"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5946

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 69

Thử hỏi, người bị bắt cóc rồi, bất kể kẻ bắt cóc muốn gì, chẳng phải việc đầu tiên là liên lạc với người thân cận của con tin sao?

Đặc biệt là trong trường hợp đang nhằm vào một người cụ thể như lần này.

Trần Nguyên Nguyên vốn dĩ chẳng còn ai thật sự thân thiết nữa, nếu phải nói có thì chỉ có mỗi Tiểu Như.

Nhưng Giang Thư thì lại khác hẳn!

Cô ấy có một người mẹ sẵn sàng vì con gái mà làm bất cứ chuyện điên rồ nào cơ mà!

Lục Trúc day day huyệt thái dương, đầu bắt đầu nhức lên, dù đến giờ vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì từ Thượng Quan Tình Vũ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Thượng Quan Tình Vũ không để ý đến chuyện này.

Nếu đoán không lầm thì giờ phút này, rất có thể bà ấy đã lên đường rồi.

...

Lục Trúc rất hiểu rõ bọn họ.

Cùng lúc đó, trên bầu trời Thái Bình Dương, trong khoang hạng nhất của một chuyến bay quốc tế, Thượng Quan Tình Vũ đang ngồi lặng lẽ với gương mặt u ám.

Con gái bà bị bắt cóc ở một đất nước xa lạ, hơn nữa kẻ bắt cóc còn gọi thẳng về cho bà — chuyện này sao có thể khiến bà ngồi yên được?

Ngay khi nhận được tin, bà lập tức thông báo với đại sứ quán bên đó, sau đó không thèm bàn bạc gì về hợp tác nữa, trực tiếp mua vé bay đến xứ sở hoa anh đào.

Chỉ là... chuyện hợp tác đâu phải chỉ dựa vào một mình bà.

"Thượng Quan tiểu thư, bồn chồn thế này không tốt đâu, hay là thư giãn một chút, nghe nhạc cho nhẹ đầu?"

Đúng là đứng ngoài cuộc thì nói gì chẳng dễ.

Thượng Quan Tình Vũ liếc sang cô gái bên cạnh bằng ánh mắt lạnh băng: "Muốn tiếp tục hợp tác thì câm miệng lại cho tôi."

"Ồ? Nhưng mà, Thượng Quan tiểu thư, dự án này hình như đâu chỉ quan trọng với riêng tôi, cô định từ bỏ sao?"

Thượng Quan Tình Vũ bật cười, nụ cười lạnh lẽo như băng: "Cô sẽ không bao giờ hiểu được, một người mẹ có thể vì con mình làm đến mức nào đâu."

"Hừ, cô tính cắt đứt hoàn toàn chuyện hợp tác giữa chúng ta à? Làm thế thì công ty của cô còn cơ hội tồn tại không?"

"Công ty, chẳng là gì so với Tiểu Thư cả."

Im lặng ——

Hình như câu nói đó đã chạm đến thứ gì đó, khiến Thượng Quan Tình Vũ một lúc lâu sau cũng không bị quấy rầy thêm nữa.

Lâu thật lâu sau, một giọng nói trầm thấp lại vang lên: "Tôi thật sự rất muốn xem, một người mẹ có thể vì con gái mình làm ra những gì."

Nam Cung Hướng Vãn đặt tập tài liệu xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tình Vũ.

Người thân ư? Trong mắt cô ta đều là trò cười.

Những thứ gọi là ràng buộc thân tình chẳng qua là người khác đơn phương gán ghép lên mà thôi.

Thay vì cố níu kéo cái gọi là huyết thống để rồi tự đẩy mình vào vũng bùn, chi bằng cứ một mình lên bờ, mặc kệ bọn họ chìm nghỉm nơi vực sâu.

Nam Cung Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại.

...

Cùng lúc ấy, Lục Trúc cũng đã đến nơi Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên bị bắt cóc, hay phải nói là — nhà của Saotome Mirai.

Hít sâu — hít vào — thở ra ——

Lục Trúc nhìn những tòa nhà xung quanh với vẻ mặt phức tạp, lại quay sang nhìn Saotome Mirai: "Nói nghe coi, nguyên khu này là địa bàn của Edo-kai à?"

"Hai~ đúng vậy, tất cả đều là của bọn họ. Sao vậy?"

"Sao cái gì? Nhà em đã sang chảnh thế này rồi, tại sao còn phải chạy đến thư viện làm thêm thế?"

Saotome Mirai mặt ửng hồng: "Tại vì... em nghĩ đây là chuyện mà người trẻ tuổi bình thường đều làm mà."

Nghe nói có người đi làm để theo trend, cũng từng biết chuyện có người muốn trải nghiệm cuộc sống, nhưng mà tận mắt chứng kiến thì đây là lần đầu tiên.

"Thôi bỏ đi, dẫn anh đi."

Không có phản hồi. Saotome Mirai vẫn đứng yên, tay chỉ về một hướng: "Bố em không cho em qua bên đó, nên Lục-senpai... có thể phải tự đi một mình rồi."

Lục Trúc: ...

Làm tiểu thư nhà giàu cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì.

Lục Trúc thở dài một tiếng, sau khi hỏi rõ vị trí cụ thể, liền chậm rãi quay đầu nhìn về phía trước.

Sợ? Sợ gì chứ? Dù bọn chúng có hung hãn thế nào, dám làm liều với con tin thật à? Một khi gây ra án mạng, thì chuyện này sẽ trở thành vấn đề quốc tế đấy.

So ra, Lục Trúc còn lo lắng về phía Thượng Quan Tình Vũ nhiều hơn, dù sao bà ấy là kiểu người ra tay không cần cân nhắc hậu quả, lại còn chẳng phải chịu trách nhiệm hình sự.

"Saotome-senpai."

"Hai?"

"Giúp anh chuyện nữa được không?"

"Anh cứ nói." Lần này Saotome Mirai không từ chối, dù sao thì nhà cô cũng đã khiến Lục Trúc gặp không ít rắc rối rồi.

Lục Trúc hít sâu một hơi: "Giúp anh dò la tình hình bên phía Du Hi một chút."

"Chuyện này thì..."

"Nếu thấy khó quá thì cũng không sao, anh không ép đâu."

"Em sẽ cố gắng..."

Lục Trúc khẽ gật đầu, bước chân đầu tiên được đặt ra, hướng về căn phòng nơi Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên đang bị giữ.

Thình thịch — thình thịch — thình thịch —

Tim đập nhanh hơn hẳn, nhưng biểu cảm của Lục Trúc vẫn rất bình tĩnh, từ lúc đi đến cửa, nét mặt chưa từng thay đổi.

Bên trong sẽ là cảnh gì đây?

Ờ thì... mong là đúng như những gì cậu đoán.

Cánh cửa gỗ mở ra, khung cảnh bên trong khiến Lục Trúc hơi khựng lại một chút.

Ừm, đúng là không giống như cậu tưởng, nhưng cũng không phải kiểu kinh khủng như kiểu... đồi bại gì đó.

Lục Trúc âm thầm thở phào, liếc nhìn Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên đang ngồi uống trà: "Hai người... không sao chứ?"

Trần Nguyên Nguyên nhíu mày: "Sao cậu lại đến đây?"

Nói thế thôi, nhưng vẻ bình tĩnh ban đầu của cô nàng đã vỡ vụn, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.

Xem ra trước đó Trần Nguyên Nguyên đã giằng co không ít.

Cùng lúc đó, Giang Thư cũng cau mày. Cô cũng không muốn Lục Trúc tới, thậm chí còn mong cậu đi càng xa càng tốt để tránh đi.

Còn tránh ai, khỏi cần nói cũng biết.

"Xem ra không sao, vậy thì tốt rồi." Lục Trúc chậm rãi chuyển ánh nhìn sang nhóm người ngồi phía đối diện.

Ngột ngạt — ấn tượng đầu tiên là vậy, đặc biệt là người đang ngồi chính giữa.

Không cần đoán cũng biết, có thể ngồi vào vị trí đó chắc chắn là bố của Saotome Mirai rồi.

"Các người tìm tôi?" Lục Trúc hỏi, hai tay đút túi, mặt không biểu cảm, trông chẳng có chút sợ hãi nào.

Không ngoài dự đoán, kiểu thái độ này lập tức chọc trúng vài kẻ nóng tính.

"Thằng nhóc kia, mày coi thường bọn tao hả?!"

"Con mẹ nó, mày nói cái gì vậy? Muốn nếm thử nắm đấm không?"

"Thằng ranh láo lếu! Phải dạy cho mày một bài học mới được!"

...

Lục Trúc phớt lờ đám người đó, mắt chỉ dán chặt vào người đàn ông đang ngồi kia.

Khi ánh mắt của cậu quét qua, Saotome Isamu hơi nhấc tay lên, căn phòng vốn đang ồn ào lập tức lặng như tờ.

Đúng là phong thái của một ông trùm.

Nhưng không hiểu sao Lục Trúc vẫn thấy có gì đó sai sai.

Nói không rõ, thôi cứ xem ông ta định làm gì đã.

Chờ một lúc lâu, cuối cùng Saotome Isamu cũng dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn Lục Trúc.

"Cháu..."

Lục Trúc: "Hử?"

"Cháu có thể bỏ điện thoại xuống trước được không?"

Lục Trúc chớp mắt: "Không."

Khoé mắt Saotome Isamu khẽ giật. Nói thật thì ông có hơi muốn đập thằng nhóc này một trận, lý do ấy à...

Nếu nó gọi cho cảnh sát hay đại sứ quán thì còn có thể kéo co đôi chút.

Nhưng cái thằng trời đánh này lại gọi thẳng cho Saotome Mirai!

Làm bố đúng là tức phát điên lên được.

Saotome Isamu nghiến răng trong lòng, cố gắng nặn ra nụ cười: "Sao không ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng? Như cháu thấy đó, hai tiểu thư đây cũng đang là khách quý của ta mà."

Nói khéo thật.

Lục Trúc khẽ gật đầu... rồi bấm nút gọi: "Alo? Saotome-senpai?"