ mày và tao không nên dính líu tới nhau nữa. Vì mày đã trở về nơi mình thuộc về, và tao thì vẫn đang ở nơi dành cho tao.”

“Ah.”

Những lối đi riêng. Những suy nghĩ riêng. Có lẽ chúng sẽ không bao giờ hòa lẫn vào nhau nữa.

Tuy vậy, tôi có trách nhiệm.

Trách nhiệm đó là nỗ lực bảo vệ những gì mình đang có, kể cả khi không còn Yazamaki ở bên cạnh.

“Cảm ơn nhé, Yamazaki.”

Chúng là những từ thật lòng xuất phát từ sâu thẳm bên trong tôi. Và Yamazai đã đáp lại rằng:

“Mày không cần phải để ý đến chuyện đó.”

Giờ thì, tôi không còn để tâm đến chuyện gì sắp xảy ra với mình nữa.

Vì tôi sẽ làm những việc mình cần phải làm.