“Dạo gần đây bọn trẻ đều thích ra nước ngoài du lịch à?”
Giáo viên của bộ phận quốc tế buột miệng thốt lên câu hỏi mang tính linh hồn, khi đối mặt với Nam Cung Hướng Vãn đang ngồi đối diện nhưng lại chẳng có chút chủ đề nào để trò chuyện.
Con nhóc này là sao vậy? Hỏi câu nào thì đáp đúng câu đó, nếu người khác không nói thì nhất định cô ta cũng sẽ im lặng đến cùng.
【Trẻ có vấn đề】
Đây là ấn tượng hiện tại của giáo viên dành cho Nam Cung Hướng Vãn.
“À, em là Nam Cung Hướng Vãn đúng không?”
“Vâng.”
“Em không định đi dạo một vòng à?”
“Không cần thiết.”
Cạn lời thật sự. Đã đến tận đây rồi mà lại chọn ru rú trong phòng, ai mà làm thế bao giờ chứ?
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài đầy bất lực. “Thôi, em cứ tự nhiên nhé, thầy có việc phải đi trước.”
“Vâng.”
“...”
Thầy giáo âm thầm ra quyết định: Sau này nếu Lục Trúc còn tìm thầy vì chuyện gì ngoài công việc ở trường, thầy ta nhất định sẽ mặc kệ cậu ta.
Thầy giáo chứ má nó là bảo mẫu chắc?!
Rầm—
Tiếng đóng cửa nghe đầy giận dỗi, khiến Nam Cung Hướng Vãn khẽ nhíu mày, hiểu lầm rằng giáo viên đang giận cô.
Đôi khi, những hiểu lầm nhỏ nhặt lại khiến người ta không vui, giống như Nam Cung Hướng Vãn lúc này.
Nhưng dù sao thì cô cũng là một tổng giám đốc – dù là kiểu tạm quyền thì vẫn được xem là một nửa ông chủ.
Nguyên tắc của việc giải quyết vấn đề là phải tìm từ gốc rễ, điểm này Nam Cung Hướng Vãn hiểu rất rõ.
Vậy nên, vấn đề gốc rễ… chính là Lục Trúc!
“Hắt xì!”
“Lạnh à? Để dì chỉnh điều hòa cao lên một chút nhé?”
Lục Trúc xua tay: “Không, chỉ là mũi hơi ngứa một chút thôi, dì cứ nói tiếp đi.”
Đáng ghét, cái tên Lục Trúc đáng ghét! Ném cô vào một nơi xa lạ như thế này, còn bản thân thì chẳng biết đang ung dung vui vẻ ở xó xỉnh nào!
Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!
Nam Cung Hướng Vãn lặng lẽ xả giận một hồi, đến khi mệt rã rời, cánh tay không nhấc nổi nữa mới đành chịu dừng lại. Lúc này, bộ não của cô mới từ từ hoạt động trở lại.
Nói đi cũng phải nói lại… thật sự là lỗi của Lục Trúc sao?
Vì sao cô lại đến đây?
Bởi vì trong khách sạn chỉ còn lại một phòng, và Lục Trúc đã nhường căn phòng đó cho Thượng Quan Tình Vũ.
Còn cô, Nam Cung Hướng Vãn, chính là người nhất quyết đòi đi cùng Thượng Quan Tình Vũ đến đây.
Nghĩ lại… hình như vòng tròn lại chỉ về phía cô?
Nếu cô không đi theo, nếu như cô giống như thường ngày, kết thúc một ngày làm việc là quay về nhà thì...
“…”
Nam Cung Hướng Vãn nghiến chặt răng.
Cái “nhà” đó, có gì đáng để quay về chứ?
Cô chỉnh lại cảm xúc, lấy điện thoại gọi cho Lục Trúc lần nữa, nhưng lần này anh lại không nghe máy.
Không có chỗ để trút giận, Nam Cung Hướng Vãn thấy ngứa ngáy cả người. Nói thẳng ra, cô thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Vốn dĩ cô cũng chẳng cần phải ở lại nơi này, chỉ cần ký xong hợp đồng là cô có thể rời đi ngay.
Tâm trạng rối loạn khiến ngay cả câu hỏi đơn giản như vậy cô cũng nghĩ không thông sao?
Nam Cung Hướng Vãn cau mày, lần này gọi cho Thượng Quan Tình Vũ.
“A lô?”
Đầu dây bên kia không từ chối, ngược lại, nghe giọng có vẻ rất vui vẻ, điều đó càng khiến Nam Cung Hướng Vãn bức bối hơn.
Cô siết chặt nắm tay, cố nén cảm xúc, mở miệng nói: “Cô Thượng Quan, chuyện hợp đồng, phiền cô giải quyết sớm một chút, tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Bên kia điện thoại im lặng một lát, nhưng không phải đang suy nghĩ, mà là Thượng Quan Tình Vũ đang đáp lại ai đó bên cạnh.
Mười mấy giây sau, giọng cô mới rõ ràng trở lại: “Được thôi, tôi sẽ gửi cho cô một định vị, cô qua đây đi.”
Không một lời dư thừa, cuộc gọi lập tức bị cúp, thay vào đó là một tin nhắn định vị.
Nam Cung Hướng Vãn nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trên màn hình, trong mắt ánh lên cảm xúc khó gọi thành tên.
Có lẽ… cô cũng có chút ganh tị?
Phù—
Nam Cung Hướng Vãn nhắm mắt, hít sâu một hơi, đến khi mở mắt ra lần nữa, mọi cảm xúc đều đã bị giấu kín vào sâu bên trong.
Đi ký hợp đồng thôi. Dù cuộc sống của người khác có đáng ghen tị đến đâu, cũng không thể trở thành của mình.
“Mẹ ơi, mẹ sắp đi bàn chuyện làm ăn ạ?” Giang Thư ôm một cây kem, đôi mắt to tròn vô hại long lanh như nước.
Thượng Quan Tình Vũ mỉm cười xoa đầu cô bé: “Cũng tạm coi là vậy, chỉ ký cái tên thôi, vài phút là xong.”
“Thật sự không làm lỡ chuyện gì chứ ạ?”
“Hoàn toàn không nhé. Đã đến rồi thì chơi cho đã đi.”
“Dạ.”
Một cuộc đối thoại bình thường đến không thể bình thường hơn. Trong mắt người ngoài, đây chính là hình ảnh mẫu mực của một cặp mẹ con yêu thương nhau.
Mặc dù đúng là mẹ con thật, nhưng không hiểu sao lúc này lại thấy... có gì đó kỳ lạ.
Saotome Mirai mím môi, ánh mắt nhìn Giang Thư đầy phức tạp.
“Sao thế? Kem lạnh quá à?”
Trần Nguyên Nguyên đứng bên cạnh Saotome Mirai, mặt không cảm xúc uống ly nước trái cây trên tay.
“Không… phải nói thế nào nhỉ.” Saotome Mirai khẽ nghiêng người, trông rõ ràng là muốn nói nhỏ. “Cô Giang Thư bình thường cũng như vậy sao?”
Trần Nguyên Nguyên liếc cô ta một cái, lạnh nhạt đáp: “Không biết, tôi không thân với cô ấy.”
Saotome Mirai ngẩn người một lát: “Không… không đúng mà. Hai người đâu có giống như không quen nhau đâu…”
“Không thân không có nghĩa là không quen.”
Hiểu rồi, có vẻ quan hệ giữa cô Trần Nguyên Nguyên và cô Giang Thư không tốt lắm. Dù vậy, tối qua hai người họ vẫn có thể hợp tác ăn ý, thật khiến người ta phải khâm phục.
Saotome Mirai thở dài, lại lén nhìn Giang Thư vài lần. Tính cách thay đổi lớn quá, cảm giác như biến thành người khác vậy.
“Ừm, nhưng mà… cô Giang Thư nhìn có vẻ hơi gò bó thì phải?”
“Hả?”
Saotome Mirai giật mình, mới nhận ra là mình lỡ nói suy nghĩ trong lòng ra miệng.
“Không không không! Không có gì đâu, tôi… tôi không nói gì cả!”
Dù Saotome Mirai liên tục xua tay chối bỏ, nhưng Trần Nguyên Nguyên hoàn toàn không có ý định buông tha, cứ thế nhìn chằm chằm rồi chậm rãi tiến lại gần.
“Vừa nãy cô nói… ‘gò bó’?”
“Không… tôi… cái đó…”
“Cô căng thẳng cái gì chứ, tôi có ý trách móc đâu. Nói chuyện thôi mà, cũng đâu có ai khác nghe thấy.”
“Thật… thật sao? Cô sẽ không nói với cô Giang Thư chứ?”
Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh: “Tôi nói rồi mà, tôi không thân với cô ấy, nói làm gì?”
[Vậy còn hỏi làm chi?!]
Dĩ nhiên, Saotome Mirai chỉ dám gào thét trong lòng, “Cô Trần Nguyên Nguyên, tôi mạn phép hỏi… rốt cuộc cô và cô Giang Thư là quan hệ gì vậy?”
Trần Nguyên Nguyên đảo mắt, lười biếng trả lời: “Tình địch. Chuyện này hôm qua cô nên nhìn ra rồi chứ?”
Saotome Mirai cười gượng gạo. Cô tất nhiên biết, chỉ là vẫn không muốn tin lắm.
Giờ nghe chính miệng Trần Nguyên Nguyên thừa nhận, cho dù có nghi ngờ cách mấy, cũng chỉ đành chấp nhận.
“Đừng đánh trống lảng, vừa rồi cô nói cô ấy rất gò bó là sao?”
“Ể?” Hóa ra vẫn chưa qua chủ đề này sao?!
Saotome Mirai mím môi: “Tại sao lại cố tình hỏi vấn đề này thế?”
“Hừ, có cơ hội đánh trúng điểm yếu của đối thủ, sao phải bỏ qua.”
Saotome Mirai ngớ người. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến ngoài đời cảnh tình địch chơi xấu nhau, chứ không chỉ thấy trên phim truyền hình.
Dĩ nhiên, Trần Nguyên Nguyên hoàn toàn không quan tâm Saotome Mirai nghĩ gì. Cô đã nói rõ rồi, thì dứt khoát cứ làm thôi.
Lục Trúc là của cô, không thể để ai cướp đi.
Và bây giờ, con chuột nhắt đang nhăm nhe ấy, cuối cùng cũng để lộ sơ hở rồi.