"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5939

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 61

Tắm suối nước nóng á? Tắm cái con khỉ! Lỡ đang ngâm ngon lành, hôm sau báo chí đăng tin phát hiện xác nổi lềnh bềnh thì sao?

Lục Trúc thở dài một tiếng, lặng lẽ xoay người chuẩn bị rời đi.

“À đúng rồi, cô Cửu Năng à...”

“Gì vậy?”

“Nhớ lau sạch sàn đấy nhé.”

“...Cậu không móc mỉa vài câu là sẽ chết à?”

Lục Trúc chậm rãi quay đầu lại, mặt nở một nụ cười nhạt đầy giễu cợt.

“Đây đã là hình phạt nhẹ nhất dành cho cô rồi đấy? Dù gì thì, nếu có người phát hiện ra cô đang... rình trộm, thì mới gọi là phiền toái thật sự.”

Cửu Năng Vụ Tử nghiến răng ken két—bị hắn đoán trúng rồi, nhưng mà hắn không có bằng chứng nhé~

Nhưng đúng là cô cũng sắp không trụ nổi nữa rồi...

“Ahaha... Lục Trúc này, tôi khuyên cậu mau mau quay về đi, nếu không tiểu thư nhà cậu mà nổi giận thì phiền đấy.”

Lục Trúc không đáp, chỉ phất tay một cái rồi quay người bỏ đi.

Đừng có dọa dẫm. Nhanh hay chậm thì có sao chứ? Du Hi và Giang Thư là hai người tuyệt đối sẽ không chọn tắm chung đâu.

Cho nên, chẳng cần lo bị bắt quả tang gì cả, vấn đề duy nhất là phải nắm chắc thời gian.

Lục Trúc suy nghĩ chốc lát—nói về chuyện tắm suối nước nóng mất bao lâu, chắc chẳng ai hiểu rõ bằng nhân viên ở đây.

Vậy thì, đơn giản rồi.

Vừa nghĩ, Lục Trúc vừa đi thẳng về phía quầy lễ tân.

...

“Cốc cốc cốc—”

“Mở cửa, tôi về rồi.”

Cuối cùng cũng mò về...

Trần Nguyên Nguyên chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt có hơi khó chịu, chuẩn bị bật chế độ truy hỏi linh hồn.

Thế nhưng, vừa mở cửa ra thì đập vào mắt là hình ảnh Lục Trúc chỉ mặc độc mỗi cái áo choàng tắm.

“Cậu... cậu làm gì vậy?” Trần Nguyên Nguyên đỏ bừng mặt, vội kéo hắn vào phòng.

Tuy cô không phải kiểu e dè gì mấy chuyện này, nhưng... nhưng mà không ngờ Lục Trúc lại chủ động đến mức này. Vậy là khỏi cần cô ra tay nữa hả?

Nhìn biểu cảm trên mặt Trần Nguyên Nguyên, khóe miệng Lục Trúc giật nhẹ. Không cần đoán cũng biết cô nàng đang nghĩ bậy.

Thôi thì, đúng là cái bộ dạng này dễ gây hiểu nhầm thật, nhưng hắn mặc vậy chỉ để tí nữa tiện ứng phó bên phía Du Hi thôi.

Còn hiện tại... Trần Nguyên Nguyên thậm chí còn gần như đánh mất năng lực suy nghĩ, chẳng buồn hỏi xem quần áo cũ của hắn đâu mất tiêu rồi.

Mà cũng tốt.

Lục Trúc âm thầm thở phào, bước tới ngồi giữa phòng.

“Đợi lát nữa đi, bữa tối hôm nay khá phong phú đấy, chỉ là hơi mắc tí thôi.”

Nhìn chằm chằm—

“Tiền nong không thành vấn đề.”

“Ừ, tôi biết mà... Nhưng mà này, cô cứ nhìn tôi chằm chằm thế là sao?”

“Hả?” Trần Nguyên Nguyên đang phấn khích lập tức nguội lạnh, ánh mắt sắc như dao nhìn Lục Trúc.

“Cậu mặc vậy chẳng phải là để người ta nhìn sao? Hay là... cố tình treo ngược tâm lý tôi?”

Ơ kìa, quyền tự do ăn mặc cũng bị giới hạn rồi hả? Muốn thì cứ nói thẳng là được, đằng này thái độ gì đây?

Lục Trúc méo mặt: “Cô hiểu nhầm rồi đấy. Khách sạn này có suối nước nóng, tôi tính ăn xong thì đi ngâm tí thôi.”

“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng có thể nói là cậu đột nhập vào phòng quấy rối. Bằng chứng chính là cái bộ dạng này của cậu.”

“...”

Huu~

Bó tay. Lục Trúc hoàn toàn cạn lời.

“Được được được, cô nhìn thoải mái đi, vậy được chưa?”

“Hừm.”

Chuẩn tsundere là thế đấy.

Lục Trúc bất lực thở dài: “Phải rồi, cô có muốn đi ngâm luôn không?”

Trần Nguyên Nguyên không nói, chỉ ngước mắt nhìn hắn. Một lúc sau mới chậm rãi mở miệng:

“Được thôi. Tắm chung luôn nhé?”

Lục Trúc: ...

Tốt thì cũng tốt... bình thường hắn chả ngại gì mấy chuyện này, nhưng bây giờ thì không được.

Tắm suối á? Đó chỉ là cái cớ để dụ Trần Nguyên Nguyên rời đi, giúp hắn có nhiều thời gian rảnh để lo vụ Du Hi và Giang Thư bên kia thôi.

Nếu không, cứ biến mất hay ra vào lén lút nhiều lần thì kiểu gì cũng bị nghi ngờ.

Lục Trúc hít sâu một hơi, giả vờ thản nhiên gật đầu: “Ừ, cô chịu được thì tôi đâu có sao.”

“Chịu được thì sao chứ?”

“Ơ? Cô không biết à?” Lục Trúc chớp mắt, vẻ ngây thơ vô hại, “Dân phong bên Sakura rất là thoáng đấy. Cô tưởng giống trong nước, muốn thì bao nguyên khu chắc?”

Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, tuy không nói gì nhưng nét mặt đã lộ rõ vẻ dao động.

Lục Trúc cong môi cười, tiếp tục làm ra vẻ vô tình: “Mà, cũng chẳng sao cả, người ta ở đây quen rồi.”

Cảm nhận được rõ ràng—ánh mắt Trần Nguyên Nguyên mỗi lúc một bốc hỏa. Ngay giây tiếp theo, Lục Trúc cảm thấy cổ mình bị hai bàn tay siết lấy.

“Cậu... không sao cả? Tôi mà bị nhìn thấy hết thì cậu cũng không sao cả?”

Siết, siết, siết, càng lúc càng chặt.

Ờ thì, lực tấn công so với trước đây đúng là yếu hơn nhiều, nhưng không phải là không có.

Lục Trúc bắt đầu nghẹt thở, vội vàng cầu xin:

“Không... không phải! Ý tôi là tôi thì không sao, nhưng cô phải suy nghĩ cho kỹ!”

“Hả? Cậu không sao? Mấy cô khác nhìn thấy hết thì cậu cũng không sao? Ý là sao hả?!”

“...Vậy thì không tắm chung nữa là được rồi mà...”

Trần Nguyên Nguyên buông tay.

“Thế cậu còn nhắc đến tắm làm gì?”

Lục Trúc xoa cổ, cảm nhận dòng không khí ngọt ngào vừa trở lại, ánh mắt có phần u oán.

“Chẳng phải thấy cô mệt quá nên muốn cô thư giãn một chút à...”

“Ờ.”

“Ờ? Chỉ ờ một cái rồi xong à? A a a—tôi tổn thương quá đi mất!” Bi thương dâng trào.

Liếc trộm—

Trần Nguyên Nguyên mím môi, nhỏ giọng:

“Thôi được rồi được rồi, là lỗi của tôi... Cậu muốn sao thì làm đi.”

Cái kiểu buông xuôi kháng cự này... Khóe môi Lục Trúc khẽ nhếch lên—đây chính là hiệu quả hắn mong muốn!

“Tôi muốn sao thì làm?”

“Ừm...”

“Không hối hận?”

“Ừm...”

“Vậy thì, ăn xong rồi cô đi tắm suối bên khu nữ đi nhé!”

Cái cảm giác hụt hẫng này là sao thế? Trần Nguyên Nguyên lặng lẽ thở dài.

Ừ thì, tuy không được như mong đợi, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Cậu ấy thật sự nghĩ cho cô.

Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ một chiều của Trần Nguyên Nguyên thôi. Nói trắng ra thì, tư lợi của Lục Trúc cũng chiếm nửa phần.

Hắn chính là đang từng bước dắt mũi, để Trần Nguyên Nguyên tự đẩy mình vào thế không thể từ chối—vậy thì hắn mới dễ bề “dỗ dành” cô.

Là sinh viên luật mà, Trần Nguyên Nguyên chắc chắn không thể tự tát vào mặt mình chứ?

Vậy thì chắc là không lo xảy ra chuyện gì lộn xộn nữa... chắc thế.

Ọc~

Trần Nguyên Nguyên: ...

Ánh mắt bắt đầu là lạ, Lục Trúc vội quay mặt đi.

Trần Nguyên Nguyên thở dài, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: “Trưa không ăn no à?”

“Chắc là vậy? Cũng có thể do chiều tiêu hao nhiều quá.” Lục Trúc gãi đầu.

“Cậu rốt cuộc đi làm thêm chỗ nào vậy?”

Lục Trúc im lặng. Không phải vì việc làm thêm mệt, mà là do phải động não nhiều, cũng mệt chứ bộ.

Thế nhưng trong mắt Trần Nguyên Nguyên, sự im lặng này lại có nghĩa khác...

Sắc mặt cô đen lại thấy rõ: “Cái chỗ cậu làm thêm, là đứng đắn chứ? Không phải mấy dịch vụ... bạn trai thuê theo giờ linh tinh đấy chứ?”

“Không phải đâu, là thư viện, chỉ là chiều nay hơi... mệt đầu thôi.”

Sự nghi ngờ trên mặt Trần Nguyên Nguyên vẫn chưa tan, nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Lục Trúc—rõ ràng không phải giả.

“Được rồi, mai dẫn tôi đi xem.”

“Hả?”

“Không được à? Hừ, vậy tôi tự đi.”

“Được được được, tôi dẫn cô đi.”

Haiz, bắt đầu rắc rối rồi đây...