"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5925

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 49

Ánh mắt của Saotome Mirai đã hoàn toàn mất đi thần sắc. Dù có bị Lục Trúc chặn giữa tường và người, mặt cô vẫn không có chút biểu cảm nào.

Ngạc nhiên? Thẹn thùng? Tức giận? Ghê tởm?

Những cảm xúc lẽ ra nên có thì lại chẳng thấy đâu. Lúc này, Saotome Mirai chỉ muốn… chết cho xong.

“Vì sao Lục-san lại xuất hiện ở đây chứ? Tự nhiên chị thấy mình bị lừa rồi đó.”

Saotome Mirai hoàn toàn không tin mấy lời kiểu “Trần Nguyên Nguyên nói cho anh biết”. Suốt cả quãng đường, cô gái kia chỉ mải đánh giá cô từ đầu tới chân, khách sạn này cũng là chọn đại một chỗ gần trường thôi mà.

Có ký túc xá không ở, tự nhiên lại ra khách sạn thuê phòng, tiền nhiều quá không biết làm gì à?

Aaaaa… cô sắp trở thành đồng phạm giúp gã đàn ông trăng hoa bắt cá hai tay rồi đây.

Thế nhưng, đối mặt với câu chất vấn đầy oán niệm của Saotome Mirai, Lục Trúc lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, chẳng có tí lo lắng nào kiểu như bị lộ hành tung.

Lục Trúc bĩu môi:

“Tôi còn muốn hỏi chị đấy, sao lại dẫn cô ấy đến đúng chỗ này?”

“Chọn đại thôi.”

“Em cũng chọn đại thôi.”

Cả hai nhìn nhau, cùng rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, Lục Trúc vung tay xua xua:

“Thôi bỏ qua chuyện này đã, nhanh nhanh nhanh! Chị biết ở đâu có thể chuẩn bị hoa và nến không?”

“Không không không, chuyện này rất quan trọng đấy! Chị đang bị biến thành đồng phạm rồi!!”

Lục Trúc: ???

Không hiểu gì cả… thôi kệ, không quan trọng.

“Chị cứ nói cho em biết chỗ nào bán trước đi.”

“Em trả lời chị trước đã. Sao em lại có mặt ở đây?”

Cả hai không ai chịu nhường. Lục Trúc đơ cả người, nhưng trước mặt là Saotome Mirai trông chẳng khác gì búp bê gỗ, cứ như nếu cậu không nói thì cô cũng sẽ chẳng mở miệng.

Lục Trúc thở dài, cuối cùng cũng chịu nhún:

“Vì cái cô gái mà em từng kể với chị — loại tính cách cực đoan ấy — không chỉ có một người.”

“Hả?”

Saotome Mirai nhìn Lục Trúc bằng ánh mắt... cực kỳ kỳ quặc, thậm chí còn lùi lại nửa bước, âm thầm giơ tay che chắn bản thân.

Lông mày Lục Trúc giật giật, có chút nổi nóng:

“Cái ánh mắt kiểu như đang nhìn người có vấn đề thần kinh là sao vậy?”

“Không có gì… chỉ là chị thấy… Lục-san hình như mắc bệnh hoang tưởng nặng rồi đó.”

“Ý chị là không tin?”

“Chị không muốn tin nữa rồi… trên đời làm gì có ai xui tới mức tất cả người theo đuổi mình đều là dạng ‘bom nổ chậm’ chứ?!”

Nghe tới đây, đến lượt Lục Trúc trống rỗng ánh mắt.

Phải rồi… làm gì có ai xui được như vậy chứ?

Chẳng phải do tự mình rước lấy à?! Giờ thì hối cũng muộn rồi!

“…Không, không thể nào?”

Saotome Mirai bắt đầu hơi nghi ngờ lại chính mình.

Lục Trúc không đáp, chỉ hít sâu một hơi, đưa tay lau mũi, bình tĩnh nói:

“Chị khỏi quan tâm chuyện đó nữa. Nhiệm vụ của chị đến đây là hoàn thành rồi. Giờ chỉ cần nói em biết chỗ nào bán hoa và nến là được.”

Saotome Mirai nhìn Lục Trúc một lúc rất lâu, nét mặt trở nên nghiêm túc. Cuối cùng thở ra thật nhẹ:

“Cửa hàng quà lưu niệm chắc chắn có, chỗ gần nhất chắc ở đường XX. Em tự tìm đi.”

Không muốn dây dưa nữa.

Tốt nhất nên về nhà thôi. Cô mệt lắm rồi.

“À đúng rồi, đừng quên chuyện em đã hứa với chị đấy.”

Lục Trúc gật đầu:

“Biết rồi, chị cứ chọn thời gian.”

Saotome Mirai rời đi. Lục Trúc thở phào một cái, quay lại kiểm tra tình hình bên Giang Thư — xác nhận cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại — cậu lại len lén rời khỏi phòng.

Tìm Trần Nguyên Nguyên à?

Đương nhiên là phải tìm.

Nếu không thì chẳng mấy chốc cô nàng sẽ tự mò tới tìm cậu mất.

Nhưng không phải bây giờ.

Dù gì Trần Nguyên Nguyên cũng chỉ vừa mới tới khách sạn, nếu Lục Trúc xuất hiện quá nhanh, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

Phòng ngừa rủi ro vẫn là trên hết.

Lục Trúc đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó, mua một chai nước suối, tiện thể kiếm chút đồ ăn sáng.

Việc tiếp theo cần làm: chính là đợi.

Bzzz bzzz ——

Người đầu tiên cần đợi, đã tới.

Tin nhắn từ Du Hi.

[Du Hi: Anh qua đêm bên ngoài?]

Chắc là đã hỏi qua Giả Ninh hoặc ai đó rồi. Cũng đúng thôi, mỗi lần đến bữa là Du Hi lại tới tìm cậu, bị phát hiện chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Lục Trúc không do dự, thẳng thắn thừa nhận:

[Bạn trai: Ừ.]

Rất thản nhiên.

[Du Hi: Tại sao không về?]

[Bạn trai: Vì anh muốn tạo bất ngờ cho em.]

[Du Hi: Không cần bất ngờ, em muốn gặp anh.]

[Bạn trai: Em sẽ thích mà, lần này cho anh ích kỷ một chút.]

Cá cược.

Cậu cược vào lòng tin và ham muốn chinh phục trong lòng Du Hi.

Với những “thú cưng” không nghe lời, thì phải để nó phát điên một hồi, sau đó mới đánh một đòn, rồi lại thưởng nhẹ chút ngọt ngào khi nó ngoan ngoãn quẫy đuôi xin lỗi.

Lúc bị nhốt trong trang viên nhà cô, cũng là kiểu xử lý đó.

[Du Hi: Đến trưa. Đó là thời hạn cuối.]

Cược thành công.

Nhưng chắc khi về nhà sẽ phải chịu khổ một chút.

Lục Trúc thở dài.

Tiếp theo, phải đợi người thứ hai.

Bzzz —— Bzzz —— Bzzz —— Ting——

“Alo?”

“Cậu đang ở đâu?” Giọng Trần Nguyên Nguyên lạnh nhạt vang lên.

Lục Trúc vừa nhai bánh mì vừa đáp:

“Trên đường đến tìm cậu.”

“Miệng cậu đang nhai gì đấy? Cậu biết tôi đang ở đâu à?”

“Ừ, đang ăn bánh mì. Saotome-senpai nói cho tôi chỗ của cậu rồi.”

“Ồ? Hai người cũng thân thiết đấy nhỉ.”

“Thôi đi, cậu biết chuyện này từ lâu rồi mà? Tôi sắp đến rồi.”

“Được thôi, tới rồi nói.”

Cô nàng này dễ nói chuyện hơn nhiều.

Lục Trúc thầm thở phào.

Người thứ ba cần đợi: là thời gian.

Cảm giác thời điểm đã chín muồi, Lục Trúc đứng dậy, vươn vai một cái rồi quay lại khách sạn.

Lần này, cậu nhắm thẳng tới phòng của Trần Nguyên Nguyên… À không, không nhắm được, vì cậu hoàn toàn không biết phòng số bao nhiêu.

Hơi vội rồi.

Phải hỏi lại thôi. Cứ nói là đi gấp quá nên chưa nghe rõ là được.

Lý do đơn giản, dễ hiểu.

Tới trước cửa phòng Trần Nguyên Nguyên, Lục Trúc hít một hơi thật sâu, liếc nhanh về phía góc hành lang — chỗ Giang Thư đang ở — xác nhận không có gì bất thường, rồi mới đưa tay gõ cửa.

“Cậu đến rồi à?”

Trần Nguyên Nguyên đang xếp lại quần áo, chỉ liếc Lục Trúc một cái.

Trông có vẻ chẳng có phản ứng gì đặc biệt, nhưng vệt ửng đỏ nơi gò má lại đã bán đứng cô.

Lục Trúc gật đầu, ngồi xuống:

“Đến rồi. Nhưng tôi không nghĩ là cậu thật sự sẽ tới.”

“Sao thế? Sợ tôi phát hiện gì à?”

Trong ánh mắt Trần Nguyên Nguyên thấp thoáng vẻ dò xét.

Nhưng Lục Trúc chẳng chút hoảng hốt:

“Không phải cậu đến vì phát hiện ra điều gì đó sao?”

Trần Nguyên Nguyên nhướng mày:

“Thế mà cậu còn bình tĩnh được hả?”

“Ừ.”

“Ha, được đấy. Qua đây, lại gần chút.”

“Làm gì?”

“Cho tôi ôm một lát.”

Cảm giác đã lâu không gặp, Trần Nguyên Nguyên nhẹ nhàng dụi đầu vào người cậu, khóe môi cong lên nhè nhẹ.

Tốt lắm, cứ thế này là được.

Ánh mắt Lục Trúc thoáng trầm xuống:

“Đi đường xa như vậy, chắc mệt lắm rồi nhỉ?”

“Ừm, đúng là có hơi mệt.”

“Vậy nghỉ ngơi một lát đi, để tôi sắp quần áo cho.”

“Không cần.”

Câu trả lời nằm trong dự đoán. Lục Trúc đã có chuẩn bị trước:

“Vậy nếu không nghỉ, cậu muốn làm gì?”

“Không biết. Cậu sắp xếp đi.”

“Được, vậy nghe tôi — ngủ một giấc trước đã.”

Trần Nguyên Nguyên: “???”

Nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn Lục Trúc:

“Tôi nói rồi, tôi không muốn—”

Câu nói còn chưa xong đã bị Lục Trúc đưa tay bịt miệng.

“Cậu đã bảo để tôi sắp xếp rồi mà. Vậy thì nghe tôi. Nghỉ ngơi cho tốt, chỉnh lại đồng hồ sinh học. Với lại, hôm nay tôi không thể ở đây suốt với cậu được. Buổi chiều tôi còn phải đi làm thêm.”

Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, rõ ràng là không vui.

Lục Trúc thở dài:

“Cũng không còn cách nào khác. Theo lịch thì ca sáng là của tôi. Nhưng vì cậu nói sẽ tới vào buổi sáng, tôi phải đi nhờ tiền bối đổi ca, nên mới không đón cậu kịp.

Mà cũng tốt. Cậu ngủ một giấc, tối tôi quay lại, lúc đó chúng ta có thể thoải mái chơi.”

Nói xong, Lục Trúc không để cô phản kháng, bế thốc Trần Nguyên Nguyên lên.

Cưỡng chế ru ngủ.