"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5912

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 30

“Muốn uống gì không?” Không gắp đồ ăn nữa, Du Hi bắt đầu chuyển mục tiêu sang mấy món nước uống.

Lục Trúc vốn định từ chối, nhưng khổ nỗi nước chấm của cậu vị nặng quá, ăn vào thực sự dễ khát nước.

Chậc! Dù sao thì cũng như vậy rồi, dứt khoát thoải mái một chút cho rồi!

Lục Trúc hít sâu một hơi, gật đầu: “Một ly nước ép, cảm ơn.”

Ực ực ực——

Nước ép vừa đến tay, Lục Trúc lập tức tu cạn, thưởng thức ư? Xin lỗi, hoàn toàn không có tâm trạng đó.

“Uống thêm ly nữa nhé?”

Lục Trúc khựng lại một chút, rồi gật đầu: “Được.”

Du Hi đưa ly của mình sang, tiện tay cầm luôn chiếc ly trống của cậu mang đi, tránh để chiếm chỗ vô ích.

Rất chu đáo, đáng tiếc Lục Trúc hoàn toàn không để ý, đã bước vào trạng thái "người cày cơm", phụ nữ chỉ làm chậm tốc độ ăn uống của cậu mà thôi.

“Ăn chậm lại, không tốt cho dạ dày đâu.”

“Ờ.”

“Nước ép đừng cho đá nữa.”

“Ờ.”

“Lau miệng đi?”

“……”

Mẹ cậu à, cô là…

Ăn đến gần no, Lục Trúc lặng lẽ thở dài, đặt bát đũa xuống: “Tiểu thư, cô…”

“Tôi tên Du Hi.”

“Ờ, bạn Du Hi, cô…”

“Không cần gọi là bạn.”

“……” Cái vấn đề xưng hô này đúng là một ngọn núi ngăn đường trước mặt cậu.

Nếu đã vậy, thôi khỏi xưng hô luôn cho xong.

Lục Trúc thở ra một hơi, nhàn nhạt mở lời: “Cô cứ ngồi nhìn tôi ăn thế này, tôi thấy áp lực lắm.”

“Áp lực gì chứ?”

“Làm tôi có cảm giác mình là đứa con được người ta chăm sóc.”

“Vậy thì tốt.”

“Hả?”

“Không có gì.”

Lạ thật đấy, chẳng lẽ cô lại lên diễn đàn hỏi mấy người dùng kỳ quặc kia sao?

Ví dụ kiểu: “Làm sao để khiến đàn ông không rời bỏ mình” chẳng hạn.

Thế thì… có nên kiếm cớ chuồn không nhỉ? Cậu sợ nếu để lâu nữa, Du Hi sẽ nói: “Tối rồi, về một mình không an toàn, để tôi đưa cậu về.”

Ừ, kiểu đó đúng là cô có thể làm ra lắm.

Nhưng lấy lý do gì đây?

Lục Trúc thử mô phỏng tất cả lý do có thể nghĩ ra trong đầu, nhưng bất kể là lý do gì, hình như Du Hi đều có thể phản bác bằng một câu: “Tôi đưa cậu về.”

Kiểu này đúng là bế tắc thật rồi...

“Bạn Lục.”

“Hửm?” Có người gọi, Lục Trúc đáp đại một tiếng, cũng chẳng buồn xác định là ai.

Thấy dáng vẻ hờ hững đó của cậu, Itou hơi nhíu mày, lại cất giọng: “Bạn Lục, có chuyện này tôi muốn nói với cậu.”

Giọng điệu nghiêm túc khiến Lục Trúc khựng lại một chút, mãi sau mới nhận ra là Itou đang gọi mình.

Cậu ngồi ngay ngắn lại đôi chút, không muốn đôi co với người nghiêm túc ở một nơi như thế này, lợi bất cập hại.

“Vâng, xin mời, thầy Itou.”

Itou đưa qua một chiếc phong bì: “Đây là tiền lương hôm qua của cậu, kèm theo một khoản bồi thường.”

Lúc nói câu này, Itou liếc nhìn Du Hi, tiểu tiết đó lập tức bị Lục Trúc bắt được.

Tình hình đại khái là rõ rồi, chắc lại là do Du Hi sắp xếp, Lục Trúc nhướng mày, thoải mái nhận lấy phong bì mà không có chút áp lực nào.

Dù sao cũng là tiền vốn thuộc về cậu, không có lý do gì phải chùn tay cả.

“Còn nữa, về chuyện hôm qua, mong cậu đừng nói ra ngoài. Như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.”

Lúc nói câu đó, trong mắt Itou đã rõ ràng mang theo chút ý tứ đe dọa.

Lục Trúc hơi nheo mắt lại, kín đáo tỏ rõ sự không hài lòng: “Tôi đâu có sở thích tự chuốc rắc rối vào thân, trừ phi rắc rối tự tìm đến tôi.”

Đe dọa? Cậu cũng biết đấy.

Itou hừ lạnh một tiếng không rõ ràng, không nói gì thêm với Lục Trúc nữa.

Lục Trúc nhún vai, chẳng thèm để tâm, nhưng vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Du Hi.

Không có gì kỳ lạ, vốn dĩ là nên như vậy.

Nhưng vấn đề là... trong mắt Du Hi lại hiện lên một chút vui mừng?

Lục Trúc không hiểu nổi, trong lúc nghi hoặc chỉ biết lặng lẽ nhích người qua bên cạnh một chút.

Nhưng vô ích thôi! Cậu có nhích thì cô đâu có nhích, ánh mắt vẫn dán chặt trên người cậu, vẫn thấy hơi chịu không nổi.

Không được, phải nghĩ cách khiến cô đừng nhìn mình nữa mới được.

Lục Trúc vận hết công suất não, chợt bắt gặp Cửu Năng Vụ Tử.

Biện pháp giải quyết đây rồi còn gì!

Khóe môi Lục Trúc khẽ nhếch lên: “Ờm... cô không nhìn cô ấy à? Trông như... sắp tới giới hạn rồi đó?”

Du Hi liếc mắt nhìn Cửu Năng Vụ Tử, quả nhiên đối phương dường như đã chịu đựng đến cực hạn, linh hồn sắp bay lên trời rồi.

“Không sao, kệ cô ta.”

“Không... tôi thấy cô vẫn nên lo cho cô ấy thì hơn.”

Du Hi hừ lạnh: “Đây chỉ là trừng phạt dành cho cô ta thôi.”

Lục Trúc im lặng, nhìn Cửu Năng Vụ Tử với vẻ mặt khó diễn tả.

Nghịch thiên thật!

……

Lại bắt đầu rồi, cậu lại bắt đầu nhìn Cửu Năng Vụ Tử rồi.

Ánh mắt Du Hi dần tối lại — đây chính là khẩu vị đặc biệt của Lục Trúc sao? Nếu chỉ là vậy, cô có thể làm được, nhưng chỉ khi ở nhà.

Ở nhà...

Ở nhà...

Ánh mắt bắt đầu mất tiêu cự, Du Hi dần có biểu hiện kỳ lạ.

Trong cơn mơ hồ, cô như thấy mình đè Lục Trúc xuống đất trong trang viên nhà mình, tha hồ làm chuyện này chuyện kia.

A~ Trông như vui vẻ lắm vậy đó~

Như mộng như ảo, lại mang cảm giác chân thật đến kỳ lạ.

Đột nhiên, eo cô nhột một cái, luồng điện như lan khắp toàn thân từ nơi bị chạm vào.

Đôi mắt mất tiêu cự lập tức lấy lại tiêu điểm, Du Hi hoàn hồn, đối diện là gương mặt nhẹ nhõm thở phào của Lục Trúc.

Đáng sợ thật!

Chốn công cộng đã sắp không thể cản nổi Du Hi nữa rồi, nếu không phải cậu ra tay kịp lúc, có khi giờ đã xảy ra chuyện lớn rồi.

“Chúng ta... từng gặp nhau rồi phải không?”

Bất ngờ, Du Hi buột miệng hỏi.

Một câu hỏi cũ rích, nhưng vẫn khiến Lục Trúc thấy tim đập nhanh một nhịp.

“Có thể thôi, dù sao cũng học chung trường, biết đâu đã gặp nhau vài lần.”

Ánh mắt Du Hi hơi trầm xuống, ngồi ngay ngắn lại: “Vậy sao?”

Rõ ràng là không tin lắm, nhưng cô cũng không hỏi tiếp.

Thế này lại càng khiến người ta bất an hơn...

Lục Trúc cau mày: “Ờm... muộn rồi, tôi nghĩ mình nên về thôi.”

“Tôi đưa cậu về.”

Thấy chưa, biết ngay mà!

Lục Trúc thở dài, xua tay: “Không cần, tôi tự về được.”

“Buổi tối đi một mình không an toàn, tôi đưa cậu.”

Dự đoán chuẩn không cần chỉnh.

Nếu đã vậy...

Lục Trúc gật đầu: “Được, vậy tôi không khách sáo nữa.”

Đối với phản ứng của Lục Trúc, Du Hi hơi bất ngờ. Theo quan sát của cô, đáng lẽ cậu không dễ dàng đồng ý như vậy mới phải.

Xem ra là muốn đau một lần cho xong.

Du Hi chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn Cửu Năng Vụ Tử: “Đi thôi.”

Cửu Năng Vụ Tử run lên một cái, trong mắt ánh lên hy vọng: “Vậy tôi... cái này... được chứ?”

“Đừng lề mề.”

“Rõ! Thưa tiểu thư!” Cửu Năng Vụ Tử mừng như điên, bật dậy lao thẳng vào nhà vệ sinh.

“Chúng ta đi thôi.”

Lục Trúc hít sâu một hơi, gật đầu.

Vừa bước ra khỏi phòng, Lục Trúc đã cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, không nhịn được co rụt cổ lại.

Nhìn sang bên cạnh, Du Hi dường như chẳng cảm thấy gì, rõ ràng còn để lộ một đoạn bắp chân nữa.

“Cô không lạnh à?”

Du Hi dừng bước, quay sang nhìn Lục Trúc: “Nếu tôi nói là lạnh, cậu sẽ làm gì?”