“Á— ưm...”
Không phải âm thanh kỳ quái gì đâu, chỉ là đang được đút ăn thôi.
Từ lúc ngồi lên người Lục Trúc, Giang Thư chẳng buồn nhúc nhích nữa, muốn ăn gì thì nói cho anh biết, rồi để anh gắp cho.
Ừm, như vậy cũng hay đấy, chỉ là ngồi lâu thì chân Lục Trúc bắt đầu tê.
Lục Trúc âm thầm thở dài, lại liếc nhìn chiếc điện thoại của mình.
Từ lúc Giang Thư tiện tay ném cái máy vuông vuông nhỏ nhỏ kia sang một bên, nó kêu thêm mấy tiếng nữa rồi im hẳn.
Thật lòng mà nói, anh vẫn hơi lo.
Bộp—
Trán bị gõ nhẹ một cái, Lục Trúc quay đầu nhìn, đập vào mắt là ánh nhìn nửa híp của Giang Thư.
“Đang nghĩ cái gì thế? Không được nghĩ!” Trong ánh mắt kia lộ rõ vẻ uy hiếp.
Lục Trúc bất đắc dĩ thở dài, “Không nghĩ gì cả, chỉ là ngồi thế này, chân tê rồi.”
Giang Thư nhướng mày, đổi tư thế, từ tựa chuyển thành ôm, ghé sát vào tai anh thì thầm: “Ráng chút nữa, lát nữa em xoa bóp cho anh.”
Lục Trúc: ...
Cái kiểu massage này, liệu có đàng hoàng không? Thôi kệ đi, đàng hoàng hay không giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Lục Trúc hiểu rõ, tối nay, tám chín phần là không thể thoát thân rồi.
Chính cái tình huống này mới là điều anh lo ngại nhất. May mà đã tính đến trước. Ngày mai... chỉ có thể trông chờ vào Saotome Mirai thôi.
Haa—
Mong là mọi chuyện suôn sẻ.
Bộp—
Trán lại bị gõ lần nữa, khóe miệng Lục Trúc giật giật.
“Còn cố cãi? Lại đang nghĩ đến ai hả?” Giang Thư không vui rồi, lập tức ngồi thẳng lên đùi anh, hai tay kéo má anh ra hai bên.
Cô dùng sức... thực sự giận thật rồi...
Trên mặt Giang Thư chẳng còn chút ý cười nào, đôi chân siết chặt lấy người Lục Trúc, như thể giây sau sẽ bẻ đôi anh ra vậy.
“Không cần em nhắc lại nữa chứ?”
Lục Trúc gật đầu, lúc này mặt mới được tha cho.
“Tiếp tục nào, lần này đến lượt em đút cho anh~” Giang Thư mỉm cười, khẽ liếm môi một cách đầy mê hoặc.
...
Còn Lục Trúc rốt cuộc đã trải qua đêm đó như thế nào?
Tóm lại là, Saotome Mirai không muốn biết.
Sáng hôm sau, chuông báo thức vừa reo lên, Saotome Mirai liền uể oải bò dậy khỏi giường với vẻ mặt đầy oán hận.
Cô có thể chấp nhận chuyện bị đồng hồ đánh thức, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ việc... bị chuông báo thức làm phiền vào kỳ nghỉ đáng ra là của riêng cô.
Nhưng mà, ai bảo cô tốt bụng cơ chứ?
Rõ ràng sinh ra trong gia tộc thế này...
Saotome Mirai thở dài, rồi bắt đầu rửa mặt, thay đồ, chỉnh chu bản thân như thường lệ rồi mới bước ra khỏi phòng.
“Ara? Mirai, hôm nay dậy sớm quá nha.”
“Vâng, vì con có việc phải ra ngoài ạ.”
“Ồ?” Saotome Keiko khẽ che miệng cười, “Đi gặp bạn trai sao? Ăn mặc thế này thì không được đâu nhé~”
“Không phải đâu ạ! Thật là, con không nói chuyện với mẹ nữa!”
Saotome Mirai đỏ mặt, tức tối bỏ chạy, trong lòng thầm nhủ, đợi chuyện của Lục Trúc xong xuôi, nhất định phải nhanh chóng làm rõ hiểu lầm này.
Không thì chịu hết nổi mất!
Mục tiêu hôm nay là... sân bay.
Lúc Mirai đến nơi thì có vẻ đã hơi trễ, đã có người bắt đầu bước ra từ cửa đến.
Cô thở dài, mở bức ảnh Lục Trúc gửi ra.
Tóc vàng— đặc điểm này khá dễ nhận biết, chắc tìm cũng không mất nhiều thời gian đâu.
Với phương châm “có việc thì giải quyết sớm, không kéo dài làm gì”, vừa xuống xe là Mirai lập tức bật “radar tóc vàng”, ánh mắt quét kỹ từng người rời khỏi ga đến.
Nhưng mà... tính toán sai rồi, tóc vàng tuy rõ thật, nhưng không phải ai có tóc vàng cũng là Trần Nguyên Nguyên.
Cô đã nhận nhầm ba người rồi...
Mức độ xấu hổ của Saotome Mirai lúc này đã có thể xây thành một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách. Bất đắc dĩ, cô đành vừa dò hình vừa đối chiếu trực tiếp bằng mắt.
Trời không phụ lòng người có tâm, sau một hồi kiên nhẫn, cuối cùng Mirai cũng thấy một cô gái rất giống với người trong ảnh.
Nhưng mà...
Cô gái kia trông...
Căng thật...
Trần Nguyên Nguyên đang rất giận, cực kỳ giận. Gửi tin nhắn cho Lục Trúc thì không thấy hồi âm, gọi thoại thì không ai nghe, thậm chí gọi thẳng điện thoại cũng chẳng ai bắt máy.
Cái cảm giác này, cứ như Lục Trúc đã chết rồi vậy.
Tức chết mất— tức chết mất— tức chết mất!
“À... ano, xin hỏi bạn có phải là Trần Nguyên Nguyên không?”
Một giọng nói mềm mại vang lên bên cạnh... đáng tiếc là Trần Nguyên Nguyên hoàn toàn không để tâm, cứ cúi đầu bước đi thẳng tắp.
Saotome Mirai sững người. Gì thế này? Không thèm phản ứng à?
Không cam lòng, cô gọi lại lần nữa.
“Ano, Trần Nguyên Nguyên?” Lần này cô cất tiếng to hơn chút.
Mirai tưởng lần này chắc chắn nghe thấy rồi, nhưng kết quả vẫn chẳng khác gì.
Cô bắt đầu thấy nản, cắn môi như thể đang đưa ra quyết định gì đó.
Rồi... tay cô chầm chậm vươn ra...
Trần Nguyên Nguyên vừa đi vừa nhắn tin, càng lúc càng bực dọc, cho đến khi có người bất ngờ nắm lấy cánh tay cô.
Biến thái? Lưu manh? Tài xế taxi chui? Mấy người chèo kéo khách vào khách sạn?
Dù là loại nào thì cũng chẳng dễ chịu gì cả.
Trần Nguyên Nguyên mặt lạnh như tiền, quay đầu chậm rãi: “Cô có chuyện gì?”
“Á!” Saotome Mirai bị dọa sợ, vô thức buông tay ra.
Trần Nguyên Nguyên cũng không thèm để ý nữa, quay đi định rời khỏi.
Không được! Mirai nuốt nước bọt, buộc lòng phải bám theo: “Ano... làm ơn chờ chút!”
Lại bị nắm tay, Trần Nguyên Nguyên bắt đầu thấy khó chịu, hít sâu một hơi rồi dừng bước, từ từ quay lại: “Cô có chuyện gì không?”
“Híii~!” Nói tiếng Trung, Mirai nghe không hiểu lắm, đành cẩn thận lấy điện thoại ra mở phần mềm dịch.
Nhưng Trần Nguyên Nguyên chẳng còn đủ kiên nhẫn: “Hành động của cô đang ảnh hưởng đến tôi. Dù cô là con gái thì tôi vẫn có thể kiện cô tội quấy rối đấy.”
Saotome Mirai: ????
Đúng là bất đồng ngôn ngữ dễ gây hiểu lầm, nhưng biểu cảm thì không thể giả được, Mirai chỉ còn cách đẩy nhanh tốc độ trên điện thoại.
Hành động này trong mắt Trần Nguyên Nguyên càng khiến người ta khó hiểu. Gì đây? Đang nói chuyện mà cúi đầu bấm điện thoại?
Thôi kệ, miễn là đừng làm phiền cô nữa. Cô còn phải đi tìm Lục Trúc nữa cơ.
“À! Xong rồi!”
Cô gái trước mặt đột nhiên reo lên một tiếng, Trần Nguyên Nguyên khẽ cau mày, giây sau thì màn hình điện thoại đã đưa thẳng lên trước mặt cô.
Vốn định mắng thêm câu nữa, nhưng ngay lập tức Trần Nguyên Nguyên im bặt. Tất nhiên không phải bị thôi miên hay gì, mà là... cô vừa thấy hai chữ Lục Trúc hiện rõ trên màn hình.
Dù có ngốc cũng đoán ra được — đây là người được cử đến đón cô.
Trần Nguyên Nguyên cẩn thận đánh giá Saotome Mirai.
Hiểu lầm đã được hóa giải?
Không hề. Trái lại, cảnh giác trong lòng cô lập tức dâng cao đến đỉnh điểm.
Tại sao không phải Lục Trúc đến mà lại là cô gái này?
Chuyện ra sân bay đón người, dù không tự mình đến được, cũng sẽ nhờ một người đáng tin thay mặt.
Nói cách khác...
Sắc mặt Trần Nguyên Nguyên càng khó coi hơn — nghĩa là, cô gái trước mặt, rất có thể là người mà Lục Trúc... rất tin tưởng.
Và vấn đề ở đây là, với một người nhạy cảm và đa nghi như Lục Trúc, nếu lại có thể nhanh chóng thân thiết với một cô gái bản địa như vậy thì...
Trần Nguyên Nguyên bỗng thấy trên đầu mình... hơi ngứa.
“Cô là ai?” Ánh mắt cô sắc như dao, khiến Saotome Mirai giật nảy cả người.
Đây chẳng phải là... kiểu con gái mà Lục Trúc từng nói là “hơi cực đoan” sao?
Đáng sợ quá!