"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5926

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 35

Đến phòng nghỉ, thay đồ làm việc, cuối cùng vươn vai một cái, Lục Trúc chính thức bắt đầu ca làm thêm hôm nay.

"Phù... Lục-kun, cậu có thể tỏ ra nhiệt tình một chút được không? Bộ dạng cậu thế này khiến khách tới đây ai cũng thấy căng thẳng cả đấy."

Lục Trúc im lặng quay đầu nhìn Saotome Mirai, sau vài giây yên lặng, bất ngờ mỉm cười dịu dàng:

"Vậy thế này thì sao?"

Saotome Mirai hơi sững người, ngơ ngẩn nhìn cậu vài giây, mãi đến khi kịp phản ứng mới vội vàng quay mặt đi, má đỏ bừng:

"Cậu cậu cậu... chẳng phải vẫn cười rất đẹp đó sao..."

Thế nhưng, ngay giây sau, Lục Trúc đã lập tức quay về gương mặt lạnh lùng vốn có:

"Thì sao chứ? Tôi không muốn cười."

Khoé miệng Saotome giật giật, cảm giác rung động ban nãy lập tức biến mất, chẳng còn gì để phản bác nữa.

Quả nhiên, con trai đúng là sinh vật kỳ lạ.

Saotome thở dài:

"À đúng rồi, Lục-kun, tối nay cậu có rảnh không?"

"Không hẹn hò, không có thời gian, không hứng thú với con gái."

Saotome Mirai: ???

"Không phải vậy! Ý tớ là... chuyện tớ nói với cậu hồi sáng ấy."

Lục Trúc hơi ngừng lại:

"Mau vậy đã sắp xếp xong rồi à?"

Nói thật thì, hiệu suất của Saotome Mirai quả thật không tệ. Nhưng cũng đủ để thấy, cô thực sự rất muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.

"Tớ đã nói với Yamada rồi, hẹn gặp nhau lúc sáu giờ ở phòng câu lạc bộ."

Lục Trúc gật đầu:

"Được thôi, sao cũng được. Tôi rảnh."

Saotome mím môi, tỏ ra hơi không vui:

"Sao tớ cảm thấy cậu chẳng để tâm gì tới chuyện này cả..."

Lục Trúc phẩy tay:

"Không không, đừng hiểu lầm. Tôi vẫn thấy chuyện này khá thú vị đấy... đặc biệt là đối với cậu."

"Ể?" Saotome sững lại, vô thức lùi về sau hai bước, đưa tay che miệng nhìn Lục Trúc đầy cảnh giác:

"Thú vị... với tớ?"

"Ừ, vì tôi rất muốn biết cái đầu óc ngây thơ của cậu sẽ ra sao sau khi bị xã hội tàn nhẫn đập cho một trận."

Saotome Mirai: ...

Cô không thật sự hiểu hết câu đó có ý gì, nhưng chắc chắn một điều: Lục Trúc nói vậy tuyệt đối không phải đang khen cô!

"Hứ! Lục-kun, đồ đáng ghét!"

Lục Trúc từ từ quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt trên người cô, nét mặt khó đoán khiến người ta lạnh gáy.

Nói thật, hơi đáng sợ.

Saotome Mirai nuốt nước bọt, khẽ ôm lấy bản thân, ánh mắt đầy cảnh giác:

"Cậu... cậu nhìn tớ làm gì vậy?"

"Chỉ là tò mò thôi."

"Tò... mò?"

Đột nhiên, Lục Trúc bất ngờ nghiêng người sát lại, khiến Saotome Mirai suýt nữa không đứng vững.

"Tôi thật sự rất tò mò, đã ghét tôi đến mức đó rồi, sao cậu vẫn còn muốn nói chuyện với tôi?"

Ánh mắt cậu chất chứa sự dò xét sâu sắc, khiến Saotome Mirai không biết phải làm gì. Tay chân luống cuống không biết đặt đâu cho phải, đồng phục thì không có túi, bàn làm việc lại chẳng có chỗ để bám.

Thậm chí khoé mắt cô bắt đầu ngấn nước:

"Ờm... tớ chỉ là... không muốn thấy người khác bị cô lập thôi..."

Ngây thơ đến mức này cũng là một dạng tài năng đấy.

Lục Trúc hít một hơi thật sâu. Nói ra thì, cậu thấy ở Saotome Mirai có bóng dáng của Giang Thư.

Cũng ngây thơ, cũng ngọt ngào, khác mỗi điều – Saotome không hề có nhân cách thứ hai.

Còn Giang Thư... dạo này sao rồi nhỉ?

Rõ ràng đã quyết sẽ không nghĩ đến chuyện bên kia nữa.

Chậc, càng nghĩ đầu óc càng rối loạn, cảm giác mâu thuẫn khiến Lục Trúc thấy khó chịu.

"Ờm... cậu... cậu giận rồi à? Tớ có nói gì sai không?" Saotome lấy hết can đảm lại gần chút nữa.

Lục Trúc nhìn cô vài giây, rồi từ từ thở ra:

"Không có gì, không liên quan đến cậu."

"Ồ... ồ..."

Im lặng.

Không ai nói gì với ai nữa. Saotome thấy lo lắng, sợ Lục Trúc giận thật, không chịu giúp thì đến lúc gặp mặt cũng không biết phải làm gì.

Mà, nghĩ kỹ thì... không im lặng mới là lạ đấy.

Cô lén lút nhìn Lục Trúc, cảm giác cậu ấy như đã trải qua chuyện gì đó lớn lao lắm mới trở nên lãnh đạm như vậy.

Có phải chủ đề của cô nặng nề quá không?

Haiz...

Bầu không khí im lặng cứ thế kéo dài cho đến hết giờ làm. Trong khoảng thời gian đó, hai người chỉ nói chuyện khi có người tới mượn hoặc trả sách.

Vừa hết ca, Lục Trúc liền xoay người đi về phía phòng nghỉ, rõ ràng là không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Saotome Mirai khẽ thở dài, tâm trạng có hơi u ám. Khi cô đến phòng nghỉ thì Lục Trúc đã thu dọn xong đồ.

Ngay lúc cô nghĩ rằng Lục Trúc chắc chắn sẽ bỏ về luôn, cậu lại lạnh nhạt lên tiếng:

"Nhanh lên, sắp trễ giờ rồi."

"Ể?"

Lục Trúc chỉ vào đồng hồ:

"Sao còn đứng ngơ ra vậy? Gần sáu giờ rồi đấy. Giải quyết xong chuyện của cậu, tôi còn phải đi ăn cơm."

Câu nói này làm Saotome thật sự bất ngờ – cô không ngờ Lục Trúc lại đang... đợi mình.

Phản ứng lại ngay, Saotome cúi người 90 độ, lễ phép:

"Arigatou!"

Nhanh chóng thay đồ, xách túi lên, cô không dám chậm trễ thêm giây nào, chạy ào đến trước mặt Lục Trúc:

"Chúng ta... đi thôi!"

Chưa kịp thở cho ra hơi, vậy mà Lục Trúc chỉ liếc cô một cái rồi xoay người bước đi.

Tự điều chỉnh nhịp thở trên đường vậy.

"À... à này! Lục-kun, tớ... tớ hỏi cậu một câu được không?" Saotome do dự cả nửa ngày, cuối cùng cũng dám mở miệng.

Lục Trúc không quay đầu lại, giọng vẫn lạnh tanh:

"Nhân lúc tôi còn chịu trả lời, hỏi nhanh đi."

"Yaa~! Vậy... sao cậu vẫn chịu giúp tớ?"

Câu hỏi có vẻ không chính xác lắm, Saotome hơi hối hận, nhưng không dám sửa lại.

"Ý cậu là... tôi trông như đang giận mà vẫn chịu giúp đúng không?"

"Ể? P-phải..."

Lục Trúc hít sâu một hơi:

"Cậu rất giống một người tôi từng quen. Chỉ vậy thôi."

Saotome khựng lại, mắt dần mở to, không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Lục Trúc bước rất nhanh, Saotome phải gần như chạy mới đuổi kịp. Từ thư viện đến khu câu lạc bộ vốn là một quãng đường xa, vậy mà hai người chỉ mất có năm phút đã tới nơi.

Tới nơi, Saotome mệt đến mức như vừa chạy đường dài:

"Lục... Lục-kun... nghỉ chút đã, tớ..."

Hử? Lục Trúc đâu rồi?

Đến khi cô lấy lại hơi thở, thì bên cạnh đã không thấy bóng dáng Lục Trúc nữa.

Đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng Saotome cũng thấy Lục Trúc – và... Yamada đang đứng không xa.

Tin tốt: Đã tìm thấy người.

Tin xấu: Lục Trúc đang túm cổ áo Yamada.

Saotome sợ đến hồn bay phách lạc, không dám nghỉ ngơi thêm, vội vàng chạy tới.

"Này! Mày là Yamada đúng không? Nghe cho rõ đây – tao chẳng có gì với con nhỏ ngốc kia cả. Mày còn dám bịa chuyện nữa thì liệu hồn tao khâu miệng mày lại."

Yamada đơ người, nhận ra Lục Trúc nhưng hoàn toàn không ngờ cậu lại nhào đến túm cổ áo như vậy:

"B-bỏ... bỏ tôi ra!"

"Hả? Mày... nói lại lần nữa xem?"

Mặt Yamada tái mét, nghiến răng, biểu cảm giống hệt mấy nhân vật trong anime khi bị túm cổ áo.

"Á á—— cậu... cậu làm cái gì vậy hả! Baka!" Saotome Mirai hét lên, lao vào giữa hai người, cố sức tách họ ra rồi nhanh chóng túm chặt lấy tay Lục Trúc:

"Đừng manh động mà!"