Ong——ong——ong——
Lục Trúc: ......
Ong——ong——ong——
Saotome Mirai: ......
Ong......
Không chịu nổi nữa rồi. Saotome Mirai khẽ dịch người sang một bên, nhỏ giọng nhắc:
“Bạn Lục, hình như điện thoại của bạn có cuộc gọi kìa.”
“Ừ, tôi biết.”
“Vậy... bạn không định nghe sao?”
Lục Trúc xoay đầu lại, mặt không cảm xúc: “Giờ đang là giờ làm việc.”
Saotome Mirai mím môi: “Nhưng thầy Itou hình như cũng ngầm cho phép bạn làm đủ thứ rồi mà...”
“Chậc!” Lục Trúc lập tức trưng ra vẻ mặt bất mãn như thể cả thế giới đang thiếu nợ mình.
Cái gì mà ‘ngầm cho phép’? Không phải là do Du Hi dùng áp lực đè lên đấy à!
Má nó, trông mình không khác gì một tiểu bạch kiểm ăn bám phụ nữ!
Saotome Mirai cũng biết rõ chuyện, cười gượng:
“Nhưng mà bạn vẫn nên nghe đi thì hơn nhỉ? Dù sao trong thư viện cũng khá yên tĩnh...”
Lời chưa nói hết nhưng ý thì quá rõ:
Bạn đang làm phiền người khác đấy.
Chẳng qua là cô ấy không nỡ nói trắng ra thôi.
Lục Trúc bất lực thở dài, xoay người đi vào phòng nghỉ.
Cậu thật sự không muốn nghe cuộc gọi này chút nào...
Sau khi đăng bài lên [Bức Tường Tâm Ý] ngày hôm qua, ba tên bạn cùng phòng chuyên gây phiền toái là Hoàng Bảo Thư bọn họ mỗi người gọi một cuộc, thao thao bất tuyệt mắng cậu một trận: nào là giấu tụi nó sang làm sinh viên trao đổi, nào là lén lút tán đổ nữ thần... vân vân mây mây.
Chuyện đó thì thôi, dù gì cũng là anh em, sớm muộn gì cũng phải trò chuyện một trận.
Nhưng điều đáng sợ là... đó chỉ mới là khởi đầu thôi.
Buổi chiều hôm ấy, giáo viên hướng dẫn bên Nhật gọi tới, kêu cậu vào văn phòng, rồi là một trận thao thao bất tuyệt. Lục Trúc chỉ còn biết câm nín xin lỗi.
Buổi tối cùng ngày, lúc Lục Trúc nằm trên giường mệt rũ người sau một ngày như địa ngục, Tiểu Như lại gọi đến. Lần này Lục Trúc không bắt máy — kết quả là... cô ấy cứ gọi mãi, gọi mãi, gọi mãi không ngừng!
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Lục Trúc đã nảy sinh ác cảm với cái thứ gọi là điện thoại...
Haizz——
Cho nên, lần này lại là ai đây?
Lục Trúc mệt mỏi bước vào phòng nghỉ, điện thoại vừa reo xong một lượt, đây là lần gọi thứ hai.
Chẳng lẽ lại là Tiểu Như cái đồ chết tiệt đó gọi nữa hả?!
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ thấy thêm bực, Lục Trúc cau mày liếc nhìn màn hình.
Thời gian như khựng lại. Lục Trúc đau khổ nhắm mắt lại, điều cậu không muốn thấy nhất vẫn đến rồi.
Ấn nút nghe, Lục Trúc chầm chậm đưa điện thoại lên tai.
“Alo?”
“Dạo này sống tốt chứ?”
“Cũng... tạm được.”
“Nghe giọng cậu không giống ‘tạm được’ chút nào.”
Lục Trúc thở dài: “Vậy chắc là không tốt rồi...”
Trần Nguyên Nguyên bị cái thái độ hời hợt này chọc tức: “Hứ, lâu như vậy cũng không gọi lại cho người ta, gọi bằng WeChat có tốn tiền đâu.”
“Ừm.”
“...... Thôi, nghe giọng cậu kiểu đó chắc lại giấu chuyện buồn, không chịu nói thật. Vậy để tôi qua xem tận mắt cho rồi.”
Chết rồi... Cô ấy nói muốn qua đây. Mà cô đâu phải em gái mình thật, dùng lý do 'em gái' này không khéo là lòi đuôi ngay...
“Alo? Alo? Cậu đang nghe đó chứ?”
“Ừ.”
Trần Nguyên Nguyên cau mày: “Cậu đang... không chào đón tôi sao?”
“Không có, chỉ là mệt thôi.”
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Đi làm.”
“Ồ, ra vậy.” Trần Nguyên Nguyên hít một hơi thật sâu, “Chắc ngày kia tôi đến, cậu gửi địa chỉ cho tôi nhé.”
Đây là thông báo, chứ không phải hỏi ý kiến.
“......Được.”
Tút ——
Điện thoại ngắt kết nối. Lục Trúc đưa tay vò mặt, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Có thể cảm nhận rõ ràng rằng Trần Nguyên Nguyên vẫn còn nhiều điều muốn nói, nhưng cô cố kìm lại, chắc là định để khi gặp mặt nói luôn một thể.
Thôi kệ, chuyện đến nước này rồi thì nghĩ cách giữ mạng đi đã... Ai mà biết được Du Hi có đột nhiên lại đâm cho mình một nhát lạnh thấu tim không...
Quyết định xong, Lục Trúc hít sâu một hơi, quay trở lại quầy làm việc.
“Bạn Lục, không sao chứ? Trông bạn có vẻ mệt mỏi.” Vì lòng tốt, Saotome Mirai quan tâm hỏi.
“Không sao.”
Nói thì nói vậy, nhưng trong mắt Saotome Mirai, bộ dạng của Lục Trúc lúc này hoàn toàn không có chút sức sống nào.
Khí chất lạnh nhạt giảm không phanh, hiện tại Lục Trúc cứ như mấy nhân vật trong anime bị mê cung rút cạn sinh lực.
“Đừng gắng sức quá...”
“Không có chuyện gì hết.”
“Vậy... sao.”
“Hoàn toàn không có gì bất thường.”
Saotome Mirai: ......
Được rồi, chắc là cậu ta không muốn bị ai làm phiền.
Bầu không khí yên tĩnh kéo dài đến tận trưa. Saotome Mirai tan ca, còn Lục Trúc vẫn phải làm tiếp cả buổi chiều.
“Tạm biệt nhé bạn Lục.”
“Ừ, tạm...”
Rầm ——
Câu còn chưa dứt, Saotome Mirai đã chạy biến rồi. Lý do cũng đơn giản thôi — vì không lâu nữa Du Hi sẽ đến.
Tâm lý ám ảnh đã hình thành hoàn chỉnh.
Không bao lâu sau khi Saotome Mirai rời đi, Du Hi cùng Cửu Năng Vụ Tử xuất hiện. Đồng thời đến cùng còn có một cuộc gọi khác...
Giang Thư...
Khóe miệng Lục Trúc co giật, liếc nhìn Du Hi đã đứng ngay trước mặt mình. Biểu cảm vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì nháo nhào như thể có ai đập trống.
“Nghe điện thoại đi.” Du Hi thản nhiên lên tiếng, mắt thì dán chặt vào màn hình điện thoại của cậu.
Tên hiển thị: [Giang Thư].
Cái tên này, vừa nhìn đã biết là phụ nữ.
Ánh mắt Du Hi dần tối lại: “Không nghe điện thoại à?”
Lục Trúc nuốt khan một cái. Cậu để ý thấy tay Du Hi đang chầm chậm đưa về phía váy, động tác này tuyệt đối không mang ý tốt.
Giờ sao đây? Chỉ có thể trông cậy vào Giang Thư vậy, dù sao cô ấy cũng là trường hợp đặc biệt.
“Alo? Học tỷ gọi em có chuyện gì vậy ạ?”
Giọng xa cách đến lạ, nghe thế nào cũng thấy gượng gạo.
Giang Thư khựng lại, có chút bối rối, vì lúc này là chủ nhân cách chính, cô thật sự không biết nên nói gì.
Phải làm sao đây? Đổi người vậy!
Phù ——
“Alo? Lục Trúc hả?”
“Ừ.”
“Có một cô dì gửi cho em một kiện hàng, cần em ký nhận trực tiếp. Chị chuyển phát cho em nhé?”
Lục Trúc hơi đờ người, rồi lập tức nhận ra điều gì đó. Khóe mắt giật nhẹ, nhưng vì Du Hi đang đứng đây nên không tiện biểu hiện quá rõ.
Cắn răng nuốt cay vào bụng thôi chứ biết sao giờ!
Lục Trúc hít một hơi thật sâu: “Vâng, em biết rồi.”
Tút ——
Tin tốt: Giang Thư hiểu tình cảnh của cậu, và chịu giúp cậu.
Tin xấu: Cô ấy cũng sắp qua đây rồi...
[Có một cô dì] = Thượng Quan Tình Vũ
[Gửi kiện hàng] = Giang Thư sắp đến
[Ký nhận trực tiếp] = Lục Trúc phải ra đón cô ấy
Toàn là mật mã, may mà là mật mã.
Cúp máy xong, ánh mắt Lục Trúc lập tức chạm vào ánh nhìn của Du Hi. Đôi mắt cô rất sâu, như thể đang dò xét.
“Cô ấy là ai?”
“Một đàn chị thôi.”
“Tại sao hàng gửi cho anh, lại chuyển đến chỗ cô ấy?” Lúc nói câu này, giọng Du Hi đã bắt đầu lạnh đi một chút.
Thế nhưng Lục Trúc vẫn giữ bình tĩnh, thậm chí còn phẩy tay như chuyện hiển nhiên:
“Vì anh từng thuê nhà ở chỗ chị ấy mà.”
Trông không hề giống nói dối, mà cuộc đối thoại khi nãy cũng chẳng có gì bất thường. Hai người họ hoàn toàn giống như chỉ là ‘quen biết sơ sơ’ mà thôi.
Du Hi tạm thời cất nghi ngờ, từ trên đùi Lục Trúc đứng dậy, ngồi sang bên cạnh: “Ăn cơm thôi.”
“Ừ.”
Phù ——
Má ơi, coi như qua cửa rồi! Lục Trúc âm thầm lau mồ hôi trán, nhẹ nhàng thở phào.
Tất nhiên, nếu Du Hi vẫn chưa tin, Lục Trúc vẫn còn quân bài dự bị.
Vì trước đó có chuyện với Trần Nguyên Nguyên, cậu thật sự từng bàn bạc chuyện thuê nhà với Giang Thư, chỉ cần chỉnh sửa lại một chút tin nhắn là cho Du Hi xem được rồi.
Ván này, đúng là nhờ vận may cứu mạng!