"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 38

Saotome Mirai chống cằm ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nên nói thêm vài lời có cánh.

“Bạn Lục là người rất nghiêm túc đấy. Tuy bình thường trông có vẻ tùy tiện, chẳng hứng thú với gì cả, nhưng hễ bước vào công việc rồi là như biến thành người khác luôn.”

Kỹ thuật nói chuyện mà chỉ biết khen suông sẽ khiến người ta cảm thấy đó là tâng bốc, gượng gạo. Nhưng nếu biết so sánh và dẫn chứng, thì sẽ khiến lời nói trở nên chân thực hơn nhiều.

Du Hi khẽ liếc mắt ra hiệu với Kunou Kiriko, cô nàng lập tức giơ tay làm dấu “ok”, rồi lặng lẽ mở ghi âm trên điện thoại.

“Còn gì nữa không?”

“Có, có chứ! Bạn Lục ấy… rất tsundere.”

Lục Trúc nghe đến đó, mí mắt khẽ giật mấy cái. Nếu không phải bây giờ toàn thân cậu rã rời, đầu lưỡi vẫn còn tê rần, không nhúc nhích nổi càng không nói được tiếng nào, thì đã nhào lên bịt miệng Saotome Mirai từ lâu rồi.

Đáng tiếc là giờ Lục Trúc không làm được gì cả, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Saotome Mirai biết dừng đúng lúc.

Du Hi thì lại có vẻ đặc biệt hứng thú với chủ đề “tsundere”, thậm chí còn thu liễm bớt khí thế để dụ dỗ Saotome Mirai nói tiếp.

“Ý cậu là sao? Cậu ấy cũng kiểu người ngoài lạnh trong nóng à? Rõ ràng tôi khiến cậu ấy mệt mỏi đến thế, mà cậu ấy vẫn sẵn sàng giúp đỡ tôi.”

Điểm này thì Du Hi biết rõ, vì cô vẫn luôn theo dõi từ đầu đến cuối.

“Thật sao? Nhưng cậu ấy lúc nào cũng lạnh nhạt với tôi thì phải.”

“Cái đó… chắc… là do chưa tiếp xúc lâu thôi?” Saotome Mirai gượng cười.

Du Hi liếc nhìn Lục Trúc đầy ẩn ý: “Nói tiếp đi.”

Còn… phải nói tiếp?

Saotome Mirai bắt đầu thấy khó xử. Dù sao thì thời gian cô ở cạnh Lục Trúc cũng đâu có nhiều. Kể được hai điều như vậy là đã quá ổn rồi còn gì!

Nhưng ánh mắt của Du Hi cứ áp lực từng giây một.

Thỏ thì sao chịu nổi ánh nhìn của hổ chứ?

“Nói tiếp đi.”

Câu lặp lại lần nữa khiến Saotome Mirai run rẩy, đầu óc bắt đầu loạn lên, suy nghĩ không thông nữa.

Chết tiệt, đây là xe của người ta, cô chẳng biết người ta định chở mình đi đâu cả, lỡ mà mất tích thì…

“A a a… À đúng rồi! Bạn Lục… rất chung tình!”

Ồ— đáp án tệ nhất.

Lục Trúc âm thầm thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.

Không thể để lộ ra biểu cảm kiểu tiêu rồi, nếu không Du Hi có khi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế thật.

Nhưng— Du Hi lại chẳng tỏ vẻ bất ngờ gì trước câu trả lời đó, điều này khiến Lục Trúc rùng mình.

Thì ra cái bẫy lớn nhất là nằm ở đây.

Nhưng… tại sao?

Điện thoại lại bị gài gì à? Không thể nào, Du Hi có đụng vào điện thoại cậu đâu.

Trong lúc Lục Trúc đang điên cuồng vận hành CPU trong đầu thì Du Hi đã lạnh lùng tiếp lời:

“Chung tình sao?”

Saotome Mirai vẫn chưa ý thức được độ nghiêm trọng của tình hình, khẽ mím môi, đưa tay ôm lấy ngực: “Tớ cảm nhận được mà. Trước đây có một cô gái đã mang đến cho bạn Lục khoảng thời gian hạnh phúc nhất… Nhưng hai người họ không thể đi đến cuối cùng. Với bạn Lục thì chắc đây là một cú sốc rất lớn nhỉ? Rõ ràng cậu ấy cười lên trông cũng rất dịu dàng mà.”

Ý của Saotome Mirai quá rõ ràng— Lục Trúc vì thất tình nên mới đóng cửa trái tim, trở nên lãnh đạm như hiện giờ.

Chỉ là—

Trên xe này, ngoại trừ Saotome Mirai, chẳng ai đi theo hướng kịch bản tình yêu thuần túy như vậy.

Lục Trúc cứng đờ cả người, giờ đây cậu cực kỳ hối hận vì không để Saotome Mirai xuống xe sớm hơn.

Sự thật chứng minh, giao chuyện cho một đứa ngốc chỉ khiến phiền phức càng thêm rắc rối.

“Ra là vậy, chia tay rồi à? Là thế sao, bạn Lục Trúc?” Du Hi từ tốn quay sang nhìn cậu.

Lục Trúc: …

Không thể mở miệng, chỉ có thể ném cho cô ánh mắt tự hiểu đi.

Không biết Du Hi hiểu thế nào, nhưng trong ánh mắt cô, sự điên rồ lại càng lộ rõ hơn.

“Bạn Lục Trúc à, chuyện đã qua thì phải học cách buông bỏ chứ.”

Buông bỏ? Buông thế nào? Cậu đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần rồi…

“Hay là như này đi, chúng ta… thử hẹn hò xem sao?”

Đây không phải câu hỏi, mà là một bản thông báo.

“Không nói gì tức là ngầm đồng ý rồi đấy.”

Lục Trúc: …

Cậu nói nổi không chứ?!

Du Hi khẽ cong môi, nhàn nhạt liếc qua Saotome Mirai, ánh mắt như đang chất vấn:

Chung tình đâu rồi hả?

Saotome Mirai đọc ra được thông điệp này, khóe miệng giật giật, rồi lặng lẽ cúi đầu: “A… a ha ha… Xem ra bạn Lục đã bước vào một mối tình mới rồi.”

“Cũng đúng ha, nhưng sao tôi lại thấy lo lo thế nào ấy?” Du Hi nhíu mày, trong mắt là nỗi bất an, “Tôi sợ một ngày nào đó mình cũng trở thành quá khứ của cậu ấy thôi…”

Saotome Mirai âm thầm thở dài— tất cả là lỗi của Lục Trúc. Vừa mới nói xong người ta chung tình, kết quả chưa đến năm giây sau đã lập tức nhận lời tỏ tình người khác không chút do dự.

Nói theo kiểu của bọn họ thì, đây đúng là một cú tự vả dứt khoát.

Đồ bò con?

“Này, Saotome-san, cậu nghĩ… nên làm gì đây?” Du Hi khẽ nói, ánh mắt tối lại.

Saotome Mirai nuốt nước bọt, dường như chợt nghĩ ra điều gì đó, mắt bỗng trợn tròn: “Đúng rồi! Tôi nghĩ ra rồi!”

“Ồ?”

“Trường mình có cái ‘Bức tường tỏ tình’ ấy! Tôi có thể viết một lời chúc mừng cho hai người, để mọi người đều thấy, ai cũng sẽ chân thành chúc phúc cho hai người!”

(*Hoàn toàn hư cấu)

Nghe đến đây, khóe mắt Lục Trúc co giật, trong đầu lập tức hiện ra viễn cảnh tương lai.

Ngụ ý: đã dán lên tường rồi thì coi như chính thức công khai. Sau này có ai muốn nhắm đến Lục Trúc cũng phải cân nhắc lại.

Du Hi thu liễm nét mặt: “Thật sự mọi người sẽ thấy à?”

“Chắc chắn luôn! Tuy… tuy tuổi học trò tụi mình thích tám chuyện yêu đương nhất là từ cấp hai… nhưng, nhưng mà, nhất định không sao đâu! Ừm! Dù sao cũng là nơi tỏ tình ‘thiêng liêng’ mà!”

“Vậy thì làm phiền cậu rồi, Saotome-san.”

Có vẻ như đã vượt qua cửa ải, Saotome Mirai thở phào một hơi: “Không, không phiền đâu…”

“Cảm ơn nhé.” Du Hi liếc sang Lục Trúc, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thắng lợi.

Còn Lục Trúc?

Đã trở thành một cái xác chết xám xịt, nét vẽ đơn giản đến mức chẳng còn chi tiết.

Lần này cậu thua thảm rồi. Giống như cầm một bộ bài đẹp, ai ngờ gặp ngay “chủ đất” đánh một phát kết thúc cả ván luôn, chẳng có cơ hội ra tay.

Khổ quá!

Có thể người ngoài nhìn vào sẽ thấy chẳng có gì to tát, nhưng Lục Trúc thì không lạc quan nổi.

Đúng, nghe thì chẳng sao. Nhưng đây đâu phải ở trong nước, yêu đương là chuyện rất tự do, thoải mái, coi như một nét văn hóa rồi.

Cho nên, đối với du học sinh mà nói, đây chẳng khác nào một “địa điểm nổi tiếng”…

Vấn đề chính là ở chỗ đó.

Ai biết liệu chuyện này có bị lan về nước không?

Chỉ cần nghĩ đến cảnh có người không ngại ngàn dặm bay sang đây liều mạng với mình, Lục Trúc đã thấy đau đầu.

Nhưng mà giờ cậu làm được gì? Không làm gì được cả.

Cũng may là tình hình chưa đến mức tuyệt vọng. Ít nhất thì Saotome Mirai vẫn chưa viết gì lên cái “bức tường chúc phúc” đó.

Chắc đợi về nhà mới viết nhỉ?

Nếu vậy thì vẫn còn thời gian. Phải tranh thủ thuyết phục cô đừng viết gì quá rõ ràng, như vậy thì…

Rắc—

“…”

Hửm?

Tiếng gì thế?