Tạch, tạch, tạch...
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, khiến mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Du Hi khẽ gợn lên một vòng sóng nhỏ.
Từ góc độ khó ai nhận ra, khóe môi cô như đang khẽ nhếch lên.
Sắp được gặp hắn rồi… được gặp hắn… gặp được hắn… gặp…
Hử?
Nụ cười vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt khó tin.
“Tch! Cái tên đàn ông này bị gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, ở nơi công cộng mà ôm đầu một cô gái rồi... rồi gặm hả?!”
Du Hi thấy rồi, không lý gì Vũ Dao lại không thấy được. Chẳng qua là Vũ Dao chọn cách nói thẳng không kiêng dè gì cả.
Nhưng cô nói đúng. Lục Trúc thực sự đang ôm đầu một cô gái, còn môi thì kề sát sát…
Khoảnh khắc ấy, Du Hi chỉ cảm thấy cả thế giới bỗng im bặt.
Đây là cảm giác gì vậy?
Muốn chạy lại đâm cho hắn vài nhát dao phẫu thuật…
Khó chịu… vô cùng khó chịu…
Như thể đồ của mình bị người khác cướp mất, đây có phải là cảm giác mà người ta hay gọi là… “trên đầu mọc cỏ xanh” không?
“Á la~ Hình như tụi mình đến không đúng lúc thì phải?” Cửu Năng Vụ Tử rất đúng thời điểm mà đâm thêm một cú chí mạng.
Thế nhưng cô ta dường như không hề ngạc nhiên trước cảnh trước mắt, trái lại còn có vẻ đầy chờ mong.
Vũ Dao cau mày, quăng sang ánh nhìn không mấy thiện cảm: “Bộ cô đang vui mừng vì người khác gặp họa à?”
“Á đù? Làm gì có~ Tui chỉ là mê đắm couple thôi mà~”
“Hừ, loại người như cô, chỉ thích hóng chuyện cho to ra, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”
“Uhm~ Vậy thì tui né báo ứng bằng cách không hóng vào sáng với tối là được chứ gì~”
“Tch!”
Hai người bắt đầu cãi nhau như thường lệ, mà Du Hi thì chẳng nghe lọt được câu nào.
Ánh sáng trong mắt cô đang dần tắt, đồng tử cũng mờ dần, phản chiếu ra ánh sáng kỳ dị pha chút đỏ máu.
Cô cử động. Du Hi lại bước tới, từ từ tiến về phía Lục Trúc.
[Xác sống biết đi]
“Tiểu thư? Tiểu thư?” Vũ Dao thấy Du Hi không nói không rằng bỏ đi, cũng chẳng thèm đôi co với Cửu Năng Vụ Tử nữa, vội vã đuổi theo.
Cửu Năng Vụ Tử nhướng mày, giơ điện thoại lên, bật quay video rồi cũng lặng lẽ bước theo sau.
…
“Khụ—!”
Lục Trúc nhíu mày, mắt vẫn dán chặt vào Saotome Mirai trước mặt.
Không thấy gì cả.
“Saotome-senpai, vẫn chưa xong à?”
Bị Lục Trúc giữ chặt đầu, Saotome chẳng thể xoay được, đành xấu hổ lên tiếng: “Cái đó… hình như vẫn còn gì đó trong mắt…”
Ừ thì, chỉ là bụi bay vào mắt thôi. Nhưng Lục Trúc đâu có ngờ, đứng từ góc khác nhìn vào, lại cứ như hắn đang ôm lấy đầu thiếu nữ rồi hôn tới hôn lui.
Lục Trúc khẽ bĩu môi, thấy hơi phiền: “Saotome Mirai, hay là cậu đi luôn tới phòng y tế đi!”
“Không được đâu… đang trong giờ làm việc, không có sự cho phép thì không được rời vị trí…”
“Thế nên cậu tính cứ chịu đựng vậy hả?”
“Thì… thì… mới nhờ cậu giúp còn gì…”
Cạn lời thật sự, Lục Trúc chỉ biết thở dài, cố gắng giữ giọng bình thản: “Nhưng cậu cũng thấy rồi đấy, hình như tôi chẳng giúp được gì đâu.”
Mắt Saotome Mirai bắt đầu đỏ lên, khó chịu không chịu nổi, nước mắt cũng trào ra không ngớt.
Sớm biết vậy đã mang theo thuốc nhỏ mắt rồi.
Đáng tiếc trên đời không có chữ "nếu".
Saotome Mirai thở dài: “Thôi vậy… để tôi xin nghỉ một lát…”
“Biết thế từ đầu cho rồi!” Lục Trúc lập tức buông đầu cô ra, lùi lại một bước.
Suýt thì Saotome ngã nhào vì mất trọng tâm, may mà kịp giữ lại được. Nhưng ánh mắt oán trách nhìn Lục Trúc thì không thể thiếu.
“Vậy tôi đi đây, cậu ráng lên nhé.” Cô ôm mắt bước đi, chân bước vội vã như sợ phải nán lại thêm giây nào.
Không khí lặng hẳn. Không còn chuyện phiền phức gì nữa.
Khóe môi Lục Trúc khẽ cong lên, tâm trạng nhẹ nhõm, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Vẫn là cảm giác được ở một mình là sướng nhất. Thật chẳng hiểu nổi, thư viện chứ có phải quán cà phê đâu mà cần đông nhân viên đến vậy?
Mà thôi, trả lương là được.
Ngay lúc Lục Trúc đang thư giãn, mí mắt vừa khép lại chợt thấy tối sầm—có người tới.
Đây chính là thời khắc thể hiện tinh thần chuyên nghiệp của một nhân viên mẫu mực.
“Bạn học, xin hỏi bạn cần giề giề giề...”
Chưa nói xong, não hắn đã kịp xoay 90 độ.
Phản ứng chưa kịp hoàn tất thì mặt đã có một màn tiếp xúc gần gũi với mặt bàn.
Rầm!
Đau…
“...giúp…”
Hai từ đến muộn.
Lục Trúc đơ người, nhận ra mình bị ai đó… đè đầu xuống bàn?
Sao chịu được?
Người ta dám đè đầu mình ra thách thức thế này, mà còn nhịn thì còn gì là tôn nghiêm?
Đcm!
Đứa nào to gan thế? Tưởng không biết sự lợi hại của anh Lục Trúc hả…
Ánh mắt quét qua—đập vào cặp mắt vô hồn của Du Hi.
Vỡ mồm.
Khí thế biến sạch, chỉ còn lại nét mặt ngơ ngác.
Tại sao Du Hi lại có mặt ở đây?
Tại sao cô lại bước vào chế độ... hắc hóa?
Ký ức rõ ràng nhất là lần trước, khi cô trưng cặp mắt chết chóc kia, đã đâm hắn năm nhát…
Mồ hôi lạnh túa ra, đuôi mắt giật giật liên hồi, Lục Trúc chỉ sợ giây sau cô sẽ rút dao phẫu thuật từ trong váy JK ra.
Vỡ mồm thật rồi! Cô rút thiệt kìa!
Lưỡi dao lóe sáng—Lục Trúc lập tức nhắm mắt lại, không ngờ, kết cục của mình lại là thế này…
Ngủm rồi.
Tĩnh lặng.
Cảm giác đau đớn quen thuộc trong ký ức không xuất hiện. Trong lúc còn đang nghi hoặc, hắn hé mắt ra, muốn xem rốt cuộc là tình hình gì.
Du Hi vẫn là Du Hi, mặt không biểu cảm, mắt vô hồn, tay vẫn cầm dao—nhưng bên cánh tay cô, có thêm hai người nữa.
Vũ Dao và Cửu Năng Vụ Tử đang giữ chặt tay cô, nhìn vẻ mặt là biết họ đang dùng hết sức bình sinh.
“Tiểu thư à… dù có uất ức cũng không thể trút giận kiểu này được đâu… Nhát này mà đâm xuống, mình chẳng cãi được gì nữa đâu!”
Cửu Năng Vụ Tử gần như nghiến răng mà nói ra câu đó. So ra, Vũ Dao thậm chí còn có chút… muốn nhát dao này thật sự đâm xuống.
Nhưng không được! Trời ơi, xung quanh đầy camera thế này, chứng cứ rành rành cả đấy!
Pha này đúng là đi quá xa rồi. Nhưng kiểu tiểu thư thế này, đúng là lần đầu mới thấy.
“Tiểu Dao Dao… đừng buông tay nha… mình sắp chịu không nổi nữa rồi!”
Hiểu rồi. Lục Trúc hiểu cả rồi. Hai người này đã dùng toàn lực, bởi chính hắn cũng từng nếm qua sức mạnh quái vật của Du Hi khi vào trạng thái này.
Không được! Không thể ngồi chờ chết thế này!
Đã thấy lại ánh sáng sinh mệnh, Lục Trúc tất nhiên không cam tâm buông xuôi.
Vậy thì—
Hắn cắn răng, đưa tay ôm lấy eo Du Hi, hít sâu một hơi...
Nắn.
Du Hi khẽ run, sức lực trong người chợt tan biến, đến đứng còn không vững.
May mà có Vũ Dao và Cửu Năng Vụ Tử đỡ lấy, nếu không chắc đã ngã lăn ra đất.
Nhưng mà—
Tay cũng không còn sức để cầm dao nữa...
[Rơi tự do]
Lục Trúc trơ mắt nhìn lưỡi dao rơi thẳng xuống, đầu nhọn cắm đúng vào vai mình.
Y hệt chỗ từng bị thương lần trước do tay Du Hi đâm.
Lục Trúc thở dài, không nói nên lời, rơi một giọt nước mắt lặng lẽ.
Khổ quá! Vết cũ còn chưa lành, giờ lại thêm một vết mới. Thiên lý ở đâu chứ!
Nhưng mà... ít ra còn sống.
Còn Du Hi, cô ấy...
Đệt! Cô lại đứng dậy rồi!