"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5946

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 66

Cạch cạch — cạch cạch cạch — cạch cạch cạch…

Trong căn phòng nhỏ tối om, Cửu Năng Vụ Tử đang co mình trong một góc, ra sức gõ phím trên chiếc máy tính.

"Cửu Năng Vụ Tử? Cửu Năng Vụ Tử! Đừng có lười biếng! Đại tiểu thư đang gọi cô đấy!" Giọng của Vũ Dao vang vọng khắp phòng.

Cửu Năng Vụ Tử thở dài, liếc nhìn màn hình, email vẫn đang trong quá trình gửi, chưa thể ngắt giữa chừng.

Phiền chết được.

"Cửu— Năng— Vụ— Tử!"

Giọng của Vũ Dao gần như muốn giết người đến nơi, cũng chẳng trách được — dạo gần đây Du Hi ra ngoài chỉ dẫn theo Vụ Tử, còn Vũ Dao thì như thể đang bị nhốt trong lãnh cung.

Cái oán khí đó, không nói là nhiều, chỉ có thể miêu tả là: trong 80 cân của Vũ Dao thì 79 cân là sát khí, còn lại một cân… là dao găm.

Cửu Năng Vụ Tử tặc lưỡi, quyết định tạm thời làm ngơ, cau mày nhìn thanh tiến trình gửi email trên màn hình.

"Đồ khốn! Tôi sẽ rút dây mạng của cô bây giờ!"

"Tsk!" Cô ta bực bội đứng dậy, vò đầu bứt tóc: "Biết rồi biết rồi! Im miệng đi!"

Hết cách, đành phải ra ngoài dỗ dành cô nàng kia vậy.

Sau khi Cửu Năng Vụ Tử rời đi, thanh tiến trình trên màn hình từ từ dịch chuyển, cuối cùng hiện lên dòng chữ: [Gửi thành công].

Cùng lúc đó, ở bên kia đại dương, một người phụ nữ có đến tám phần giống Du Hi chầm chậm mở mắt ra.

...

Ọc ọc —

Như người sắp chết đuối buông xuôi vùng vẫy, không khí trong bụng Lục Trúc dần cạn, hóa thành từng bong bóng nhỏ nổi lên mặt nước.

Nhưng mà, sao có thể như vậy được? Rõ ràng Lục Trúc nhớ là mình ngất trong phòng của Trần Nguyên Nguyên mà?

Vậy thì chỉ có một khả năng — đây là giấc mơ của cậu.

Chỉ là... vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.

Lục Trúc cau mày, từ từ mở mắt ra.

Là trần nhà của khách sạn, đúng là phòng khách sạn thật rồi… nhưng sao lại có cảm giác bị sặc nước thế nhỉ?

Lục Trúc: ...

Im lặng một lúc, Lục Trúc hơi xoay người, ánh mắt dời lên chỗ Trần Nguyên Nguyên đang cúi đầu: "Tớ đã ngủ bao lâu rồi?"

Trần Nguyên Nguyên liếc nhìn đồng hồ: "Mới một đêm thôi, bây giờ là tám giờ sáng."

"Ồ, thế sao tớ thấy như bị sặc vậy?"

Trần Nguyên Nguyên lặng lẽ quay đi, giấu nhẹm chai nước sau lưng: "Vì lúc nãy cậu cứ lẩm bẩm gì đó như ‘nước... khát...’, nên tớ tưởng cậu khát thật."

Im lặng ——

Lục Trúc hình như hiểu ra chuyện gì, khoé miệng co giật: "Chẳng lẽ cậu cho tớ uống nước mà… nghiêng quá tay?"

"Ừm." Trần Nguyên Nguyên khẽ đáp, "Không trách tớ được, lúc đó có tin nhắn gửi tới, tớ lơ đễnh một chút."

Lục Trúc bất lực thở dài, chống người ngồi dậy dù vẫn còn mệt mỏi: "Tớ đi vệ sinh cái đã."

Mũi cứ khó chịu thế này cũng không xong.

Sau khi Lục Trúc tạm rời khỏi phòng, Trần Nguyên Nguyên mới có thời gian để cầm lại điện thoại. Lần này, cuối cùng cô cũng có thể xem cái tin nhắn khiến cô "lơ đãng" kia rồi.

"Hửm?" Trần Nguyên Nguyên cau mày, là tin nhắn kỳ quặc từ một người ngoài dự đoán.

[Giang Thư: Tối qua ngủ ngon không?]

Trần Nguyên Nguyên không hiểu Giang Thư gửi tin đó để làm gì, cũng chẳng nghĩ tới chuyện cô ta sẽ ra nước ngoài tới tận đây.

Thôi thì… không thèm trả lời luôn.

Cô tiện tay đặt điện thoại xuống, hít sâu một hơi rồi bắt đầu lau nước đọng dưới sàn.

Sàn nhà ướt mà giẫm lên là rất khó chịu đấy.

Nhưng có vài chuyện không phải cứ mặc kệ là nó sẽ tự chấm dứt.

Cốc cốc ——

Cốc cốc ——

Cốc cốc ——

...

Tin nhắn cứ tới tấp, đến mức Trần Nguyên Nguyên không thể nào tiếp tục làm ngơ được nữa.

Ai mà phiền thế không biết?

Cô đành cầm điện thoại lên lại, ánh mắt dần trở nên tức giận.

Mở khung tin nhắn ra, vẫn là Giang Thư, chỉ có điều… lần này, nội dung tin nhắn không thể xem như chưa từng thấy được nữa.

Là ảnh — tin cuối cùng là một tấm ảnh cực kỳ nổi bật.

Phong nền quen thuộc đến mức như thể mới thấy gần đây… mà nghĩ kỹ lại cũng đúng, vì đó là cùng một khách sạn mà.

Nhìn lại vài tin nhắn trước đó, Giang Thư như thể đã biết cô đang ở đây từ trước, còn hỏi Lục Trúc đang làm gì.

Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, ánh mắt chuyển dần về phía cánh cửa mà Lục Trúc vừa đi qua.

Tức. Rất tức. Lục Trúc rốt cuộc lại giấu cô chuyện gì nữa?

[Trần Nguyên Nguyên: Cô đến từ khi nào?]

[Giang Thư: Ừm… ngượng ngùng quá… chắc là mới đến được một ngày thôi~]

Làm tròn lại thì… chính là cô ta đã đến từ hôm qua rồi.

Mới đến một ngày? Tính ra thì thời gian Giang Thư đến gần như trùng khớp với cô.

Chẳng lẽ hôm qua Lục Trúc không ra đón cô là vì đi đón Giang Thư?

Trần Nguyên Nguyên cảm thấy khó thở, cảm giác bị phản bội càng lúc càng rõ rệt, thậm chí còn muốn lập tức xông vào nhà vệ sinh lôi Lục Trúc ra hỏi cho rõ.

Nóng đầu rồi, cô hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại.

Nhưng… vẫn thấy tức điên!

Nhưng nghĩ kỹ thì, sau khi cô đến khách sạn, Lục Trúc không phải cũng...

...cũng đến rất nhanh sao?

[Đến rất nhanh] — cứ như thể… cậu ta vốn đã ở gần đây vậy.

Rơi bịch ——

Điện thoại trượt khỏi tay cô, không thể đọc nổi biểu cảm của cô nữa.

Cùng lúc đó, Lục Trúc quay lại, vừa đi vào phòng vừa lau mũi.

Điều đầu tiên lọt vào mắt cậu, dĩ nhiên là Trần Nguyên Nguyên đang ngồi dưới đất, bất động như tượng đá.

Lục Trúc hơi nghi hoặc, gãi đầu: "Cậu đang làm —— ú oa!"

Bị vật qua vai.jpg

Lục Trúc cảm thấy trước mắt toàn sao là sao, chưa kịp phản ứng gì thì tầm nhìn đã bị lật ngược.

Tư thế này… cảm giác này… nếu đoán không nhầm thì Trần Nguyên Nguyên đang cưỡi trên lưng cậu, còn hai tay thì bị cô bẻ ngược ra sau rồi.

Lục Trúc thở dài lặng lẽ, cảm nhận lực siết trên cổ tay, đại khái đoán được chuyện gì: "Là học tỷ nhắn tin cho cậu rồi phải không?"

Ồ?

Lần này đến lượt Trần Nguyên Nguyên ngớ ra, nhíu mày, không ngờ Lục Trúc lại bình tĩnh đến thế.

"Quả nhiên… cậu đã sớm biết cô ta có mặt ở đây rồi đúng không?"

Lục Trúc gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.

Trần Nguyên Nguyên cau mày, người đè xuống thêm một chút: "Rốt cuộc cậu nghĩ cái gì trong đầu? Tốt nhất là cho tớ một câu trả lời thành thật!"

"Haiz…" Lục Trúc thở dài, không vội trả lời ngay mà ngược lại còn quay đầu nhìn cô: "Vậy cậu đến tìm tớ… là vì lý do gì?"

"Hả?" Đến lúc này rồi mà còn hỏi vặn lại à?

Lục Trúc bình thản nói tiếp: "Là vì những 'tin đồn nhỏ' về tớ chứ gì?"

Trần Nguyên Nguyên không đáp, xem như ngầm thừa nhận — đúng là nguyên nhân trực tiếp khiến cô tìm đến đây.

"Vậy thì, cậu có tin rằng học tỷ Giang Thư cũng đến đây… vì lý do giống cậu không?"

Trần Nguyên Nguyên im lặng, bất chợt nhớ đến hôm Lục Trúc bỏ đi, Giang Thư kéo cô theo và nói những lời kỳ quái ấy.

Ban đầu cứ tưởng cô ta bị đa nhân cách nói nhảm, nào ngờ… cô ta nghiêm túc thật sao?

Trần Nguyên Nguyên liếc nhìn Lục Trúc đầy ẩn ý: "Nhưng việc cậu chọn đón cô ta mà không đón tớ — chuyện này là thật đúng không?"

Oán trách, chua xót, còn xen cả chút tủi thân.

Cảm xúc phức tạp quá khiến Lục Trúc thầm tặc lưỡi, cắn răng, nhắm mắt nói: "Không phải thật!"

"Hả?"

Lục Trúc thở dài u oán: "Cậu có thể mạnh mẽ giữ tớ ở lại phòng, thì người khác cũng có cách bắt ép tớ phải đi đón chứ!"

"Ồ? Vậy sao?"