Lục Trúc hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy:
"Không có gì nghiêm trọng cả. Mấy người tới đây ăn trưa đúng không? Vậy tôi không làm phiền nữa."
Nói xong, cậu khẽ mỉm cười, phẩy tay rồi xoay người định rời đi.
Bốp ——
Cổ tay bị ai đó giữ chặt. Lục Trúc giật giật khóe môi, chậm rãi quay đầu lại:
"Ờm... xin hỏi cô còn chuyện gì sao?"
"Vấn đề tim mạch không thể coi thường được."
Lục Trúc nuốt nước bọt đánh ực một cái. Bị Du Hi nhìn chằm chằm như vậy thật sự có hơi quá sức chịu đựng.
Ánh mắt lóe ra từ sau lớp mặt nạ ấy... vẫn mang theo cảm giác như nhìn thấu mọi thứ.
Lục Trúc lại hít sâu một lần nữa:
"À, tôi biết rồi, tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra ngay."
"Ừm..." Cảm giác lạ lắm. Du Hi hơi cau mày, rồi từ từ buông cổ tay Lục Trúc ra.
Hơi có chút không nỡ buông.
Lục Trúc thở phào một hơi nhẹ nhõm, làm như không thấy ánh mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cổ tay mình của Du Hi, khẽ cúi đầu một cái rồi quay lưng rời đi.
"Chậc chậc chậc, không ngờ cậu ta thật sự có bệnh đấy. Sớm biết thế thì nên đi khám từ lâu rồi." Cửu Năng Vụ Tử nhìn theo bóng lưng Lục Trúc, không nhịn được lẩm bẩm trêu ghẹo một câu.
"Nào, tiểu thư, chúng ta vào thôi~"
Im lặng ——
"Tiểu thư?"
Du Hi như bừng tỉnh, hít một hơi sâu, có vẻ đang cố gắng trấn tĩnh lại.
Chờ đến khi hoàn toàn bình tâm, cô bình thản xoay người, vừa quay đầu lại thì bắt gặp ngay ánh mắt đầy nghi hoặc của Cửu Năng Vụ Tử và Vũ Dao đang nhìn mình chằm chằm.
"Các cô làm sao vậy?"
Cửu Năng Vụ Tử hoàn hồn lại, vội đưa tay bịt miệng Vũ Dao bên cạnh, đồng thời nặn ra một nụ cười.
"Không có gì đâu~ Tiểu thư, vào trong thôi, chắc người đói rồi nhỉ? Nào! Mau vào nào~"
Càng thêm khả nghi. Trong lòng bỗng dâng lên một cơn bực bội không rõ lý do, Du Hi không buồn quan tâm nữa, dứt khoát đi thẳng vào nhà hàng.
Cửu Năng Vụ Tử vừa cười tiễn cô vào, bỗng nhiên cảm thấy tay đau nhói, theo phản xạ buông tay ra.
"Cửu! Năng! Vụ! Tử!" Từng chữ được rít ra qua kẽ răng, nghe là biết Vũ Dao đang cực kỳ không hài lòng. "Tại sao lại bịt miệng tôi?!"
Cửu Năng Vụ Tử vừa lau nước miếng trên tay, vừa bất lực thở dài:
"Tiểu Dao Dao, cô thật sự chẳng hiểu gì cả~"
"Hả?" Vũ Dao phát điên, kiểu như muốn vớ lấy cây chổi đuổi đánh khắp nhà:
"Con khốn này..."
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại bị Cửu Năng Vụ Tử bịt miệng lần nữa.
Cửu Năng Vụ Tử lắc đầu:
"Tiểu Dao Dao này, tôi biết cô sốt ruột, nhưng mà đừng vội.
Tiểu thư ấy bây giờ đang ở một giai đoạn quan trọng đấy~ Lúc này mà quấy rầy, sẽ bị ghét đấy~"
Đồng tử Vũ Dao co rút. Cô không muốn bị tiểu thư ghét... Nhưng mà trong lòng vẫn cứ thấy lời của Cửu Năng Vụ Tử như kiểu dọa cho vui.
Có nên tin không?
Suy nghĩ vài giây, Vũ Dao nghiến răng nghiến lợi, lườm cô một cái rồi quay người đi vào bên trong.
Xem ra là thỏa hiệp rồi.
Cửu Năng Vụ Tử nhếch môi cười khẽ, lại nhìn về hướng Lục Trúc vừa rời đi:
"Nào nào, có nên điều tra một chút về cậu ta không nhỉ?"
Điều tra sơ sơ thôi cũng được, biết đâu sau này lại dùng tới?
...
Đã đi xa rồi, Lục Trúc cảm thấy nơi này không thể ở lại thêm được nữa. Với cái mối duyên nợ mà đuổi thế nào cũng không dứt này, biết đâu chừng lại đụng mặt Du Hi thêm lần nữa.
Mà nói đi nói lại, đã đuổi không được thì chạy có ích gì?
Lục Trúc không khỏi suy nghĩ về chuyện này, trong đầu bắt đầu hiện lên hình ảnh của Du Hi.
Càng nghĩ càng rối, cậu khẽ thở dài.
Nói mới nhớ, không có cậu quấy rối, Du Hi vẫn chọn dấn thân vào con đường cosplay sao?
Thôi quên đi, không nghĩ nữa. Giờ nên chạy không?
Lục Trúc do dự một lát, quyết định nhắn tin cho Giả Ninh để dò thử ý.
Ai dè, chưa kịp nhắn gì thì Giả Ninh đã gọi video đến trước.
Lục Trúc trầm mặc. Giờ cậu có nên bắt máy không đây?
Suy nghĩ mấy giây, cuối cùng vẫn ấn nút nhận cuộc gọi. Ba giây sau, gương mặt Giả Ninh hiện lên trên màn hình.
"Lục ca, đợi sốt ruột rồi hả?" Giả Ninh vẫn đang ăn, kiểu nhai chậm rãi như trâu nhai cỏ, "Chúng tôi sắp ăn xong rồi."
Với tốc độ đó, chắc phải đợi thêm ba đến năm phút nữa.
Lục Trúc hít sâu:
"Hay là tôi về trước nhé, thấy người hơi mệt."
Nghe vậy, Giả Ninh sửng sốt:
"Hả? Mệt? Cậu bị sao thế?"
"Không có gì, chỉ là mấy bệnh vặt thôi."
"Không đến mức nửa đường lăn ra chết chứ?"
Trên trán Lục Trúc nổi đầy vạch đen:
"Nhìn tôi yếu đến mức đó luôn hả?"
"Ừm thì, cần tôi đưa cậu về không?"
"Không cần đâu, các cậu cứ chơi vui đi. Không tiện thì kiếm người khác ghép nhóm."
Giả Ninh nhướng mày, nhún vai:
"Còn ai nữa đâu mà ghép, mà tụi này cũng chưa muốn về sớm vậy. Cậu tự lo cho mình đấy nhé."
"Ừ."
Cuộc gọi kết thúc, Lục Trúc nhẹ nhõm thở ra.
Cái cuộc trò chuyện ban nãy có ý nghĩa gì?
Nghĩa là: sau khi Du Hi bọn họ vào quán thì không hề tiếp xúc với Giả Ninh nhóm cậu. Như vậy, họ sẽ không biết được địa chỉ chỗ ở hiện tại hay thông tin cá nhân gì của cậu cả.
Cảm giác an toàn lập tức tăng vọt.
Lục Trúc nhoẻn miệng cười, vươn vai một cái, dáng vẻ yếu ớt khi nãy không còn chút nào, thong thả bước về phía trạm xe.
Nhưng sự thật đúng là như vậy sao?
Dĩ nhiên là không rồi.
Sau khi Giả Ninh cúp máy, quay sang nhìn Cửu Năng Vụ Tử đang ngồi cạnh.
"Cảm ơn nhé~" Cửu Năng Vụ Tử cười ngọt ngào, lè lưỡi tinh nghịch với Giả Ninh.
Giả Ninh nhếch môi, đưa tay vuốt tóc:
"Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà."
Dù không biết vì sao Cửu Năng Vụ Tử lại không muốn để lộ rằng cô đang ở đây, nhưng... mỹ nhân nhờ vả, sao mà không giúp cho được?
"Nhưng mà này, cô Cửu Năng, cô đang cãi nhau với bạn học Lục à?"
Nghe vậy, Cửu Năng Vụ Tử bĩu môi, giả vờ như đang buồn lắm:
"Cậu ấy không muốn gặp tôi..."
"Ồ?" Giả Ninh nhướng mày. Có vẻ có chuyện đây.
Cửu Năng Vụ Tử tiếp tục màn trình diễn của mình, hai tay chống cằm, như mất hết sinh khí nằm dài xuống bàn:
"Rõ ràng tôi với cậu ấy..."
Câu nói bỏ lửng, để lại cả một không gian cho người nghe tự tưởng tượng.
Quả nhiên, chiêu này hiệu nghiệm thật. Giả Ninh bắt đầu tưởng tượng xa xăm.
Một cô gái đi chơi cùng bạn, vô tình gặp được chàng trai khiến tim mình loạn nhịp.
Rõ ràng ở bên nhau rất vui, rõ ràng có vô số đề tài để nói...
Thế mà, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Khoảnh khắc cô gái lấy hết dũng khí mở lời, đổi lại chỉ là một tiếng: gomen. (ごめん: quá quen rồi chứ gì nữa khỏi dịch nhé)
Hai trái tim chẳng thể cùng nhịp đập, câu chuyện lãng mạn đành khép lại bằng một kết cục bi thương.
Trời ơi, cảm giác như đang xem phim Shinkai Makoto vậy!
Giả Ninh len lén lau khóe mắt, sau đó ngẩng đầu đầy quyết tâm:
"Đừng nản chí nhé, cô Cửu Năng! Cô vẫn còn cơ hội mà, đừng bỏ cuộc!"
Cậu bỗng chốc hóa thân thành một chàng trai trung nhị không hề ngại ánh nhìn của thế gian:
"Hãy dũng cảm theo đuổi thứ mình muốn! Tôi... tôi sẽ giúp cô!"
Đúng vậy, mỗi người khao khát ước mơ, đều sẽ có một người trợ giúp.
Mà cậu – Giả Ninh, giờ chính là người đồng hành của cô ấy!
Trong ánh mắt bùng cháy lửa nhiệt huyết, Cửu Năng Vụ Tử khẽ nhếch môi cười thầm.
Tên nhóc otaku này, dễ dụ thật đấy~
"Ừm... tôi gửi thông tin liên lạc của cậu ấy cho cậu nhé!"
"Thật sao? Cảm ơn bạn nhiều lém!"