"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5946

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 85

—Im lặng—

Lục Trúc cảm thấy vô cùng bất lực. Cậu nằm trên nền đất lạnh buốt, cánh tay đau nhức vì bị vặn tréo, bất giác thở dài một hơi thật sâu.

“Có thể thả tôi ra trước không?”

Không cần biết đối phương có đồng ý hay không, cứ nói ra yêu cầu trước đã. Lỡ không còn cơ hội nói nữa thì sao?

“Không.”

Đáp án không ngoài dự đoán. Lục Trúc khẽ co giật khóe mắt, đầu óc lập tức quay cuồng suy tính.

Phải tìm cách rời khỏi chỗ này.

“Ư ừm…”

Gáy cậu bị đè chặt lại, bàn tay lạnh ngắt của Du Hi mạnh một cách đáng kinh ngạc.

“Tại sao lại cho em uống thuốc ngủ?” Giọng cô lạnh như băng, rõ ràng là đang rất tức giận.

Nếu không có lời giải thích hợp lý, e là cô sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Lục Trúc hít sâu một hơi, chậm rãi mở lời: “Bởi vì… anh muốn nói chuyện với dì một chút.”

Ở góc độ Du Hi không nhìn thấy, sắc mặt cô càng thêm âm trầm: “Nói chuyện? Có chuyện gì mà phải đợi em ngất rồi mới nói?”

Một luồng lạnh buốt từ gan bàn chân Lục Trúc lao thẳng lên đỉnh đầu, khiến tóc gáy cũng vì thế mà dựng đứng cả lên.

Người… cũng có thể dựng lông như mèo vậy.

Ực—

Cắn răng, nhắm mắt liều: “Thì… bởi vì có thể liên quan đến một số chuyện em không muốn nhắc đến, anh sợ em xúc động, giống như bây giờ vậy…”

Du Hi im lặng, Lục Trúc có thể cảm nhận rõ ràng lực tay đang bóp cổ cậu đã nhẹ đi một chút.

“Anh biết được những gì?”

Động lòng rồi.

Khóe môi Lục Trúc khẽ cong, tranh thủ lúc Du Hi còn đang suy nghĩ, nhanh miệng tiếp lời: “Anh có nói chuyện với dì về tuổi thơ của em.”

“Hừ, chỉ là mấy chuyện không đáng nhắc lại thôi mà.”

“Ờm, không hẳn là vậy đâu…”

Vừa dứt lời, Lục Trúc đột nhiên cảm thấy tầm nhìn đảo lộn 180 độ, đối diện thẳng với ánh mắt của Du Hi.

Ực—

Tư thế này… không ổn chút nào…

Nhưng những điều tệ hơn còn đang ở phía sau.

Trong ánh mắt của Lục Trúc, Du Hi chậm rãi cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.

Cô áp sát lại… nhưng vẫn chưa hoàn toàn dính vào. Ở bên cạnh, Vũ Dao nhìn cảnh tượng này càng lúc càng ngứa mắt, ánh mắt muốn móc mắt Lục Trúc ngày càng khó che giấu.

May mà… chỉ là lại gần thôi, chưa đến mức hôn.

Mà thực ra cũng không phải không dính vào, chỉ là… chính vòng ngực kia đóng vai trò như cạnh cuối cùng trong một tam giác, giúp giữ khoảng cách vừa đủ. Nhưng loại "hỗ trợ" này có thể duy trì được bao lâu thì Lục Trúc chẳng dám chắc.

“Tại sao anh lại muốn tìm hiểu về quá khứ của em?”

Khoảng cách gần đến mức Lục Trúc có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đồng tử của Du Hi.

Rõ ràng chỉ là hiện tượng bình thường, thế nhưng Lục Trúc lại có cảm giác mình bị cô bắt được.

Không phải thân thể… mà là linh hồn.

“Nói đi.”

Hương thơm nhàn nhạt của hoa nhài phả vào môi Lục Trúc. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thân thể vẫn phản xạ vô thức mà run lên một chút.

Cái này… không trách được, cơ thể đâu phải lúc nào cũng nghe lời bộ não.

Lục Trúc nuốt khan một cái, “Bởi vì… anh cảm thấy giữa em và dì có thể đang tồn tại hiểu lầm nào đó.”

“Hừ, hiểu lầm? Chỉ vì chuyện này thôi à?”

“Ờm… đại khái vậy.”

“Vậy em có thể hiểu rằng, anh đã chuẩn bị tâm lý sống chung với em rồi nên mới muốn giải quyết mâu thuẫn gia đình, đúng không?”

Lục Trúc: ???

Góc nhìn kiểu gì vậy? Sao suy nghĩ của em lại lạ đời đến thế?

Nhưng mà… Lục Trúc chưa kịp nghĩ kỹ hơn.

Du Hi hừ lạnh một tiếng, đứng dậy nắm lấy cổ áo Lục Trúc, mặc cho cậu có nói gì cũng không nghe, kéo tuốt vào trong phòng.

Lúc đầu còn ở cách cửa không xa, giờ thì ngay cả muốn thấy cánh cửa cũng khó.

Lục Trúc cố gắng bám lấy sàn, kháng cự yếu ớt: “Khoan đã, em muốn làm gì?”

“Không phải anh muốn hiểu quá khứ của em sao? Chuyện này, không ai hiểu rõ bằng chính em cả, đúng không?”

Ừ thì đúng… nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc để làm chuyện đó!

Lục Trúc cắn răng, cố gắng thêm một lần nữa.

Nhưng câu nói tiếp theo của Du Hi khiến cậu như rơi xuống hầm băng.

“Điện thoại của anh giờ do em giữ. Còn chuyện Saotome Mirai tìm anh làm gì… để sau rồi tính.”

Đồng tử Lục Trúc co rút, lúc này mới nhận ra điện thoại đã không còn trên người mình.

“Anh đang sợ à? Để em đoán xem, là có chuyện gì đó xảy ra đúng không?”

“…”

Trong căn phòng mờ tối, đồng tử của Du Hi ánh lên tia sáng đỏ rực: “Nếu anh đang định đi tìm người phụ nữ tên Giang Thư kia… thì cứ thử mà trốn đi.”

Cô vừa dùng từ "trốn"… tức là… cậu không thoát được rồi.

Cảm giác bất lực dâng lên như thủy triều. Nhưng biết làm sao bây giờ?

—Chuyển cảnh—

Saotome Mirai rất đau, thân thể khẽ run rẩy, hai tay bám chặt lấy áo của Trần Nguyên Nguyên, mắt không dám mở ra.

“Đây không phải là pháp trường đâu.” Giọng của Trần Nguyên Nguyên có chút bất đắc dĩ, vang lên giữa căn phòng yên tĩnh càng thêm chói tai.

“Nhưng mà… cũng đâu phải bệnh viện!” Saotome Mirai nước mắt lưng tròng, tay càng bấu chặt hơn.

Trần Nguyên Nguyên khẽ thở dài, quay đầu nhìn sang bác sĩ đứng cạnh, “Bắt đầu đi.”

“Đợi đã!” Cuối cùng Saotome Mirai cũng bật ra tiếng, nấc hai cái rồi chậm rãi quay sang nhìn cô, “Thật sự… không sao chứ?”

Trần Nguyên Nguyên nhíu mày đẩy cô ra, nhưng không thành, đành thở dài bất lực, “Chỉ là trật khớp thôi, không cần vào bệnh viện.”

“Vậy… vậy được rồi…”

[Chỉnh hình – Xoa bóp theo Đông y]

Năm phút sau, Saotome Mirai đã hóa thành một vũng “bùn”.

Khóe mắt lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ, miệng vẫn mỉm cười: “Mẹ ơi… con muốn về nhà…”

Không thể trách Trần Nguyên Nguyên được, chủ yếu là vì cô không đọc được tiếng Nhật, loay hoay một hồi vô tình mò vào phố người Hoa.

Và thế là… gặp ngay dịch vụ xoa bóp chỉnh hình "chính hiệu".

Trần Nguyên Nguyên âm thầm thở ra một hơi, chỉnh lại áo quần, “Cô nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một lát.”

“Khoan đã!”

Cánh tay bị kéo lại. Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, liếc sang Saotome Mirai: “Cô muốn gì?”

“Em định đi tìm cô Giang Thư sao?”

Trần Nguyên Nguyên không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

“Quả nhiên là định đi đúng không? Không được đâu, Trần Nguyên Nguyên, đừng đi!”

“Buông tay.” Giọng lạnh đến mức khiến người nghe có cảm giác cô sắp ra tay luôn rồi.

Saotome Mirai mím môi, ánh mắt trở nên kiên định: “Cậu Lục chắc chắn cũng không muốn mọi chuyện thành ra như vậy đâu. Em cũng không muốn cậu ấy bắt đầu ghét em, đúng không?!”

Mặt Trần Nguyên Nguyên tối sầm lại, cảm giác muốn xé nát người trước mặt dâng lên.

“Cô… vừa nói gì?”

“Ý chị là… em nghĩ kỹ đi! Có nhiều cách để đánh bại tình địch, sao cứ phải chọn cách cả hai cùng bị tổn thương?

Hơn nữa… hơn nữa, chị cảm thấy cậu Lục hình như có kế hoạch riêng. Nếu em làm hỏng kế hoạch của cậu ấy, khiến cậu ấy thấy em là gánh nặng thì… thì sao?”

“Cô nghĩ… cô hiểu cậu ấy hơn tôi sao?”

Saotome Mirai rùng mình một cái, nhưng trực giác mách bảo rằng mình không thể lùi bước…

Nhưng đáng sợ quá đi mất!!!

“Nói đi.” Trần Nguyên Nguyên bóp lấy mặt cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.

Ực—

Cảm giác như sắp xong đời tới nơi.

Saotome Mirai bắt đầu lặng lẽ cầu nguyện trong lòng:

[Thần linh ơi, xin người…]

“Ơ… em Trần Nguyên Nguyên… em… không giận sao?"