"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5925

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 46

“Học tỷ, chị vẫn chưa ăn gì đúng không? Hay tối nay ăn luôn ở đây nhé?”

Một câu nói hoàn toàn bình thường.

Thế nhưng vừa nghe xong, mặt Giang Thư liền đỏ bừng, bất chợt trở nên rụt rè: “Ăn... ăn ở đây luôn sao?”

Lục Trúc: ???

“Ừ, có vấn đề gì à?”

Giang Thư mím môi, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì khẽ gật đầu: “Được... vậy em đi thay đồ.”

Hả——?

CPU của Lục Trúc như bị thiêu cháy. Ăn một bữa cơm thôi mà cũng cần thay đồ? Cầu kỳ dữ vậy? Mà thôi, thay thì thay, đỏ mặt cái gì chứ?

Không đúng, không đúng, chẳng lẽ cô ấy hiểu nhầm rồi?

Ăn cơm ở nhà trọ, ăn no rồi ngủ một giấc... Với kiểu tư duy của chủ nhân cách thì việc nghĩ theo hướng đó cũng không quá bất ngờ.

Lục Trúc lặng lẽ thở dài. Thôi vậy, cậu không muốn giải thích nữa, nói cả nghìn câu chẳng bằng làm một việc rõ ràng.

Một lúc sau, Giang Thư lại xuất hiện trước mặt Lục Trúc.

Người ta hay nói, đẹp thì mặc gì cũng đẹp, quả thật không sai chút nào—bộ yukata này khoác lên người Giang Thư đúng là vô cùng hợp mắt.

“Cái đó... đẹp không?” Giang Thư bị ánh mắt của Lục Trúc nhìn đến mức mặt đỏ như gấc, dù gương mặt cậu vẫn rất đỗi bình thản, chẳng chút gợn sóng.

“Ừm, đẹp.”

Được khen, ai mà chẳng vui. Giang Thư lập tức nở nụ cười ngọt ngào.

Lục Trúc hé môi, dường như còn điều gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng lại nuốt hết vào lòng.

Muôn lời nghìn ý, cũng chỉ gói gọn trong một câu: “Ăn cơm thôi.”

Giang Thư gật đầu, cuối cùng cũng không còn đứng ngẩn ra nữa, nhưng rồi—cô phát hiện ra vấn đề.

Bộ yukata này... hình như cô thay hơi vội.

Người Nhật ăn cơm trên chiếu tatami là kiểu ngồi quỳ, mà Giang Thư lại không quen, thêm vào đó yukata rất hạn chế cử động, chỉ cần hơi động tác mạnh một chút là... lộ hàng mất.

Nhập gia tùy tục, khi mặc yukata, Giang Thư cũng không mặc thêm gì bên trong, nên giờ đúng là có chút xấu hổ.

Lục Trúc thở dài một hơi, lặng lẽ kéo chăn đến bên bàn: “Tới đây đi học tỷ, đừng gò bó quá, mệt thì cứ tựa vào mà ngồi.”

“Ồ... ừm...”

Đỡ hơn nhiều rồi. Có một tấm chăn chắn giữa hai người cũng giảm bớt không ít tầm nhìn—vừa tiện vừa kín đáo.

Nhưng mà, có tấm chăn ở giữa như vậy, khoảng cách giữa hai người dường như cũng bị kéo xa hơn, trong lòng Giang Thư có chút không cam tâm.

“Nè, học tỷ, chị có kế hoạch gì cho mấy ngày tới không? Ví dụ như định đi đâu chơi chẳng hạn.”

Lục Trúc hỏi một cách vô tình như thể đang tán gẫu, nhưng thực chất là đang tranh giành quyền chủ động—muốn mọi chuyện theo hướng có lợi cho mình, thì không thể không làm điều đó.

Nhưng——

Giang Thư lắc đầu, đôi mắt to tròn trong veo và chân thành: “Không có...”

Vậy thì...

Sự thật chứng minh—chân thành luôn là đòn chí mạng.

Khóe miệng Lục Trúc giật nhẹ: “Thượng Quan dì mà cũng dám để chị một mình mò tới tận đây, đúng là kỳ tích.”

“Ưm, anh đừng nói cứ như em không thể sống độc lập vậy...”

“Dù gì thì... chị cũng dễ bị người ta dụ đi lắm, loại chuyện đó, đừng để xảy ra là hơn.”

Thình thịch — thình thịch — thình thịch ——

Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Giang Thư đột nhiên không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Ong ong ——

Điện thoại rung lên, Lục Trúc thoáng sững người, tiện tay cầm lên xem thử.

[Du Hi: Anh đang ở đâu?]

Ba chữ ấy như cái búa giáng thẳng vào ngực Lục Trúc.

Cô bất ngờ tra hỏi sao? Rõ ràng cậu đã dỗ dành cô về trước rồi mới chạy đến đây cơ mà, còn cố vòng sau đánh úp nữa...

Mà thôi, cũng đoán trước được tình huống này.

Lục Trúc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng không nhận ra Giang Thư bên cạnh đang bắt đầu có biểu hiện khác lạ.

Cậu vừa định gõ tin nhắn trả lời, mới được một nửa thì điện thoại... biến mất khỏi tay.

Vừa quay đầu, đã thấy Giang Thư gửi đi một dòng chữ:

[Bạn trai: Đang bận.]

...Im lặng——

Nhưng vẫn — không — sao cả!

Cảnh tượng tương tự, Lục Trúc cũng đã tưởng tượng qua rồi, phương án tệ nhất cơ mà!

Lục Trúc hít sâu một hơi: “Học tỷ, chị làm vậy anh thấy thật sự rất...”

Ong ong ——

[Du Hi: Bận gì?]

[Bạn trai: Bận chuẩn bị bất ngờ cho em.]

Gửi xong tin nhắn, Giang Thư trực tiếp ném điện thoại ra góc phòng, vị trí mà cả hai đều không thể với tới được.

Lục Trúc: ……

“Giờ thì không ai làm phiền chúng ta nữa rồi.” Giang Thư mỉm cười, nhưng thần thái đã hoàn toàn khác lúc nãy.

“Chị có hơi... chắc chắn quá rồi đấy chứ...”

“Dù có người đến làm phiền, cũng mặc kệ họ.”

“Không... như vậy thì anh sẽ chết mất...”

“Vậy anh không sợ...” Giang Thư đột ngột đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lẽo: “Em bảo anh chết thật thì sao?”

Lục Trúc im lặng.

Giang Thư thuận tay gạt tấm chăn chắn giữa hai người sang một bên, đè ngược Lục Trúc xuống, từ trên cao nhìn xuống cậu.

“Em cũng có nhiều oán khí, em cũng không kiềm chế nổi bản thân mình... Đêm nay, anh là của em, ai đến cũng vô ích!”

Cô thể hiện tất cả ấm ức trong lòng bằng một cách yêu hận đan xen mãnh liệt.

“Em hiểu cho khó xử của anh, em cũng không muốn mất anh, nhưng anh đừng hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của em. Đã gạt em đi theo rồi, thì phải chuẩn bị tinh thần cho hậu quả.”

Hơi thở gấp gáp, biểu cảm lạnh băng, nhưng lực tay đang giữ chặt lấy cậu lại yếu ớt đến lạ.

Lục Trúc chậm rãi thở ra một hơi: “Vốn dĩ anh cũng đâu có ý định quay về đâu.”

“Vậy sao? Vậy thì tốt quá.” Trong nháy mắt, ánh mắt cô chuyển từ u tối sang sáng bừng, Giang Thư lại nở nụ cười, “Bé con~ em có thể dựa vào anh mà ăn không?”

Cũng có hơi diễn đấy.

Lục Trúc bất lực thở dài, liếc nhìn chiếc điện thoại nằm ở góc phòng.

Ừ, may là cậu đã tính đến tình huống này từ trước.

Một tia nghiêm túc vụt qua đáy mắt Lục Trúc—trời mới biết cậu đã chuẩn bị bao nhiêu kịch bản rồi.

Chỉ là... những kịch bản ấy, thật sự có tác dụng không?

Du Hi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại—Lục Trúc không nhắn lại nữa. Sau khi nói một câu “chuẩn bị bất ngờ cho em”, anh ta liền biến mất.

Bất ngờ? Cô không cần, cũng chẳng thèm.

“Vậy tức là... anh ta không nói cho cậu biết đi đâu sao?” Du Hi lạnh giọng.

Giả Ninh lắc đầu: “Không ạ, chỉ dặn nếu đến giờ học mà chưa quay lại thì nhờ tớ xin nghỉ giùm.”

Lạnh thật đấy... không chỉ là thời tiết.

Giả Ninh nuốt nước bọt: “Cái đó... Du Hi nè... cậu cũng đừng quá lo. Ở chỗ đó, Lục Trúc lạ nước lạ cái, không xảy ra chuyện gì đâu.”

Câu này nghe cũng đúng, nhưng Du Hi đâu dễ bị một câu suông thuyết phục.

“Cửu Năng Vụ Tử.”

“Có mặt!”

“Bên Saotome hỏi chưa?”

“Hỏi rồi, anh ấy không đến đó.”

“Anh ta còn có người quen nào khác ở ngoài không?”

“Không còn ai nữa, tiểu thư à. Với tính cách của anh ta, người khác chủ động tới gần cũng thấy phiền, lấy đâu ra bạn bè gì.”

Cửu Năng Vụ Tử vừa cười khẩy vừa nói, nhưng lập tức nhận ngay một ánh nhìn như băng tuyết từ Du Hi, khiến cô im bặt không dám nói thêm câu nào.

Chẳng lẽ thật sự như Lục Trúc nói—đang chuẩn bị bất ngờ cho cô?

Gần đây cũng chẳng có lễ gì... à không, hình như có đấy.

[Lễ Tình Nhân]

Tốt nhất là như vậy. Bằng không... dinh thự nhà cô vẫn còn rộng lắm.

Tất nhiên, nếu khiến cô hài lòng, cô cũng không ngại tặng anh ta một phần thưởng nhỏ.