"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5926

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 54

Giang Thư nhìn Du Hi đang đứng ở cửa, cứ cảm thấy trông quen quen, hơn nữa...

Trong lòng hơi nặng nề, có chút không thoải mái.

Rất muốn hỏi một tiếng, nhưng Lục Trúc đã đi qua đó rồi, cô cũng không tiện mở miệng với Saotome Mirai.

Thôi thì đợi Lục Trúc quay lại rồi hỏi cũng không muộn.

Tiên quyết là... cậu ấy phải quay lại được đã.

Lục Trúc căng thẳng đến mức nếu không phải đang bước đi thì có khi người ta đã phát hiện cậu đang run cả chân rồi.

Cậu nghiến răng thầm trong lòng, ép bản thân phải bình tĩnh lại—giữa cậu và Giang Thư vốn chẳng có gì cả, Du Hi sẽ không thấy được gì khiến cô ấy "hắc hóa" đâu.

Bình tĩnh—bình tĩnh—phải bình tĩnh!

Nói cho cùng, vẫn là cái bóng tử vong đang bao trùm lấy cậu—Lục Trúc cười khổ một tiếng.

Thế nhưng nụ cười ấy lại bị Du Hi hiểu nhầm thành đang cười với mình.

Nụ cười đầy bất đắc dĩ kia, trong mắt cô, lại như thể đang trách cô không tin tưởng, còn phải đích thân đi ra kiểm tra nữa sao? Quả là dáng vẻ của một người chồng cưng chiều vợ.

Khí thế trên người Du Hi dịu đi đôi chút, cũng cho Lục Trúc một cơ hội đệm khá lý tưởng.

Ai mà ngờ được chứ? Một hành động vô tâm lại có thể đạt được hiệu quả kỳ diệu như vậy, vận may xem ra vẫn chưa hoàn toàn quay lưng với cậu.

Lục Trúc hít sâu một hơi, bước tới trước mặt Du Hi, “Sao em lại ra đây?”

Du Hi liếc mắt nhìn hai người bên kia: “Cô ta tìm anh có việc gì?”

Không chỉ đích danh, nên Lục Trúc cũng chẳng dại mà khai rõ, đỡ phải tự mình điền tên vào chỗ trống: “Không phải cô ta, là thầy tìm anh.”

“Thật à.”

“Ừ, chắc là để nói chuyện về việc tối qua anh ngủ ngoài.”

Sắc mặt Lục Trúc hiện ra một tia bất đắc dĩ.

“Vậy giờ anh phải qua đó à? Cơm còn chưa ăn xong mà.”

“Không ăn nữa, ăn no rồi. Nói thật, mỗi lần em mang đến nhiều thế, anh ăn không hết. Mấy cái đó thật sự là mang cho một mình anh à?”

Không ngờ câu đó vừa dứt, mặt Du Hi bất chợt đỏ lên: “Chứ không thì sao?”

Dù là đang phản vấn, nhưng vẻ ngượng ngùng kỳ lạ ấy khiến Lục Trúc hơi bối rối.

Ừm… có chuyện gì đó?

Ánh mắt Lục Trúc bắt đầu dò xét rõ ràng hơn, mặt Du Hi cũng đỏ dần lên theo, “Anh đi đi.”

Rắc—Rầm—

Cánh cửa phòng nghỉ đóng sập lại, Du Hi tựa lưng vào cửa, hít một hơi thật sâu.

Cơm đúng là mang cho một mình Lục Trúc thật, chỉ là... người mới học nấu, chưa kiểm soát được lượng, thà dư còn hơn thiếu.

Ngoài cửa, Lục Trúc nhướng mày—tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hình như... mọi chuyện đã đơn giản hơn rồi.

Thậm chí cậu còn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón nhận mấy hành động thân mật của Du Hi, giờ xem ra, lo xa rồi.

Thở phào một hơi, Lục Trúc quay lại chỗ Giang Thư.

Đối với chủ nhân cách của Giang Thư, cậu vẫn không nỡ để cô ấy sớm đối diện với sự thật.

“Cái đó… cô ấy là…” Giang Thư mím môi, ánh mắt chăm chăm nhìn cánh cửa vừa khép.

Lục Trúc lặng lẽ thở ra, “Du Hi.”

Không có ý định giấu giếm, Lục Trúc nói thẳng, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào Giang Thư, chờ cô tiếp tục hỏi.

“Ồ… ồ.” Giang Thư bị ánh nhìn của cậu làm cho hơi ngượng, muốn hỏi mà không mở miệng nổi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Du Hi? Cái tên này hình như nghe ở đâu rồi thì phải.

“Học tỷ, học tỷ? Chiều nay chị muốn đi đâu chơi không?”

Giang Thư lắc đầu: “Ừm… chưa nghĩ ra.”

Lục Trúc thở dài, ánh mắt chuyển dần sang phía Saotome Mirai. Giang Thư không hiểu, cũng bắt chước nhìn theo hướng cậu đang nhìn.

“Ể?” Saotome Mirai hơi hoảng.

Sao ánh mắt hai người họ lại đổ dồn về phía mình thế này? Họ vừa nói gì sao? Cô có linh cảm chẳng lành...

“Saotome tiền bối.” Lục Trúc lên tiếng nhàn nhạt.

Saotome Mirai im lặng một lúc, mặt mày khổ sở, miễn cưỡng đáp: “Gì thế?”

“Có chỗ nào hay ho muốn giới thiệu không?”

“…Tôi chỉ cần giới thiệu thôi đúng không?”

Khóe miệng Lục Trúc giật giật: “Thôi, khỏi phiền cô.”

“Ể?” Sao lại có cảm giác như bị đá sau khi bị lợi dụng thế này?

Lục Trúc không để ý đến Saotome Mirai nữa, liếc nhìn phòng nghỉ rồi quay sang Giang Thư: “Học tỷ, chị có muốn đi đâu không?”

Giang Thư lại lắc đầu, nhìn Lục Trúc định nói lại thôi, ánh mắt đó… rõ ràng lắm rồi.

Lục Trúc thầm hít sâu một hơi, lại liếc qua phòng nghỉ một cái, xác nhận cửa đã đóng chặt, cậu liền kéo tay Giang Thư lên thẳng tầng hai.

“Vậy… học tỷ, chị muốn chờ em tan ca ở đây không? Ở đây có mấy tác phẩm hội họa được trưng bày, còn có sách thuộc các thể loại khác nữa.”

Giang Thư không trả lời, đã bắt đầu ló đầu ra nhìn quanh.

“Học tỷ, đừng chạy lung tung nha, em mà không tìm thấy chị sẽ rất lo đấy.”

“Ừm… ừm.”

Thình thịch—thình thịch—thình thịch—

Tim đập dồn dập, Giang Thư lặng lẽ cúi đầu.

Lục Trúc thở phào, “Vậy học tỷ, em xuống dưới trước nhé, có gì thì gọi cho em, hoặc trực tiếp xuống tìm cũng được.”

“Ừm…”

Yên tâm thật đấy!

Nhưng liệu có thể yên tâm hoàn toàn không?

Không đời nào!

Tầng dưới còn một Du Hi đang chờ cậu kia kìa.

Khéo thế nào, Lục Trúc vừa xuống cầu thang, Du Hi đã cùng Cửu Năng Vụ Tử từ phòng nghỉ đi ra.

Quả đúng là trùng hợp ghê—Du Hi vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Trúc đang ở lối cầu thang.

Ánh mắt lóe lên, Du Hi khoanh tay, từng bước tiến lại gần, “Không phải anh nói là đi tìm thầy à?”

“Ừ.”

“Thầy ở trên tầng hai hả?”

“Không có.”

“Vậy tức là, người phụ nữ đó ở trên tầng hai rồi?” Du Hi từng bước ép sát, bởi vì hành vi của Lục Trúc rõ ràng rất đáng nghi.

Lục Trúc sợ muốn chết, cứ tưởng Du Hi sẽ đợi cậu quay lại mới đi, ai ngờ lại tự ý ra sớm.

Ực—

Cậu nuốt nước bọt, âm thầm siết chặt nắm đấm, “Ừ.”

Trả lời rất bình tĩnh, dường như chẳng có gì đáng để nghi ngờ.

Du Hi bước thêm một bước, túm lấy cổ áo cậu kéo nhẹ lại gần: “Đã chưa đi thì ở lại với em thêm lúc nữa đi.”

“Ờ… thế còn chỗ thầy…”

“Để em nói.”

Cô đi nói? Thế chẳng phải bị bóc mẽ ngay à?

Không được! Lục Trúc giật giật khóe mắt, “Phiền vậy làm gì, để anh nhắn cho thầy một tin là được.”

“Được thôi.” Du Hi buông cậu ra, im lặng nhìn cậu chằm chằm.

Áp lực như đè nén—cứ như đang giám sát cậu nhắn tin cho bằng được.

Nói cho cùng vẫn là chưa yên tâm nhỉ? Là do sự xuất hiện của Giang Thư khiến cô có cảm giác bị đe dọa?

Chậc!

Hết cách, Lục Trúc đành phải ngoan ngoãn nhắn tin cho thầy ngay trước mặt Du Hi.

Lục Trúc: Thầy ơi, em tan ca rồi qua tìm thầy có được không ạ?

Không có phản hồi.

Lục Trúc nhướng mày, “Có vẻ thầy đang bận việc khác rồi.”

Du Hi nhìn màn hình điện thoại của cậu một cách lạnh lùng, khẽ “Ừ” một tiếng.

Nhìn qua… hình như đã qua cửa? Nhưng Lục Trúc vẫn có cảm giác chẳng lành.

Không khí hơi quái lạ—Du Hi không nói gì, mà Lục Trúc cũng không biết nên mở lời từ đâu.

Nhưng cứ thế này thì không ổn.

“Chúng ta… đi thôi?” Lục Trúc dè dặt mở lời.

Du Hi gật đầu, bình thản nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Ra ngoài đi dạo, cho anh tiêu hóa một chút.”

“Được, được luôn.”

Chỗ này không thể ở lại nữa—chuồn nhanh thôi!