"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 75

Im lặng——

Nam Cung Hướng Vãn khẽ nhíu mày, “Cậu... vừa rồi có phải lộ rõ vẻ ghét bỏ tôi không?”

Lục Trúc chớp mắt mấy cái, “Có à?”

“...Cậu nghĩ tôi mù chắc?”

Lục Trúc âm thầm dời ánh mắt đi chỗ khác, lén bĩu môi một cái.

Lần này là gì đây? Ghét bỏ cô một cách công khai hơn à?

Sắc mặt Nam Cung Hướng Vãn sa sầm, các đốt ngón tay siết lại phát ra tiếng rắc rắc, nếu điện thoại không đủ chắc chắn thì có khi đã tan xác rồi.

Được lắm, chê tiền của cô đúng không?

Không sao, cắt luôn! Tiện thể bắt cậu ta ói hết số đã chuyển khoản ra luôn cho rồi!

Không đúng, như vậy thì quá nhẹ cho cậu ta rồi. Phải tận dụng từng đồng, vắt đến cạn kiệt giá trị mới được! Phải cho cậu ta biết tiền kiếm ra cực khổ thế nào!

Nam Cung Hướng Vãn hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại. “Nói đi, tối nay cậu định để tôi ngủ ở đâu?”

Câu nói nghe như tùy ý, nhưng chẳng ai biết trong lòng cô đang nghĩ gì.

Mà trùng hợp là —— Lục Trúc lại biết thật.

Nhìn ánh mắt kiểu “Cậu cứ đợi đấy!”, đoán cũng ra được: “Nếu tối nay mà không để tôi hài lòng, cậu cứ chờ mà trả giá đi, sớm muộn cũng tính sổ!”

Chắc kiểu vậy.

Dù sao, con bé này là người nhớ thù dai nhất mà Lục Trúc từng gặp.

Anh thở dài một tiếng, “Đi thôi, tuy không có suối nước nóng, nhưng ít ra còn hơn là ngủ ngoài đường.”

Nam Cung Hướng Vãn hừ lạnh một tiếng, cất điện thoại, lặng lẽ đi theo anh.

Nửa tiếng sau, cô đứng trước một căn nhà nhỏ, nhíu mày, “Đây là đâu?”

“Ký túc xá.”

Lặng im. Nam Cung Hướng Vãn không biết nên bình luận ra sao. Trong ấn tượng của cô, ký túc xá chưa bao giờ mang lại cảm giác tốt đẹp gì.

Lục Trúc thì chẳng để tâm cô có hài lòng hay không, tiện tay gọi một cuộc điện thoại. Chẳng bao lâu, giáo viên của bộ phận quốc tế đi dép lê lẹp kẹp xuống tầng.

Không khí lại rơi vào im lặng. Thầy giáo nhìn không hiểu gì cả. Tên Lục Trúc này sao lại dắt thêm một cô nữa về? Mà nhìn cô gái này... sao quen quen thế nhỉ?

“Khụ khụ.” Lục Trúc cười gượng, vội giải thích sơ tình hình, sau đó hỏi thẳng vấn đề chính: Liệu Nam Cung Hướng Vãn có thể ở tạm đây một đêm không.

“Nam Cung Hướng Vãn...?”

Cái tên nghe quen thật, nhưng thầy giáo cũng không thể nhớ hết mọi người trong trường, huống chi là kiểu học sinh như Nam Cung Hướng Vãn – người hầu như chẳng bao giờ lộ diện.

Thôi, không nghĩ nữa. Thầy giáo trừng mắt lườm Lục Trúc một cái, “Mai tính sổ với cậu!”

Khóe mắt Lục Trúc giật giật, không dám cãi nửa lời, chỉ biết cười hì hì vẫy tay tiễn hai người lên tầng.

Trước khi rời đi còn bị Nam Cung Hướng Vãn ném cho một ánh nhìn sắc như dao.

Thật sự là... quá nhọ.

Lục Trúc thở dài, cuối cùng cũng được yên thân một mình.

À không, còn chuyện của Du Hi nữa. Nhưng chuyện đó để mai tính.

Giờ việc quan trọng nhất là —— ngủ!

Lục Trúc cười tươi rói, hai mắt mờ mịt nắm chặt nắm đấm: “Về thôi!”

Tự nói một mình, trạng thái tinh thần đúng là đáng lo ngại...

...

“Yo? Lục ca, về rồi à?”

Mới hai ngày không thấy mặt, Lục Trúc đã được phong danh hiệu “loài vật quý hiếm” trong ký túc xá.

Giả Ninh cười tươi rói giơ tay chào hỏi, nhưng ngay sau đó, Lục Trúc đột nhiên tiến sát đến mặt cậu ta, gần đến mức gần như chạm mũi.

Nụ cười trên mặt Giả Ninh đông cứng lại, đồng tử co rút, mồ hôi lạnh từng giọt lăn xuống má. “Ơ...?”

Có phải... hơi gần quá rồi không?

“Cậu buồn ngủ rồi, cậu cần ngủ... cậu rất buồn ngủ... cậu nên đi ngủ...”

Giả Ninh: ?

Đây là... thôi miên? Không đúng, không giống thôi miên, mà giống như Lục Trúc đang truyền năng lượng oán niệm của mình sang cho người khác thì đúng hơn.

Ực——

Giả Ninh lặng lẽ lùi về sau, cười gượng định chuồn: “Tôi... tôi hiểu rồi Lục ca, cậu buồn ngủ lắm rồi, tôi... tôi không làm phiền nữa đâu... chúc ngủ ngon!”

Dứt lời là phắn luôn, ôm chầm lấy bạn cùng phòng Vụ Sơn, hai người cùng cảnh giác dõi theo động thái của Lục Trúc.

Tốt, giờ không ai làm phiền anh nữa.

Lục Trúc bĩu môi, lết lên giường, bắt đầu giải phóng toàn bộ mệt mỏi của ngày hôm nay.

Một chữ thôi: Đã!

...

Rất đã!

Đó là cảm giác rõ ràng nhất lúc này của Vũ Dao.

Khóe miệng cứ muốn cong lên mãi. Nếu cấu tạo cơ thể con người cho phép, chắc cô ấy đã bay lên trời luôn rồi.

Lý do rất đơn giản ——

Cái con nhỏ đáng ghét Cửu Năng Vụ Tử cuối cùng cũng tạm thời biến khỏi tầm mắt cô rồi.

Dĩ nhiên không phải là bị “giải quyết” theo nghĩa đen, mà là nhận lệnh từ phu nhân, tạm thời không được xuất hiện ở đây.

Tuy lý do của lệnh này là để bảo vệ Cửu Năng Vụ Tử, nhưng... mặc kệ! Dù sao cũng rất hả dạ!

Tâm trạng tốt đến mức làm việc cũng thấy người nhẹ như lông hồng.

“Phu nhân, tiểu thư, mời dùng trà.”

Bày trà xong, Vũ Dao lặng lẽ lui ra đứng một bên. Những chuyện sau đó, cô không có tư cách chen vào.

Không khí trở nên căng thẳng. Cả hơi thở cũng như đông cứng lại, nhưng hai mẹ con ngồi đối diện vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến đáng sợ.

Du Hi nhấc chén trà lên, khuôn mặt vô cảm hiếm hoi lộ ra chút cảm xúc mờ nhạt.

Người phụ nữ đối diện khẽ thở dài, “Con vẫn không định nói gì với mẹ sao?”

“Nói gì cơ?”

“Bất cứ điều gì. Hay con định cứ nhìn mẹ như thế mãi?”

Du Hi hơi cụp mắt xuống, trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia khó đoán, “Con không có gì để nói cả. Với lại, chính mẹ tự đến đây mà.”

Người phụ nữ há miệng, nhưng không thốt ra nổi âm nào. Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Tình huống kiểu này, kết cục thường chỉ có một ——

“Thôi được rồi, cũng muộn rồi, đi nghỉ sớm đi. Đừng uống nhiều trà quá.”

Lời nhún nhường...

Đáng suy ngẫm thật, có phải chính vì những lần lùi bước thế này mà khoảng cách giữa những người thân nhất lại càng ngày càng xa không?

Người phụ nữ chậm rãi đứng dậy, day day trán: “Vũ Dao, phòng đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã chuẩn bị đầy đủ, có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.”

“Ừ, đưa tôi tới đó đi.”

“Vâng.”

Họ đi rồi.

Lại chỉ còn một mình Du Hi.

Cô nhìn chén trà vốn dĩ rất thơm ngon, giờ lại chẳng buồn động tới. Là vì câu nói “đừng uống nhiều trà” của mẹ sao?

Cô cũng không rõ...

Tâm trí hỗn loạn, Du Hi nhíu mày, dứt khoát không uống nữa, đứng dậy quay về phòng mình.

“Tiểu thư, cô định nghỉ ngơi ạ?”

“Ừm.”

“Vâng, tôi dọn bàn trà đây.”

Du Hi nhìn bóng lưng Vũ Dao một cái, lại quay sang cánh cửa đối diện.

Phòng mẹ ở ngay đối diện với cô.

Thì sao chứ?

Rầm!

Tiếng đóng cửa mạnh vang vọng cả gian phòng, ngay cả khi đã ngồi trên giường cũng vẫn nghe thấy rõ.

Người phụ nữ bên kia nhắm mắt lại, lông mày chau chặt.

Vẫn còn giận. Cũng không ngạc nhiên gì. Nhưng sống từng này năm rồi, bà cũng quen rồi.

Ngoài ra, cậu nhóc tên Lục Trúc ấy —— theo như báo cáo từ Cửu Năng Vụ Tử —— hình như còn dính líu với mấy cô gái khác nữa.

Tức giận? Lo lắng? Bất an? Những cảm xúc vốn dĩ một người mẹ nên có dường như lại chẳng xuất hiện trên gương mặt bà.

Nếu phải nói thì —— có lẽ bà chỉ hơi tò mò về Lục Trúc mà thôi.

Không lo cho con gái ư?

Tất nhiên là không. Chẳng qua bà quá tin tưởng vào Du Hi mà thôi.

“Ừ —— mai gặp lại.”