Enami-san vừa mở một trang xem phim online trên máy tính.
Hành động đó của cô ấy rõ ràng đang ám chỉ việc xem phim cùng nhau. Thế nên, trong khi nhìn Enami-san di chuyển con chuột, thì tôi hối hận về quyết định ngồi cạnh lúc trước của mình.
Phải nói là, ngồi bên Enami-san rất áp lực. Lúc làm gia sư cho cô ấy ở quán ăn gia đình thì tôi vẫn ổn, nhưng tình cảnh bây giờ thì khác hoàn toàn, bởi hai đứa đang ở riêng với nhau trong cùng một căn phòng. Và nó lại còn chẳng liên quan gì đến chuyện học hành.
Đây chẳng phải là một kiểu hẹn hò sao?
Nhận ra điều đó, tôi bỗng bồn chồn không yên. Đây là lần đầu tiên hai đứa ngồi sát gần nhau thế này, đến nỗi mà tai tôi có thể nghe thấy được từng hơi thở của cô ấy. Nói cách khác, là tôi đang có một mỹ nữ đẹp tuyệt trần trong tầm tay. Cũng vì thế mà tim tôi đập thình thịch liên hồi.
“Này.”
Và rồi tiếng gọi bất chợt của Enami-san đã khiến tôi phải hoảng hốt, cảm tưởng như thể vừa bị ai đó bắt tận tay khi đang làm chuyện xấu vậy.
“Cậu có thích phim thể loại này không?”
Tôi nhanh chóng nhìn vào màn hình máy tính để cố gắng không lộ ra sự kích động lên gương mặt.
Trên màn hình máy tính hiện đang hiển thị tên một bộ phim và có vẻ như nó là của Hollywood. Ngày nay, con người có thể dễ dàng xem phim ngay trên các nền tảng trực tuyến. Có lẽ Enami-san đã quyết định xem bộ đó với tôi.
Mà cũng vừa hay là thời lượng 1 giờ 50 phút của bộ phim trùng khớp với thời hạn thuê phòng của tôi luôn.
“Không có vấn đề gì đâu. Phim này được đấy.”
“Vậy thì xem thôi.”
Enami-san cho chạy phim, cơ mà lại không có âm thanh. Khi nhìn kỹ, thì tôi nhận ra PC đã được cài đặt mặc định ở chế độ headphones. Có thể hiểu được họ làm thế để tránh ai đó bật loa làm ảnh hưởng tới các phòng xung quanh.
Trong khi tôi còn đang nghĩ xem mình phải làm gì thì Enami-san đã rút ra trong túi áo một chiếc tai nghe màu trắng. Sau đó, cô ấy cắm nó vào đầu nối.
“Của cậu đây.”
Enami-san liền đưa cho tôi phần tai nghe bên phải.
Trong lúc tôi còn đang phân vân không biết có nên nhận nó hay không thì Enami-san đã cầm phần còn lại rồi nhét vào tai. Hành động đó khiến cho tâm trí tôi phải thét lên: Ê, cậu nghiêm túc đấy à? Chẳng phải dùng chung một tai nghe là việc thường làm của một đôi nam nữ yêu nhau sao?
Tất nhiên, tôi tin là Enami-san không có chủ ý như thế. Nhưng hai đứa chỉ vừa mới quen biết nhau không lâu ấy vậy mà không ngờ cô ấy lại bất cẩn đến thế.
Mà nếu tôi phàn nàn về chuyện đó thì sẽ lại bị trêu chọc là “trai tân” thôi. Nên bỏ đi. Vứt hết liêm sỉ và triển thôi. Với suy nghĩ ấy, lúc cắm tai nghe vào tai trái, tôi làm một vẻ mặt bình thản nhất có thể, để nhằm che giấu sự do dự bên trong.
Rồi sau đó dồn hết tập trung về phía màn hình. Bởi nếu không, tôi vẫn sẽ cứ mãi suy nghĩ về tình huống này và phát điên lên mất.
Sau khi phim chiếu được khoảng 10 phút, tôi liền dùng chuột để vào phần tùy chọn.
Vì nó đang nằm ở giữa bàn nên tôi phải dùng tay trái, do đó có hơi khó khăn. Nhưng rốt cuộc thì, nhờ vào cảm tính mà con chuột vẫn tới được chỗ cần đến và thay đổi cài đặt.
Mình cuối cùng cũng có thể tập trung vào bộ phim được rồi.
Nhưng khi vừa mới nghĩ vậy thì Enami-san liền tháo tai nghe ra và phàn nàn.
“Này, đừng có tự ý chuyển sang chế độ phụ đề chứ.”
Đúng như cô ấy nói, 10 phút trước bộ phim vẫn đang là bản lồng tiếng Nhật.
Nhưng tôi đã chuyển phim sang phần phụ đề do thói quen. Tất nhiên, tôi không chê bai gì chuyện lồng tiếng, cơ mà phụ đề sẽ mang lại cảm giác chân thực hơn vì nhờ nó mà người xem có thể nghe được trực tiếp giọng gốc của nhân vật.
Cũng chính vì lý do đó mà tôi đã lâu rồi không xem phim bản lồng tiếng nên thành ra không quen và cảm thấy rất khó chịu.
“Đưa nó cho tôi.”
“Ah”
Cô ấy giật con chuột về tay mình rồi sau đó bật lại bản lồng tiếng.
Thấy thế, tôi cũng tháo tai nghe ra và đáp trả.
“Tớ không thích lồng tiếng, nên nếu cậu không đặt lại bản phụ đề, thì sẽ chẳng thể tập trung xem được.”
“Tôi cũng không thích có phụ đề. Sao cậu lại đi chọn thứ gây khó hiểu cho phim vậy.”
“Sao cơ? Phụ đề hợp với phim hơn đấy. Lồng tiếng mới là thứ cản trở.”
“Phụ đề rất hay bị dịch sai nên lồng tiếng mới là thứ đáng tin cậy.”
“Tớ có thể hiểu tiếng Anh ở một mức độ nhất định nên dù bản dịch có bị sai đi nữa thì vẫn tận hưởng được bộ phim.”
“Cái đó thì có gì tự hào? Đúng là trai tân.”
Ủa? Thế quái nào lại ra “trai tân” vậy?
Tôi cố gắng lấy lại con chuột từ tay cô ấy, nhưng Enami-san đã nhanh chóng kéo nó về bên trái. Tất nhiên, nếu tôi với người về phía đó thì vẫn lấy được thôi, nhưng mà sẽ không thể tránh khỏi việc chạm vào người cô ấy.
“……”
Một nụ cười tự mãn liền hiện lên trên gương mặt của Enami-san. Coi bộ cô ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi rồi.
Và thế là từ “trai tân” vô hình được truyền đến.
Lúc này, tôi đang nghĩ đến mọi phương án mà mình có thể sử dụng. Thực ra, nếu cứ để thế mà xem thì cũng được thôi, nhưng bản tính hiếu thắng của tôi lại không cho phép đó.
Hiện giờ con chuột đang ở trong lòng bàn tay trái của Enami-san. Vì thế, nếu muốn lấy được nó thì tôi buộc phải chạm vào bàn tay ấy.
Chắc hẳn lúc này Enami-san đang nghĩ rằng tôi không thể làm được chuyện đó.
Cho nên, tôi đã áp tay mình lên trên bàn tay cầm chuột của cô ấy và cố gắng di chuyển.
“……”
Hành động bất ngờ ấy đã khiến cho Enami-san phải tròn mắt ngỡ ngàng. Sau đó, hai má cô ấy liền giãn ra như thể muốn nói:”Hmm”.
Sau một hồi loay hoay bấm con chuột qua ngón tay của Enami-san thì tôi đã chuyển được phim sang bản phụ đề.
Tiếp đó là thu tay về khi đã thấy nó hiện thị lại trên màn hình.
Nhìn bên ngoài thì vẫn ổn nhưng trong thâm tâm tôi lại đang rất kích động. Bàn tay của Enami-san nhỏ và lạnh hơn tôi nhiều. Chưa kể, mỗi lần chạm vào các đầu ngón tay mảnh mai ấy, là mỗi lần tâm trí tôi lại rạo rực một cảm xúc khó tả.
Qua khóe mắt, tôi thấy Enami-san đang nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Con chuột thì vẫn nằm gọn trong đó. Tuy nhiên, cô ấy đã không còn dùng nó để chuyển phim sang bản lồng tiếng một lần nào nữa.