"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5911

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 44

Nhưng mà, con người không thể chỉ dựa vào vận may được, chuyện sau này vẫn phải xem cách vận hành ra sao, không thể đánh trận mà chẳng chuẩn bị gì cả.

Lục Trúc hít sâu một hơi, ánh mắt thoáng ngưng đọng.

“Đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là tò mò không biết cái gói hàng đó rốt cuộc là gì thôi.”

Du Hi chăm chú nhìn Lục Trúc, như thể muốn nhìn thấu tâm can cậu ta, “Thật không? Ăn cơm đi.”

“Ừ.”

Hôm nay Lục Trúc ngoan đến mức khiến người ta phải nghi ngờ.

Du Hi liếc nhìn cậu với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi bảo Cửu Năng Vụ Tử mang hộp cơm đến.

Nhìn càng kỹ càng có cảm giác như đang ăn cơm tù, Lục Trúc thở dài một cách âm thầm.

“Không hài lòng à?”

Đồng tử Lục Trúc thoáng co lại, hiển nhiên Du Hi đã nhận ra động tác nhỏ của cậu. Cậu quay đầu lại, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô.

Lục Trúc hít sâu một hơi, “Không phải... chỉ là cảm giác như mình chỉ là một con thú cưng vậy.”

“Chính xác.” Du Hi không chút do dự thừa nhận, khiến khoé mắt Lục Trúc co giật nhẹ.

Du Hi chậm rãi vươn tay ra, đặt lên mặt Lục Trúc, “Anh chính là thú cưng của em, là tài sản của em. Cho nên, tuyệt đối đừng bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội em.”

Ngón tay cô lạnh buốt. Lục Trúc âm thầm nuốt nước bọt, khoé miệng giật giật: “Anh thật sự không muốn bị đâm thêm nhát nữa đâu.”

“Yên tâm, em sẽ không làm thế lần nữa.”

“Trừ khi anh có quan hệ với người phụ nữ khác đúng không? Haizz...”

Du Hi hừ lạnh một tiếng, rút tay về: “Biết vậy là tốt rồi. Ăn cơm đi, em đút cho anh.”

“Không cần đâu, anh tự ăn được.”

“Vậy thì anh đút cho em.”

“Hả? Em...”

“Đút.”

“... Rồi rồi rồi.”

...

Thời gian nghỉ trưa trôi qua đầy giày vò. Đừng nói đến chuyện ngủ trưa, Lục Trúc còn sợ Du Hi nhân lúc mình ngủ mà giở trò gì đó nữa cơ.

Nhưng mà, nếu không ngủ thì cô sẽ ngoan ngoãn hơn ư?

Không đời nào!

Lục Trúc đành phải miễn cưỡng chiều theo vài sở thích nhỏ của Du Hi, ví dụ như... xoa chân cho cô chẳng hạn.

May mà vẫn trong phạm vi chấp nhận được.

Phải đợi đến lúc tiễn được Du Hi đi, Lục Trúc mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Trước tiên phải hỏi Giang Thư xem khi nào cô ấy tới.

【Bé con: Học tỷ, khi nào chị đến vậy?】

【Giang Thư: Ngày mai.】

Nhanh vậy sao?

【Giang Thư: Nói chính xác thì là sáu giờ sáng mai.】

Lục Trúc bỗng thấy mệt mỏi rã rời.

【Bé con: Em biết rồi.】

【Giang Thư: Em sẽ ra đón chị chứ? Bé con nhất định sẽ đến đúng không? (mặt làm nũng).jpg】

Lục Trúc im lặng nhìn tin nhắn đó, ánh mắt phức tạp chẳng biết đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, cậu mới từ từ trả lời.

【Bé con: Em sẽ đến.】

【Giang Thư: (trái tim nhỏ).jpg】

Cậu đặt điện thoại xuống, dùng hai tay ôm mặt, xoa xoa liên tục rồi hít sâu một hơi, đầu óc bắt đầu vận hành hết công suất.

Phải tính đến mọi tình huống xấu nhất, chỉ để giữ được cái mạng nhỏ của mình.

...

Tút — tút — tút —

“Alo alo, bạn Lục đó hả (phù —), có chuyện gì vậy?”

Hình như vừa nghe thấy một tiếng thở dài?

Thôi kệ đi, trọng điểm không nằm ở chỗ đó.

Lục Trúc đi thẳng vào vấn đề: “Tiền bối Saotome, em cần chị giúp một việc.”

“Ể?”

Nghe giọng điệu có vẻ không tình nguyện cho lắm... Nhưng mà, Saotome Mirai là một mắt xích then chốt trong kế hoạch của cậu.

Tuyệt đối không thể bỏ qua!

Đã nhờ người thì phải có thái độ của kẻ cầu xin.

Lục Trúc cắn răng, quyết định chuyển sang gọi video.

Thế nhưng lần này, Saotome Mirai lại không nghe máy. Trong mắt Lục Trúc hiện rõ sự lo lắng, cậu thậm chí bắt đầu âm thầm cầu nguyện.

Cuối cùng, sau một hồi khấn vái đủ kiểu, cuộc gọi cũng được chấp nhận.

Màn hình vừa bật lên, Lục Trúc liền thấy Saotome Mirai đang cắn môi, khuôn mặt đầy xấu hổ và tức giận.

Lục Trúc không phải ngốc, nhìn biểu cảm ấy là biết ngay mình gọi sai thời điểm rồi.

“Bạn Lục... cậu... rốt cuộc muốn làm gì vậy...”

Lục Trúc nhếch miệng, lặng lẽ dời mắt đi: “Nếu em gọi không đúng lúc, thì em xin lỗi. Nhưng em thật sự rất cần sự giúp đỡ của chị.”

Saotome Mirai lau nước mắt ở khoé mắt, cố gắng bình tĩnh lại, “Nói đi.”

“Sự việc là thế này...”

...

Sau mười phút, cuối cùng Lục Trúc cũng giải thích xong chuyện mình muốn làm cho Saotome Mirai hiểu.

Chủ yếu là vì trình độ tiếng Nhật của cậu vẫn chưa đạt yêu cầu, lại dễ nói tiếng Trung mỗi khi hoảng loạn, nên tốn chút thời gian.

Saotome Mirai thở dài: “Nói cách khác, cậu muốn tôi giúp cậu... nói dối à...”

Đúng là khiến một đứa ngoan ngoãn phải học điều xấu, nghĩ cũng thấy áy náy.

Lục Trúc hắng giọng, chống điện thoại lên bàn, cúi gập đầu xuống: “Làm ơn đấy! Mạng sống của em... giao cả cho chị rồi!”

Saotome Mirai mím môi, khoé mắt lại long lanh nước: “Được rồi. Nhưng tôi hỏi một câu—cô gái tên Trần Nguyên Nguyên kia, chính là người cậu từng nói... hơi cực đoan một chút ấy hả? Cậu không lừa tôi đấy chứ? Không phải vì bắt cá hai tay nên mới nhờ tôi giúp che giấu đấy chứ? Hả?”

Một cú chất vấn đầy tính linh hồn.

Nhưng lần này, Lục Trúc lại hơi chột dạ.

Cậu không biết bây giờ Trần Nguyên Nguyên còn kiểu hở tí là nổi cơn đen tối như trước nữa không, cũng chẳng chắc hôm chia tay Giang Thư đã nói gì với cô ấy.

Chính vì không dám đánh cược, Lục Trúc chỉ có thể giả định Trần Nguyên Nguyên vẫn là một “Trần Nguyên Nguyên nguy hiểm”.

Bất cứ chuyện gì, chỉ khi chuẩn bị cho kịch bản xấu nhất thì mới không rối tung rối mù khi tình huống bất ngờ xảy ra.

Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng Saotome Mirai từ chối giúp đỡ, nhưng như vậy thì sẽ rất phiền.

Lục Trúc từ từ thở ra một hơi: “Em không lừa chị đâu (ít nhất là theo một nghĩa nào đó).”

Vẻ mặt nghiêm túc, thái độ chân thành, không giống đang đùa chút nào.

Saotome Mirai siết chặt nắm tay, sau một hồi giằng co tâm lý, cuối cùng thở dài bất lực, “Tôi...”

“Chan chan!”

“Á á á —— mẹ ơi! Đừng bất ngờ xuất hiện như thế chứ!”

Đột nhiên xảy ra chuyện ngoài dự đoán, Lục Trúc ngơ ngác nhìn vào màn hình.

“Alo alo? Tôi là mẹ của Mirai, Saotome Keiko! Rất vui được làm quen!”

“Mẹ! Đừng tuỳ tiện dùng điện thoại của người khác để nói chuyện mà!”

“Có sao đâu chứ, dù gì cũng sớm muộn phải gặp nhau mà.”

“Không phải đâu aaaaa!”

Lục Trúc đơ toàn tập, trong đầu đang nghĩ không biết có nên dập máy trước không. Nhưng Saotome Mirai vẫn chưa chính thức đồng ý giúp cậu, cậu vẫn cảm thấy bất an.

Chỉ là phía bên kia đã bắt đầu trận chiến giằng co không hồi kết rồi.

Rất lâu sau, cuối cùng cũng phân được thắng bại, Saotome Mirai cầm lại điện thoại, trừng mắt nhìn Lục Trúc.

Có chút áp lực.

Lục Trúc bất đắc dĩ thở dài: “Xong rồi à? Vậy chị có thể giúp em không?”

“Được. Nhưng sau đó em cũng phải giúp chị một chuyện.”

“Hả? Ờ, được thôi, chuyện gì vậy?”

Saotome Mirai hít sâu một hơi, “Giúp chị nói với mẹ chị là giữa chúng ta không có quan hệ gì hết!”

Tút —

Cuộc gọi bị cúp ngang. Lục Trúc gãi gãi đầu.

Ừm, lại là một ngày sa lầy trong bể bùn dư luận, chỉ là lần này còn có thêm cả một cô dì dính vào.

Mà thôi! Có sao đâu, chỉ cần nói vài câu thôi mà. Dù sao cũng đã khiến Saotome Mirai đồng ý rồi, vậy thì những chuyện sau này... sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

Lục Trúc hít sâu một hơi, bắt đầu chuẩn bị cho ngày mai.