“Đừng manh động mà!”
Cửu Năng Vụ Tử sắp phát điên, bám chặt lấy chân Du Hi, dùng cả trọng lượng cơ thể mình để cố giữ cô lại.
Hai người họ đã âm thầm theo dõi Lục Trúc cả một buổi chiều, đứng ở nơi mà anh không thể nhìn thấy.
Du Hi đã không dưới một lần định lao ra đối mặt với Lục Trúc. Trên gương mặt vô cảm của cô lúc này hiện lên một vẻ lạnh lẽo rõ rệt.
“Bình tĩnh đã, tiểu thư! Chị nghe kỹ xem họ đang nói gì đi!”
Du Hi khựng lại. Cửu Năng Vụ Tử vừa định thở phào thì ngẩng lên, lại bắt gặp đôi mắt ánh đỏ rực của Du Hi.
Hỏng rồi.
Cửu Năng Vụ Tử giật giật khóe miệng, “Tiểu thư, chị bớt giận đi đã. Vừa nãy Lục Trúc nói rồi, cậu ta đến đó là vì không muốn người khác hiểu lầm giữa cậu ta với con nhóc kia có quan hệ mờ ám gì đó, chứ không phải vì lý do khác đâu!”
Du Hi hừ lạnh một tiếng, ngồi phịch xuống, thuận tay túm luôn Cửu Năng Vụ Tử đang nằm bò ra đất kéo lại.
Suýt chút nữa Lục Trúc đã bị “hoạn” rồi.
Ở phía Lục Trúc, đột nhiên anh cảm thấy bên dưới có luồng gió lạnh thổi qua, nhưng chỉ khẽ ngẩn người rồi cũng không nghĩ ngợi thêm gì.
Lúc này, Saotome Mirai vẫn đang nắm chặt lấy tay anh, hai chân chống đất thở hồng hộc.
Phải một lúc sau, cô mới dần hồi sức, thở dài một hơi thật dài rồi quay sang cúi đầu thật thấp trước Yamada: “Gomenasai! Đã làm phiền cậu rồi!”
Trước thái độ như vậy của Saotome Mirai, Yamada khẽ cắn răng, cố gượng ra một nụ cười: “Không, không phải lỗi của cậu đâu, Saotome-san.”
Saotome Mirai lại cúi gập người thêm lần nữa, “Một lần nữa, xin lỗi cậu thật nhiều!”
Lần thứ hai xin lỗi xong, cô mới đứng thẳng người, quay đầu nhìn về phía Lục Trúc, “Lục-kun, cậu có thể... về trước được không?”
Lục Trúc bĩu môi: “Tại sao? Tôi vẫn chưa nói hết mà.”
Saotome Mirai suýt thì khóc: Còn chưa nói hết mà đã như vậy rồi, lỡ nói xong thì không biết còn thảm tới mức nào nữa...
“Có gì thì... ê ê ê?”
Người đâu rồi?! Lại chạy đi đâu nữa vậy?
Lúc này, Lục Trúc đã vòng qua người Saotome Mirai, đi thẳng đến trước mặt Yamada lần nữa: “Tôi nhắc lại lần nữa, tôi với con nhỏ ngốc đó chẳng có gì hết.”
Saotome Mirai: Nghiến răng ken két.
“Còn nữa, muốn theo đuổi con gái thì đừng khiến người ta thấy phiền phức. Làm thế thì cậu đừng mong cưa được ai.”
“Hả? Tôi cần cậu dạy chắc?” Yamada rõ ràng không phục, lớn tiếng phản bác.
Đột nhiên, Lục Trúc bật cười.
Là tiếng cười nhạo.
“Oh my lord... Cậu chưa từng yêu ai đúng không?”
Một câu, đánh trúng tim đen.
Mặt Yamada đỏ bừng lên, đến Saotome Mirai cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể kéo tay Lục Trúc ra sức lôi lại.
Cảnh tượng bắt đầu trở nên kỳ lạ, bất cứ ai đi ngang cũng có thể thấy được đây là một màn "kéo người cản đánh lộn".
Lục Trúc cười rất ngạo mạn, “Cậu tưởng mình đang thể hiện sự chân thành hả? Để tôi dạy cho cậu biết nhé.
Từ giờ trở đi, ba bữa mỗi ngày cậu đều phải mang cơm cho cô ấy. Cô ấy bảo làm gì thì làm nấy.
Kể cả khi cậu cưa đổ rồi cũng không được dừng lại, không được than thở nửa câu, quên luôn cái gọi là tự trọng đi, biến mình thành một con chó cũng được!”
Lời vừa dứt, không chỉ Yamada và Saotome Mirai sững người mà cả Cửu Năng Vụ Tử – người vẫn đang lén nghe – cũng cứng đờ luôn tại chỗ.
Giọng điệu đó, hoàn toàn không giống đang đùa. Thậm chí còn có một luồng... phẫn nộ như muốn trả thù?
Cửu Năng Vụ Tử cau mày nghi hoặc, đang định buông một câu nhận xét thì khoé mắt lại liếc thấy Du Hi, rồi lập tức khựng lại.
“Tiểu thư? Chị...” Sao ánh mắt lại mất tiêu cự rồi?!
Phía Lục Trúc.
Sau khi nói xong, anh buông tay Yamada ra. Đối phương vì bị thả đột ngột nên mất đà ngã ngửa ra đất.
Cũng chẳng thèm bò dậy, bởi vì ánh mắt Lục Trúc quá đáng sợ.
“Nếu không làm được, thì đừng khiến người khác thêm rắc rối.”
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng khí thế ngút trời.
Nói xong, Lục Trúc xoay người rời đi, không buồn để ý đến ai ở đó nữa.
Saotome Mirai là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng đuổi theo anh.
Mặt trời dần khuất bóng. Lục Trúc thở dài một hơi, không còn sự giận dữ khi nãy nữa.
Hồi nãy hơi bị “lên máu”, nhưng trút được xong thì lại thấy sảng khoái thật.
Nhưng mà... Lục Trúc giờ lại bắt đầu nghĩ đến chuyện khác.
Dạo trước anh vừa hứa với giáo viên là sẽ không gây chú ý, thế mà hôm nay lại làm một màn long trời lở đất như vậy, liệu thầy cô có tức đến mức tóc dựng hết lên không đây?
“Lục-kun... Lục-kun!”
Tiếng gọi từ sau lưng vang lên khiến Lục Trúc khựng bước, quay đầu lại nhìn.
Saotome Mirai đang thở hồng hộc chạy đến.
Lại thêm một màn chạy việt dã...
“Hộc—hộc—hộc... Lục... Lục-kun, tôi... tôi... tôi...”
“...Nín thở bình tĩnh lại rồi nói.”
“Ờ... ờ.”
Cô phải mất gần năm phút để lấy lại sức, còn phải uống nước giữa chừng nữa.
Một lúc lâu sau, Saotome Mirai cuối cùng cũng có thể nói được, hít sâu một hơi, nhìn Lục Trúc bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Lục-kun, em... cảm ơn anh.”
Lục Trúc khẽ cười: “Cảm ơn? Cảm ơn gì, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu. Tên Yamada kia sắp tới sẽ làm gì, còn chưa biết được mà.”
“Em biết, nhưng vẫn muốn cảm ơn anh.”
“Tùy cô thôi.”
Saotome Mirai mím môi, “Những lời anh nói lúc nãy...”
Lục Trúc khoát tay, “Coi như là nói đùa đi.”
Dứt lời, anh định xoay người bước đi.
“Em không thể xem đó là chuyện đùa được...”
Lục Trúc dừng chân, một lần nữa nhìn về phía Saotome Mirai.
“Em có thể cảm nhận được mà... Anh rất đau khổ, rất tuyệt vọng, em cảm nhận được...”
Lặng thinh.
Lục Trúc hơi nheo mắt, ánh nhìn đổ lên Saotome Mirai trở nên sâu xa hơn.
“Anh... chưa quên được cô ấy đúng không? Người con gái mà anh từng nói là rất giống em ấy.”
Lục Trúc cau mày, khí thế lại một lần nữa bốc lên.
Saotome Mirai mím môi, cuối cùng vẫn quyết định mở lời: “Có phải vì cô ấy mà anh mới trở thành như bây giờ không?”
Phù—
Lục Trúc khẽ thở ra một hơi, “Senpai, cô như vậy... có tính là đang xâm phạm đời tư của tôi không đấy?”
“À thì... em chỉ là... muốn cảm ơn vì anh đã giúp em thôi.”
Lục Trúc khoát tay, “Không cần. Chuyện của tôi, cô cũng chẳng giúp được gì đâu.”
“Đừng nói vậy mà, em...” Saotome Mirai hít một hơi thật sâu, gương mặt đầy quyết tâm, “Em cũng muốn giúp anh!”
“Ồ? Giúp kiểu gì?”
“Kiểu như... mở lòng ra ấy. Cuộc sống không nên chỉ toàn là đau khổ, vẫn còn rất nhiều điều đáng để tận hưởng mà.”
Lục Trúc bĩu môi. Mở lòng? Không cần đâu. Nếu chỉ cần vài câu nói là giải quyết được thì anh đã không thê thảm như bây giờ.
Thế nhưng... Lục Trúc ngẫm nghĩ một chút, khóe môi khẽ nhếch lên: “Không cần thiết lắm. Nhưng nếu thật sự cô muốn giúp thì đúng là tôi đang có một chuyện cần nhờ.”
“Ha! Anh cứ nói! Em sẽ cố hết sức!”
Lục Trúc hơi bất đắc dĩ, “Cô nhận lời nhanh vậy, không sợ tôi đưa ra yêu cầu kỳ quặc à?”
Saotome Mirai rõ ràng giật mình, lập tức lùi lại hai bước, “Ờm... trong phạm vi bình thường thôi nhé.”
Lục Trúc hít sâu một hơi, giơ một ngón tay lên, “Đầu tiên là...”
Saotome Mirai chăm chú nhìn Lục Trúc, có phần hồi hộp, không biết anh sắp nói gì.
“Đầu tiên, cô phải giúp tôi xử lý cái đó.” Nói rồi Lục Trúc xoay người Saotome Mirai lại.
Giây tiếp theo, ánh mắt Saotome Mirai chạm ngay vào ánh mắt của — Du Hi.