"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 09

Khóe miệng của Cửu Năng Vụ Tử hơi cong lên, nét mặt tràn đầy vẻ "khó ưa" đến cực điểm.

Có điều… Vũ Dao vẫn đang ở cạnh tiểu thư, khả năng cô ấy đến một mình gần như bằng không.

Chính điểm này mới phiền phức đây.

Cửu Năng Vụ Tử nhướn mày bất lực, vừa móc điện thoại ra thì lại nhét về túi.

Thôi được rồi, coi như trò đùa kết thúc tại đây!

Cô vươn vai một cái, đúng lúc đó Lục Trúc cũng vừa mua đồ xong bước ra, đụng ngay cảnh cô vươn mình để lộ đường cong cơ thể.

Thế nhưng Lục Trúc chỉ liếc nhìn một cái, rồi điềm nhiên dời mắt.

Khóe môi Cửu Năng Vụ Tử giật giật, bắt đầu nghi ngờ bản thân, “Haizz, Lục Trúc này, kiểu của cậu như vậy dễ ế cả đời lắm đó.”

“Ờ.”

“Haiz, coi như là lời khuyên chân thành cuối cùng của tôi đi! Thôi không đùa nữa, tôi đi đây, có duyên gặp lại!”

Cô vẫy tay, để lại một cái bóng lưng tiêu sái rồi rời đi.

Rất phong độ, rất khoáng đạt — chỉ tiếc là Lục Trúc thậm chí chẳng buồn nhìn.

Sau khi tách khỏi Lục Trúc, Cửu Năng Vụ Tử lại quay về bên cạnh Du Hi. Du Hi thì dễ tìm lắm, cứ nhìn xem ai là người toát ra khí chất "chớ lại gần" nhất thì chính là cô.

Chẳng mấy chốc, cô đã xác định được mục tiêu.

Dựa vào định vị điện thoại...

Giỡn sao, thời đại công nghệ rồi, ai còn dùng mắt đi tìm chứ?

“Yo~ Tôi về rồi nè~”

Du Hi vẫn đang ngồi trên chiếc ghế dài nghỉ ngơi, ánh nắng rọi lên người, ấm áp khiến người ta chẳng muốn nhúc nhích.

Cửu Năng Vụ Tử vừa cười tít mắt vừa tiến lại gần, nhưng cách chừng ba bước thì bị Vũ Dao chặn lại.

Cửu Năng Vụ Tử: ???

“Đừng làm phiền tiểu thư.” Vũ Dao lạnh lùng lên tiếng.

“Tiểu thư bị sao thế?” Có vẻ như tình hình hơi nghiêm trọng, Cửu Năng Vụ Tử cũng thu lại dáng vẻ đùa giỡn, nghiêm túc hơn chút.

“Tiểu thư đang suy nghĩ, những kẻ ồn ào không được lại gần.”

[Kẻ ồn ào]

Rõ ràng là đang nhắm thẳng vào cô!

Nhưng bây giờ không phải lúc để gây rối, Cửu Năng Vụ Tử làm động tác kéo dây kéo miệng mình, ra hiệu: im lặng.

Thế này được chưa?

Dù vậy, cô vẫn có chút tò mò: rốt cuộc tiểu thư đang nghĩ chuyện gì vậy?

Mặt trời dần dịch chuyển, nhiệt độ cũng tăng lên, không còn quá lạnh nữa.

Nhưng mà——

Cửu Năng Vụ Tử và Vũ Dao đồng loạt thở dài, cùng ngoái đầu nhìn về phía Du Hi.

Tiểu thư đã ngồi yên rất lâu rồi, chẳng lẽ cứ thế này cho đến chiều?

Cũng may là không phải.

Hai người họ quả thật khá may mắn, Du Hi cuối cùng cũng nhúc nhích, chậm rãi đứng dậy, “Đi thôi, đi ăn trưa.”

Vũ Dao thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa là cô đã định gọi xe cấp cứu.

“Vậy mình đi đâu ăn đây?” Cửu Năng Vụ Tử hỏi một câu khá thực tế.

Du Hi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, trầm ngâm một lát rồi hờ hững đáp, “Ăn ở gần đây đi.”

Cửu Năng Vụ Tử gật đầu, “Vâng, tiểu thư. Tôi sẽ đi sắp xếp.”

“Không cần.” Du Hi gọi cô lại khi cô vừa quay người, “Tôi muốn đi dạo một chút.”

“Hả?... À à à, được thôi.”

Sao cảm thấy tiểu thư hôm nay có gì đó là lạ...

Cửu Năng Vụ Tử liếc nhìn Vũ Dao, cả hai ánh mắt giao nhau, đều đọc được trong đó sự nghi hoặc và lo lắng giống hệt nhau.

Vũ Dao không kiềm chế được như Cửu Năng Vụ Tử, mím môi một chút rồi vẫn mở lời: “Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?”

“Đàn ông.”

...

Không gian rơi vào yên lặng.

Vũ Dao hoá đá, trên mặt như viết bốn chữ to đùng: [Nghi ngờ cuộc sống].

Cửu Năng Vụ Tử thì vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhưng ánh mắt kinh ngạc thì không giấu được.

“Tiểu thư à, người đang... biết rung động rồi sao~” Cửu Năng Vụ Tử nheo mắt lại, xáp tới gần với vẻ hóng hớt đầy mặt.

“Là ai vậy? Tôi đi bắt hắn về cho người nhé~”

Du Hi liếc cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt: “Không cần thiết.”

Một gáo nước lạnh dội thẳng vào sự hăng hái của cô, Cửu Năng Vụ Tử cười gượng, lặng lẽ lùi lại về chỗ cũ.

Thôi được rồi, xem ra mới chỉ ở giai đoạn "có hứng thú", chưa đến mức muốn "tìm hiểu".

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có thể lọt vào mắt xanh của tiểu thư, rốt cuộc là gã đàn ông như thế nào?

Muốn được diện kiến một lần cho biết!

“Ắt xì! Ắt xì! Ắt xì——!”

Ba cái hắt hơi liên tục khiến cả người Lục Trúc như muốn tê liệt, cậu dụi dụi mũi, nhăn nhó khó chịu, “Sao tô mì này mùi nặng thế?”

“Trúc-san, đây là mì có rắc tiêu đen mà, phải khuấy đều trước khi ăn.” Vụ Sơn lên tiếng giải thích.

Lục Trúc bĩu môi, che mũi lại rồi bắt đầu xử lý lại tô mì, “Mấy cậu gọi món gì thế? Sao vẫn chưa mang lên?”

“Sushi và tempura, mấy món đó cần thời gian chế biến, tất nhiên lâu hơn mì rồi.”

“Ừm, vậy tôi ăn xong thì ra ngoài hít thở chút, sợ lại hắt hơi nữa.”

“OK~”

Chỉ là một tô mì thôi, Lục Trúc chẳng quan tâm ăn kiểu gì mới ngon, cậu chỉ có một mục tiêu duy nhất: ăn no là được.

Chưa đến năm phút, trước mặt cậu chỉ còn lại chút nước lèo.

Nói thật thì… vẫn hơi đói.

Nhưng cậu cũng không định gọi thêm nữa.

Đến khi Lục Trúc lau miệng xong, món của Vụ Sơn và Giả Ninh mới vừa được bưng lên.

“Các cậu ăn từ từ nhé, tôi ra ngoài đợi.”

“OK~”

Cậu đứng dậy ra ngoài, hít một hơi không khí trong lành, cảm thấy mũi đỡ ngạt hẳn.

Thề lần sau đánh chết cũng không gọi lại món mì đó!

“Ơ? Trúc-san, trùng hợp ghê~ Không ngờ chúng ta lại có duyên đến vậy~”

Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, Lục Trúc bĩu môi, chỉ cần nghe cũng biết là Cửu Năng... Cửu Năng gì gì đó?

Thôi kệ.

Lục Trúc thở dài, từ từ quay người lại, “Nếu gọi là duyên, thì chắc là nghiệt duyên rồi, cô...”

Câu nói nghẹn giữa chừng, Lục Trúc như bị sét đánh ngang tai.

Kimono, mắt vàng, tóc xanh, chính là cô gái từng gặp hôm trước — nhưng người bên cạnh cô ấy...

Đệt mợ! Không phải Vũ Dao sao?!

Xong rồi! Vậy người này thật sự là Du Hi rồi?!

Tại sao lại như vậy chứ!

Nghiệt duyên thiệt mà!

Tim đập thình thịch không chịu nổi, Lục Trúc ôm ngực từ từ ngồi xổm xuống.

“Ơ... gặp tôi mà kích động vậy sao?” Cửu Năng Vụ Tử tưởng cậu vì mình mà trở nên như thế, nhất thời có chút cạn lời.

Cô đáng sợ đến mức đó à?

Chưa kịp hành động gì thêm, bên cạnh Du Hi đã bước tới trước.

Một đôi guốc gỗ xuất hiện trong tầm mắt Lục Trúc, ngay sau đó là một bàn tay chạm vào người cậu.

Ha ha ha...

Ha ha...

Mẹ kiếp...

“Đau tim à?” Du Hi bình thản hỏi, ánh mắt dán chặt vào người trước mặt.

Lục Trúc không biết có nên trả lời không.

Nói thật, Trần Nguyên Nguyên với Giang Thư thì cậu còn có cách đối phó, chứ Du Hi thì... cậu hoàn toàn không biết phải khuyên kiểu gì để khiến cô ấy “quay đầu là bờ”.

Thế nên, khi chưa nghĩ ra cách, Lục Trúc cảm thấy tốt nhất là hạn chế tiếp xúc.

Nhưng mà… im lặng chẳng giúp ích được gì.

Du Hi khẽ nhíu mày, nét mặt sau lớp mặt nạ hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, “Cậu sợ lắm à?”

Câu hỏi xuyên thẳng vào linh hồn.

Trước mặt Du Hi, mọi kiểu ngụy trang sinh lý dường như đều vô nghĩa.

Nếu đã vậy thì...

Lục Trúc âm thầm cắn răng, hít một hơi thật sâu, “Không có gì, bị cô Cửu Năng làm giật mình thôi.”

“Hả? Tôi đáng sợ vậy sao? Cậu đừng nói là mắc bệnh sợ phụ nữ đó nha?”

Cửu Năng Vụ Tử cảm thấy sau lưng như có cái nồi từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu mình.