“A~ gomen, quên không lấy cái ống đèn ra rồi~ eh he!”
Kunou Kiriko gõ nhẹ vào đầu mình, lè lưỡi ra làm bộ dễ thương.
Nhưng…
Chẳng ai cười nổi…
Lục Trúc mặt không cảm xúc nhìn cô nàng lôi cái ống đèn huỳnh quang ra khỏi vị trí vốn nên dùng để đặt đồ ăn.
“Tại sao… lại để cái ống đèn ở đó?”
“À thì, tiểu thư bảo phải tạo cảm giác ‘sáng bừng trước mắt’ mà, nên em mới... ẦY DA—!”
Chưa nói hết câu đã bị ăn một đòn, Kunou Kiriko ôm bụng, run rẩy ngã nhào xuống đất.
Lục Trúc giật giật khóe miệng, trông như thể rất đồng cảm.
Du Hi điềm nhiên thu tay về, như thể vừa rồi chẳng có gì xảy ra, nhẹ nhàng đẩy hộp cơm về phía Lục Trúc:
“Ăn cái này đi, đủ dinh dưỡng.”
“…Tôi vẫn muốn ăn bánh mì của tôi.”
Soạt ——
Bản năng. Sinh vật nào cũng có bản năng sinh tồn. Khi nguy hiểm đến gần sẽ lập tức có dự cảm, giống như Spider-Man vậy.
Giờ đây Lục Trúc cũng có cảm giác đó.
Nguồn nguy hiểm? Không cần đoán — rõ rành rành là Du Hi đang ngồi ngay trước mặt.
Bản năng khắc sâu trong DNA lập tức thức tỉnh, Lục Trúc nhanh chóng đưa tay cầm lấy hộp cơm, không thèm ngẩng đầu lên mà bắt đầu xử lý đồ ăn bên trong.
“Đợi đã.” Du Hi lại lên tiếng.
Lục Trúc ngẩng đầu đầy cảnh giác, mắt tràn ngập khó chịu:
“Lại sao nữa?”
“Uống canh trước, để dạ dày thích ứng.”
“Chậc!”
“Nghe lời.”
“….”
Tự nhiên thấy bản thân như một con cún ấy!
“Cậu… là chó à?”
Đệch! Ai đấy! Không thể giữ kín suy nghĩ người ta được à?
Lục Trúc quay đầu theo hướng phát ra âm thanh — là cô gái lạnh lùng lúc nãy, dù đã mở miệng nhưng khí chất “đừng lại gần tôi” của cô ta giờ còn rõ rệt hơn.
Không muốn đáp. Làm gì giờ?
Làm lơ thôi. Tiếp tục ăn, coi như cô ta là không khí là được.
Thái độ bơ đẹp của Lục Trúc lọt vào mắt Du Hi, cô khẽ nhíu mày, quay sang nhìn cô gái kia.
Ra mặt bênh vực?
Không, không cần thiết. Lục Trúc đã không phản bác, nếu cô ra mặt chỉ càng chứng minh lời cô gái kia là thật.
[Lục Trúc là một kẻ vô dụng.]
Nhưng mà nói đúng hơn, không phải Lục Trúc không phản ứng, mà là cậu ta chẳng buồn phản ứng.
Du Hi thấy rõ trong mắt cậu có một tia bất cần.
Tốt sao?
Không hẳn. Vì điều đó đồng nghĩa với việc Lục Trúc hoàn toàn không có chút hứng thú nào với kiểu con gái như vậy.
Và điều đó thì… khá tệ. Vì Du Hi biết rất rõ, bản thân cũng thuộc kiểu đó.
Điểm khác biệt duy nhất… là cô biểu hiện thân thiện hơn một chút khi ở trước mặt Lục Trúc?
Vậy thì… phải chủ động hơn nữa sao?
Du Hi lặng lẽ liếc nhìn Kunou Kiriko đang vờ nghịch ngợm ở bên cạnh.
Có vẻ cũng không cần quá nhiệt tình, vì Kunou Kiriko có làm trò đến đâu cũng chẳng khiến Lục Trúc chú ý.
Hay là… Lục Trúc là kiểu lạnh nhạt với phụ nữ?
...
Đang ăn thì Lục Trúc bỗng cảm thấy một ánh nhìn rất kỳ quái, khiến cậu phải dừng lại.
Phù ——
Con nhỏ này lại đang nghĩ cái quái gì thế? Cái ánh mắt này thật là bất lịch sự.
Mất hứng rồi. Dù gì cậu cũng không phải là kiểu “ăn không ngẩng đầu”, Lục Trúc lau miệng, đẩy hộp cơm lại:
“Không ăn nữa, no rồi.”
“Ừ.”
“Cô đừng mơ tôi sẽ cảm ơn.”
“Ừ.”
“…Sao cô còn chưa đi?”
Du Hi không nói gì, chỉ ngồi yên ở đó, nhìn chằm chằm đến mức khiến Lục Trúc nổi cả da gà.
Thôi, cô đi hay không thì kệ. Cùng lắm thì mình coi như cô là không khí… chắc làm được.
Lục Trúc dứt khoát nằm gục xuống bàn định tranh thủ chợp mắt.
Thế nhưng ——
“Không được, nằm như vậy không tốt cho vết thương.”
Lục Trúc nghiến răng, ngồi thẳng dậy, hít sâu:
“Vậy cô muốn tôi làm gì?”
“Nằm xuống.”
“Ở đây thì nằm kiểu gì…?”
Cạch cạch, tách ——
Một chiếc giường gấp bỗng xuất hiện trước mắt Lục Trúc, kèm theo đó là nụ cười gian của Kunou Kiriko.
Cô lấy nó từ lúc nào vậy chứ?!
Lục Trúc co giật khóe miệng:
“Chuẩn bị đầy đủ nhỉ.”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ bù đắp cho đến khi cậu bình phục.”
Lục Trúc: …
Xem ra… chỉ còn cách…
“Ồ? Vậy ra cậu chính là người bị tấn công khủng bố hôm qua à?”
Khi Lục Trúc còn đang phân vân, cô gái lạnh lùng kia lại mở miệng, lần này trong mắt cô xuất hiện vài tia hứng thú.
Không nằm ngoài dự đoán, lời cô ta lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong phòng.
Cô gái chống cằm, đánh giá cậu bằng ánh mắt đầy thích thú:
“Vậy thì, cậu chính là người gây ra vụ khủng bố đó hả? Thú vị thật đấy, kẻ gây sự và nạn nhân lại ngồi cùng nhau.”
Câu này không thể coi như không nghe thấy.
Kunou Kiriko híp mắt, lạnh lùng nói:
“Bạn học này, cậu ăn nói không kiêng nể gì hết, vậy có ổn không?”
“Thế cô định phủ nhận sự thật à?”
Không thể phủ nhận.
“Đúng là sự thật, nhưng nếu cậu không hiểu rõ tình hình, tốt nhất đừng phán bừa.”
“Tôi phán cái gì?”
Con nhỏ này… không dễ đối phó.
Nhưng dù logic sắc bén, Kunou Kiriko cũng không phải loại dễ bắt nạt.
Tuy nhiên, khi cô định mở miệng lần nữa, thì bị Du Hi giơ tay ngăn lại.
Kunou Kiriko hơi sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn rút lui.
Thay người rồi, chủ tướng lên sân khấu.
Du Hi mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói:
“Xin lỗi, người của tôi hơi vô lễ.”
“Tiểu thư giới hắc đạo?”
“Làm ăn hợp pháp.”
“Vậy thì tôi đúng là hơi thất lễ rồi.”
Du Hi khẽ gật đầu, rồi chỉ tay về phía Lục Trúc:
“Cậu ấy, nhờ cậu chiếu cố.”
Hả? Bỗng dưng đẩy mình ra làm bia?
Lục Trúc sững người, nhưng rồi lập tức phủ định suy nghĩ đó — chắc không phải đâu, trông có vẻ như đang “tiên lễ hậu binh”.
Cô gái kia liếc nhìn Lục Trúc, ánh mắt chỉ dừng lại chừng ba giây rồi lại quay về phía Du Hi.
Im lặng——
Bầu không khí trở nên kỳ lạ, một cảm giác khó tả khiến Lục Trúc không biết phải nói gì.
Đây là kiểu giao tiếp đặc trưng của các “nữ thần băng giá” sao?
Im lặng kéo dài một lúc, cô gái hít một hơi sâu, chậm rãi nhìn về phía Lục Trúc:
“Chiba Akari.”
…Hả?
Lục Trúc ngơ ngác mất vài giây mới nhận ra cô ấy đang nói chuyện với mình.
Khoan… càng lúc càng rối mù!
Sao lại giống như… tự dưng chuyển sang thái độ thỏa hiệp rồi?
Lục Trúc há miệng định nói gì đó, nhưng Chiba Akari đã chủ động ngắt lời:
“Khỏi cần giới thiệu. Tôi biết cậu rồi, Lục Trúc.”
Hả?
“Thầy Itou đã nhắc đến cậu.”
Ra vậy… thật sự là như thế?
“Còn nữa, nhắc cậu một câu.”
“Hử?”
“Chiều nay cậu không có ca trực.”
Im lặng——
Ờ đúng rồi! Chết tiệt! Vì bị Du Hi làm rối trí nên từ nãy giờ cậu quên béng mất lịch trực.
Vậy có nghĩa là — mọi chuyện đều được giải quyết rồi?
Lục Trúc nhướng mày, lại nhìn sang chiếc giường gấp đã được chuẩn bị sẵn, khóe môi bất giác cong lên:
“Vậy thì, vất vả rồi, tạm biệt~”
Xách cặp, về thôi!
Không được nằm gục à? Vậy thì nằm đàng hoàng nhé~
Không chịu đi à? Vậy thì mình đi là xong!
Một công đôi việc — vừa ngủ ngon, vừa khỏi phải ngồi với Du Hi mà cảm thấy áp lực.
Sướng!
Lục Trúc bước ra khỏi phòng nghỉ với dáng đi vô cùng nhẹ nhàng.
“Tiểu thư, vậy còn—”
“Không cần đuổi theo.”
“Vâng.”
Du Hi hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm:
“Cậu ấy… chạy không thoát đâu.”