"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 15

"Mai gặp lại, tiền bối Saotome!"

"Mai... mai gặp lại..."

Lục Trúc đi rồi, Saotome Mirai thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cô như viết rõ ba chữ "muốn khóc quá".

Cuối cùng thì anh ta cũng đi rồi, rõ ràng ngoại hình đẹp trai như vậy, tại sao EQ lại thấp đến thế chứ?

Thật sự quá đau khổ mà!

Thôi bỏ đi, không muốn nghĩ nữa, nghĩ thêm lại thấy buồn.

Saotome Mirai hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái bản thân.

"Saotome-san."

Một giọng nói bất ngờ vang lên phía sau khiến hồn vía Saotome Mirai như muốn bay khỏi xác.

"Ơ... ơ thầy Itou ạ." Nhận ra người vừa lên tiếng, cô vỗ vỗ ngực trấn tĩnh lại.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải thầy Itou đã quay về văn phòng rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

Trong lòng Saotome Mirai dấy lên một thắc mắc như vậy.

"Hắn đi rồi à?" Itou thản nhiên buông ba chữ, giọng điệu không để lộ chút cảm xúc nào sâu xa.

Saotome Mirai ngẩn người một lúc, rồi nhanh chóng nhận ra cái "hắn" trong lời thầy Itou là ai.

"Vâng ạ, thầy Itou, cậu ấy đi rồi."

Dường như đây chính là câu trả lời thầy muốn nghe. Saotome vừa định quay người trở lại vị trí trực thì lại bị gọi giật lại.

"Chờ đã."

Saotome Mirai: ?

"Xin hỏi thầy Itou, thầy còn việc gì sao ạ?"

"Cô... với cậu Lục Trúc đó, có quan hệ gì?"

Saotome Mirai: ???

Câu hỏi quái quỷ gì thế này? Chẳng lẽ là hỏi kiểu con nít? Không không, dẫu có là hỏi trẻ con thì câu này cũng quá...

"À... thầy Itou, hôm nay là lần đầu tiên em gặp cậu ấy mà..."

Chuyện rõ rành rành ra đấy, thế mà trong ánh mắt của thầy Itou lại hiện lên thứ gì đó khiến Saotome Mirai không thể lý giải nổi.

"Vậy... ấn tượng đầu tiên của cô về cậu ta là gì?"

"Hảaa?" Có phải hôm nay mình chưa tỉnh ngủ không? Sao người nào gặp cũng cảm thấy... không bình thường vậy?

Suy nghĩ một chút, Saotome Mirai vẫn quyết định trả lời câu hỏi đó, "Cậu ấy rất đẹp trai..."

Im lặng. Saotome Mirai không nói tiếp, còn thầy Itou thì đang chờ phần sau. Nhưng sự im lặng này lại khiến cả hai rơi vào thế bối rối.

Người không chịu nổi đầu tiên là thầy Itou, giọng bắt đầu thiếu kiên nhẫn: "Còn gì nữa?"

Saotome Mirai mím môi. Chắc chắn là thầy nghĩ cô hời hợt, chỉ biết đánh giá người khác qua ngoại hình.

Nhưng mà nói xấu người khác sau lưng cũng không tốt chút nào cả!

Vậy thì phải làm sao đây?

"À thì... cậu Lục ấy... ừm, trông tỏa sáng và rất cuốn hút, trong mấy tình huống cần nói chuyện nhóm thì luôn giữ được bình tĩnh. Tuy vẻ ngoài có vẻ bất cần, nhưng đối với những chuyện mình để tâm thì lại vô cùng chú trọng..."

Ừ, những điều cậu ấy để tâm... chính là tiền lương.

Nói thế chắc cũng không tính là nói xấu sau lưng đâu nhỉ?

Saotome Mirai còn đang suy nghĩ về chuyện này, không nhận ra ánh mắt thầy Itou nhìn cô ngày càng kỳ quặc.

"Nếu cậu ta muốn hẹn hò với cô, cô đồng ý không?"

Saotome Mirai ngớ người, đứng đơ ra hồi lâu mới kịp phản ứng, đầu lắc như trống bỏi: "Không đời nào không đời nào không đời nào!"

Tuyệt đối không! Với kiểu người như Lục Trúc, quen nhau rồi không mệt đến chết mới là lạ!

Thế nhưng điều khiến cô không ngờ đến là, thầy Itou đột nhiên đặt tay lên vai cô, buộc cô phải đối diện thẳng với mình.

Sự áp lực bất ngờ này khiến Saotome Mirai như cứng đờ, chân cũng bắt đầu run run: "Thầy... thầy Itou?"

"Làm ơn giúp tôi một chuyện nhé?"

"Hả?"

...

Một ngày yên bình, Lục Trúc lại trải qua thêm một buổi học nhẹ nhàng.

Nhưng những ngày nhàn nhã sẽ không kéo dài.

Tan học xong, cậu cũng không nán lại lâu, xách cặp lên rồi trực tiếp đi về phía thư viện.

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu chính thức đi làm thêm. Về lý thuyết thì hôm qua đã học xong rồi, hôm nay sẽ bắt đầu thực hành.

Nói vậy chứ... thật ra cũng chẳng có gì khó khăn lắm.

Lục Trúc vươn vai một cái, chỉnh lại tư thế cho phù hợp với việc đứng quầy.

Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, cậu đã đến cửa thư viện. Vừa đẩy cửa ra, Lục Trúc lập tức nhìn thấy Saotome Mirai đang nghiêm túc làm việc.

Tuy cô không phải nhân viên chính thức, nhưng cảm giác như số buổi trực của cô ấy nhiều lắm.

Sau ba giây đồng cảm ngắn ngủi, Lục Trúc đi tới, giơ tay chào: "Chào buổi sáng, tiền bối Saotome."

Run rẩy, một chút run rẩy không dễ nhận ra. Saotome âm thầm thở ra một hơi, quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ: "Chào buổi sáng, Lục-kun!"

Thái độ vô cùng nhiệt tình, chẳng khác mấy với lúc cậu mới đến hôm qua, chỉ tiếc là cô không duy trì được lâu.

"Nào nào, mau đi thay đồ đi, sắp đến giờ làm rồi đấy~!"

Giọng nghe rất đáng yêu, giống như bao nữ sinh Nhật Bản khác. Thế nhưng Lục Trúc vẫn cảm thấy... có gì đó là lạ.

Cậu chọn cách im lặng, đi vào phòng nghỉ nhân viên thay đồng phục, rồi quay lại quầy mới bắt đầu âm thầm quan sát Saotome Mirai.

Ừm——

Hừm——

Phát hiện điều bất thường rồi, Saotome Mirai có vẻ... hơi căng thẳng, còn có chút... miễn cưỡng?

Dựa vào biểu cảm nhỏ và hành động lặt vặt, Lục Trúc chỉ có thể nhìn ra chừng đó.

Cho nên, thực ra Saotome Mirai không thích phải trực cùng cậu?

Ừm, cũng hợp lý thôi, dù sao chuyện hôm qua mình làm gì, bản thân còn hiểu rõ hơn ai hết, người ta có chút oán trách cũng là bình thường.

Gặp tình huống này, Lục Trúc có một cách xử lý rất hiệu quả, đó là — không làm gì cả, để cô tự thích nghi.

Cậu đúng thật đã làm như thế, phát huy hết tinh thần "nam đức" và "vị kỷ" lên đỉnh điểm.

Không biết đã qua bao lâu, Lục Trúc đứng ngây ra hồi lâu, cuối cùng cũng có người phá tan bầu không khí yên ắng này.

Không phải khách, mà là Saotome Mirai đứng bên cạnh.

"Ơm... Lục... Lục-kun, đến giờ nghỉ rồi... cậu có muốn về phòng nghỉ ăn... ăn cơm hộp không?"

Lắp ba lắp bắp, Lục Trúc cũng chẳng để ý, xem như cô vẫn chưa quen với nhịp làm việc.

Nhưng cơm hộp à... cậu đâu có mang theo, dù sao cũng ở ký túc xá, chẳng ai chuẩn bị mấy thứ này cho cậu, nếu có thì cũng chỉ là cơm hộp tiện lợi mua ở cửa hàng tiện lợi thôi.

Dù vậy, cơm thì vẫn phải ăn.

Lục Trúc gật đầu: "Ừ, vậy em đi trước nhé, tiền bối Saotome."

"Ờ... ừ." Quả nhiên vẫn là... haiz.

Saotome Mirai thở dài, sắp xếp bàn làm việc qua loa rồi đi theo sau cậu.

Phòng nghỉ không lớn, nhưng cũng đủ chỗ cho mười người, chỉ có một cái bàn, rất to.

Lục Trúc yên lặng ngồi vào góc trong, lấy từ trong cặp ra ổ bánh mì ruốc, chuẩn bị bắt đầu.

Cùng chung một phòng, tất nhiên hình ảnh đó lọt vào tầm mắt Saotome Mirai. "Ơm... Lục-kun, trưa nay cậu ăn cái này thôi sao?"

Nghe vậy, Lục Trúc xoay cổ nhìn sang Saotome Mirai: "Ừ, sao vậy, có vấn đề gì à?"

"Không... chỉ là... thật sự không sao chứ? Cậu là con trai, lại còn to khỏe nữa mà."

Emmmmm... rốt cuộc là cô muốn nói gì đây?

Lục Trúc nhún vai: "Đối với em, cái này là tiện nhất, cũng là món có hiệu suất cao nhất."

"Vậy không ổn đâu... hay là... hộp cơm của em... chia cho cậu một ít nhé..."

Giọng nhỏ đến mức gần bằng tiếng muỗi, Lục Trúc nghe không rõ, thế là cũng không đáp lại.

Thế nhưng Saotome Mirai lại hiểu thành... cậu ngầm đồng ý rồi...

Cô hít sâu một hơi, đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh Lục Trúc, "Cho cậu đấy, xúc xích bạch tuộc, ngon lắm..."

Lục Trúc: ...hử?

Sao kỳ vậy ta, diễn biến câu chuyện này... đúng là có gì đó sai sai mà.