Ngày hôm sau.
“Naocchi, dành một chút thời gian cho mình nhé?”
Nishikawa đã hỏi tôi như vậy khi vừa mới bắt đầu giờ nghỉ trưa.
Có thể cuộc trò chuyện này sẽ xoay quanh chuyện tìm hiểu thông tin mà Nishikawa đã từng đề cập trước đó. Nên tôi liền gật đầu đồng ý.
Sau đó, chúng tôi di chuyển đến thềm nghỉ gần sân thượng.
“Về chuyện của Risa-chan ….”
Đúng như tôi nghĩ, nội dung chính là về Enami-san.
Đã 3 ngày trôi qua kể từ cái ngày khó tin đó. Nghĩ tới vụ náo loạn hôm qua thì chắc hẳn Nishikawa đã biết chuyện hai chúng tôi cùng đi bộ về nhà với nhau.
Có thể thấy dạo gần đây Nishikawa trông khá buồn phiền. Chưa kể, tôi nghĩ mình không còn nhìn thấy hai người họ nói chuyện với nhau nhiều nữa.
“Vậy cậu đã hỏi …. chính Enami-san chưa?”
“Mình hỏi cô ấy rồi.”
“Cơ mà cũng không biết phải nói sao nữa. Risa-chan chỉ nói rằng bản thân đang có chút hứng thú với … Mà thôi, thay vào đó, dạo gần đây hai cậu đã nói về chuyện gì thế?”
Coi bộ mục đích chính lần này không phải chia sẻ thông tin mà là đặt câu hỏi.
“….. Thật ra thì, hôm qua bọn tớ đã học cùng nhau.”
“Bu ~ h ~ e, học …….? Cùng nhau sao …..?”
Hành động bị sốc của Nishikwa có hơi quá khích. Cô ấy hiện đang tựa trán lên lòng bàn tay và không thốt nên lời.
Đúng như tôi nghĩ, chuyện này quá bất ngờ. Cho đến gần đây, Enami-san chỉ nói chuyện với mỗi mình Nishikwa mà thôi. Nên dễ hiểu cô ấy sẽ cảm thấy vô cùng bối rối khi đột nhiên nhận được tin người bạn đó của mình đang học riêng với một nam sinh.
“Trước hôm đó tớ còn phải về cùng với Enami-san do cậu ấy đã chặn đầu ở cổng trường.”
“……”
“Mà cũng chỉ nói mấy chuyện vu vơ thường ngày thôi, như việc học hay chuyện gia đình.”
“…… he~e.”
“À phải rồi, hôm qua bọn tớ cũng đã trao ID line với nhau.”
“Khoan, chờ chút đã được không? Não mình đang quá tải rồi, nhiều thông tin chấn động quá!”
À phải. Não tôi cũng tới giới hạn rồi mà. Cũng đã ngừng suy nghĩ lâu rồi mà.
“Mình biết hôm qua hai cậu về nhà với nhau rồi. Nhưng nghĩ đến cả hôm kia cũng ….”
“Ừ. Cậu ấy đã đứng đợi sẵn ở cổng trường cho đến khi hết thời gian sinh hoạt câu lạc bộ mà.”
“Đến tận hết thời gian sinh hoạt câu lạc bộ luôn á?”
Nishikawa càng ngày càng bối rối, còn dang hai tay lên để ôm đầu. Sau đó, cô ấy đứng lặng người một lúc rồi mới từ bỏ mọi nỗ lực suy nghĩ. Chứng kiến cảnh đó, tôi thấy hoài niệm.
Cô ấy hạ tay xuống và thở dài.
“Risa-chan chẳng nói gì với mình cả, cảm giác lạc lõng lắm. Cách nói chuyện với cậu thì không khác gì với mình, nhưng sự việc đó thì lại là lần đầu tiên xảy ra đấy.”
“Sau cùng thì chỉ có mình Enami-san mới biết rõ thôi. Vì khi tớ tò mò muốn biết lý do, thì cô ấy cũng chỉ nói độc một câu:”Bởi vì nó có vẻ thú vị” nên đành chịu.”
“Hmm, mình hiểu rồi.”
Nghĩ kỹ thì, không hiểu sao Enami-san lại lạnh nhạt với mọi người ngay từ lúc đầu như vậy. Sau khi ở bên cô ấy mấy ngày qua, tôi không nghĩ cô ấy lại là một người lạnh lùng. Bởi Enami-san vẫn có thể nói chuyện bình thường và cười rất tươi. Nhắn tin trên Line cũng đâu có gì lạ.
Dù sao đi nữa thì tích cực nói chuyện với Enami-san là con đường duy nhất để giải đáp bí ẩn này.
“….. Mà này, có đúng là cậu đã trao đổi ID line với Risa-chan không đó?”
Có thể thấy, cô ấy rất quan tâm tới điều này.
“Mà Nishikawa cũng biết rõ Line của cậu ấy, phải không?”
Là người bạn duy nhất của Enami-san nên hiển nhiên là sẽ được nói thôi. Chứ nếu không, chuyện chỉ mình tôi có sẽ rất là khó hiểu.
“….. Tất nhiên rồi.”
Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy có chút ẩn ý trong lời nói đó.
“Cơ mà chẳng thể gọi nó là liên lạc được. Bởi khi mình gửi cho cậu ấy một tin nhắn, thì chỉ hiện lên mỗi hai chữ “đã xem” thôi, chứ không có một lời hồi âm nào cả. Dù tất nhiên là chuyện đó không hề bắt buộc.”
“Tớ… tớ hiểu rồi ….”
Lạ nhỉ? Đến mình còn trò chuyện với cô ấy khá lâu mà. Chưa kể cô ấy lại còn là người chủ động chứ.
“Nè, nè, Naocchi. Kể từ khi hai cậu trao đổi line xong, thì không có gì đặc biệt xảy ra phải không?”
Nishikawa hỏi tôi với vẻ mặt lo lắng. Không ngờ một người luôn tươi cười và tràn đầy năng lượng như cô ấy lại có vẻ mặt như vậy. Nếu cô ấy mà biết bạn mình, người luôn phớt lờ tin nhắn của mình lại đi chủ động nhắn tin cho người khác trên Line, thì chắc chắn sẽ cảm thấy rất tệ.
Vì thế, tôi không thể nói cho Nishikawa biết sự thật được.
“Không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Thật không đấy?”
“Thật mà.”
“Mình ~ hiểu rồi ~”
Cô ấy không hề che giấu cái thở dài nhẹ nhõm.
“Cơ mà mình nghĩ bản thân nên cảm thấy vui mừng cho Risa-chan bởi cậu ấy đã có thể mở lòng với người khác! Vì từng là người duy nhất có thể nói chuyện được với cậu ấy, mình có thể tin chắc rằng Naocchi sẽ hòa hợp với Risa-chan thôi.”
“À ừ, tớ sẽ cố gắng hết sức…”
Nai lưng ra xử lý mọi vấn đề chỉ để nói chuyện với ai đó sao? Thật điên rồ.
“Chắc cậu vẫn còn nhớ mình đã từng bảo rằng Risa-chan hay nói những lời khiến người khác phải nổi giận nhỉ, hãy lưu ý đến nó nhé. Thỉnh thoảng, cậu ấy có hơi thẳng tính, nhưng lại hay cảm thấy bối rối vì không biết phải nói gì. À phải rồi, lúc cậu ấy đang không vui thì đừng có hỏi nhiều quá nhé.”
“Ah.”
“Risa-chan thực sự có hứng thú với Naocchi đấy, nên đừng chấp nhặt với cậu ấy nhé.”
“Tớ biết rồi.”
“Và còn….”
Có thể nói Nishikawa thực tâm rất lo lắng cho Enami-san.
Tôi đã từng nghĩ việc cô ấy đến nói chuyện với Enami-san chỉ là do hay quan tâm tới người khác. Nhưng không, tôi đã sai rồi. Bởi Nishikawa thực sự thích Enami-san và muốn dành thời gian với cô ấy.
- Đó là điều mà tôi đã ngộ ra sau cuộc trò chuyện này.