"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5911

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 82

Đây không phải là một thế giới kỳ ảo, cũng chẳng phải vở kịch Mary Sue nào có thể diễn ra.

Đã không có kết cục định sẵn, thì khi theo đuổi tình yêu, hiện thực chính là chướng ngại lớn nhất.

Trần Nguyên Nguyên liếc mắt về phía Giang Thư, ánh nhìn đầy hàm ý. “Cô ấy lại trở nên gò bó thế này, trước đây chẳng hề phát hiện ra.”

〔Thế là sao? Mỉa mai à? Đáng sợ thật đấy...〕

Saotome Mirai co rúm lại ở một bên, cảm giác như mình vừa vô tình hại Giang Thư một vố đau.

Không, không phải là cảm giác, mà là thật sự đã làm thế!

Thế nhưng...

Cảm giác này hơi lạ.

Saotome Mirai mím môi, len lén liếc nhìn Trần Nguyên Nguyên, như thể muốn nói điều gì nhưng lại không dám mở lời.

“Cô làm bộ làm tịch cái gì thế?” Giọng Trần Nguyên Nguyên bất ngờ vang lên sát bên tai.

Saotome Mirai giật bắn người, chột dạ quay đi. “Không... không có gì hết.”

Chẳng có chút sức thuyết phục nào. Trần Nguyên Nguyên khẽ nhíu mày, chậm rãi tiến lại gần cô hơn.

Cảm giác bị áp bức tràn tới, Saotome Mirai nuốt nước bọt, muốn lùi lại, nhưng vừa lùi được vài bước thì lưng đã đụng phải thứ gì cứng rắn.

Tới sát tường rồi...

“Cái đó... cô Trần Trần Nguyên, khoảng cách này hơi gần thì phải?”

“Ừ.” Trần Nguyên Nguyên không chút biểu cảm nhìn cô, hoàn toàn không có ý định lùi lại. “Nhưng thì sao?”

Sao lại thành ra thế này? Saotome Mirai nhất thời không hiểu nổi.

Chẳng lẽ...

“Cô Trần Trần Nguyên... cô đang sợ tôi đi mách chuyện với cô Giang Thư sao?”

“Ừ.”

Quả nhiên là thế. Ừm... mà nghĩ cũng hợp lý, cha cô vẫn thường nói: Tấn công bất ngờ là cách hiệu quả nhất.

Saotome Mirai thở dài bất lực, cố nặn ra một nụ cười: “Yên tâm đi, tôi không phải loại người thích nói xấu sau lưng người khác đâu.”

“Thế thì tốt.”

Trần Nguyên Nguyên rốt cuộc cũng chịu lùi bước, Saotome Mirai thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ nhích ra xa vài bước.

Tim vẫn còn đập thình thịch, rõ ràng là căng thẳng. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, cô Trần này hình như khá... ngây thơ trong chuyện tình cảm gia đình thì phải?

Tất nhiên câu này không thể để Trần Nguyên Nguyên nghe thấy, Saotome Mirai vừa nghĩ trong đầu vừa đưa tay che miệng, sợ lại vô thức lỡ lời.

“Cô Saotome, cô đang làm gì thế?”

“Á á ——!”

Toàn thân Saotome Mirai tê rần. Sao hai người này cứ thích bất ngờ xuất hiện lúc người ta không để ý thế nhỉ?

Giang Thư nghiêng đầu nhìn cô đầy khó hiểu, vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu.

“Ờm... cô Giang Thư, cô...”

Giang Thư mỉm cười phất tay: “Đừng khách sáo thế, cứ gọi tên tôi là được.”

“Vậy... Tiểu Thư nhé?” Saotome Mirai mím môi, thấy Giang Thư gật đầu mới yên tâm, lại hỏi tiếp: “Còn dì thì sao?”

Giang Thư chỉ về phía quán cà phê gần đó. “Đang bắt đầu bàn chuyện làm ăn rồi.”

“Vậy à...”

Theo hướng Giang Thư chỉ, Saotome Mirai vô tình liếc qua, ai dè chỉ một cái liếc thôi mà ánh mắt cô lại va phải một cô gái tóc trắng như hoa anh đào.

Lại bị nhìn chằm chằm nữa rồi? Đáng sợ quá!

Mà đáng sợ hơn là...

Chỉ vài giây sau, Giang Thư lại trưng ra vẻ mặt nghi hoặc, nhìn về phía ấy rồi thốt lên: “Cảm giác như đã gặp cô gái đó ở đâu rồi thì phải...”

Masaka—— lại là người có liên quan đến Lục Trúc sao?

Giác quan thứ sáu của con gái rất chuẩn, Saotome Mirai luôn tin điều đó.

Cô im lặng, trong lòng bi thương không thôi.

〔Lục Trúc à! Cậu đang ở đâu thế hả?!〕

...

“Được rồi, những gì tôi cần nói chỉ có vậy thôi. Biết đến mức này rồi, cậu có suy nghĩ gì không?”

Cao Nghiên khoanh tay trước ngực, khóe môi khẽ cong lên nhìn Lục Trúc.

Cái biểu cảm này... sao cứ thấy là lạ.

Lục Trúc trong lòng đầy nghi hoặc. Nói thật thì, những gì Cao Nghiên vừa kể, cậu chẳng tin nổi.

Bởi vì... quá hoang đường.

Và cũng khác xa với hình ảnh Du Hi mà cậu từng biết.

Lục Trúc trầm mặc vài giây, cố đọc ra điều gì đó từ nét mặt của Cao Nghiên.

Nhưng đó là điều bất khả thi — chẳng ai lại để sự thật hiện rõ lên mặt, huống hồ cái thứ gọi là sự thật ấy vốn dĩ đã mơ hồ vô định.

“Dì Cao, cháu có thể xác nhận một chuyện được không?”

“Chuyện gì?”

“Dì... không phải đang trêu cháu đấy chứ?”

“Vậy cháu nghĩ sao?”

Không phủ nhận thẳng thừng, vậy là không thể tùy tiện tin được rồi.

Lục Trúc hít sâu một hơi, im lặng ngồi suy nghĩ.

Cao Nghiên khẽ cười, người hơi nghiêng về trước. “Cháu nghĩ xem, dì có lý do gì để lừa cháu?”

“Có đấy.”

Lục Trúc nói thật lòng. Cậu nhìn ra được, Cao Nghiên thật sự quan tâm đến con gái mình. Mà đã quan tâm, thì sẽ không dễ dàng tiết lộ những chuyện Du Hi chưa từng tự mình kể ra.

Cao Nghiên nhướng mày: “Vậy cháu thấy lời của dì, đáng tin được mấy phần?”

Lục Trúc lại hít sâu một hơi, từ tốn mở miệng: “Trước hết, cháu thấy chuyện Du Hi từng bị bắt nạt... khó mà tin được.”

Đây là điểm nghi ngờ đầu tiên.

Không phải cậu chưa từng gặp người từng bị bắt nạt. Những người ấy, ít nhiều đều có vấn đề tâm lý.

Còn Du Hi... vấn đề tâm lý của cô ấy không giống mấy.

Cao Nghiên không phản bác, ngược lại còn tựa người vào ghế, tỏ vẻ hứng thú lắng nghe tiếp.

“Thêm nữa, nếu như dì và chú đều biết chuyện, sao có thể không làm gì cả? Nghe không xuôi tai chút nào.”

Điểm vô lý thứ hai là đây.

Đúng như Lục Trúc nói, Cao Nghiên rất để tâm đến Du Hi. Không thì đã chẳng bay đến tận đây, dù trong đó cũng có phần là mưu tính của Du Hi.

Vậy thì, đã quan tâm, sao lại như lời dì ấy nói, năm đó khi biết Du Hi bất hòa với bạn học, lại hoàn toàn không có hành động gì?

Chẳng lẽ định nói là: Hồi đó không yêu thương, lớn lên mới thấy hối hận?

Dù có là thế, thì cha của Du Hi thì sao? Không lẽ cả hai người làm cha mẹ đều như vậy?

Trừ khi họ lùi bước đến mức không thể tưởng tượng... nhưng tại sao?

Quá nhiều điều đáng nghi, Lục Trúc chăm chú nhìn Cao Nghiên, mong dì ấy có thể cho cậu một lời giải thích.

“Đứa trẻ thông minh, dì không ghét đâu.” Cao Nghiên khẽ cười, nhưng không hề có ý trả lời, mà trái lại đứng dậy đi tới cửa. “Dì có thể nói với cháu đến vậy thôi. Thật hay giả, chờ xem Tiểu Hi có muốn nói cho cháu biết không.”

À —— hiểu rồi. Nói trắng ra là: Ngồi đây nói chuyện với cháu đã là nể mặt lắm rồi, biết không?

Lục Trúc âm thầm thở dài, vẫn chưa muốn tin vào những gì mình vừa nghe.

Nhưng nếu bắt buộc phải chấp nhận cách giải thích này, thì tính cách của Du Hi quả thực có thể lý giải rõ ràng hơn rất nhiều.

Đó cũng là lý do khiến Lục Trúc không thể dứt khoát, mà phải tìm đến Cao Nghiên hỏi cho rõ.

Phiền thật.

Lục Trúc bĩu môi, vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền phản ứng lại. “Khoan đã!”

“Ừm? Sao thế, Lục Trúc bé con, còn chuyện gì à?”

“Không có gì, chỉ muốn hỏi dì định khi nào rời đi?”

“Tối nay có chuyến bay.”

“Đổi vé đi.”

Cao Nghiên híp mắt, nhưng không rõ là Lục Trúc cố tình hay vô tình, cuối cùng dì ấy cũng không nhận được lời giải thích nào.

Thú vị thật.

Cao Nghiên cười khẽ: “Được thôi, vậy cháu định tặng dì tiết mục đặc sắc gì nào?”

Lục Trúc cười khan hai tiếng: “Tiết mục á? Chuyện này thì...”

Bzzz —— bzzz —— bzzz ——

Lục Trúc:?

Saotome Mirai? Gọi gì vào lúc này vậy?