"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 16

“Cho cậu nè, xúc xích bạch tuộc đấy, ngon lắm…”

Ục——

Saotome Mirai lén nuốt nước bọt, ra sức kìm nén ý định đứng dậy bỏ chạy, yên lặng ngồi chờ Lục Trúc đưa tay nhận lấy cái xúc xích ấy.

Nhưng mà… chờ mãi rồi, vẫn chẳng thấy chút động tĩnh nào.

Tội nghiệp cái xúc xích bé xíu này, nếu không ăn ngay thì nó sẽ nguội mất, mà nguội rồi thì không còn ngon nữa đâu…

“Senpai…”

Cuối cùng Lục Trúc cũng lên tiếng, ánh mắt của Saotome Mirai khẽ co lại, lập tức nín thở dỏng tai lên nghe.

“Senpai à… không phải trong xúc xích có bỏ thứ gì kỳ lạ đấy chứ?”

Ể?

Saotome Mirai chết đứng, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lục Trúc, đối diện với ánh mắt đầy nghi ngờ kia của cậu, cô suýt nữa không giữ nổi biểu cảm trên mặt mình.

Vô lễ thật đấy! Quá mức vô lễ rồi!

Saotome Mirai phồng má, rụt tay lại rồi một miếng nuốt luôn cái xúc xích.

“Bạn Lục, cậu quá là vô lễ, mình ghét cậu!”

Ừm— thái độ như vậy mới đúng là cô ấy chứ!

Lục Trúc gật đầu, khóe môi khẽ cong.

Cách cô đối xử với cậu dịu dàng đến mức bất thường, không khỏi khiến người ta hoài nghi là đang tìm cơ hội báo thù đấy nhé.

Mà giờ xem ra, cái xúc xích kia chắc không sao.

Dù sao thì cũng đã nuốt vào bụng rồi mà.

Thôi, chẳng sao cả.

Yên lặng.

Phòng nghỉ vốn nên là nơi thư giãn thoải mái, giờ vì màn vừa rồi mà bầu không khí căng cứng như hòa làm một với bên ngoài.

Lục Trúc làm xong phần bánh mì của mình, sau đó nằm gục xuống bàn. Vẫn còn một lúc nữa mới đến ca trực buổi chiều, tranh thủ chợp mắt một tí.

Còn Saotome Mirai thì sớm đã chuồn về góc xa nhất trong phòng nghỉ, cũng nằm úp xuống bàn.

Gần như quay lưng lại, chắc là không muốn nhìn thấy mặt Lục Trúc.

Không phải ai cũng cần ngủ trưa cả, và Saotome Mirai là một trong số đó.

Vậy thì, khi không ngủ, cũng chẳng buôn chuyện, trong cái phòng nghỉ trống rỗng chẳng có gì ngoài bốn bức tường này, điện thoại di động bỗng trở thành công cụ giải trí duy nhất.

Chỉ là— lúc này đây, Saotome Mirai lại chẳng hề nghỉ ngơi.

【Saotome Mirai: Cô Itou, làm như thế này… thực sự ổn sao?】

【Itou: Có gì mà không ổn? Đây là chuyện hết sức bình thường. Hơn nữa, chẳng ai bị thiệt cả.】

…Trừ một người nào đó hơi khiến người khác khó chịu.

【Saotome Mirai: Nhưng… cô ơi… em thấy… hình như tâm hồn em bị tổn thương mất rồi…】

Không còn hồi âm nữa.

Saotome Mirai đau khổ muốn khóc, thật lòng rất muốn bỏ cuộc. Nhưng nếu buông tay bây giờ…

Saotome Mirai thở dài, cất điện thoại, úp mặt vào cánh tay.

Giờ thì rút ra cũng không được nữa rồi.

Tít tít tít— tít tít tít— tít tít tít—

Tiếng chuông báo thức vang lên, Lục Trúc vươn vai, duỗi người giãn gân cốt.

Tới giờ đi trực tiếp rồi.

“Saotome-senpai, ki-sa-hở… Saotome-senpai? Dậy rồi kìa!”

Ngủ gì mà còn say hơn cả cậu nữa thế?

Lục Trúc nhíu mày. Có nên gọi dậy không nhỉ? Thôi bỏ đi, đừng tra tấn cô ấy nữa, con gái mà, đâu có dễ dàng gì.

Vậy thì sao? Đành đi một mình vậy.

Nhưng mà, liệu có bị trừ lương không nhỉ? Dù gì cũng tính là đang ngủ trong giờ làm việc, mà cô giáo Itou kia lại thuộc kiểu người nghiêm khắc nữa chứ…

Lục Trúc thở dài, cuối cùng vẫn không dám đánh cược với lòng tốt của người khác, liền đưa tay lay nhẹ cô gái đang ngủ ngon lành kia.

“Dậy đi, đừng ngủ nữa, senpai!”

Lắc tới lắc lui một lúc, cuối cùng Saotome Mirai cũng bị đánh thức, mắt lờ đờ mở ra, lầm bầm một câu:

“Ồ-ha-yô…”

“…Dậy đi!”

“Haa—í—í!”

Cạch— Rầm—

Phớt lờ ánh mắt oán thán phía sau, Lục Trúc thẳng thừng bước ra khỏi phòng nghỉ.

Một lúc sau, Saotome Mirai mặt không cảm xúc đứng cạnh bên cậu, lặng lẽ nhìn chằm chằm.

“Mình quyết định rồi…”

“Hả?”

“Quả nhiên cậu vẫn rất đáng ghét…”

“Ừ.”

Nên là cậu quyết định cái gì cơ?

Thôi, kệ.

Thấy biểu cảm lạnh tanh không chút hối lỗi kia của Lục Trúc, Saotome Mirai chỉ muốn khóc vì ấm ức.

Được lắm, nếu đã như vậy, cậu đừng trách mình đấy, bạn Lục!

Saotome Mirai hít sâu một hơi, rút điện thoại ra, lặng lẽ gõ một tin nhắn.

“Bạn Lục.”

“Hử?”

“Giúp mình một việc được không?”

“Hả?”

Đinh đoong—

Điện thoại của Kunou Kiriko nhận được tin nhắn, nhưng chiếc điện thoại đắt tiền ấy lại bị bỏ lại trong căn phòng trống không một bóng người.

Còn chủ nhân của nó đang làm gì?

Tất nhiên là đang phục vụ cho Du Hi rồi.

“Tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.”

Không hề có vẻ sốt ruột như tưởng tượng, trong mắt Du Hi lại thấp thoáng nét hoang mang. “Tôi từng nói là phải vội đến thế sao?”

Kunou Kiriko cười tươi như hoa. “Chưa từng nha~”

“Vậy tại sao cô lại gấp hơn cả tôi?”

Điển hình của kiểu “vua thì ung dung mà thái giám thì quýnh”.

Kunou Kiriko khẽ liếc sang chỗ khác, cười gượng lảng tránh: “Ể? Có đâu? Chẳng qua dạo này tôi rảnh rỗi thôi mà.”

Câu này là thật, nhưng không chỉ “dạo này”— cô nàng Kiriko gần như lúc nào cũng chẳng có chuyện gì để bận rộn cả.

Du Hi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhấp từng ngụm trà trên tay, dáng vẻ cực kỳ bình thản.

Nhưng ẩn sau cái bình thản ấy là gì?

Là nghi hoặc, là bối rối.

Tại sao chỉ vì một người mà cô mới gặp được vài lần lại khiến lòng mình rối loạn đến thế?

Mà nếu thật sự muốn gặp, thì nên dùng thân phận nào để đứng trước mặt cậu?

Khó xử thật, nhưng cổ nhân có câu: "Gỡ chuông phải tìm người buộc chuông."

Du Hi hít sâu một hơi: “Đi thôi.”

“Rõ ạ!” Kunou Kiriko cố kìm nén sự phấn khích, lập tức định gọi tài xế chuẩn bị xe.

Nhưng chẳng có gì bất ngờ— điện thoại không thấy đâu.

Hể… điện thoại đâu rồi ta?

Nghĩ lại kỹ một chút, Kunou Kiriko lập tức hiểu ra.

À à à đúng rồi, sáng nay bị tiểu thư lấy mất, đến giờ vẫn còn giữ để… ngắm cái ảnh chụp màn hình Lục Trúc và một cô gái “đè tường” nhau.

Ừm, vừa xem vừa tỏa sát khí…

“Tiểu thư, tôi đi lấy điện thoại cái nha.” Dứt lời, Kiriko liền chạy sang phòng bên.

Nhưng ngay lúc mở tin nhắn ra xem, hàng lông mày cô bắt đầu khẽ nhướng lên.

“Sao còn đứng thộn ra đó?” Giọng Du Hi từ ngoài cửa lạnh lùng vọng vào.

Kunou Kiriko lập tức giấu điện thoại đi không chút biểu cảm, cười ngọt lịm: “Xin lỗi tiểu thư, tôi tới liền đây~”

Có kẻ đang muốn chen ngang rồi.

Nhưng không sao, càng hỗn loạn thì vở kịch này càng hấp dẫn!

Chiếc xe lặng lẽ khởi hành, hướng về cổng trường Đại học Kyoto.

Suốt dọc đường, Du Hi vẫn giữ im lặng như thường ngày. Mãi đến khi trông thấy cánh cổng đại học quen thuộc ấy, trong đáy mắt cô mới thoáng gợn lên chút cảm xúc.

“Tiểu thư, mời~” Kunou Kiriko nhiệt tình mở cửa ghế sau, khiến Yu Yao cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Giành phần việc của người khác thế kia, ai mà không khó chịu cho được.

Nhưng so ra, thứ cô quan tâm hơn là:

“Kunou Kiriko, hôm nay cô siêng năng bất thường đấy?”

“Có sao? Tôi bình thường cũng siêng mà~”

Gớm… nghe buồn nôn ghê…

Yu Yao không thèm để ý tới nữa, bước thẳng lên kéo tay Du Hi xuống xe, rồi xoay người bỏ đi.

“Tiểu thư, tôi nghĩ người nên quản Kunou Kiriko nhiều hơn một chút.”

“Ừm.”

Một tiếng ậm ừ hời hợt, ba phần thờ ơ bảy phần chẳng quan tâm. Rõ ràng tâm trí chẳng đặt ở đây, Yu Yao cũng đành phải bỏ cuộc.

Nhưng không có nghĩa là cô không được lẩm bẩm than phiền.

Tên đàn ông khốn kiếp đó, đúng là một con hồ ly đực!

Lần tới gặp lại, nhất định phải đấm cho hai cú!