"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5925

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 78

Nghe thấy câu trả lời phủ định từ miệng Lục Trúc, Cao Nghiên khẽ cười:

“Vậy thì dì cũng yên tâm phần nào rồi, đi thôi.”

“Dì Cao à, suy nghĩ của dì... thật sự là quá khó đoán.”

“Không phải có câu nói rồi sao — ‘Tâm tư con gái, cậu đừng đoán.’”

Lục Trúc bất lực thở dài. Không đoán? Nếu thật sự không đoán gì hết thì cậu đã chết cả trăm lần rồi.

“Ơ? Lục Trúc nhóc con, cháu còn ngồi ì trong xe làm gì thế?”

Một câu nói đã kéo Lục Trúc về lại hiện thực. Cao Nghiên đứng bên ngoài xe, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn cậu:

“Ngủ trong xe không thoải mái đâu.”

Đã nói đến nước này rồi, cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu Lục Trúc coi như bị lật tẩy hoàn toàn.

Muốn chuồn? Không có cửa đâu.

Hết cách, xuống xe thôi.

Cơ thể còn hơi cứng đờ, Lục Trúc vươn vai một cái. Vừa ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với một ánh nhìn lạnh băng.

Du Hi vẫn luôn dõi theo từ đầu đến giờ...

“Được rồi, đi thôi nào, nhóc con Lục Trúc.”

Lời thì nói vậy, nhưng Cao Nghiên đột nhiên khoác lấy tay cậu.

Khoảnh khắc ấy, một luồng lạnh buốt từ tim dâng lên khiến toàn thân Lục Trúc lạnh ngắt.

Mọi thứ xung quanh đều lặng thinh, chỉ còn ánh mắt của Du Hi mỗi lúc một đáng sợ hơn, sát khí bốc lên cuồn cuộn, dù đứng từ xa cũng cảm nhận được.

Mí mắt giật liên hồi, Lục Trúc cố gắng gượng ra một nụ cười, lặng lẽ rút tay mình ra:

“Dì Cao, cảm ơn sự ưu ái của dì.”

Vừa dứt lời, cậu đã nhanh chóng lùi ra xa ba bước.

Cao Nghiên cười nhẹ:

“Đừng hiểu lầm, dì chỉ không đứng vững nên mượn tay cháu vịn một chút thôi.”

Nói xong, bà liếc về phía Du Hi đang đứng, ánh mắt đầy hàm ý:

“Thôi nào, lên lầu đi. Dì mệt rồi.”

Lên lầu bình yên được không đây? Chắc là được rồi nhỉ? Cao Nghiên đã đi vào mà không ngoái lại.

Lục Trúc lén liếc lên cửa sổ một lần nữa, bóng dáng Du Hi đã biến mất. Rõ ràng là ban ngày mà nơi ấy như chìm trong bóng tối.

Ực —

Cậu nuốt nước bọt, hai chân nặng như đổ chì, chẳng buồn nhúc nhích.

Nhưng Dự Dao đâu có quan tâm cậu có muốn đi hay không. Nhiệm vụ của cô là phục vụ chủ nhân và tiếp đãi “khách”:

“Ngài Lục Trúc, ngài còn đứng đây làm gì vậy?”

Rõ ràng là dùng kính ngữ, nhưng sao giọng điệu lại mang ý đe dọa như thế?

Lục Trúc âm thầm thở dài, dù không tình nguyện, cuối cùng vẫn phải bước vào.

Bóng dáng Cao Nghiên đã biến mất khỏi tầm mắt, Lục Trúc đành đi theo Dự Dao. Cô dẫn cậu tới một căn phòng trông như phòng tiếp khách rồi rời đi luôn.

Căn phòng trống trải, chỉ có một mình Lục Trúc. Bài trí theo phong cách Trung cổ — đúng gu của Du Hi, nhưng lại chẳng có lấy một món giải trí nào.

Chẳng lẽ bắt cậu ngồi chờ như thế này?

Nói đi cũng phải nói lại... thế này có được coi là “giam lỏng” không?

Sao cứ có cảm giác bị theo dõi thế nhỉ...

Ảo giác thôi. Trong phòng không có gương đặc biệt nào, cũng chẳng có camera. Du Hi và Cao Nghiên cũng không đứng sau màn hình nào để giám sát cậu cả.

Lúc này, hai mẹ con đang ngồi đối diện nhau, cách một bức tường ngay cạnh phòng của Lục Trúc.

Cao Nghiên nhấp một ngụm trà, khẽ nhăn mặt:

“Trẻ con không nên uống mấy thứ này nhiều.”

Du Hi im lặng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào bà mà không nói một lời.

Cao Nghiên cũng không để tâm, vẫn tiếp tục nói điều mình muốn:

“Trà này đắng lắm, không hợp với con.”

Im lặng——

Cao Nghiên mở túi xách ra, lục lọi một lúc rồi lấy ra một viên kẹo, đặt bên cạnh tay Du Hi.

Kẹo trái cây rất bình thường, chắc là loại trẻ con yêu thích.

Nhưng Du Hi chỉ liếc mắt một cái rồi lại nhấc tách trà lên:

“Uống trà nhiều tốt cho sức khỏe.”

Cao Nghiên âm thầm thở dài:

“Con nói đúng.”

Đứa trẻ này... đã thật sự trưởng thành rồi.

“Phải rồi, chuyện Lục Trúc, con nghiêm túc đấy à?” Cao Nghiên muốn phá vỡ bầu không khí im lặng, mà nghĩ tới nghĩ lui, thứ duy nhất có thể khiến Du Hi quan tâm, có lẽ chỉ còn Lục Trúc.

Du Hi lạnh nhạt ngẩng lên, giọng băng giá:

“Mẹ không phải đã có câu trả lời rồi sao?”

Giây phút đó, Cao Nghiên như bừng tỉnh. Xem ra con nhóc Dự Dao kia đã báo cáo tất cả rồi.

Cũng tốt, ít ra chứng tỏ vẫn còn người trung thành tuyệt đối với Du Hi.

Cao Nghiên lại đặt tách trà xuống, đưa mắt nhìn về phía căn phòng bên cạnh. Bà vẫn không thể quen được với vị trà này.

“Câu trả lời à? Nói thật, mẹ vẫn chưa có. Mẹ không nhìn thấu cậu nhóc đó.”

Lúc đầu Cao Nghiên nghĩ Lục Trúc chỉ là một gã trai bao chuyên nghiệp, định bám lấy nhà giàu. Nhưng sau vài lần thử thăm dò thì lại thấy không giống.

Lục Trúc hoàn toàn không biết cách thu hút phụ nữ, thậm chí còn có vẻ rất kháng cự khi ở gần họ.

Thêm cả báo cáo trước đây của Cửu Năng Vũ, chuyện Lục Trúc và Du Hi gặp nhau hoàn toàn là tình cờ. Nhìn thế nào thì cũng là Du Hi chủ động trước.

Vậy thì chỉ còn một khả năng: Ở nơi mà Cửu Năng Vũ không nhìn thấy, giữa Du Hi và Lục Trúc đã có một giao dịch nào đó.

Ngay câu hỏi bất ngờ trước khi xuống xe vừa rồi càng khiến Cao Nghiên tin chắc điều này.

Nhưng mà—

Cứ cảm thấy có gì đó không ổn...

Cao Nghiên khẽ thở dài:

“Nói thật đi, có phải vì muốn ép mẹ đến gặp con nên mới cố tình chăm chút cho Lục Trúc như vậy, thậm chí làm mấy chuyện hơi quá đáng?”

Du Hi không trả lời, vẫn bình thản nhấm nháp trà trong tay, như thể những lời kia chỉ là gió thoảng bên tai.

“Không trả lời, mẹ coi như con thừa nhận rồi nhé.”

Lúc này Du Hi mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn bà:

“Nếu mẹ cho rằng mình đã có được chân tướng, thì còn hỏi con làm gì?”

Im lặng——

“Là vì lo cho con à? Hay là... giận chuyện con lừa mẹ đến đây?”

“Ta chưa từng giận con.”

“Vậy tức là mẹ lo lắng cho con rồi? Không cần đâu, mẹ lo xa rồi. Con không cần sự lo lắng đó.”

Thịch ——

Một tiếng động trầm vang lên từ phòng bên cạnh, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con.

Du Hi nhíu mày nhìn về phía Dự Dao:

“Chuyện gì vậy?”

“Để tôi đi xem.” Dự Dao hành động cực nhanh, không chút chần chừ lao ra ngoài.

Cửa vừa mở, cảnh tượng đập vào mắt cô là Lục Trúc nằm lăn lóc dưới sàn, tay chân vắt vẻo.

Dự Dao bất lực:

“Cậu đang làm gì vậy?”

Lục Trúc đảo mắt nhìn cô:

“Xin lỗi, nền hơi trơn, tôi không đứng vững.”

“...Thế thì đứng dậy đi chứ.”

“Xin lỗi, ngã hơi đau... tôi muốn nằm thêm chút nữa...”

Dự Dao hoàn toàn cạn lời. Cô đành bước tới đỡ cậu dậy, dìu về lại sofa, đổi cho cậu ly trà mới rồi quay về bên cạnh Du Hi.

“Thế nào rồi?”

“Tiểu thư, cậu ta chỉ bị ngã thôi, không có gì nghiêm trọng.”

“Ừ, biết rồi.”

Cao Nghiên thấy cảnh ấy, cười khổ một tiếng:

“Con với cậu ta... quan tâm nhau thật đấy.”

Cái quan điểm “chỉ là lợi dụng” xem ra khó đứng vững rồi.

Cao Nghiên hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên:

“Nếu đó là lựa chọn của con, thì mẹ tôn trọng.

Về phần hai đứa sẽ đi đến đâu, mẹ cũng sẽ không hỏi nữa. Mẹ...”

Thịch ——

Lại thêm một tiếng động nặng nề nữa vang lên, lần này đến cả Cao Nghiên cũng phải cau mày.

Ngu ngốc đến mấy cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, trừ khi Lục Trúc đúng là một tên ngốc thật.