Vào buổi tối, điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn.
Và khi mở màn hình thì thấy cái tên Risa Enami.
[Cậu còn thức không?]
Lúc này đã hơn 11 giờ đêm, và tôi đang nghỉ giải lao ở phòng khách với một tách trà lúa mạch.
[Tớ vẫn thức, sao thế?]
Tôi nhanh chóng uống hết ly trà. Có thể nói, việc nhận được tin nhắn Line từ Enami-san đã không còn khiến tôi bất ngờ nữa.
[Hiểu rồi, cậu đang chăm chỉ học bài.]
[Ừ.]
Ngày mai, tôi sẽ rũ dẹp bỏ mọi thứ. Tâm trí tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tuy thế, nó không có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ bài kiểm tra giữa kỳ sắp tới này. Bởi tôi vẫn đang học và quyết tâm làm mọi điều mình có thể trong hôm nay.
[Cậu đang ở đâu thế, Enami-san?]
Sau khi bấm gửi và chờ một lúc thì cuối cùng tôi đã nhận được một bức ảnh.
Khi phóng to bức ảnh đó ra, đập vào mắt tôi là tràn ngập đống sách vở. Chúng là của môn toán với kiến thức tôi dạy lúc trước. Do đó, không thể phụ nhận được việc Enami-san đang ôn bài cho kỳ kiểm tra.
Cô ấy tiếp tục gửi tin nhắn.
[Tôi sẽ tránh bị điểm liệt.]
Trước đây, tôi cũng đã từng nghe thấy điều đó. Có thể nói, Enami-san đang rất nghiêm túc về việc ấy.
[Chúc cậu may mắn!]
Tôi tin là Enami-san đang phải gánh vác một điều gì đó. Tuy nhiên, cô ấy vẫn không từ bỏ việc học tập của mình. Đó là quả một sự thay đổi không tưởng từ Enami-san cũ.
Rồi tôi chợt nghĩ tới một chuyện và ngay lập tức gửi tin nhắn cho cô ấy.
[Hãy nói cho Nishikawa nghe điều đó đi!]
Tôi nhớ lại gương mặt cô đơn của Nishikawa. Vì thế tôi hy vọng hai người họ có thể quan tâm tới nhau, và truyền đạt chính xác cảm xúc của mình đến đối phương.
[Tại sao phải làm thế?]
[Tớ đã nghe từ Nishikawa rằng cậu và cô ấy vẫn chưa có một cuộc nhắn tin đúng nghĩa.]
[Có chắc là Nishikawa quan tâm đến việc đó không?]
Xét cho cùng, Enami-san không hề có những ý nghĩ lớn lao nào cả. Chẳng qua là cô ấy không để ý đến những chi tiết như vậy thôi.
[Cậu ấy đã rất thất vọng khi biết tớ và cậu nhắn tin với nhau đấy.]
[Tại sao chứ? Lol.]
[Vì có lẽ cậu ấy đã nghĩ mình là người bạn thân nhất của cậu.]
[Tôi nghĩ cậu không cần phải bận tâm về chuyện đó đâu.]
Có lẽ vậy. Tôi biết rất rõ tình bạn giữa hai người họ là vô cùng bền chặt.
Nhưng cũng chính vì thế mà tôi mới muốn Enami-san hãy nói cho Nishikawa biết mình muốn làm gì.
[Tốt thôi. Chỉ cần cậu nói với Nishikawa biết mình đang chăm chỉ học hành là được. Tớ khẳng định cậu ấy sẽ rất hạnh phúc đấy.]
[Nếu cậu đã nói đến vậy thì…..]
Thả người xuống ghế sofa ở trong phòng khách, tôi đặt chiếc điện thoại của mình lên bàn rồi hít một hơi thật sâu. Khoảng chừng ba phút sau, điện thoại của tôi liền rung lên.
[Cậu ấy trả lời tôi ngay lập tức luôn. …. Và quả thật là rất phấn khích!]
[Thấy chưa, tớ đã nói rồi mà.]
[Tôi không nghĩ điều đó lại làm cậu ấy hạnh phúc như vậy.]
Enami-san cũng không có ác ý. Nhưng nếu không hiểu đúng về nó thì sẽ bỏ lỡ mất điều gì đó quan trọng.
Tôi đã nghĩ như vậy đó.
[Khi tôi nhắn cho cậu ấy biết tôi sẽ không bị điểm liệt, thì ngay lập tức nhận được biểu cảm òa khóc.]
[Có lẽ là cậu ấy đang lo lắng cho cậu nhỉ?]
[Tôi cũng không chắc lắm.]
Tôi không biết làm thế nào mà mối quan hệ của hai người đó lại thành ra bây giờ. Tuy nhiên, những thứ ở trong khoảng thời gian đó đều của riêng họ.
Nói cách khác đó là tất cả những gì tôi có thể làm được cho họ.
[Có lẽ tôi sẽ thỉnh thoảng nhắn tin với Nishikawa.]
[Được đấy.]
Có thể việc tôi làm là bao đồng, nhưng tôi thực sự muốn hai người họ mở lòng với nhau.
Ánh mắt tôi hiện giờ đang hướng về bàn thờ Phật ở phòng khách. Tôi vẫn luôn cúng trà và gạo ở đó mỗi ngày. Rồi di ảnh của mẹ tôi liền lọt vào trong tầm mắt.
Không biết ánh mắt của bà ấy đang trách móc tôi hay là tha thứ tôi nhỉ. Dần dần, tôi gặp khó với việc đó nên đã ngước nhìn lên trần nhà.
Ánh sáng của đèn huỳnh quang làm tôi chóa lóa. Và điện thoại của tôi lại rung lên một lần nữa.
[Con người cậu thực sự nghiêm túc nhỉ?]
Nghiêm túc à? Mà cũng phải thôi, vì cậu đâu có biết quá khứ của tôi, nên hai chữ đó đúng ấy chứ.
Không ai ở trong trường cao trung biết tôi có một khoảng thời gian khó khăn. Nhờ vào may mắn, tôi đã có thể giữ được bí mật đó cho đến giờ. Hồi còn học sơ trung tôi không quen nhiều người. Mặt khác thì sau khi không còn là thằng đầu gấu, tôi đã nhận được những cái liếc nhìn lạnh tanh từ bọn cùng lớp.
Tôi không thể hòa hợp với bọn họ.
[Chắc vậy.]
Đúng ra thì, có thể cũng có một số người đã nghe về quá khứ của tôi. Nhưng sẽ rất khó liên tưởng được tôi ở quá khứ với tôi ở hiện tại lúc này.
[Cậu lại muốn đứng nhất nữa nhỉ?]
[Tất nhiên!]
Tôi không còn nghĩ đến chuyện xác định giá trị bản thân hay bất kỳ điều gì như thế nữa.
Tôi bây giờ chỉ nghĩ đến việc mình phải làm và việc cần phải hoàn thành mà thôi.
Cũng chưa từng kể với ai về những chuyện đó. Tuy vậy tôi vẫn luôn muốn mình là người giỏi nhất.
Dù đó chỉ là để thỏa mãn bản thân.
[Sau này, ngộ nhỡ tôi có không hiểu điều gì đó, mong cậu hãy giúp đỡ.]
Enami-san có vẻ như đã muốn quay lại với việc học. Thế nên tôi sẽ đáp lại.
[Được thôi. Không thành vấn đề.]
Cuộc trò chuyện trên Line đến đây là kết thúc.
Sau khi nhắn tin với Enami-san, tôi thấy mình cảm thấy thư thái hơn chút. Bởi những điều tôi đã nói với Yamazaki lúc chiều vẫn cứ vẩn vơ trong tâm trí khi đang học nên không thể tập trung được mấy.
Nhưng vì đã thoát ly cảm xúc, mọi rối bời trong tôi đều tan biến.
Cảm ơn cậu, Enami-san.
Và tôi nghĩ mình vẫn có thể làm hết sức.