"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5912

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 27

Luôn có một cảm giác khiến cậu không thể không đi, kiểu như phải đi cho bằng được.

Lục Trúc không thích cái cảm giác đó chút nào. Trong lịch sử, gặp chuyện kiểu vậy thường có hai trường hợp — một là nhân vật quan trọng được mời dự tiệc, hai là… đại tiệc Hồng Môn.

Mà lạ lùng thật, cậu có vẻ chẳng thuộc cái nào trong hai.

Lục Trúc thật sự không hiểu bản thân có gì đáng để người ta lợi dụng đến vậy. Chẳng lẽ có ai định bắt cóc cậu về làm nam chính phim đen?

Dù sao thì, mặc kệ thế nào đi nữa — Lục Trúc đã quyết rồi: không đi nữa!

Về ký túc nghỉ ngơi!

Cái này gọi là biết cẩn trọng.

Khóe môi Lục Trúc khẽ nhếch, đây không phải là cậu chơi xấu bùng kèo đâu, mà là vì sự sống còn của chính bản thân mà thôi.

Phù——

Đi thôi.

Cậu xoay người rất dứt khoát, thậm chí tốc độ quay về còn nhanh hơn lúc đi ra.

Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, mắt thấy đã sắp đến chân toà ký túc, điện thoại của Lục Trúc lại bắt đầu rung lên.

Thật lòng mà nói, hơi phiền thật đấy. Hay là quay lại dùng nhạc chuông cho xong.

Rồi, lần này lại là ai nữa đây?

【Lục Trúc học sinh~ em thật sự không muốn đến ăn tối với chị sao? Cả đại tiểu thư cũng ở đây đó~ Có bất ngờ nha~】

……Im lặng——

Suy nghĩ một lát, Lục Trúc lại quay người.

Có thể trong mắt người khác, cậu rõ ràng có vấn đề, mà bản thân Lục Trúc cũng thấy mình hơi mâu thuẫn.

Nhưng mà, nếu phải chọn giữa cái hố bình thường và cái hố đầy máy ép thịt máy xay sinh tố, thì ít nhất cậu vẫn biết nên chọn cái nào.

【Không rảnh.】

“Chậc~ Lại bị từ chối rồi nha~” — Cửu Năng Vụ Tử nhếch môi cười một cách lém lỉnh.

Nhưng nụ cười đó chưa kịp kéo dài đã đông cứng ngay trên mặt.

Sau lưng truyền đến một ánh nhìn lạnh toát như lưỡi dao, Cửu Năng Vụ Tử nuốt nước bọt, lặng lẽ đặt điện thoại xuống, xoay người quỳ mọp xuống đất một cách chuẩn chỉnh.

“Gomenasai, đại tiểu thư, em sai rồi……”

Thái độ vô cùng thành khẩn, thế nhưng gương mặt Du Hi vẫn đen như mực, không có dấu hiệu dịu xuống: “Tại sao tự ý liên lạc với cậu ta?”

“Etou… em chỉ… muốn xem phản ứng của cậu ấy thế nào thôi mà.”

“Ồ? Vậy cậu ta phản ứng ra sao?”

“Không rảnh……”

Du Hi hừ lạnh một tiếng, tâm trạng tốt lên đôi chút, nhưng đối với hành vi vẫy đuôi làm trò của Cửu Năng Vụ Tử, cô vẫn không thể dễ dàng bỏ qua.

Quả nhiên nên trừng phạt một chút.

Ánh mắt Du Hi trầm xuống, từ tốn lên tiếng: “Cô từng nói… muốn mặc sườn xám, đúng không?”

“Ế?” — Cửu Năng Vụ Tử lập tức cảm thấy có điềm chẳng lành, khoé miệng giật nhẹ, cố tỏ ra ngơ ngác rồi cười gượng, “Em có nói thế sao?”

“Có·không?”

“…Có……”

“Vậy thì mặc đi.”

Vừa nói, Du Hi vừa lấy từ sau lưng ra một món đồ chơi nhỏ.

Vừa nhìn thấy thứ đó, Cửu Năng Vụ Tử lập tức rùng mình, hít ngược một hơi khí lạnh, “Đạ… đại tiểu thư, không không không đến mức ấy chứ?!”

Du Hi bình thản quay đầu lại, trong ánh mắt không có lấy một chút thương hại: “Chỉ là muốn cô hợp với hình tượng một chút thôi.”

“Á á á——iiyaa! Gomenasai gomenasai! Aaaah~”

...

Gió mang theo mùi hương ngọt ngào thoang thoảng lướt qua mặt Lục Trúc, cậu nhìn tấm biển gỗ treo trước cửa, lòng không khỏi hoài nghi bản thân có tìm nhầm chỗ hay không.

Một toà nhà hai tầng, cửa tiệm cũng không lớn lắm, nhìn kiểu gì cũng không giống nơi có thể tổ chức buổi liên hoan đông người.

Im lặng, Lục Trúc cúi đầu nhìn lại điện thoại, rồi lại ngẩng lên nhìn biển hiệu... Được rồi, đúng là chỗ này.

Lục Trúc thở dài, đẩy cửa bước vào.

“Chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách có đặt chỗ trước không ạ?”

Lục Trúc chớp mắt, không nói gì, chỉ đưa tin nhắn mà Saotome Mirai gửi ra cho cô nhân viên xem.

“À, mời quý khách đi lối này.” — Cô cúi đầu, đưa tay ra làm tư thế mời rất tiêu chuẩn.

Chắc là không cần boa đâu nhỉ?

Chuyện quan trọng là đây.

Lục Trúc nhún vai — thôi kệ, dù gì cũng là được ăn chùa, nếu bất chợt nổi hứng mà boa thì cứ coi như tiền cơm tối nay vậy.

Phải nói là, dịch vụ ở đây đúng thật chu đáo, mỗi tội phải cởi giày thì cậu hơi không quen lắm.

Không còn cách nào khác, thiết kế kiểu tatami mà, nhập gia tuỳ tục thôi!

Sau một loạt thủ tục phiền phức, cuối cùng Lục Trúc cũng đến được căn phòng đã hẹn từ trước.

Vừa bước vào, Lục Trúc thấy có rất nhiều người — chẳng ai quen cả. Ngoài Saotome Mirai và Chiba Akari ra, thì chỉ có cô giáo Itou là trông hơi quen vì từng gặp qua một lần.

Ừm… không thấy bóng dáng mấy du học sinh từng gặp hôm nọ. Một ai cũng không.

Vậy rốt cuộc cái gọi là "liên hoan giao lưu", là lẩu thịt với lẩu thịt à?

“Ah! Lục-kun! Bên này bên này, chậm quá đó~” — Saotome Mirai vẫy tay gọi, ra hiệu cậu qua ngồi.

Lần này Lục Trúc không từ chối, vừa âm thầm quan sát những người khác vừa bước lại gần.

“Nè, tiền bối Saotome, mấy người kia là ai vậy?” — Vừa ngồi xuống, Lục Trúc đã ghé tai thì thầm.

Khoảng cách hơi gần, khiến mặt Saotome Mirai hơi đỏ lên, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Mấy người đó… đều là bạn làm thêm ở thư viện á. Vì mỗi người phụ trách mảng khác nhau nên chắc em không gặp bao giờ.”

Lục Trúc có vẻ hiểu ra, khẽ “ồ” một tiếng, “Vậy, cái gọi là liên hoan giao lưu, thực chất là tất cả nhân viên thư viện tụ họp thôi nhỉ?”

Hú hồn! Tưởng có âm mưu gì cơ!

Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, “Saotome-senpai, chị nói thẳng thế này từ đầu có phải đỡ hiểu lầm không?”

“Ể? Sao lại trách chị rồi?”

“Tại bạn cùng phòng em không nhận được lời mời, chị lại bảo trước đây mấy du học sinh đều được tham gia buổi giao lưu, làm em tưởng mình sắp bị quy tắc ngầm luôn rồi chứ.”

Saotome Mirai cứng họng, không biết phải tiếp lời ra sao, trong lòng thì muốn quở trách cái độ mặt dày của Lục Trúc.

Quy tắc ngầm cái đầu cậu á, nói chuyện không biết ngượng à?

Lục Trúc tất nhiên không biết Saotome Mirai đang nghĩ gì, nhưng đã xác nhận không có nguy hiểm thì cứ thản nhiên ăn uống là được.

“À mà này, cái tiền lương đó, rốt cuộc là sao vậy?” — Lại đến chủ đề khiến Lục Trúc bận tâm.

Saotome Mirai liếc nhìn cô giáo Itou, rồi nghiêng người lại gần, hạ giọng nói thật nhỏ: “Là chuyện lần trước em bị đâm ấy.”

“Hả?”

“Cô Itou không muốn chuyện đó lan ra ngoài làm ảnh hưởng danh tiếng của thư viện, nên có lẽ cái tiền đó là… phí bịt miệng.”

Ồ hố?

Lục Trúc nhướng mày. Thú thật, cậu không thích cách xử lý kiểu này, rõ ràng là định gạt người mà không tốn xu nào đây mà.

Tiền lương vốn dĩ là của cậu, cho dù lúc đó không xin nghỉ trước, nhưng có lý do chính đáng, hơn nữa tình huống hôm đó bất khả kháng, nếu bị trừ lương thì cũng chỉ vì thù riêng cá nhân.

Lục Trúc cười nhạt. E rằng mục đích không phải bịt miệng, mà là khéo léo đuổi cậu nghỉ việc thì đúng hơn.

“Lục-kun… em không sao chứ? Từ nãy tới giờ sắc mặt không ổn lắm…”

Lục Trúc hoàn hồn, hít một hơi thật sâu rồi điều chỉnh lại cảm xúc, “Không sao. Chỉ là vừa nhớ đến vài người khiến mình khó chịu.”

“Ể? Là cô Itou à?”

“Là chị nói đó, không phải em.”

“Em đúng là…” — Saotome Mirai mím môi, cảm giác như mình lại bị Lục Trúc chọc cho tức.

Cô phồng má lên giận dỗi, quay mặt sang một bên: “Thôi, em muốn sao thì kệ em.”

Lục Trúc nhún vai, “Thì… em xin lỗi.”

“Không nhận.”

“Ừ, tuỳ chị.”

“Uuuu——!”

Bầu không khí bất tri bất giác lại thành ra thế này.

Lục Trúc thì thấy không có gì, nhưng dù sao cũng là thì thầm to nhỏ, dễ khiến người ngoài hiểu lầm lắm.