"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 74

Tội nghiệp?

Đang nói ai vậy?

Là nói cô sao?

Sắc mặt Nam Cung Hướng Vãn thoáng trầm xuống. Cô không cần ai thương hại, nhất là thứ thương hại không đầu không đuôi kiểu này.

Khó chịu vô cùng. Nhưng cô biết cách kiềm chế.

Dự án lần này với cô vô cùng quan trọng. Nếu không vì điều đó, Nam Cung Hướng Vãn chẳng đời nào đi theo người phụ nữ này tới đây.

Chỉ còn một bước, chỉ thiếu bước cuối cùng. Chỉ cần vận hành trơn tru dự án này, trọng tâm của công ty sẽ dần nghiêng về phía cô.

Chỉ cần có thêm quyền phát ngôn, Nam Cung Hướng Vãn hoàn toàn tự tin biến công ty thành vật trong lòng bàn tay.

Đến lúc đó…

Đến lúc đó...

Có lẽ cô sẽ thoát khỏi cái “gia đình” lạnh lẽo kia chăng?

Hơi thở bắt đầu rối loạn, một giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má. Phải đến khi nhân viên sân bay tiến lại nhắc nhở, cô mới hoàn hồn trở lại.

“Tiểu thư, nơi này cấm dừng lại lâu. Phiền cô rời đi ngay.”

Nam Cung Hướng Vãn hít sâu một hơi, ánh mắt khôi phục vẻ kiên định và lạnh lùng vốn có.

Giờ nghĩ những chuyện đó cũng vô ích. Trước mắt cần tìm một khách sạn nghỉ tạm đã, chẳng lẽ bắt cô ngủ đầu đường xó chợ?

Cô khẽ hất tóc, bước theo sau Thượng Quan Tình Vũ.

Thượng Quan Tình Vũ đang gọi điện thoại, có vẻ đang truy cứu trách nhiệm ai đó, lời lẽ sắc bén không chút nhân nhượng.

“Cậu tốt nhất nên nói thật! Nếu Tiểu Thư còn xảy ra chuyện gì nữa, tôi tuyệt đối không tha cho cậu!”

“...”

“Được rồi, gặp rồi nói tiếp.”

“...”

Thượng Quan Tình Vũ cau mày, “Biết rồi, tôi đang đợi ở cổng ra sân bay.”

Nói xong, bà liếc sang Nam Cung Hướng Vãn: “Đặt hai phòng.”

Tút ——

Cuộc gọi kết thúc, Thượng Quan Tình Vũ hít sâu mấy hơi liền để trấn tĩnh.

Cứ đợi đi.

...

Phía bên kia điện thoại, Lục Trúc nhìn màn hình đã ngắt máy, thở dài một hơi.

Quả nhiên, bị chửi một trận nên thân.

Cũng chẳng trách ai, chuyện của Giang Thư đúng là có phần trách nhiệm của anh.

Nhưng mà… hai phòng cơ à...

Lục Trúc gãi đầu. Bác sĩ Trần cũng tới sao? Thôi kệ, mà nói mới nhớ, tiền phòng lần này có được hoàn lại không nhỉ?

Thôi, nghĩ làm gì. Dù sao anh cũng chỉ thanh toán đêm đầu tiên. Nếu Thượng Quan Tình Vũ muốn ở thêm thì tự bà trả.

Tuy có hơi xót ví, nhưng vẫn chịu được.

Nghĩ xong, Lục Trúc vẫy một chiếc taxi, vừa đến sân bay vừa gọi điện cho khách sạn.

Đường đi khá xa, khiến Lục Trúc bắt đầu khâm phục Saotome Mirai.

Nếu đi học mà xa thế này, thì phải dậy sớm tới cỡ nào?

Quá gắt. Gọi tiếp thôi.

Nhưng mà—

“Xin lỗi quý khách, chỉ còn lại một phòng trống. Anh có muốn đặt không ạ?”

Khóe miệng Lục Trúc co giật.

Chỉ còn một phòng? Đen dữ vậy trời?

Nhưng nghĩ lại, cũng chẳng sao. Dù gì Thượng Quan Tình Vũ và bác sĩ Trần cũng thân nhau, nếu phải ở chung, nói một tiếng chắc cũng thông cảm được.

Nghĩ vậy, Lục Trúc đặt luôn căn phòng cuối cùng, rồi lập tức đến sân bay.

Mọi chuyện có vẻ suôn sẻ. Lục Trúc cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.

Nhưng rồi—

Ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy Nam Cung Hướng Vãn, mọi vấn đề lập tức lộ ra.

Tại sao... cô ấy lại ở đây?

Tuy khó hiểu, nhưng Lục Trúc không nghĩ sâu xa. Anh biết cô và Thượng Quan Tình Vũ có hợp tác làm ăn.

Chỉ là như vậy, số phòng đúng là... hơi thiếu.

Lục Trúc nhíu mày, từ từ bước lại gần họ.

“Dì Thượng Quan, xin lỗi, con tới trễ.”

“Tiểu Thư đâu?” Thượng Quan Tình Vũ nhìn quanh Lục Trúc, không thấy bóng dáng Giang Thư đâu, cau mày hỏi.

“Dì yên tâm, cô ấy đang rất an toàn, hiện đang ở nhà một người bạn mới quen... tiện thể được bảo vệ luôn.”

“Bạn mới?”

Lục Trúc gật đầu: “Một cô gái rất hợp tính với học tỷ.”

Thượng Quan Tình Vũ nghe thì bán tín bán nghi, nhưng cũng nhận được tin nhắn báo an từ Giang Thư nên coi như xác nhận được.

“Thôi vậy, dẫn dì đến gặp nó đi.”

Lục Trúc gãi đầu, ngập ngừng: “Chuyện đó... hơi khó...”

“Hửm? Ý con là gì?”

Ánh mắt sắc như dao, Lục Trúc cười gượng, xoa đầu: “Bởi vì quá xa, bác tài cũng sắp về nhà nghỉ rồi, nên... tối nay không tới được. Nhưng con đảm bảo, sáng mai dì sẽ gặp được học tỷ.”

Lồng ngực Thượng Quan Tình Vũ phập phồng rõ rệt, bà lườm Lục Trúc một cái rồi gọi ngay cho Giang Thư.

Sau khi xác nhận mọi việc đều ổn, bà mới miễn cưỡng bỏ qua cho anh: “Được rồi, vậy nghỉ lại một đêm trước.”

Lục Trúc âm thầm thở phào, “Còn về chỗ ở...”

“Hả? Lại có vấn đề à?”

Lục Trúc liếc nhìn Nam Cung Hướng Vãn, đúng lúc ánh mắt cô cũng đang đặt trên anh.

Từ nãy đến giờ, Nam Cung Hướng Vãn vẫn luôn quan sát Lục Trúc, chưa từng rời mắt.

Dù hơi thắc mắc, nhưng Lục Trúc vẫn làm ngơ: “Có đấy. Vì trời quá tối rồi, khách sạn chỉ còn đúng một phòng trống.”

“Cậu hỏi hết các khách sạn rồi à?”

Lục Trúc lắc đầu: “Chưa, vì con thấy không cần thiết. Dạo này đang mùa hoa anh đào, người đi chơi rất đông, khách sạn tốt đều kín phòng. Căn còn lại cũng là nhờ may mắn lắm mới có. Còn mấy chỗ tệ thì con không định nghĩ tới.”

Thượng Quan Tình Vũ im lặng vài giây, rồi thở dài: “Cậu cũng chu đáo đấy.”

Lục Trúc gật đầu nhẹ: “Chỉ là không ngờ, người đi cùng... hình như không thân đến mức có thể ở chung phòng.”

Lời vừa dứt, ánh mắt Nam Cung Hướng Vãn khẽ lóe lên: “Ý cậu là, muốn tôi tự lo chỗ ở?”

Lục Trúc xua tay: “Không phải. Con chỉ muốn hỏi dì Thượng Quan, hay là tối nay dì nghỉ tạm ở phòng của học tỷ?”

“Được, đi thôi.”

Thượng Quan Tình Vũ không muốn dây dưa nữa. Căng thẳng mấy tiếng liền, giờ đầu óc cũng bắt đầu mỏi mệt.

Mọi chuyện tạm ổn, Lục Trúc âm thầm thở phào, dẫn hai người ra xe.

Không khí bên trong taxi có phần căng thẳng.

Lục Trúc cau mày, len lén liếc gương chiếu hậu.

Nam Cung Hướng Vãn vẫn cứ nhìn chằm chằm anh. Cô muốn gì? Anh đâu thiếu nợ cô… chắc là không?

Khụ khụ! Tuy lần này đúng là cô giúp anh không ít.

Nhưng ánh nhìn đó vẫn khiến anh thấy... hơi rợn.

Lục Trúc hít sâu, quyết định mặc kệ.

Chỉ là...

“Cậu là Lục Trúc, đúng không?”

Lục Trúc hơi sững người, không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.

Lạ thật. Tới thời điểm này, anh chắc chắn chưa từng tiếp xúc với Nam Cung Hướng Vãn. Sao cô lại nhận ra anh ngay lập tức?

Không thể nói là “ngay lập tức” được, vì cô nhìn anh... cũng khá lâu rồi.

Anh liếc sang Thượng Quan Tình Vũ, muốn tìm chút manh mối.

Nhưng bà vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, chẳng mảy may quan tâm.

Bó tay. Lục Trúc thở dài, khẽ gật đầu: “Phải, tôi là Lục Trúc.”

Nam Cung Hướng Vãn nhướng mày, vươn tay ra: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Nam Cung Hướng Vãn.”

Hửm? Trong ấn tượng, cô ấy có khách sáo vậy sao?

Lục Trúc thấy khó hiểu. Trong đầu anh, Nam Cung Hướng Vãn vẫn là người thuộc dạng... “dày dạn trận mạc”.

Anh nhẹ nhàng bắt lấy bốn ngón tay cô, lịch sự mà không quá xa cách: “Rất hân hạnh.”

“Lục Trúc tiên sinh tới Sakuragawa làm sinh viên trao đổi à?”

“Ừ.” Không cần giấu, chuyện thật thì cứ nói thật.

Nam Cung Hướng Vãn nở nụ cười đầy ẩn ý: “Lục Trúc tiên sinh giỏi lắm, cố gắng thêm nhé.”

Khóe miệng Lục Trúc giật giật. Nói kiểu này... cứ như bậc bề trên chúc phúc cho hậu bối ấy. Rõ ràng cô cũng bằng tuổi mà?

Chắc đang châm chọc?

Thôi kệ. Giờ anh chẳng muốn quan tâm gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng ổn định cho hai người này rồi quay về nghỉ ngơi.

Mệt quá rồi.

Đến được khách sạn, Lục Trúc suýt ngủ gục luôn tại chỗ.

“Chào quý khách, đây là chìa khóa phòng. Nếu cần gì, cứ báo chúng tôi nhé.”

Anh nhận chìa, đưa ngay cho Nam Cung Hướng Vãn. Nhưng chỉ vậy là chưa đủ, anh tiếp tục thương lượng với lễ tân để xin thêm chìa khóa phòng của Giang Thư.

Chuyện này hơi rắc rối. Vì liên quan đến quyền riêng tư, khách sạn nhất quyết không chịu đưa.

Thảm rồi.

Lục Trúc thử gọi cho Giang Thư, nhưng người bắt máy lại là Saotome Mirai. Cô ấy nói Giang Thư đã ngủ rồi.

Anh im lặng cúp máy, chậm rãi quay sang hai người:

“Ờm... hai người có quen ngủ chung không?”

Nam Cung Hướng Vãn nhíu mày, khỏi cần nói cũng biết câu trả lời là gì.

Thượng Quan Tình Vũ cũng chẳng khác mấy, chỉ là biểu hiện không quá rõ.

Đùa à? Mới cãi nhau một trận trên máy bay, giờ bắt ngủ chung?

Nếu vậy thì...

Lục Trúc hít sâu, ánh mắt dừng lại trên người Nam Cung Hướng Vãn: “Nam Cung tiểu thư, cô có thể nhường phòng lại cho dì Thượng Quan trước không?”

Nam Cung Hướng Vãn không vui, cau mày: “Tại sao?”

Tại sao?

Lục Trúc mặt lạnh tanh. Còn phải hỏi? Dĩ nhiên là giúp người thân thiết hơn rồi.

Nam Cung Hướng Vãn nhìn thẳng vào mắt anh, tựa như đã hiểu ra, tức tới mức nghiến răng.

“Cậu không sợ hành động này khiến mình phải hối hận sao?”

Ánh mắt đầy ẩn ý khiến Lục Trúc hơi rùng mình.

Cô lại tính làm gì anh nữa đây?

Thấy anh không đáp, Nam Cung Hướng Vãn hừ lạnh, ném chìa khóa vào tay anh rồi xoay người bỏ đi.

Lục Trúc thở dài bất lực, đưa chìa cho Thượng Quan Tình Vũ: “Dì, con ra ngoài xem sao.”

“Ừm.” Thượng Quan Tình Vũ chẳng nghĩ gì nhiều.

Ra khỏi khách sạn, anh thấy Nam Cung Hướng Vãn chỉ đứng ngay bên đường, hình như đang gọi điện, nhưng chưa kết nối được.

Vậy thì tranh thủ nói trước vài câu.

“Nam Cung tiểu thư, hay là chúng ta đi tìm khách sạn khác đi.”

Cô liếc anh, thản nhiên: “Cũng được, nhưng để tôi cắt khoản trợ cấp học bổng của cậu xong đã.”

...

Lục Trúc ngơ ngác. Trợ cấp học bổng? Cắt? Cô ấy tài trợ anh á?

Anh khoát tay, ra chiều chán chường: “Ờ, cắt đi. Không có cũng chẳng sao.”

Nam Cung Hướng Vãn: ?