Im lặng. Lặng lẽ. Trên gò má của Kunou Kiriko (Cửu Năng Vụ Tử đổi nghe cho nó hay tên này khi chưa việt hóa) chậm rãi lăn xuống một giọt lệ.
Cô mỉm cười, nhưng lòng đau như cắt:
“Tiểu thư, em có thể…”
“Không được.”
Chưa kịp nói hết câu đã bị chặn họng, Kunou Kiriko như muốn khóc mà chẳng ra nước mắt, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một tia nghi hoặc.
Cảm giác này… giống như… bị trừng phạt?
Cô khẽ run, len lén liếc nhìn Du Hi qua gương chiếu hậu, lí nhí gọi:
“Tiểu thư…?”
Du Hi hơi hé mắt, giọng nhàn nhạt:
“Nói.”
“Em… em đã làm gì sai sao?”
“Chính em làm gì em còn không rõ à?”
Quả nhiên! Là do tự mình chuốc họa vào thân, nên mấy ngày tới mới phải chịu khổ!
Kunou Kiriko quyết định lập tức nhận tội, tranh thủ xin khoan hồng. Ngay bây giờ, cô sẽ thành thật khai báo, sám hối cho kỹ.
Cô hít sâu một hơi, cố vắt vài giọt nước mắt, nghẹn ngào bật khóc:
“Hu hu hu~ Tiểu thư! Em sai rồi mà! Em đã kiểm điểm bản thân, không nên biết rõ mà không báo, biết Itou muốn giăng bẫy Lục Trúc bằng cái mác tình nhân giả mà lại không nói cho chị… Em có tội! Em thật sự có tội!
Tiểu thư~ Đừng tước mất kỳ nghỉ của em mà~ hu hu hu~”
Im lặng.
Kunou Kiriko lén mở hé mắt, lấm lét quan sát nét mặt Du Hi.
Rồi cô sững người phát hiện, Du Hi hình như hơi ngẩn ra, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Chẳng lẽ... tội của cô không phải là cái đó?
Khóe miệng Kunou Kiriko co giật. Một cảm giác bất an bất chợt ập đến.
Quả nhiên, Du Hi hít sâu một hơi, lạnh nhạt mở lời:
“Tội cộng thêm một, trừ tiếp một tháng tiền thưởng.”
“Á á á——!”
Xong rồi… hết thật rồi… không còn kỳ nghỉ… tiền thưởng cũng chẳng còn...
Kunou Kiriko như mất hồn, người rũ rượi ngồi bệt xuống ghế.
Hỏi thử xem lúc này ai là người vui nhất?
Không ai khác, chính là Vũ Dao.
Giờ phút này, Vũ Dao đang bày ra bộ mặt không thể hả hê hơn, nhìn Kunou Kiriko bằng ánh mắt trêu chọc, khóe môi cong lên rõ rệt.
Dù rất khoái chí khi thấy người khác bị dập, nhưng Vũ Dao cũng hơi tò mò.
Dù gì cô cũng còn chút lương tâm:
“Tiểu thư, rốt cuộc cô ấy phạm tội gì, nói rõ cho cô ấy chết cho minh bạch chứ?”
Có lương tâm đấy, nhưng không nhiều.
Kunou Kiriko cũng khẽ dịch lại gần, thành thật mà nói, cô thật sự cảm thấy… ừm, không đến mức oan uổng, nhưng cũng muốn biết rõ.
Thấy cả hai đều đã dựng tai lên hóng, Du Hi liếc Kunou Kiriko một cái, lạnh lùng nói:
“Em đã có cách liên hệ với cậu ấy, tại sao không nói sớm với tôi?”
Kunou Kiriko: …
Vũ Dao: 貳铃$覇呜铃@d鸠厁琉 =玖???
“Cái này… lúc đó… chị cũng có mặt mà?” Kunou Kiriko co giật khóe miệng, cố gắng biện minh cho bản thân.
Nhưng Du Hi có vẻ đã quyết tâm đóng vai bạo chúa, hừ lạnh một tiếng:
“Các em đổi thông tin bằng cách nói ra à?”
Ờ thì… không phải, là thêm bạn rồi nhắn tin xin được.
Nhưng nói vậy thì cũng không đúng, nếu Du Hi muốn, chẳng phải hoàn toàn có thể… khoan đã.
Kunou Kiriko hình như chợt hiểu ra điều gì, lặng lẽ ngồi lại vào chỗ, không nói thêm gì nữa.
“Hiểu rồi?”
Kunou Kiriko gật đầu, dáng ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học.
Du Hi hài lòng với biểu hiện của cô lúc này, lại nhắm mắt dưỡng thần.
Trong xe lại trở về với sự yên tĩnh, chỉ còn Vũ Dao là vẫn mờ mịt chưa hiểu chuyện gì.
“Hiểu… hiểu cái gì cơ?”
“Không nên tán tỉnh cậu ấy trước tiểu thư…”
Đó mới là lý do cốt lõi, chẳng khác nào là giành người với Du Hi.
Vũ Dao vỡ lẽ, gật đầu lia lịa:
“Ồ, vậy thì cô đáng đời!”
Kunou Kiriko thở dài một hơi, chấp nhận số phận. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, như vậy… có phải tiểu thư đã xác định lòng mình rồi không?
Chính vì bắt đầu để tâm, nên mới lật lại sổ nợ cũ nhỉ?
Khóe môi khẽ nhếch, Kunou Kiriko lại nở một nụ cười tinh quái.
Biết đâu… đây lại chẳng phải là trừng phạt đâu nhỉ?
Trời nắng nhưng lạnh, rõ ràng đã gần vào xuân rồi cơ mà.
Cái cảm giác ấy thể hiện rất rõ trên người Lục Trúc, đến mức cậu chẳng muốn rời khỏi chăn lấy nửa bước.
Nói trắng ra là – muốn nằm ườn.
Vụ Sơn chọc chọc vào cái đống ụ lên giữa giường:
“Trúc-san, cậu còn không dậy à? Hôm nay chẳng phải đi làm thêm sao?”
Không có tiếng đáp lại, chỉ có một cục u ngọ nguậy phản kháng.
Vụ Sơn gãi đầu, quay sang hỏi Giả Ninh đang tập thể dục buổi sáng:
“Ninh-chan, Trúc-san bị sao thế?”
Giả Ninh nhún vai, nở một nụ cười đầy thâm ý:
“Suỵt… cậu ấy đang trải nghiệm thanh xuân.”
“Ể?”
“Cậu không biết à? Nghe nói có một đàn chị trong thư viện để ý cậu ấy, còn ra mặt ám chỉ nữa.”
“Ể ~ Có chuyện đó thật á?”
Vù ——
Chăn bị hất tung lên, Lục Trúc với gương mặt đen như đít nồi trừng hai người bọn họ:
“Ô mai gót, shut up được không?”
“Ái chà ~ chuyện đáng vui mà, từ ngày tới chỗ này cậu cứ gọi là vận đào hoa nở rộ luôn~”
“Cậu không phải đang chọc ghẹo, mà là đang châm chọc đấy.”
Giả Ninh thở dài:
“Nói thật, tôi bắt đầu thấy ghen tị với cậu rồi đó.”
“Vậy cậu làm thay tôi đi?”
“Ước gì tôi thay được, tiếc là mỗi người trên đời này đều là duy nhất không thể thay thế… tôi hiểu rất rõ điều đó.”
Lục Trúc không nói gì, nhướng mày nhìn Giả Ninh, ánh mắt như thể phát hiện ra một thằng có chuyện muốn giấu.
Thằng này… có chuyện đấy.
“Ma~i~~ Nhớ đi làm đó nha. Ở đây kiếm được một công việc bán thời gian cũng đâu dễ gì.”
Lục Trúc gật đầu:
“Ghen tị với mấy người có tiền quá đi.”
“Ể~ Vậy cậu cũng kiếm đại một bà chị nhà giàu nuôi mình là được mà~”
Nghiêm túc chưa được ba giây.
“…Cút.”
Chơi thì chơi, nhưng không đến mức quá trớn. Cuối cùng Lục Trúc vẫn miễn cưỡng bò dậy, rên rỉ mặc quần áo, chuẩn bị đi làm thêm.
Dẫu sao thì, vẫn phải chạy vì miếng cơm...
Nhưng hôm nay hơi khác một chút – Saotome Mirai có tiết nên buổi sáng không đến, thay vào đó là một cô gái khác.
Nhìn có vẻ khó gần, lạnh lùng như băng giá.
Nếu là trước kia, có lẽ Lục Trúc sẽ vì phép lịch sự mà chào hỏi một tiếng. Nhưng giờ thì… chào cái quỷ gì, không chào nổi luôn ấy chứ.
Cậu thay đồng phục xong, cứng đờ như khúc gỗ đứng sau quầy.
Hai người lạnh băng, ai cũng không buồn mở miệng. Nếu không nhờ bộ đồng phục giống nhau, e là chẳng ai đoán ra họ là đồng nghiệp.
Lặng thinh——
Lặng thinh——
Thế mà hết cả buổi sáng.
Lục Trúc thì mừng húm vì được yên tĩnh. Quả nhiên đây mới là bầu không khí dành cho mình. Saotome Mirai vẫn hơi ồn ào quá.
Cậu thở phào, lấy bánh mì ra chuẩn bị “đánh chén”. Vẫn là công thức hôm qua, chỉ khác là hôm nay không có ai dúi xúc xích bạch tuộc vào tay mình nữa. Cô gái đối diện cũng ăn bánh mì.
Tốt quá, ai cũng như ai, chẳng ai đặc biệt cả…
Rầm——
Vừa nghĩ xong, cửa phòng nghỉ bị ai đó đẩy tung ra.
Lục Trúc sững sờ, đờ đẫn nhìn Du Hi từ từ bước tới, phía sau còn có Kunou Kiriko xách theo hộp cơm.
Vậy nên… đây chính là cái gọi là “bù đắp” của cô?
“Cậu ăn cái này à?” Du Hi nhìn thấy ổ bánh mì trong tay cậu, khẽ nhíu mày.
Lục Trúc giật giật mí mắt:
“Sao, sao thế? Có vấn đề gì…”
Cướp — Ném —
Ổ bánh mì vẽ một đường cong đẹp mắt giữa không trung, rơi gọn vào tay Kunou Kiriko, rồi bị cô… ném thẳng vào thùng rác.
Lục Trúc chết lặng. Ổ bánh đó là cậu dùng tiền thật mua đấy!!
“Cậu làm gì thế?”
“Không tốt cho sức khỏe, ăn cái này.”
Hộp cơm mở ra, như có ánh vàng lấp lánh chiếu thẳng vào mắt, sáng đến mức Lục Trúc suýt nữa không mở nổi mắt ra.