"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 03

Chưa tới năm giây sau, Vũ Dao đã nhận được tin nhắn phản hồi. Cô buông điện thoại xuống, nói với cô nhân viên:

“Làm phiền gói cái Yinou Rin III: Lạnh Giá Ngọt Ngào này lại giúp tôi.”

“Vâng, thưa khách.”

Cô nhân viên dẫn Vũ Dao xoay người rời quầy kệ, đi về phía quầy thanh toán.

Cùng lúc đó, Lục Trúc cuối cùng cũng từ bỏ nỗ lực dịch mấy dòng giới thiệu, khẽ thở dài một hơi rồi ngẩng đầu lên. Trong lúc vô tình, ánh mắt nơi khóe mắt lướt qua hai cô gái bên quầy.

Cậu chẳng nhận ra điều gì bất thường, hoàn toàn lướt qua họ như thể chưa từng tồn tại.

Cũng không trách được. Trong ấn tượng sâu nhất của Lục Trúc, hình ảnh của cô gái kia là trong bộ trang phục hầu gái. Mà lần này Vũ Dao ra ngoài mua đồ, đương nhiên không thể mặc thứ đó rồi.

Lại một lần nữa bị đôi mắt của chính mình đánh lừa.

Lục Trúc bất đắc dĩ thở dài: “Không hiểu nổi.”

“Đừng vội chứ! Từ từ học mà, chẳng phải còn có bạn học Vụ Sơn ở đây sao?”

“Thế thì, bạn học Vụ Sơn đâu rồi?”

Giả Ninh chỉ tay sang một góc bên kia: “Đó đó, bên kia. Cậu ấy qua góc demo chơi thử game mới lâu rồi.”

“Còn có cả chơi thử nữa hả?” Lục Trúc nhướng mày.

Sao không nói sớm? Biết thế có thể demo thì còn ngồi lọ mọ đọc giới thiệu làm gì! Trải nghiệm thực tế chẳng phải đáng tin hơn gấp vạn lần sao?

“Tôi cũng đi chơi thử đây.”

“Đi thôi!”

……

Vũ Dao xách một đống đồ trở về chỗ ở.

Căn hộ nằm trên tầng cao, may mà có thang máy, nếu phải xách mớ sách này leo thang bộ thì đúng là chết người.

Cuối cùng cũng không tốn quá nhiều sức, Vũ Dao dừng lại trước một cánh cửa, giơ tay ấn chuông.

Chưa kịp kêu vang mấy tiếng, cửa đã bật mở—

Một mảng trắng loá khiến người ta hoa cả mắt ập thẳng vào mặt.

“Tiểu Dao Dao~ cuối cùng em cũng về rồi! Chị nhớ em muốn chết luôn á~!”

Nắm tay siết chặt—cực kỳ muốn đấm!

Vũ Dao giơ tay đấm thẳng tới, nhưng rất dễ dàng bị né qua một bên.

Không sao, vốn cũng không mong đánh trúng, chỉ là không muốn đầu mình bị vùi vào cái ngực kia thôi.

“A~ Tiểu Dao Dao à~ em không ngoan nha~ lại còn muốn tập kích chị nữa, chị buồn chết mất, khóc mất thôi—”

“...Biến đi.”

Không thèm để tâm tới kẻ phiền phức trước mặt, Vũ Dao lách người đi thẳng vào trong.

“Tiểu thư, đồ của ngài đây.”

“Ừ.” Người ngồi trên sofa nhàn nhã gật đầu, tay vẫn nâng tách trà, dáng vẻ tao nhã không thay đổi.

Vẫn luôn như vậy, thanh tao mà kiêu ngạo.

Vũ Dao đặt đống sách lên bàn bên cạnh, môi khẽ mím, định nói lại thôi.

“Có chuyện gì muốn nói?” Du Hi nhàn nhạt cất tiếng.

Ánh mắt Vũ Dao hơi ngưng lại, do dự một lúc rồi cũng mở miệng:

“Tiểu thư, mấy thứ này... thật sự không sao chứ ạ?”

Du Hi liếc cô một cái, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống:

“Trong mắt em, ta chỉ có thể đọc tạp chí và báo giấy thôi sao?”

“Không phải.” Vũ Dao lập tức không dám nói gì thêm, lặng lẽ lui sang một bên. Nhưng lui được vài bước, cô lại bị chắn ngang.

“Tiểu Dao Dao, tụi mình ra ngoài đi, để tiểu thư được yên tĩnh một lát.”

Lần này giọng điệu coi như bình thường. Vũ Dao hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi phòng.

Chỉ là... vẫn thấy khó hiểu.

Cô biết tiểu thư dạo này đang muốn thử mấy điều mới mẻ để thay đổi tâm trạng.

Nhưng ai mà ngờ? Ai mà dám tin?

Tiểu thư lại hứng thú với thế giới hai chiều!

Mà tội lớn chính là do cái người trước mặt này—cái “người phụ trách” lúc nào cũng cười hì hì ấy!

Đã là otaku chính hiệu, lại còn biết khai thác đúng cái khí chất cấm dục của Du Hi, chẳng khác nào combo sát thương chí mạng.

Và điều bất ngờ nhất—duyên cớ đó lại thành công thật.

Trong mắt Vũ Dao, văn hoá hai chiều sao có thể xứng với khí chất cao quý của tiểu thư chứ?

Nhưng chết tiệt thay, tiểu thư lại rơi vào đó thật rồi!

Cũng vì vậy mà Vũ Dao mới cứ luôn tỏ thái độ với kẻ đang đứng bên cạnh.

“Ái chà~ Tiểu Dao Dao đừng có lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh như tiền vậy chứ~ Em nên cười nhiều một chút đi~”

“Hừ.”

“Nào nào~ cười một cái xem nào~”

Vũ Dao nổi cáu, giơ tay hất phắt cánh tay đang định chạm vào mình:

“Cửu Năng Vụ Tử, tôi cảnh cáo chị, đừng có động vào tôi!”

“Á la~ hung dữ quá~ không hổ là mèo nhỏ của chị nha~” Cửu Năng Vụ Tử hoàn toàn không có chút tự giác mình đang bị ghét, vẫn vui vẻ trêu chọc như thường.

Đúng là... kiểu người này, Vũ Dao không giỏi đối phó chút nào.

Cửu Năng Vụ Tử bật cười:

“Tiểu Dao Dao à, em nên nghĩ thoáng ra chút, tiểu thư tiếp xúc mấy thứ này, chưa chắc đã là điều xấu đâu?”

“Chậc!” Vũ Dao bĩu môi, quay đầu bỏ đi.

Liệu cô có đi được không?

Không.

Số phận là thứ thích trêu ngươi nhất. Mới đi được hai bước, tiếng của Du Hi trong phòng đã vọng ra, bảo cô đi pha lại trà.

Hết cách, Vũ Dao đành lết xác quay lại, dưới ánh mắt thích thú của Cửu Năng Vụ Tử.

Hai người quay trở vào phòng, Du Hi đã bắt đầu lật xem đống sách kia.

Giờ thì dù Vũ Dao có muốn nói gì, cũng chẳng dám thốt ra nữa.

“Phụt——”

Âm thanh bật cười vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Cửu Năng Vụ Tử, cô nàng khẽ thu lại nụ cười:

“Xin lỗi, tại tôi chợt nhớ tới một chuyện thú vị.”

“Chậc! Chị im cái miệng đi được không?” Vũ Dao khó chịu bật lại.

“Được được được, tôi im tôi im~”

“Ngày nào cũng chỉ biết cười với chả cợt...” Vũ Dao nghiến răng ken két.

Cửu Năng Vụ Tử nhướng mày:

“Cũng tại Tiểu Dao Dao em dễ thương quá ấy chứ~”

“Hả?”

Cửu Năng Vụ Tử nở nụ cười ranh mãnh:

“Tiểu Dao Dao em giống như một con mèo nhỏ ấy, chỉ có người đặc biệt mới thuần được em thôi.”

“Chuẩn.” Du Hi lạnh nhạt tiếp lời, trực tiếp khiến Vũ Dao nghẹn họng.

Du Hi khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Vũ Dao:

“Tính cách của em, nên sửa đi một chút.”

Vũ Dao trợn tròn mắt, không thể tin nổi, khoé mắt đỏ bừng lên:

“Tiểu thư... ngài không cần tôi nữa sao?”

Du Hi cau mày: “Sao lại nói vậy?”

“Bởi vì... ngài thấy tôi phiền...”

“Ta từng nói thế sao?”

“Không...”

“Vậy còn nghĩ linh tinh cái gì?”

Vũ Dao sững người. Một chiếc khăn tay từ bên cạnh lặng lẽ đưa tới.

Cửu Năng Vụ Tử cười rạng rỡ:

“Tiểu thư là lo em sau này chịu thiệt thôi, tính cách như thế, nhỡ không kiếm được bạn trai thì sao?”

“Tôi không cần! Tôi chỉ muốn hầu hạ tiểu thư thôi!” Vũ Dao bướng bỉnh quay ngoắt mặt đi, từ chối lấy khăn.

“Tiểu Dao Dao à~ thế là em phụ lòng tốt của tiểu thư rồi đó nha~ Nói thật lòng đi, chẳng lẽ em chưa từng rung động trước một chàng trai nào à?”

“Hả? Tại sao tôi phải rung động vì mấy tên đàn ông thối tha chứ?”

Cửu Năng Vụ Tử nhướng mày:

“Mấy chuyện này ai biết được chứ~ Đừng nói trước bước không qua.

Biết đâu một ngày đẹp trời, em lại gặp được bạch mã hoàng tử thì sao? Chuyện này ấy mà, như mấy người hay nói — một chữ thôi: Duyên.”

“Xì, duyên phận thì có ích gì?”

“Ê, đừng coi thường nha, biết đâu trong biển người mênh mông em lại tình cờ gặp một soái ca vừa ý ấy chứ? Này, chị thấy cậu trai em gặp trong tiệm game hôm nay cũng đẹp trai phết đấy.”

“Hả?” Vũ Dao lại càng lộ rõ vẻ ghét bỏ:

“Cái gì mà cậu trai? Đừng có làm tôi nổi da gà.”

Cửu Năng Vụ Tử bật cười, lấy điện thoại ra, mở bức ảnh Vũ Dao vừa chụp.

“Nè, chính là người này đó~”

Vừa nói vừa phóng to ảnh, cho đến khi cái đầu tóc trắng kia nằm gọn trong khung hình chính giữa.

Khoảnh khắc ấy, Du Hi liếc mắt nhìn sang, lướt qua đúng đoạn hình đó.

Cửu Năng Vụ Tử chống cằm, cười càng rực rỡ:

“Nhìn xem, chẳng phải cũng khá đẹp trai sao?”

“Đẹp cái đầu chị ấy!” Vũ Dao bực bội đứng dậy bỏ đi.

Cửu Năng Vụ Tử nhún vai, cũng chuẩn bị đứng lên đi theo.

“Đợi đã.” Du Hi lên tiếng, “Đưa tấm hình đó ta xem.”