Đầu của Lục Trúc bị quấn kín như xác ướp, dù thực tế là chẳng có chuyện gì xảy ra với cái đầu của cậu ta cả…
Tất cả chỉ là hình phạt của Du Hi mà thôi.
“Giải thích đi, tại sao lại cố tình gõ hai cái đó hả?” Du Hi khoanh tay trước ngực, ánh mắt như thể đang thẩm vấn phạm nhân.
Lục Trúc chớp mắt một cách vô tội: “Ừm… chuyện là, vì tường chỗ này nó chẳng cách âm tí nào cả.”
“Chỗ này, có căn nào là cách âm đâu.”
“Cũng đúng ha, hahaha…” Lục Trúc gãi đầu, cố gắng cười trừ để đánh trống lảng.
Nhưng vô ích thôi. Ngay giây tiếp theo, Du Hi giơ chân lên, dừng lại ngay phía trên đùi Lục Trúc.
Dễ khiến người ta nghĩ bậy…
Mà quên đi!
Chỉ cần cô mà ra tay thật thì Lục Trúc có thể lập tức bay sang Thái Lan nghỉ dưỡng một thời gian rồi.
Đáng sợ thật…
Lục Trúc nuốt nước bọt, khóe môi giật giật, khẽ nắm lấy chân Du Hi rồi đẩy sang một bên: “Thì… anh chẳng qua là không muốn em hối hận thôi.”
Du Hi trầm mặc mấy giây, ánh mắt hơi nheo lại: “Anh nghĩ em là kiểu người làm việc rồi sẽ hối hận sao?”
“Ừ.” Lục Trúc gật đầu không chút do dự, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, như thể chính cậu từng trải qua vậy.
À mà không phải "như thể", mà là thật sự.
Lục Trúc thở dài một hơi: “Nếu hai mẹ con em cứ tiếp tục nói chuyện kiểu đó, thì mục đích ban đầu em kéo dì Cao đến đây chẳng phải sẽ chệch hướng hết rồi sao?”
Không quan tâm Du Hi nghĩ gì, Lục Trúc cũng chẳng buồn nhìn sắc mặt cô, cúi đầu chuyên tâm giúp cô xỏ giày, miệng vẫn luyên thuyên.
“Em rõ ràng là muốn gặp dì ấy mà, đúng không? Nếu không muốn gặp thì em đã chẳng bỏ công sắp xếp đủ chuyện như vậy rồi.
Đã khó khăn lắm mới gặp được, thì đừng chia tay quá vội.
Ừ thì, có thể em sẽ không hối hận đâu, nhưng anh nghĩ, cứ ở bên nhau thêm chút nữa vẫn tốt hơn.”
Xỏ xong giày, Lục Trúc mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn Du Hi.
Cô im lặng.
Khóe môi Lục Trúc giật giật. Phát hiện ra Du Hi lúc này đang thở hơi gấp, trên mặt còn ửng một tầng đỏ mỏng.
Nhìn thế thì rõ ràng là nãy giờ chẳng nghe lọt tai câu nào…
Thôi rồi, là lỗi của cậu, quên mất phải nói trước rồi mới chạm chân.
Thôi bỏ đi, cứ để cô tự điều chỉnh lại đã.
Đợi vài phút, trạng thái của Du Hi mới dần ổn định, cô đổi tư thế ngồi, tiếp tục nhìn Lục Trúc chằm chằm: “Anh không trách em vì đã lợi dụng anh sao?”
Ồ hô? Xem ra nãy giờ cũng không phải hoàn toàn không để ý à.
Lục Trúc nhún vai: “Ha, đúng hơn thì, chính vì em đã lợi dụng anh, nên anh mới thấy lòng mình yên ổn hơn chút.”
“Tiến triển trước đó quá nhanh khiến anh mất cảm giác an toàn à?”
Lục Trúc khẽ dời ánh mắt đi: “…Ừ, đúng vậy.”
Ừm, xem như là chuộc lỗi đi.
Nhưng mà...
Du Hi nói vậy có nghĩa là chuyện này coi như bỏ qua?
Làm gì có chuyện đơn giản vậy. Lục Trúc vì quay mặt đi nên không thấy được sắc mặt Du Hi chẳng những không dịu đi mà còn u ám hơn.
“Ồ, thì ra là vậy à. Em cứ tưởng là anh thấy áy náy vì sau lưng em ân ái mặn nồng với cô nào khác, nên mới muốn chuộc lỗi chứ.”
Chuộc lỗi thì đúng, nhưng mà không phải vì cái lý do đó đâu!
Trong khoảnh khắc, hơi thở của Lục Trúc ngưng trệ, khóe mắt giật mạnh: “Làm gì có chuyện đó…”
“Hừ, vậy thì anh giải thích cho em đi, chuyện với cô Giang Thư kia rốt cuộc là sao?”
“Chuyện đó… chẳng phải anh đã giải thích rồi sao?”
“Vậy bất ngờ của em đâu?”
“Cái đó… vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Trong mắt Du Hi thoáng hiện một tia sát khí: “Anh nghĩ em trông giống đồ ngốc lắm hả?”
Xong đời rồi, không dỗ được nữa rồi, hôm nay nhất định là cô muốn tính sổ rõ ràng với cậu đây mà.
Lục Trúc rất rõ, chủ yếu là do thời điểm quá tệ, vì chuyện của Cao Diên khiến tâm trạng Du Hi giờ không ổn định chút nào.
Và cậu thì vừa vặn trở thành bao cát hoàn hảo.
Lục Trúc thở dài. Cứ thế này thì không ổn, phải nghĩ cách chuyển hướng sự chú ý của cô mới được.
“À mà, em ở đây với anh lâu vậy rồi, bên dì Cao có sao không?”
“Chưa cần lo cho bà ấy.”
“Không, ý anh là… cuộc trò chuyện nãy giờ của tụi mình có thể bị dì ấy nghe thấy đó.”
“Thì sao?”
“Ừm… tức là, dì ấy có thể đã biết bộ mặt không chịu thẳng thắn của em rồi đấy.”
Du Hi im lặng, liếc nhìn bức tường bên cạnh: “Biết thì sao? Dù sao bà ấy cũng chẳng còn quan tâm nữa.”
“Thật không? Anh không chắc lắm đâu.” Lục Trúc lộ ra vẻ mặt đầy hàm ý, nhìn về phía sau lưng Du Hi.
Có người tới.
Lục Trúc đúng là còn chút may mắn, vội chào Cao Diên một tiếng, sau đó giảm tối đa sự hiện diện của bản thân.
Cao Diên khẽ gật đầu, lặng lẽ nhìn Du Hi: “Chúng ta tiếp tục nói chuyện đi.”
“Không cần thiết nữa.”
Im lặng.
“Giữa chúng ta, còn chủ đề gì để nói nữa sao?”
Lại im lặng.
“Thấy mặt bà một lần là đủ rồi, bà đi đi.”
Lục Trúc: …
Chuyện này hình như không ổn lắm thì phải, vẫn còn cơ hội cứu vãn không?
Cao Diên xoay người rời đi, đi thật rồi…
Cơ hội cái khỉ gì nữa! Tiêu rồi, không cứu vãn được nữa!
Nhưng ít ra, Du Hi cũng không còn xoắn xuýt chuyện của cậu nữa. Như vậy không phải là nhẹ nhõm hơn rồi sao?
Đúng là vậy…
Nhưng hình như Du Hi sắp khóc rồi.
Nỗi buồn… thật sự có mùi. Lục Trúc ngửi thấy rồi, ngột ngạt như khói đặc, khiến người ta không thở nổi.
“Có muốn nghỉ một chút không?”
Đề nghị của Lục Trúc dường như không được Du Hi tiếp nhận. Cô chỉ hít sâu mấy lần rồi bình tĩnh đứng dậy: “Không cần.”
Không cần cái đầu anh á!
“Chậc! Hết người này tới người kia, chẳng ai chịu khiến người ta yên tâm.” Lục Trúc muốn vò đầu, nhưng đầu đang bị băng kín mít, cào không nổi.
Càng thêm bực mình.
Đã vậy thì…
Lục Trúc hít một hơi thật sâu, nhân lúc Du Hi không chú ý, lặng lẽ vòng ra sau lưng cô.
Du Hi: ?
Chưa kịp phản ứng, cô bỗng cảm thấy sau gáy nóng lên, toàn thân như bị rút sạch sức lực, mềm oặt ngã xuống.
Ngã thì chắc chắn là không rồi, vì sau lưng còn có Lục Trúc đỡ, nên không sao cả.
Nhưng những chuyện khác thì không dám đảm bảo.
Du Hi thở dốc, nghiêng đầu định hỏi Lục Trúc muốn làm gì.
Khi đầu cô xoay đến một góc độ nhất định, Lục Trúc bất ngờ nhét vào miệng cô một cái lọ nhỏ.
Chất lỏng trượt qua cổ họng, nếu đây là độc dược gì đó thì Du Hi coi như tiêu đời.
Dù là do Lục Trúc đút thì cảnh giác của cô cũng quá thấp rồi.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, Du Hi nhìn khuôn mặt của Lục Trúc ngày càng nhòe đi, cố với tay như muốn níu lại: “Đừng để em… hối hận…”
Rồi thiếp đi.
Tất nhiên, thuốc ngủ không thể có hiệu quả nhanh như vậy, thực chất là do mấy chiêu nhỏ sau lưng của Lục Trúc phát huy tác dụng.
Cậu còn chưa kịp thở phào thì “rầm”, cửa bị đá tung ra, Vũ Dao mang theo sát khí ngùn ngụt, ánh mắt khóa chặt lấy Lục Trúc: “Anh đã làm gì tiểu thư?!”
Từng chữ nhấn mạnh, như thể muốn rút xương lột da cậu ra ngay tại chỗ.
Đừng xem thường sức chiến đấu của cô hầu nhỏ này, Lục Trúc cười gượng, vội xua tay: “Bình tĩnh! Chỉ là thuốc ngủ thôi!”
“Anh dám bỏ thuốc tiểu thư?!”
Lục Trúc bỗng nhiên trầm tĩnh lại, nhìn trân trối vào đôi chân mặc tất trắng đang tiến gần sát mặt mình.
Hê...
…
“Hừ! Tên dê xồm!” Vũ Dao bế Du Hi đi, còn Lục Trúc thì nằm bẹp dưới đất với một dấu giày rõ mồn một trên mặt.
Thôi vậy, người ta không hiểu nỗi khổ tâm của mình.
Lục Trúc thở dài, bò dậy, phủi phủi quần áo như chẳng có gì xảy ra.
Được rồi, nhân lúc còn có thể xoay chuyển, đi tìm Cao Diên nói chuyện thôi.