"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5939

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 37

Giải quyết? Giải quyết ai? Ai phải đi giải quyết chứ?

Đầu óc của Saotome Mirai như treo máy, môi mím chặt run rẩy, lắp bắp:

“Yêu... yêu... A... Ai... đô...”

Không nói nên lời.

“Muốn cùng nhau đi ăn tối không?”

Saotome Mirai sững người, căng thẳng cúi gằm đầu, hai tay không ngừng vò nát gấu áo mình:

“Không...”

“Hả? Ăn tối á? Không muốn ăn đâu.”

Giọng nói của Lục Trúc vang lên từ phía sau, lúc này Saotome Mirai mới nhận ra câu nói ban nãy vốn không phải dành cho mình.

Xấu hổ chết mất... Thật sự muốn độn thổ luôn cho rồi...

“Nếu không ăn tối, buổi tối sẽ đói bụng, ảnh hưởng tới giấc ngủ.”

“Ồ.”

“Vậy nên, đi ăn thôi.” Du Hi không cho Lục Trúc cơ hội từ chối nữa, cô đã ra hiệu để Cửu Năng Vụ Tử âm thầm chặn đường lui của cậu ta.

Lục Trúc thở dài bất lực, ý định bỏ chạy đã bị dập tắt hoàn toàn. Tuy nhiên, vẫn không nhịn được phải lầm bầm:

“Cứ bám riết lấy tôi thế này, thật sự ổn à?”

Du Hi liếc cậu một cái, thản nhiên đáp:

“Chuyện của tôi, không đến lượt người khác phán xét.”

Lục Trúc nhún vai:

“Ờ, tuỳ cô thôi.”

Đúng kiểu buông xuôi rồi, nhưng với Du Hi thì đó lại là một tin tốt.

Tuy nhiên, có vẻ như Du Hi còn chưa nói hết.

Cô từ từ nhìn về phía Saotome Mirai, ánh mắt lạnh đi vài phần:

“Còn cô, vị tiểu thư này, luôn bám lấy cậu ta như thế, thật sự ổn à?”

Ực—

Đáng sợ quá đi mất, Saotome Mirai chỉ cảm thấy nếu trả lời không vừa ý đối phương, e là sẽ biến mất khỏi thế giới này mà chẳng ai hay biết.

Cảm giác căng thẳng và sợ hãi khiến người ta theo bản năng chỉ muốn chạy trốn, nhưng đây là một con đường nhỏ, phía trước là Du Hi, phía sau là Cửu Năng Vụ Tử, hai người này rõ ràng cùng một phe.

Theo lẽ tự nhiên, Lục Trúc liền trở thành cọng rơm cứu mạng của Saotome Mirai.

“Cái đó... em... em với bạn Lục... chỉ là bạn bè thôi ạ.” Vừa nói, Saotome Mirai vừa rụt người trốn sau lưng Lục Trúc, chỉ dám thò đầu ra một chút như chú mèo con sợ sệt.

Ừm, tuy đã cố giải thích rồi đấy, nhưng hình như... lại khiến cô ấy giận hơn thì phải.

Saotome Mirai mím môi, khẽ kéo ống tay áo của Lục Trúc, ý bảo cậu giúp một tay.

Nhưng mà Lục Trúc có thể làm gì được chứ?

Chị ơi, đừng kéo nữa mà! Không thấy ánh mắt bên kia ngày càng nguy hiểm à!

Lục Trúc thở dài, lặng lẽ nhích người sang bên cạnh một chút.

Không liên quan đến tôi.

Hành động chối bỏ trách nhiệm một cách rõ ràng này khiến Du Hi rất hài lòng, “Đi thôi, đi ăn tối. Cô có muốn đi không?”

Lần này là hỏi Saotome Mirai.

“Ể? Em... em...”

“Đi thôi.” Cô hoàn toàn phớt lờ câu trả lời của Saotome Mirai.

Mơ mơ hồ hồ... mơ mơ hồ hồ...

Saotome Mirai cuối cùng vẫn ngồi lên xe của Du Hi. Mãi đến khi cài xong dây an toàn, cô mới ngẩn người nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Thôi kệ, đã lên rồi thì đành giả vờ làm người vô hình vậy.

Không khí trong xe có chút kỳ lạ, yên tĩnh đến nghẹt thở. Saotome Mirai thậm chí nghi ngờ có phải chỉ mình cô mới cảm thấy áp lực hay không, bởi vì mặt mũi ai nấy đều điềm nhiên như không.

Phù——

Okaasan... con muốn về nhà...

So với Saotome Mirai đang khóc thầm trong lòng, Lục Trúc thì trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, dù sao cũng đã rèn luyện được sức đề kháng nhất định rồi.

Chỉ là, có một chuyện Lục Trúc không tài nào hiểu nổi... tại sao Du Hi lại mang cả Saotome Mirai theo?

Chuyện này bình thường à?

Rõ ràng là không bình thường!

Là vì Saotome Mirai quá thân thiết với cậu nên muốn đem theo để cảnh cáo à?

Rắc rối thật đấy, nhưng hình như cũng không liên quan đến cậu... chắc vậy.

Cốt lõi vẫn là: ngay thẳng thì không sợ gì cả.

Du Hi đang nhắm mắt dưỡng thần như thể cảm nhận được gì đó, chậm rãi liếc nhìn Lục Trúc.

Ánh mắt chạm nhau, không ai né tránh, nhưng cũng không hề có chút tình ý nào.

Thay vì nói là đang trao đổi bằng ánh mắt, chi bằng nói là một cuộc đấu trí im lặng.

“Nhìn đẹp lắm à?”

Sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi ba chữ đơn giản ấy. Du Hi nhìn Lục Trúc bằng ánh mắt điềm đạm, hoàn toàn không thấy xấu hổ gì khi hỏi như vậy.

Với tình huống thế này, Lục Trúc chọn cách gật đầu khẳng định:

“Đẹp. Dù sao cô cũng là hoa khôi được cả trường công nhận mà.”

Chuyển hướng rất nhanh, từ quan điểm cá nhân đẩy về số đông, thiểu số phục tùng đa số, dưới hoàn cảnh chung thì cá nhân cũng chẳng đáng kể gì.

Thế nhưng Du Hi lại không vội, ngược lại khi nhìn thấy Lục Trúc như vậy, trong lòng cô lại thấy yên tâm lạ kỳ.

Đồng thời, cái cảm giác quen thuộc mà kỳ lạ kia lại càng rõ rệt hơn.

Nhưng mà—

Ai lại không muốn được người mình để tâm khen ngợi một câu cơ chứ? Dù là từ góc nhìn của cậu ta mà nói.

“Hoa khôi được công nhận, cậu có tham gia bầu chọn à?”

Lục Trúc lắc đầu, “Không, tôi không hứng thú.”

“Nghĩa là, trong phạm vi ‘được công nhận’ kia, không có cậu.”

“Cũng không hẳn. Thẩm mỹ của tôi chắc cũng tương đồng với phần lớn mọi người thôi.”

“Vậy sao?” Du Hi lộ ra ánh mắt đầy ẩn ý. Nếu lúc này có trà, chắc chắn cô sẽ nhấp một ngụm rồi từ tốn nói tiếp.

Lục Trúc thở dài trong lòng, có chút bất lực. Một câu “Vậy sao?” kia, đúng là đầy ngụ ý thật.

“Nếu đã thấy đẹp thì cứ nhìn nhiều vào.”

“Thôi khỏi đi.”

“Tại sao?”

“Vô lễ.”

“Vậy sao cậu cứ nhìn chằm chằm tôi lúc nãy?”

“Chỉ là thuần túy thưởng thức cái đẹp thôi, không có gì hơn.”

Một người hỏi dồn từng bước, một người đáp trơn tru không kẽ hở, Saotome Mirai ngồi ghế trước nghe mà đầu óc quay cuồng.

Thật ra... là vì họ đang nói bằng tiếng Trung, còn cô thì là người bản xứ nên nghe không hiểu.

Nhưng mà hình như... giống như... có vẻ như... cô gái lạnh lùng này thích cậu trai lạnh lùng kia rồi thì phải.

Vậy tại sao tối hôm qua lại bóp cổ người ta?

Chẳng lẽ là... cái truyền thuyết... về kiểu tình cảm mạnh mẽ, ép buộc...?

Nghe nói mấy người lạnh lùng rất dễ thức tỉnh loại tình cảm trái ngược như thế.

Phải nghe tiếp mới được.

“Cậu cũng nhìn tôi chằm chằm đấy thôi?” Lục Trúc tung chiêu gậy ông đập lưng ông.

Du Hi từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh:

“Đâu phải chỉ có cậu thích ngắm cái đẹp.”

Lục Trúc khẽ cười tự giễu:

“Đẹp? Tôi sao? Cô chẳng qua là chưa biết tôi bẩn thỉu thế nào thôi.”

“Không sao, rồi tôi sẽ biết.”

Tim Lục Trúc bất giác lỡ một nhịp, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Du Hi vẫn luôn như vậy, nhưng dù đã quen rồi thì nghe câu đó vẫn có chút run.

“Tùy cô thôi. Biết nhiều hơn cũng chưa chắc là chuyện xấu.”

Ánh mắt Du Hi bỗng trở nên sâu thẳm, khiến Lục Trúc vừa nghi hoặc vừa cảm thấy bất an.

Có vẻ như... Lục Trúc đã hiểu tại sao Du Hi lại mang theo Saotome Mirai rồi...

Nhưng tới lúc này, phản ứng của cậu đã chậm một nhịp. Cửu Năng Vụ Tử sớm đã chờ sẵn, nhân lúc Lục Trúc sơ hở, nhét vào miệng cậu một thứ gì đó.

“Bạn Saotome.” Du Hi cất tiếng, giọng điệu nhàn nhạt.

“Hả?” Saotome Mirai quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác vì bị gọi tên đột ngột.

Ánh mắt Du Hi khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm vào cô:

“Cô nghĩ thế nào về bạn Lục Trúc?”

Saotome Mirai sững người, muốn nhìn về phía Lục Trúc, nhưng do dây an toàn và vị trí chỗ ngồi nên hoàn toàn không thể.

Dù vậy, nếu Lục Trúc không ra hiệu gì... chắc là cô có thể trả lời tùy ý rồi nhỉ?