Tôi tự hỏi không biết mình đã là bạn của Enami-san chưa? Bởi tôi còn nói chuyện với cô ấy thường xuyên hơn hai thằng bạn thân nhất là Saito và Shindo. Chưa kể, ấn tượng về cô ấy cũng đã khác đi rất nhiều. Đó là một cô gái thích trọc ghẹo người khác hơn là giữ im lặng và gương mặt đó khi nở nụ cười còn đẹp hơn cả khi lạnh lùng.
Mối quan hệ kỳ lạ này vẫn tiếp tục cho đến thứ sáu.
“Chào buổi sáng.”
“Ừ, chào buổi sáng.”
Đó là lời chào hỏi của chúng tôi khi đến lớp.
“Dạy tôi phần bài trước đi, tôi vẫn chưa hiểu chỗ đó.”
“Ừ, được thôi.”
Cuối buổi học, Enami-san tiến đến chỗ tôi và nói:
“– Cùng về nhé.”
Rồi sau đó, cô ấy đứng đợi ở cổng trường.
Cứ như vậy, tôi bỗng có một cảm giác như mình đã luôn ở bên cạnh Enami-san suốt cả tuần. Nó cứ như là một điều tất yếu vậy. Cho đến cuối tuần trước, mối quan hệ này vẫn còn bị bao phủ bởi một tấm màn đêm, nhưng giờ đây nó đã dần chuyển sang một mối quan hệ thân thiện.
Về đến nhà, tôi nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra phòng khách.
Sau khi hoàn thành xong việc nấu bữa tối và dọn dẹp nhà cửa, thì tôi nghe thấy tiếng tin nhắn của điện thoại mình.
Chắc là của Enami-san nhỉ?
Thế nhưng, khi tôi nhìn vào màn hình điện thoại của mình thì lại thấy một cái tên khác.
Tin nhắn đó là của Shiori Fujisaki.
[Bọn mình có thể nói chuyện bây giờ được không?]
Đây là một điều bất thường, tôi nghĩ vậy. Bởi mặc dù đã trao đổi ID line với nhau từ lâu, nhưng chúng tôi lại hiếm khi liên lạc qua nó.
Vì thế, tôi liền xả nước để giặt sạch giẻ lau bếp rồi sau đó vắt nó lên một cái móc treo nhỏ cho mau khô. Tiếp đó là lau khô tay bằng một chiếc giẻ khác.
[Ok, được rồi đó. Thế có chuyện gì vậy?]
Trong lúc tôi đang thắc mắc liệu chủ đề nói chuyện có phải là kỳ thi giữa kỳ sắp tới không, thì máy tôi liền nhận được một tin nhắn.
[Tớ có một chuyện muốn hỏi cậu.]
[Là gì vậy?]
Fujisaki cũng từng làm thế này một lần khi hỏi tôi về những điều mình chưa hiểu trước hôm kiểm tra. Vì thế nên tôi đã đinh ninh lần này cũng giống như vậy khi nhìn thấy những câu chữ quen thuộc đó
Nhưng hôm nay thì khác.
[Đang có nhiều tin đồn chấn động về Enami-san lắm, cậu có biết không?]
[Tin đồn á?]
[Ừ ….. kiểu như hai cậu đang hẹn hò, chẳng hạn.]
Tôi như không tin vào mắt mình. Enami-san và tôi đang hẹn hò sao? Đó không thể nào là sự thật được.
[Không, không phải đâu. Nó là hoàn toàn là lời bịa đặt.]
- Có lẽ tin đồn này bắt nguồn từ việc chúng tôi bị nhìn thấy khi đi về chung với nhau. Tôi cũng đã có dự cảm trước đó. Nhưng vẫn không thể tin rằng họ thực sự nghĩ chúng tôi đang hẹn hò.
[Cậu cũng biết tính cách Enami-san thế nào rồi mà, phải không? Cậu nghĩ liệu có chuyện cô ấy đột nhiên yêu ai đó không?]
Và tin nhắn trả lời đến ngay lập tức.
[Tớ cũng không tin là vậy. Nhưng trông hai cậu dạo này có vẻ khá hợp nhau.]
Các ngón tay tôi liền đông cứng lại.
[Bởi Enami-san trông có vẻ rất hào hứng khi ở bên Ookusu-kun]
Rồi thêm một tin nhắn nữa.
[Và Ookusu-kun thì dường như lúc đó cũng rất vui vẻ.]
Tôi liền sững sờ.
Tôi vui á…..? Không lẽ đó là suy nghĩ của những người ở xung quanh sao? Đối với tôi, nó chỉ giống như có thêm một người bạn vậy.
[Bọn tớ chỉ nói chuyện bình thường thôi mà. Sao đột nhiên lại có những tin đồn này chứ?]
[Cho tớ xin lỗi nếu như có làm phiền cậu. Nhưng tớ thực sự tò mò.]
[Đừng làm vậy.]
[Cậu đang học à?]
[Không, vẫn chưa.]
Ngay cả với Fujisaki, người đã biết một số chuyện xảy ra, còn nghi ngờ. Thì những thành viên khác trong lớp vốn không biết gì sẽ nghĩ ra sao.
[Bọn tớ chỉ nói chuyện với nhau thôi. Tất cả chỉ có vậy thôi.]
[….. Enami-san là một cô gái xinh đẹp phải không?]
[Ừ tớ nghĩ vậy, nhưng thế thì sao?]
[Không có gi đâu.]
Có lẽ chính Fujisaki là người nghi ngờ bọn tôi đang hẹn hò nhất. Cho dù tôi có thanh minh gì đi nữa, thì sự nghi ngờ đó sẽ không bao giờ bị xua tan.
[Việc học của cậu thế nào rồi?]
Tôi liền chuyển chủ đề. Và tin nhắn trả lời của Fujisaki cũng ngay sau đó một chút.
[Mọi chuyện vẫn tiến triển tốt đẹp. Vì chúng mình đã hạ quyết tâm thi đấu với nhau mà. Phải không?]
[Phải rồi, tớ cũng đoán là vậy. Và phần thưởng là nghe theo lời người chiến thắng đúng không?]
[Ừ.]
Dù hai đứa có thi đấu hay không thi đấu thì tôi vẫn sẽ không thua. Bởi tôi sẽ không bao giờ chủ quan.
[Tớ sẽ không bao giờ thua nữa đâu.]
Tin nhắn đó là một lời tuyên bố chắc nịch từ Fujisaki.
Tôi không biết tại sao lúc đó cô ấy lại yêu cầu thi đấu, nhưng chắc hẳn là phải có lý do đằng sau. Cơ mà Fujisaki muốn tôi làm gì cho cô ấy vậy?
[Cả hai cùng cố gắng hết sức nhé.]
Fujisaki liền nhắn lại.
[Ừ.]
Và cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc ở đó, hai đứa đã không còn nhắn thêm gì cho nhau nữa. Có lẽ là do ý thức về việc học.
Tôi liền tắt màn hình điện thoại và sau đó đi tới chỗ nồi cơm để kiểm tra lại việc cài đặt trước khi rời khỏi bếp.
Mình nên đi tắm trước khi học bài nhỉ?
Với ý nghĩ đó, tôi liền bước ra khỏi phòng khách, nhưng suýt chút nữa đã va phải đứa em gái Sayaka vừa đi ra từ nhà tắm.
“À, anh xin lỗi.”
“Hmm.”
Sayaka liền đi ngang qua mặt tôi và bước lên bậc cầu thang. Nhưng mới lên được nửa chừng thì con bé đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?”
“…… ông anh trai chết tiệt. Chúc mừng mùa xuân đã đến với anh.”
“……. Đang nói về chuyện của Enami-san đấy à?”
Con bé liền gật đầu đáp lại. Tôi đoán có lẽ là do Enami-san rất nổi tiếng nên tin đồn mới lan ra cả năm nhất như vậy.
“Chuyện đó không phải như thế đâu. Để anh mày giải thích.”
“Không hẹn hò? Vậy mà anh còn được cho là người đã tỏ tình với cô ấy đấy.”
“Tỏ tình á? Không bao giờ.”
Có vẻ như xung quanh câu chuyện đó vẫn còn nhiều tin đồn khác.
“Nếu không hẹn hò, thì sao anh lại đi về với một cô gái xinh đẹp như vậy?”
“Anh cũng đâu có biết.”
Sau đó, tôi đã giải thích những chuyện xảy ra cho đến giờ, nhưng không đề cập gì đến lần lỡ thuyết giảng ở quán ăn gia đình. Con bé vừa nghe tôi nói vừa làm một vẻ mặt khó hiểu, nên tôi đoán nó vẫn chưa thể tin chuyện này ngay được.
“Dù sao đi nữa, nếu chuyện này còn tiếp tục, thì những người đó vẫn sẽ nghĩ anh và cô gái xinh đẹp ấy là người yêu của nhau. Đồng thời bọn họ cũng sẽ cố gặng hỏi em về chuyện hai người đã bắt đầu hẹn hò ra sao nữa.”
“Cho anh mày xin lỗi về chuyện đó. Nhưng quả thật bọn anh không có hẹn hò.”
“Vậy à.”
Vì đã giải thích xong xuôi nên tôi nói với con bé rằng mình sẽ đi tắm ngay bây giờ và rời đi.
Thế nhưng, con bé đã gọi tôi lại.
“Này, còn một chuyện nữa em chưa nói.”
“Chuyện gì thế?”
Không hiểu sao gương mặt của Sayaka đột nhiên trở lên nghiêm túc.
“Hôm nay em đã gặp một người bạn của anh, tên là Yamazaki.”
Đôi chân tôi liền đông cứng lại.
Và đây mới chính là lúc tôi thực sự chết lặng.