Định ——
Lục Trúc: ……
Định ——
Lục Trúc: …… (nhíu mày)
Chậc! Đây đúng là một chiến trường tu la mà!
Lục Trúc liếc nhìn sang trái, bên đó là Giang Thư, đang nở nụ cười dịu dàng… nhìn chăm chăm vào cậu.
Rõ ràng là đang cười, nhưng lại chẳng cảm nhận được chút gì gọi là ý cười, đúng là cái kiểu “cười mà không phải cười”.
Áp lực, thật sự rất áp lực.
Thu lại ánh mắt, Lục Trúc quay sang phải nhìn thử, bên đó là Du Hi, vẻ mặt điển hình của kiểu cấm dục vô cảm, ánh mắt khi nhìn cậu cứ như đang đánh giá.
Hoặc có lẽ nên nói… là đang đánh giá cả cậu lẫn Giang Thư cùng một lúc.
Cho nên… rốt cuộc Giang Thư đã nói gì với cô ấy vậy? Không lẽ là một giao dịch mờ ám nào đó không tiện nói ra?
Càng nghĩ càng thấy áp lực.
Bị kẹp ở giữa hai người, Lục Trúc cảm thấy mình chẳng khác nào một con heo sữa bị treo lên, hai bên là hai bếp than đang chuẩn bị nướng chín cậu.
Thật là... dằn vặt quá đi!
Cũng may ghế phụ có Cửu Năng Vụ Tử đang cố gắng nhẫn nhịn, giúp cậu chia sẻ được chút sự chú ý.
(Cho nên là, lần này cô ấy lại gây ra chuyện gì nữa sao?)
Sự ngột ngạt bức bối chỉ đến khi cả nhóm tới nhà trọ mới tạm lắng xuống, vừa xuống xe, Lục Trúc đã cảm thấy không khí xung quanh dường như trong lành hẳn ra.
“Vào đi, tớ đi nói với bà chủ một tiếng để bà ấy dọn đồ ăn lên.” Giang Thư mỉm cười, xoay người bước vào trong.
Du Hi không vội đi theo, ngược lại liếc Lục Trúc một cái: “Quán này, là cậu giúp cô ta tìm đúng không?”
Vai Lục Trúc khẽ run, lặng lẽ gật đầu.
“Cho nên, cái gọi là bất ngờ cậu nói… là tặng cho tôi một cái mũ xanh à?”
“Không, tin tớ đi, tuyệt đối không phải ‘mũ xanh’, chắc là… vài hôm nữa cậu sẽ thấy thôi.”
Du Hi hừ lạnh, nhấc chân đi vào: “Vậy à, tôi thật sự rất mong đợi đấy.”
Cái giọng điệu này, nghe thế nào cũng chẳng giống đang mong đợi, mà giống như đang nói: ‘Dám lừa tôi, cậu chết chắc.’
Haizz, phiền thật… Nhưng may là vẫn còn phương án dự phòng.
Lục Trúc hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, việc tiếp theo là làm sao trấn an cả hai người họ, đồng thời còn phải giữ ổn định được Trần Nguyên Nguyên nữa.
Lên dây cót nào!
……
“À… Tớ đi vệ sinh chút.” Vừa lên đến tầng hai, Lục Trúc lập tức chuẩn bị chuồn.
Phải kiểm tra xem tình hình bên phía Trần Nguyên Nguyên thế nào đã, rồi mới tính bước tiếp theo.
Mọi chuyện đều có thể tiến hành theo đúng kế hoạch ban đầu.
Không đợi hai người kia đồng ý, Lục Trúc đã tự vẫy tay, hướng về phía nhà vệ sinh công cộng.
Đi tới chỗ rẽ, cậu dừng lại, bật camera điện thoại, lén đưa ra ngoài để quan sát Du Hi và Giang Thư.
Hai người đó có vẻ không có ý định vừa đi vừa trò chuyện, nói đúng hơn là suốt dọc đường gần như chẳng nói với nhau câu nào.
Vậy thì tạm yên tâm. Nhưng vẫn có một vấn đề.
Cửu Năng Vụ Tử… cô ấy cũng đi theo. Dựa theo quan sát từ lần trước, cô ấy rất có khả năng sẽ ghé vào nhà vệ sinh.
Mà nếu cô ấy đến rồi thấy Lục Trúc vẫn còn đó, không chừng Du Hi sẽ nhờ cô ấy vào tìm thử.
Tức là, thời gian dành cho cậu không còn nhiều, cần phải nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa mọi thứ bên phía Trần Nguyên Nguyên.
Ờ thì… cũng không khó lắm.
Sau khi xác nhận hai người họ đã vào phòng, Lục Trúc thu lại điện thoại, quay bước về phía phòng của Trần Nguyên Nguyên.
Cốc cốc cốc ——
Không ai mở cửa, cũng không có tiếng trả lời.
Lục Trúc cau mày khó hiểu. Chẳng lẽ vẫn chưa dậy? Không thể nào, Trần Nguyên Nguyên đâu có ngủ nhiều vậy, cho dù có bay đêm thì cũng không đến mức ngủ li bì cả ngày chứ?
Không lẽ cô ấy đã ra ngoài rồi?
Nếu là vậy thì phiền phức to đấy.
Lục Trúc âm thầm bặm môi, suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn nên gọi thử cho Trần Nguyên Nguyên một cuộc.
Tút —— tút —— tút ——
Lần đầu gọi mà không ai bắt máy, chuyện này hiếm lắm.
Thật ra, Lục Trúc bắt đầu thấy hơi lo. Cậu từng nghe nói đến những chuyện như thiếu nữ mất tích này nọ.
Chỉ mong không phải vậy. Giờ Trần Nguyên Nguyên chẳng còn ai để dựa vào cả, cha ruột và em gái thì đã ra nước ngoài, mẹ ruột lại còn muốn giết cô… đúng là cô đơn không nơi nương tựa.
Lục Trúc hít một hơi thật sâu, nhìn đồng hồ, nghiến răng gọi cuộc thứ hai.
Thời gian trôi qua từng giây, tim cậu cũng dần dâng lên tới tận cổ họng, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần để báo cảnh sát.
Cho đến khi ——
“Alo…?”
Có người bắt máy rồi, nghe giọng thì hình như vẫn còn đang mơ ngủ, Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm: “Alo, là tớ đây.”
“Ừm…”
“Vừa mới tỉnh à?”
“Ừm…”
“Tớ đang đứng trước cửa phòng cậu.”
“Ừm…”
Tút ——
Bị cúp máy rồi.
Lục Trúc còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa trước mặt đã mở ra.
Trần Nguyên Nguyên xuất hiện với mái tóc rối tung, đôi mắt lim dim vì buồn ngủ nhìn về phía cậu.
Một mỹ nhân tóc vàng lười biếng…
Tự dưng toát lên cảm giác như… một người vợ trưởng thành?
Khoan, tỉnh táo lại cái đã.
Lục Trúc cạn lời nhìn cô, đưa tay đẩy nhẹ cô vào lại phòng.
“Có chuyện gì vậy? Với cậu, ngủ lâu như thế là bình thường sao?”
Trần Nguyên Nguyên vươn vai, chậm rãi đáp: “Tớ uống ít thuốc ngủ.”
“Hả? Sao lại thế?”
“Mấy hôm nay thiếu ngủ, mà tớ lại ngủ không sâu, nên uống hai chai.”
Hai chai... Thảo nào ngủ lâu thế, đánh thức được cô ấy mới là lạ đấy...
Khóe miệng Lục Trúc giật giật, bất lực thở dài: “Vậy... tại sao lại mất ngủ? Phòng ở không thoải mái à?”
“Không phải.” Mặt Trần Nguyên Nguyên hơi ửng đỏ, “Nhà cũ sửa xong rồi, chỉ là dạo gần đây… tớ đang học nấu ăn.”
“Hả? À, ừ, thế à.”
Khó chịu, đúng là phản ứng hời hợt thấy rõ.
Sắc mặt Trần Nguyên Nguyên lập tức lạnh xuống, lặng lẽ nhìn chằm chằm Lục Trúc.
Ừ, cảm nhận rõ luôn, sát khí nồng đậm.
Lục Trúc lặng lẽ nuốt nước bọt: “Không lẽ… là học nấu ăn vì tớ?”
“Vì con chó.”
“À… vậy hả? Ha ha…”
“Hừ, con chó này chắc chắn là họ hàng với con đã cắn Lữ Đồng Tân.”
Lục Trúc: ……
Được rồi, cậu nhận sai, nhưng bây giờ không phải lúc để cãi nhau.
Lục Trúc hắng giọng: “Ờm… mới ngủ dậy chắc cậu khát và đói rồi nhỉ? Cậu uống miếng nước trước đi, tớ ra gọi nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.”
“Ừ, đi đi.”
Ừm, bất ngờ là thuận lợi ghê.
Lục Trúc âm thầm thở phào, rời khỏi phòng Trần Nguyên Nguyên. Đợi sau khi lén đặt món xong, cậu vội vàng chạy về phòng của Giang Thư.
Vừa mở cửa, bên trong chỉ có mỗi Cửu Năng Vụ Tử đang ngồi, Giang Thư và Du Hi không thấy đâu.
Ủa? Sao kỳ vậy, người đâu rồi?
“Ể? Lục Trúc-kun~ sao cậu… vẫn chưa thay đồ vậy?” Cửu Năng Vụ Tử ngồi nghiêm chỉnh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Ánh mắt dao động, động tác cơ thể cứng đờ—Lục Trúc hiểu rồi, cô đang giấu chuyện gì đó.
À à —— chắc là muốn tranh thủ lúc Du Hi không có mặt, lén hủy bỏ hình phạt đây mà?
Khoan đã! Bây giờ không phải lúc trêu cô ấy.
Lục Trúc hơi cau mày, qua lời Cửu Năng Vụ Tử vừa nói, không khó để đoán được cô ấy đã từng ghé qua nhà vệ sinh, và còn chuyển lời gì đó.
May mà, biểu hiện bất thường của Cửu Năng Vụ Tử đã cho cậu thêm chút thời gian để xoay sở, nếu khi nãy mà cậu đơ người ra, thế là bị lộ tẩy luôn chuyện không có mặt trong nhà vệ sinh.
“À… tớ quay lại để bỏ đồ đã.”
Nếu đã nói đến chuyện thay đồ, vậy chắc là chuẩn bị đi tắm suối nước nóng rồi?
Vậy thì… chẳng phải là cơ hội sao?