"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 40

Tút—— tút—— tút——

"Alo alo? Có chuyện gì vậy? Cậu Lục?"

Cuối cùng cũng kết nối được, Lục Trúc khẽ bặm môi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Senpai Saotome, senpai về đến nhà an toàn rồi chứ?"

"Ể? Ừm…"

Cậu ấy đang... lo cho mình sao?

Saotome Mirai hơi đỏ mặt.

"Xung quanh không có ai khác chứ?"

Ể? Sao lại hỏi vậy? Muốn làm gì thế?

Saotome Mirai nuốt nước bọt, khẽ rụt người lại, "Kh-không… không có."

"Vậy thì tốt. Khi senpai viết cái phần 'lời chúc' ấy, có thể làm mờ ảnh đi một chút, để không nhìn rõ mặt tớ được không?"

A—quả nhiên là có việc mới gọi đến mà… Lẽ ra phải quen rồi chứ…

Saotome Mirai thở dài. "Tại sao lại phải làm vậy?"

"Thì đương nhiên là tớ không muốn người khác nhìn thấy."

"Ừm… Cậu Lục, tớ có chuyện này... không biết có nên nói hay không."

Lục Trúc hơi dừng lại, "Nói đi."

Saotome Mirai hít sâu một hơi, "Cậu Lục, cậu đang định làm tra nam à?"

Câu hỏi quá thẳng khiến Lục Trúc không biết nên phản ứng sao. "Tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ, nhưng cậu đã hứa giúp tớ rồi, chẳng lẽ lại nuốt lời?"

"Không đời nào!" Saotome Mirai phồng má, "Chỉ là... cảm giác như đang giúp người khác làm chuyện xấu vậy đó."

"Không giúp tớ mới là chuyện xấu đấy."

"Ừm…" Không hiểu gì cả, đầu óc Saotome càng lúc càng rối.

Cô nhíu mày, "Tớ hỏi thật nhé, hiện tại cậu không có bạn gái đúng không? Tạm không tính chuyện hồi chiều."

"Không có."

"Vậy cậu làm thế này chẳng phải quá dư thừa sao?"

Lại vòng về chỗ cũ rồi à? Lục Trúc thấy nhức đầu. Cô nàng này đúng là kiểu người hay bắt bẻ.

Nếu đã vậy...

Lục Trúc ho nhẹ, "Thật ra chuyện này tớ không định nói..."

Giọng cậu trầm hẳn xuống, như thể nhớ đến chuyện gì không vui. Saotome Mirai nghe vậy bỗng thấy có chút áy náy.

Có vẻ... mình lại gây phiền phức rồi...

"Tớ không có bạn gái, nhưng có vài người theo đuổi. Họ... hơi cực đoan. Senpai hiểu chứ? Nếu họ thấy được thì..."

Không biết là thật hay đùa, nhưng Saotome Mirai nghĩ đến Yuu Xi thì thấy đúng là cực đoan thật.

Với kiểu con gái như vậy, dù có nói chuyện tử tế cũng chẳng ăn thua gì.

Saotome Mirai hít một hơi dài, "Cậu Lục, cậu không lừa tớ đấy chứ? Là thật sự vì lý do này mới nhờ tớ giúp đúng không? Không phải bị tổn thương rồi muốn trả thù con gái nên mới định đùa giỡn tình cảm đấy chứ?"

Một hơi hỏi liền ba câu, câu nào cũng khiến Lục Trúc cạn lời.

"Đầu óc cậu suốt ngày nghĩ gì vậy..."

"Ừm! Đừng nói mấy cái đó, trả lời câu hỏi trước đi!"

Lục Trúc nhíu mày, "Không, đúng vậy, không phải. Ba câu, vừa lòng chưa?"

"Được rồi, tớ sẽ giúp. Cậu muốn..."

"Mirai~ nước tắm sẵn rồi đó, mau lại đây... Ủa? Mẹ làm phiền con hả? Ai vậy? Bạn trai à..."

Tút——

Điện thoại bị cúp ngang. Lục Trúc nhíu mày, cúi đầu nhìn màn hình.

Đúng là bị cúp rồi. Dựa vào giọng nói cuối cùng thì có vẻ là mẹ của Saotome Mirai bất ngờ vào phòng cô.

Chậc! Biết chọn đúng lúc thật. Vừa mới khiến cô đồng ý xong... Thôi, chắc gọi lại cũng không tiện.

Lục Trúc quyết định gõ lại yêu cầu thành tin nhắn rồi gửi qua, thêm dòng "Đọc xong thì xóa đi", phòng trường hợp Yuu Xi nhìn thấy.

Dù đã làm đến mức cẩn thận thế rồi, cậu vẫn không an tâm nổi.

Nhưng còn cách nào khác đâu? Những gì cần làm cậu đều làm rồi, còn lại... chỉ có thể trông chờ vào Saotome Mirai thôi.

"Haizz..."

...

"Mẹ! Đừng có đột ngột vào phòng con chứ!" Saotome Mirai mặt đỏ bừng, úp điện thoại xuống bàn, tim đập loạn xạ.

Người phụ nữ đứng trước mặt che miệng cười khẽ, thấy phản ứng của con gái mình thì cảm thấy vô cùng đáng yêu.

"Thì sao đâu, trước đây mẹ cũng có gõ cửa đâu mà."

"Đó là... là..."

"Yên tâm, mẹ không hỏi nhiều đâu. Thật ra mẹ còn thấy vui nữa ấy chứ. Thôi, mau đi tắm đi nào!"

Mặt Saotome Mirai càng đỏ hơn. "Mẹ! Không phải như mẹ nghĩ đâu!"

"Ể? Mẹ có nói gì đâu nào?"

"...!"

Quả đúng là bị gài rồi.

Saotome Mirai khẽ hừ, ôm đồ thay rồi chạy trốn khỏi phòng.

"Chậm thôi, coi chừng vấp té."

Nhưng người thì đã chạy xa rồi.

"Hừm~ hơi bị tò mò nha."

...

Lục Trúc gặp lại Saotome Mirai là vào chiều hôm sau.

"Cuộc hội ngộ giữa Lục Trúc mắt thâm quầng và Saotome Mirai cũng mắt thâm quầng trong phòng nghỉ."

Cả hai đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự mệt mỏi tột cùng. Nhưng khác biệt là, trong mắt Saotome Mirai còn thêm cả vẻ oán trách không nhỏ.

"Hai người tối qua cùng thức khuya à?" Chiba Akari nhìn cả hai bằng ánh mắt không cảm xúc, nhưng đầy dò xét.

Saotome Mirai không nói gì, chỉ lảo đảo bước về phía giường xếp ở góc phòng. "Cho tớ... nghỉ một chút thôi."

Còn Lục Trúc thì vẫn đứng được, nhưng thần thái vốn đã lạnh lùng giờ lại càng bao phủ bởi một luồng u ám dày đặc.

Thật khiến người ta tò mò.

Chiba Akari nhìn về một hướng nào đó rồi thản nhiên đứng dậy. "Nhắc nhở thôi, còn mười phút nữa là vào làm rồi đấy."

"......"

"......"

Chỉ có sự im lặng đáp lại, Chiba Akari cũng không bận tâm thêm, quay người rời khỏi phòng.

Còn lại hai người, Lục Trúc từ từ nhìn về phía Saotome Mirai.

"Senpai, chuyện hôm qua tớ nhờ... đã làm xong chưa?"

"Ừm..."

"Có vấn đề gì không?"

"Ừm..."

Lục Trúc thật sự muốn kiểm tra cho chắc, nhưng giờ đến đứng cậu cũng chẳng còn sức. Cả đêm qua gần như không ngủ, trong lòng cứ thấy bất an.

Mà nghĩ lại, sao Saotome Mirai cũng ra nông nỗi này?

Thôi kệ...

"Senpai... cho tớ xem được không?"

Không trả lời, Saotome Mirai chỉ lặng lẽ lấy ra một phong thư màu hồng, đưa tay định đưa, rồi thả rơi xuống đất.

Bức thư rơi xuống, nằm im lặng dưới sàn.

Chỉ cách vài bước chân.

Lục Trúc nhìn nó, chậm rãi ngồi xổm... rồi ngả người nằm hẳn xuống, mở thư.

Ừm, chưa bàn đến nội dung, ảnh đã được chỉnh bằng bộ lọc và làm mờ, còn dán thêm vài hình dễ thương, che đi gần hết khuôn mặt.

Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm phần nào. Bây giờ chỉ còn trông chờ xem Yuu Xi có chịu "qua ải" hay không thôi.

Đang nghĩ vậy, một đôi chân thon dài xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Lục Trúc. Nhìn ngược lên... tất nhiên là không thấy gì.

Dù sao thì ở Nhật, đồ đồng phục kiểu JK này, ngoài học sinh thật thì chỉ có vài nghề đặc thù mới mặc.

Tới đúng lúc ghê...

"Đừng có nằm bệt dưới sàn."

Lục Trúc im lặng, chậm rãi ngồi dậy. "Sao cậu lại đến đây?"

"Đưa cậu đi thay thuốc." Yuu Xi lạnh nhạt liếc qua phong thư trong tay Lục Trúc. "Tiện thể xem có ai đang nhăm nhe cậu không."

"Chị à, giờ là giờ làm việc mà."

"Thế cậu đoán xem tại sao Chiba Akari lại ở đây?"

"......"