"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5946

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 41

Người mệt, mà lòng còn mệt hơn.

Lục Trúc khẽ thở dài:

“Em không thể nhắn trước một câu sao?”

“Nhắn trước rồi thì, còn thấy được phản ứng chân thật của anh à?”

“……”

“Saotome, cậu có muốn đi nghỉ một lát không?”

Bên kia vẫn không có phản hồi. Du Hi hơi nhíu mày, chầm chậm cúi người xuống, nhân lúc Lục Trúc chưa kịp đứng dậy liền đưa tay nâng lấy khuôn mặt cậu.

“Anh thức đêm à?”

Ánh mắt ấy, tràn đầy dò xét. Lục Trúc biết cô đã bắt đầu nghi ngờ rồi.

Phù——

Đã thế thì… không thể tiếp tục giả vờ nữa.

Lục Trúc gật đầu:

“Ừ, thức cùng đàn chị Saotome.”

Nói ra một cách quang minh chính đại. Tuy thực tế không phải vậy, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn cho phép cậu nói thế.

Ánh mắt Du Hi thoáng thêm phần truy vấn:

“Ồ? Cùng thức đêm à?”

“Ừm… là vì chuyện này nè…” Lục Trúc giơ phong thư lên, khẽ mỉm cười:

“Em nhìn xem, chữ viết đẹp ghê, mà tấm ảnh này, cảm giác nó có khí chất ghê không?”

Du Hi liếc qua, ánh mắt lúc nhìn thấy tấm ảnh rõ ràng lộ ra vẻ không hài lòng:

“Cái hình trái tim kia, dán to quá rồi đấy.”

“Không không không, em không hiểu rồi, chính vì to như vậy mới dễ gợi trí tưởng tượng. [Phần bị che lấp kia đang làm gì vậy? Chắc là đang hôn nhau rồi nhỉ?]

Đa số người sẽ nghĩ như vậy, mặc dù bọn anh đâu có làm chuyện đó thật.”

“Ồ? Thật sao?” Du Hi nhàn nhạt cất lời, có vẻ vẫn chẳng vì lời giải thích ấy mà thay đổi chút nào cái nhìn về sticker trái tim giữa hai người họ.

Không ổn rồi.

Lục Trúc âm thầm nhếch miệng, xem ra vẫn phải nói thêm chút nữa...

“Phù——” Lục Trúc bất lực thở dài,

“Được rồi, anh thừa nhận, đúng là anh có chút tư tâm.”

Du Hi hơi cúi người xuống, ánh mắt như muốn nhìn thấu cậu:

“Nói tiếp đi.”

“Anh… bất an…”

Âm thanh rất nhỏ, nếu không phải Du Hi đang kề sát mặt, hẳn chẳng thể nào nghe rõ được.

Du Hi nhíu mày:

“Bất an?”

Lục Trúc lại thở dài, nghiêm túc nhìn thẳng vào cô:

“Anh rất bất an. Tụi mình gặp nhau mới được bao lâu? Thực ra chẳng được mấy ngày đúng không?

Nói trắng ra thì, ta chỉ là người xa lạ. Vậy thì, tại sao em lại tỏ tình với một người xa lạ như anh? Lại còn kiểu không cho phép anh từ chối nữa chứ.

Ngoài việc em có ý đồ gì đó, anh thật sự không nghĩ ra lý do nào khác. Vậy nên, trước khi làm rõ mọi chuyện, anh giấu đi một phần bản thân mình, như thế cũng là hợp lý chứ?”

Lời nói nghe như rút từ tận đáy lòng, vẻ mặt Lục Trúc cũng nghiêm túc chẳng kém.

Nhưng mà…

Du Hi lại chẳng nghe lọt nửa đoạn sau. Trong đầu cô lúc này chỉ lặp đi lặp lại đúng ba chữ: “người xa lạ”.

Sự thật… đúng là như vậy. Những gì Lục Trúc nói, chẳng sai chút nào.

Nhưng mà, Du Hi lại rất giận—chỉ vì đúng ba chữ kia.

Người xa lạ? Cô và cậu là người xa lạ sao? Không đúng!

Trong tim vẫn luôn có một âm thanh cãi lại.

Tâm trạng cực kỳ tệ, Du Hi vô thức siết chặt tay hơn, mắt không rời khuôn mặt Lục Trúc:

“Anh muốn lý do đúng không?”

Đau… cằm cậu như sắp bị bóp nát…

Lục Trúc giật giật khóe môi, rên khẽ hai tiếng để tỏ ý: Đúng vậy.

“Yêu một người… cần lý do à?”

“Không… cầ—cần à?”

“Cần không?”

Lục Trúc: ……

Ý là sao đây? Nhất quyết muốn tái hiện kinh điển à? Cô muốn nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy hả?

Du Hi hít sâu một hơi, buông tay ra, chậm rãi đứng thẳng:

“Anh không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần nhớ rằng, em sẽ không làm hại anh là được rồi.”

“Lừa người… mấy hôm trước em còn đâm anh một dao đấy…”

“Miễn là anh đừng lén lút đi tìm cô gái khác sau lưng em.”

Phải tách câu ra nói thế cơ à?

Mà nói thế này chẳng phải đang tuyên bố chủ quyền luôn sao?

Lục Trúc vẫn chưa hiểu cho lắm, nhưng lúc này cậu chẳng có thời gian để nghĩ ngợi thêm, vì đã bị Du Hi đỡ dậy và kéo đi rồi.

“Hisako Kunou.”

Giọng cô gọi tên đầy đủ, như mẹ gọi con, không cao giọng, nhưng lại áp lực cực kỳ.

Chẳng mấy chốc, Kunou Hisako đã hớt hải chạy tới trước mặt Du Hi:

“Tiểu… tiểu thư, có gì dặn dò ạ?”

Du Hi lơ đãng liếc sang chiếc giường xếp bên cạnh—Saotome Mirai vẫn đang ngủ ngon lành trên đó:

“Đưa cô ấy đi cùng.”

“Ể? À, vâng…”

Không có ý định phản kháng. Debuff quầng thâm mắt đâu phải để chơi.

Khi đi ngang qua quầy, Chiba Akari nhíu mày nhìn Du Hi:

“Tôi đâu có nghe nói là cô sẽ mang theo hai người.”

“Yên tâm, tôi sẽ trả thù lao xứng đáng.” Nói rồi, Du Hi rời đi.

Lục Trúc giật giật khóe môi: hóa ra là dùng tiền mua chuộc...

Không ngoài dự đoán, cả buổi chiều nay sẽ phải nằm lại phòng y tế rồi.

Còn mấy bức ảnh với lời chúc gì đó, bên Du Hi chắc chắn là không thông qua. Lời thì có thể giữ nguyên, ảnh thì chỉ có thể chọn tấm gốc rồi cắt lại đôi chút.

Dán lại phong bì, đem dán thẳng lên “Bức Tường Tấm Lòng”, không cho Lục Trúc cơ hội sửa soạn gì hết.

Lục Trúc cảm thấy bất lực cùng cực, Saotome Mirai cũng chẳng khá hơn gì.

Nửa đêm thức trắng… coi như phí công rồi.

Cậu và Saotome liếc nhìn nhau.

Giờ làm gì đây?

Cứ kệ đi.

Vẫn là câu cũ, đi tới đâu hay tới đó. Giờ chỉ còn trông mong cái phong thư kia vĩnh viễn nằm lại trên Bức Tường Tấm Lòng thôi…

Cứ thế nghỉ ngơi đến tận tối, lúc này Lục Trúc và Saotome Mirai mới từ từ hồi phục lại chút sức sống.

“Lục-kun, tớ về trước nhé.”

“Ừ, tạm… tạm biệt.”

“Arigato… à không, Du Hi-san, tớ… đi trước nha?”

Du Hi khẽ gật đầu, lại ôm chặt lấy đầu Lục Trúc hơn một chút:

“Ừ, cảm ơn cậu đã giúp đỡ, Saotome-san.”

Ánh nhìn đó, sâu xa khó hiểu.

Saotome Mirai cười gượng, lén liếc nhìn Lục Trúc, trao cho cậu ánh mắt kiểu tôi cũng hết cách rồi.

“Tớ cũng về—”

Vừa mới đứng lên một nửa, Lục Trúc đã bị ấn trở lại.

Kế hoạch bỏ trốn: thất bại.

Du Hi yên lặng nhìn cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên người:

“Còn đau không?”

“Có chút.”

“Vậy thì hãy nhớ lấy cảm giác này, vì nỗi đau trong tim em—gấp vạn lần như vậy.”

Câu nói kỳ quặc, Lục Trúc chẳng hiểu nổi cô đang ám chỉ điều gì, chỉ muốn được về nhà cho mau.

Ục——

Lục Trúc: …

Du Hi cúi mắt xuống nhìn, rồi bình thản nói:

“Đói rồi à?”

Ngượng? Cũng chả đến mức. Lục Trúc mặt không đổi sắc gật đầu:

“Em không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi à.”

“Vậy đi ăn chứ?”

“Thôi khỏi đi, ăn đại cái gì lót dạ rồi ngủ, anh vẫn buồn ngủ lắm.”

“Bánh chẻo.”

“Hả?”

“Tối nay có bánh chẻo.”

Lục Trúc muốn cạn lời. Cậu không muốn ăn thì liên quan gì đến bánh chẻo chứ?

Nhưng Du Hi nào cho cậu cơ hội chuồn đi, vẫn giữ chặt cậu cho đến khi Vũ Dao đem bánh chẻo tới tận nơi.

Lại một trận bị ép ăn.

Có điều, tin vui là ăn xong thì Du Hi cũng buông tha cho cậu.

Cuối cùng cũng được về rồi.

Lục Trúc thở dài một hơi. Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó…

Thảm hại không chỉ là bị xui cả ngày, mà là khi tưởng đã hết xui… lại xui tiếp.

“Á đù! Lục ca, ẩn giấu ghê nha!”

Vừa mới về đến ký túc, đã bị Giả Ninh khoác vai.

“Cậu tán đổ cả Du Hi luôn rồi, bá thật!”

Phù——

A… toang thật rồi!