"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5912

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 42

Bức tường tỏ tình [Tường lòng] mới xuất hiện vào buổi chiều, đến tối đã khiến cả trường rùm beng.

Lục Trúc ngồi trên giường, im lặng ôm mặt, không nói một lời. Đối diện là Giả Ninh cũng đang yên lặng như tờ.

Tình hình có vẻ... hơi hơi hơi... bất thường thì phải.

Giả Ninh chống cằm, khó hiểu nhìn Lục Trúc:

“Anh Lục, sao trông anh như kiểu vừa thất tình thế? Người ta thoát kiếp FA rồi mà, chẳng phải nên vui như mở hội à?”

Không có phản ứng gì.

Giả Ninh nhún vai, tiếp tục:

“Thôi được rồi, thế này thì chắc sẽ có khối người đau lòng cho xem. Nữ thần bị cướp đi mất, các chàng trai thất vọng tràn trề.

Anh biết không, mấy thằng học cùng bọn mình còn lập ra cả hội 'Phản đối Lục Trúc', tuyên bố phải lật đổ anh rồi giành lại Du Hi nữa đấy!

Tôi còn không dám hé nửa lời là chúng ta cùng phòng.”

Lục Trúc: “……”

Lục Trúc từ từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lấp lánh một tia… hy vọng?

Giả Ninh chả hiểu mô tê gì, đầu trên như mọc ra dấu chấm hỏi.

Không lẽ… Lục Trúc có sở thích đội mũ kỳ quặc nào đó à?

“Ê…” Cuối cùng Lục Trúc cũng mở miệng, kéo Giả Ninh ra khỏi đống suy diễn kỳ dị.

“Tôi với Du Hi chụp chung tấm hình đó… trông gây sốc lắm à?”

Giả Ninh lập tức bày ra vẻ mặt kiểu: ‘Anh tưởng mình là ai cơ?’

“Anh nghĩ sao hả anh bạn? Cái này giống như khi fan đang mê mẩn thần tượng, rồi một ngày đẹp trời phát hiện idol có người yêu. Anh không sốc mới lạ.”

Ờ… nếu nói vậy thì cũng dễ hiểu thật.

[Cú sốc đau lòng đấy chứ gì.]

“Với cả, tôi khuyên anh một câu thật lòng nhé, anh Lục, dạo này… nên hạn chế chạm mặt với đám sinh viên trao đổi khác, nhất là con trai.”

“Hả?”

“Anh đào hoa quá đáng rồi đấy. Mới mấy hôm trước còn bị đồn có gian tình với đàn chị làm thêm, tuy sau đó đã cải chính rồi, nhưng chưa được bao lâu thì lại chính thức công khai với Du Hi.

Chả khác gì kịch bản phim truyền hình!”

Lục Trúc hình như bừng tỉnh điều gì đó, mắt dần trợn to:

“Không lẽ… chuyện tôi đi tìm Yamada cũng bị lộ rồi hả?”

“Trời đất quỷ thần ơi, anh Lục, thông tin của anh tắc nghẽn tới mức nào vậy?”

“Tôi… còn 4G mà?”

Giả Ninh lắc lắc ngón tay, ra vẻ ‘anh tự tin hơi quá rồi’:

“2G thôi.”

Xong rồi. Lục Trúc nhăn mặt, ôm đầu, bắt đầu ngồi một mình nghiền ngẫm về cuộc đời.

Kết luận cuối cùng chỉ có một: Tới số thật rồi!

...

Đinh đoong đoong đoong đoong —— Đinh đoong đoong đoong đoong ——

Trần Nguyên Nguyên quay đầu nhìn màn hình điện thoại. Nhận ra không phải người mình đang chờ, ánh mắt liền xị xuống đầy thất vọng.

Nhưng mà… vẫn phải bắt máy thôi.

“Alo? Có chuyện gì vậy?”

“Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên! Cậu coi diễn đàn trường chưa?!”

Giọng to đến mức như muốn xuyên qua màng nhĩ. Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, phải đưa điện thoại ra xa.

“Alo? Nguyên Nguyên? Cậu nghe không đấy? Alo?”

Cô để mặc Tiểu Như nói một lúc rồi mới áp điện thoại lại:

“Alo?”

“Cậu làm gì đấy hả?”

“Học món mới.”

“Ối trời~ Lại là học nấu cho người ta ăn nữa chứ gì? Cậu có cần đảm đang thế không?”

Mặt Trần Nguyên Nguyên hơi ửng đỏ:

“Liên quan gì cậu đâu.”

“Được rồi được rồi, tạm gác chuyện đó. Mau lên diễn đàn đi, có chuyện lớn! Nhanh nhanh nhanh!”

Thấy Tiểu Như hối gấp như vậy, Trần Nguyên Nguyên đành lau tay rồi mở diễn đàn trường ra.

Không xem thì thôi, vừa nhìn thấy tiêu đề là mặt đen sì ngay lập tức.

《Nữ thần học viện Y lộ bạn trai bí ẩn? Danh tính không ngờ tới...》

Rõ rành rành là giật tít. Chả buồn đọc, nhưng—

Cái tấm ảnh kia thì quá chướng mắt rồi!

Trần Nguyên Nguyên mặt mày sa sầm, bấm vào, phóng to, nhìn kỹ… quả nhiên là Lục Trúc không sai.

Chuyện quái gì đây?

Trần Nguyên Nguyên giận lắm. Hồi trước đã có một Giang Thư nói mấy câu mơ hồ, tưởng đâu là người mắc chứng hoang tưởng.

Giờ lại thêm một vụ nữa?

Giữ nguyên tinh thần không tin tin đồn, không truyền tin đồn, cô vẫn bấm vào bài viết đọc kỹ.

[Theo nguồn tin từ sinh viên trao đổi đến Sakura tiết lộ...]

Mất tầm năm phút đọc hết bài. Trần Nguyên Nguyên hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

Quả nhiên, chiêu trò câu view. Cả bài chỉ đoạn cuối mới nói đến cô gái tên Du Hi.

Phần trước toàn viết về Lục Trúc và Saotome Mirai, mà đoạn anh đi cải chính tin đồn cũng được ghi lại khá khách quan.

Chắc là hiểu lầm thôi. Tin kiểu này thường bị xoay mòng mòng, toàn chiêu trò cũ rích.

Trần Nguyên Nguyên tự trấn an mình như vậy. Bình tĩnh lại, tiếp tục học món mới.

Chỉ là… với tính cách của cô, bảo chờ đợi thì còn khó hơn lên trời. Nhất là mấy chuyện cô để tâm.

“……”

Ừm… nói thật thì, vẫn thấy hơi băn khoăn đấy chứ…

Cô bĩu môi, nhìn lịch.

Còn một khoảng nữa mới đến khai giảng, mà đi máy bay giờ cũng tiện. Hay là… sang bên đó một chuyến?

Ừm! Đúng rồi! Sang tận nơi thì mới yên tâm được!

...

Cùng lúc đó, trong nhà Giang Thư, cô đang ngồi thiền một mình, không bị ai quấy rầy.

Yoga, là cách thư giãn tâm trí rất tốt, cũng là dịp để trò chuyện với chính mình.

Hơi thở Giang Thư đều đều, trông chẳng khác gì người đang ngủ.

Cộc cộc cộc ——

Không biết đã qua bao lâu, Thượng Quan Tình Vũ gõ cửa bước vào. Thấy Giang Thư trong trạng thái yên tĩnh như vậy, bà vừa vui vừa lo.

Con bé có vẻ đã khác trước, mà bác sĩ Trần cũng nói đó là dấu hiệu tốt, nên tạm thời không can thiệp gì cả.

“Tiểu Thư, nước tắm ấm rồi, con có muốn đi tắm không?”

Giang Thư chậm rãi mở mắt, mỉm cười dịu dàng:

“Vâng ạ.”

...

Bồn tắm lớn, đầy bọt, Giang Thư ngâm mình hoàn toàn trong nước, như đang tận hưởng một suối nước nóng.

Hôm nay cũng là một ngày vui vẻ. Người con bé từng sợ, từng khiếp hãi – “cô ấy” – bây giờ ngày nào cũng trò chuyện cùng.

Đúng thật như người ta nói, phải tiếp xúc rồi mới biết một người như thế nào.

Giang Thư mỉm cười, hít một hơi thật sâu.

Điều duy nhất khiến cô thấy tò mò chính là người tên Lục Trúc mà “cô ấy” hay nhắc đến.

Không biết giờ anh ra sao, ngày nào cũng nói chuyện về anh, khiến cô cũng thấy hơi nhớ.

[Muốn đi gặp thử không?]

“Ơ? Cái này… chắc thôi nhỉ? Em…”

[Không biết phải đối diện với anh ấy bằng thân phận gì, đúng không?]

“Vâng…”

[Không sao, đã có em đây rồi.]

Giang Thư nghĩ một lúc, khẽ thở dài:

“Thôi vậy… Em ngại lắm…”

[Ha, được thôi.]

Thời gian ngâm mình có hơi lâu, lúc Giang Thư bước ra khỏi phòng tắm đã gần mười giờ tối.

Nghe tiếng động, Thượng Quan Tình Vũ gọi với ra, mỉm cười:

“Tiểu Thư, lại đây uống ly sữa nóng nào?”

“Dạ vâng!”

Sữa nóng không nên uống một hơi, Giang Thư chọn ngồi xuống nhâm nhi từ từ cho dễ tiêu hoá.

Khoảng thời gian rảnh rỗi thế này, cô chọn cách xem tin nhắn trong nhóm lớp cho đỡ buồn.

Vì không có nhiều sở thích nên đành vậy thôi.

Thế nhưng, cái nhóm lớp mà bình thường nghỉ hè chưa tới ba mươi tin nhắn, hôm nay lại báo lên tận 99+.

Giang Thư bắt đầu tò mò, bấm vào rồi lặng lẽ lướt.

[Bạn A: Tôi cược 10 tệ, không thể sớm vậy được.]

[Bạn B: Tôi đặt 20, đoán là nửa năm nữa!]

[Bạn C: 50!]

Hm… đây là đang… đấu giá?

Giang Thư không hiểu gì mấy, dứt khoát kéo lên đầu xem từ đầu cho rõ.

...

“Ể?”

[…Quả nhiên tụi mình vẫn nên đến xem tận mắt thì hơn