"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5946

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 65

Ào ào ——

Lục Trúc thở hắt ra một hơi dài, nhìn chằm chằm vào hình ảnh mình trong gương mấy giây.

Mệt mỏi, ánh mắt đờ đẫn, chẳng còn chút sinh khí nào đáng ra nên có ở độ tuổi này.

Cũng chẳng thể trách ai.

Đi thôi.

Phải nói là có duyên, hay là khả năng canh thời gian của Lục Trúc đã đạt đến mức kinh người, vừa mới bước ra ngoài thì liền đụng mặt Trần Nguyên Nguyên cũng vừa đi ra.

Nhìn thấy trạng thái uể oải của Lục Trúc, Trần Nguyên Nguyên giật mình, hai tay nâng mặt anh lên nhìn trái rồi nhìn phải: “Anh sao vậy? Sao càng ngâm càng thấy anh như kiệt sức thế?”

Lục Trúc khoát tay, “Không có gì đâu.”

Trần Nguyên Nguyên cau mày, nhìn thế nào cũng không giống người “không sao cả”: “Thôi khỏi hỏi, hỏi anh cũng chỉ bảo không sao, lại đây.”

Không để Lục Trúc nói thêm lời nào, cô kéo anh trở về phòng, đè anh ngồi xuống một cách dứt khoát.

Bộp bộp ——

“Qua đây, nằm xuống.”

Khóe mắt Lục Trúc giật giật, ánh mắt rơi vào đôi chân trắng nõn của Trần Nguyên Nguyên: “Em định...”

“Massage cho anh. Massage đàng hoàng!”

Ừm... nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, chắc là massage chính thống thật.

“Tóc còn ướt, thôi không cần đâu...”

Lục Trúc: ...

Thôi vậy, vẫn bị đè nằm xuống. Mấy lúc như thế này, sức của đám con gái này thật sự không thể coi thường.

Từng lực nhấn đều đều ở huyệt thái dương truyền đến, khiến Lục Trúc dần dần khép mắt lại.

Không ổn rồi... thoải mái quá... kỹ thuật này... chẳng lẽ Trần Nguyên Nguyên đã đi học qua?

“Anh á, cái gì cũng giấu trong lòng, chẳng chịu nói với em một câu, cứ ôm hết mọi chuyện như vậy không mệt chắc?”

“Bướng bỉnh để làm gì chứ? Nói với em một tiếng có sao đâu, lỡ đâu em giúp được thì sao?”

Trần Nguyên Nguyên bắt đầu lải nhải. Dù bên tai ồn ào là vậy, nhưng Lục Trúc lại cảm thấy một chút ấm áp len lỏi vào lòng.

Thỉnh thoảng được ai đó xoa dịu thế này cũng không tệ.

Ong ong ——

Thời gian yên bình luôn ngắn ngủi. Điện thoại rung lên kéo Lục Trúc từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

Khó chịu, nhưng còn chưa được phép tỏ ra khó chịu.

Lục Trúc âm thầm thở dài, định đưa tay với lấy điện thoại, nhưng Trần Nguyên Nguyên đã nhanh hơn một bước, chộp lấy máy.

Giữ nút —— tắt nguồn —— vứt sang một bên ——

Lục Trúc đơ người, tay khựng lại giữa không trung, khẽ run.

Trần Nguyên Nguyên hừ nhẹ một tiếng, chẳng thèm để ý sắc mặt anh: “Bây giờ là giờ nghỉ ngơi. Ai cần gì thì mặc kệ. Có chuyện gì, em lo.”

Nói thì ngầu thật đấy, nhưng mà... anh sợ là em lo không nổi ấy chứ!

Khóe miệng Lục Trúc giật nhẹ: “Không, không cần đâu, hay để anh trả lời tin nhắn một chút... lỡ đâu...”

“Không có lỡ đâu hết!” Trần Nguyên Nguyên cau mày, bực bội đã tích tụ tới mức sắp bùng nổ.

Với loại “trẻ con không nghe lời” như Lục Trúc, phải có biện pháp mạnh.

Cô nheo mắt lại, đứng dậy bước đến chỗ vali, lục lọi một hồi rồi lấy ra một chiếc lọ nhỏ.

Ục ục ục ——

Lục Trúc: ????

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Trần Nguyên Nguyên đã quay lại, từng bước từng bước tiến gần anh.

Thịch —— thịch —— thịch ——

Tiếng bàn chân trắng muốt giẫm lên tatami khiến Lục Trúc cảm thấy có gì đó bất an lan dần.

Nói thật, anh hoàn toàn không đoán nổi cô đang nghĩ gì, theo bản năng liền dịch người lùi về sau.

Nhưng anh lùi, cô tiến. Anh có mọc cánh cũng không thoát nổi.

Không hề nói quá — là thật sự “không thoát nổi”.

Trong ánh mắt sững sờ của Lục Trúc, Trần Nguyên Nguyên túm lấy đầu anh, không chút do dự cúi người xuống.

Chất lỏng ấm nóng tràn vào cổ họng, Lục Trúc lập tức thấy có điềm chẳng lành.

Nếu nhớ không lầm... hôm nay Trần Nguyên Nguyên nói là phải dùng thuốc ngủ mới ngủ được thì phải?

Masaka...

Cả một đàn lạc đà alpaca phi ngang qua đầu, nhưng Lục Trúc vẫn cố nhịn không nói ra.

Không nói cũng chẳng được, bởi vì... Trần Nguyên Nguyên vẫn đang cắn lấy môi anh, chưa buông!

Đúng nghĩa đen của từ “nếm thử”.

Cho đến khi Lục Trúc dần dần mất hết sức chống cự, ý thức trở nên mơ hồ, Trần Nguyên Nguyên mới chịu buông ra, còn thản nhiên liếm môi, tỏ vẻ chưa đã.

Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, điều cuối cùng lóe lên trong đầu Lục Trúc là — có khi nào Trần Nguyên Nguyên đã bắt đầu sinh kháng thuốc rồi không...

Phịch ——

Game over.

...

Tút —— tút —— tút ——

〔Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.〕

Du Hi nhíu mày, lực siết điện thoại trong tay dần tăng lên.

“Còn gọi nữa có ích gì?” Giang Thư lên tiếng, sắc mặt cũng chẳng còn chút ý cười.

Xem ra... đã bị “cướp nhà” rồi.

Du Hi lạnh lùng ngẩng đầu, tiện tay vứt điện thoại đi, trong ánh mắt bắt đầu hiện rõ sát khí: “Cậu còn giấu gì nữa?”

“Những gì tôi có thể làm, tôi đã làm rồi. Cậu ta cũng đâu có trả lời tin nhắn của tôi, đúng không?”

Du Hi hừ lạnh một tiếng, liếc về phía Cửu Năng Vũ Tử — chỉ một ánh nhìn mà Vũ Tử như nghẹt thở, suýt rơi điện thoại.

“Tôi hiểu rồi, tiểu thư.” Vũ Tử lập tức ngoan ngoãn cúi đầu. Cô biết mình đã nghe quá nhiều chuyện, thuộc dạng “biết nhiều dễ chết”.

Nếu một ngày Du Hi nổi giận, người bị “xử” đầu tiên chắc chắn là cô.

Du Hi lạnh nhạt nói: “Đừng tự ý hành động.”

Cửu Năng Vũ Tử mím môi, cúi chào 90 độ, “Vâng, tiểu thư.”

Có thể cảm nhận được — lần này, Du Hi thực sự nghiêm túc rồi.

Giang Thư mặt không biểu cảm nhìn chủ tớ hai người họ. Thành thật mà nói, cô chẳng muốn can dự, nhưng nếu không can, e rằng cũng bị vạ lây.

“Tôi khuyên cô một câu — đừng ép quá. Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với cô.”

U ám.

Đây là biểu cảm tệ nhất từ trước tới nay của Giang Thư — người vốn nổi tiếng là hiền lành dịu dàng.

Nhưng Du Hi chẳng thèm để cô vào mắt, trong đáy mắt ánh lên sắc đỏ, “Chuyện của tôi, chưa đến lượt người khác xen vào.”

“Hừ, cô rồi sẽ hối hận.”

“Vậy thì cứ thử xem.”

Cuộc trò chuyện kết thúc không mấy vui vẻ. Nhìn bóng lưng Du Hi và Cửu Năng Vũ Tử rời đi, Giang Thư hít sâu một hơi.

Đàm phán thất bại... nhưng cũng chẳng sao, mục tiêu đã đạt được rồi.

Khóe môi Giang Thư hơi nhếch lên, tay cầm chiếc tách mà Du Hi vừa uống.

Nụ cười dần tan biến, cô buông tay.

Choang ——

Chiếc tách rơi xuống, vỡ tan.

“Ưm~ giờ thì, nên đi tìm bảo bối đang ở phòng nào đây?” Giang Thư duỗi người, bước ra khỏi phòng.

...

Trên xe, Cửu Năng Vũ Tử ngồi cạnh Du Hi, không dám thở mạnh, len lén quan sát hành động của cô chủ.

Kỳ lạ, kỳ lạ quá.

Vừa nãy còn như sắp nổi cơn thịnh nộ, giờ lại ngồi im như chẳng có chuyện gì xảy ra, ánh mắt yên tĩnh đến kỳ lạ.

Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là một giấc mơ?

Cửu Năng Vũ Tử không nghĩ vậy, vì chính cô mới là người vừa bị “trừng phạt” thê thảm.

Vậy chỉ còn một khả năng — tất cả những gì Du Hi làm, đều là có sắp đặt từ trước.

A... đáng sợ thật đấy, đây chính là trò chơi giữa những thợ săn sao? Nghĩ đến đây, lại thấy Lục Trúc đúng là đáng thương...

Nhưng nghĩ kỹ lại, có thể xoay sở giữa hai thợ săn cấp S như thế... Lục Trúc thật sự chỉ là con mồi thôi sao?

Cửu Năng Vũ Tử âm thầm thở dài.

〔Phu nhân à phu nhân, nhiệm vụ lần này của người đúng là quá sức rồi... Vũ Tử e rằng sẽ gãy gánh giữa đường mất thôi...〕